Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 482: Năng lực giải thích quá mạnh



Dương Minh ngạc nhiên, Tôn Khiết ngạc nhiên. Á Di cũng ngạc nhiên.

Tay Dương Minh còn để trên người Dương Minh, quên không thu về. Chẳng qua cho dù hắn có thu về cũng chẳng tác dụng gì, tốt hơn hết là cứ đặt đó

"Tiểu thư, cà phê để đâu?" Á Di lấy lại tinh thần trước tiên. Dù sao cũng đã đứng tuổi, có những chuyện thấy nhiều

"Đặt trên bàn là được" Tôn Khiết bây giờ hận không thể đá cho Dương Minh một cái. Chẳng qua bây giờ nếu như đánh tay Dương Minh thì cũng chẳng tác dụng gì, nên coi như không có gì nói.

"Được" Á Di đặt cafe lên bàn, sau đó nói: "Tiểu thư, có chuyện gì thì gọi A Á, tôi về trước".

Vừa nói, Á Di liền ra khỏi phòng.

"Dương Minh, không biết nói sao với cậu nữa. Lúc cậu ở cạnh tôi, không thể nghĩ cái khác sao?" Tôn Khiết trừng mắt nhìn Dương Minh, bất đắc dĩ nói.

"Xin lỗi. làm chị thêm phiền phức" Lần này Dương Minh thật tâm xin lỗi. Dù sao cũng vì mình mà Tôn Khiết bị phiền phức.

Tôn Khiết hơi vui, hành vi vừa nãy của Dương Minh cũng không gây phiền phức gì cho nàng mấy. Cho dù Á Di nói cho bố thì cũng chẳng sao. Vì nàng sớm đã có kế hoạch.

Một kế hoạch cần Dương Minh phối hợp, đó chính là để Dương Minh đóng giả bạn trai của nàng. Đến tết thì về nhà nàng một chuyến. Nếu như không như vậy, Tôn Hồng Quân nhất định không bỏ qua. Suốt ngày bắt mình giới thiệu bạn trai. Tôn Khiết phiền chết đi được, cho nên để bố hết hy vọng, Tôn Khiết quyết định trực tiếp dẫn một bạn trai về giới thiệu một chút. Như vậy bố cũng không còn suy nghĩ tiếp tục giới thiệu bạn trai cho mình.

Chẳng qua tại sao lại là Dương Minh? Nguyên nhân rất đơn gairn, Dương Minh trước kia đã đóng giả, nên bây giờ sẽ quen. Hơn nữa mình có quan hệ kia với Dương Minh, không xấu hổ nữa. Quan trọng nhất nữa là Tôn Khiết không ghét Dương Minh.

"Ai" Tôn Khiết thở dài nói: "Thật không biết kiếp trước nợ cậu cái gì. Nếu là như vậy thì xin lỗi có tác dụng gì? Nghĩ cách bồi thường đi.

"
Bồi thường? Được" Dương Minh gật đầu nói: "Chị nói đi, muốn tôi làm gì, cứ nói"

"
Biện pháp không phải không có, nếu Á Di đã thấy, vậy đã nghĩ sai thì cho sai đi" Tôn Khiết cầm các cafe lên, uống một chút rồi nói: "Cậu tiếp tục đóng làm bạn trai tôi"

"
Hả? " Dương Minh sửng sốt một chút: "Tôi tiếp tục đóng giả? Có ý gì?"

"
Đến tết, cậu về nhà tôi một chuyến với thân phận bạn trai tôi" Tôn Khiết nói.

"
Tết? Về nhà?" Dương Minh nhíu mày, hắn không ngu, hơi suy nghĩ một chút là hiểu: "Thì ra chị nói chính là chuyện này, xem ra chị lấy tôi ra làm bia đỡ đạn"

"
Hì hì, cậu hiểu như vậy cũng được" Tôn Khiết cười nói: "Chẳng qua làm như vậy cậu cũng không thiệt gì"

"
Ai, một cái tay, mối họa muôn đời" Dương Minh thở dài nói: "Tôi như vậy là bị cưỡng ép"

"
Đi chết đi, cậu muốn phụ trách, tôi cũng phải nghĩ" Tôn Khiết nói.

"
Vậy à?" Dương Minh cười hắc hắc. Nếu có thân phận bạn trai giả, vậy chiếm chút tiện nghi cũng không sao nhỉ. Nghĩ như vậy, Dương Minh tiếp tục đưa tay sờ sờ người Tôn Khiết.

"
Được rồi, đừng làm loạn, tối tôi còn có việc, không rảnh chơi với cậu. Xem giúp tôi đống tài liệu này" Tôn Khiết cầm tài liệu trên bàn, đưa một nửa cho Dương Minh.

"
Tôi xem?" Dương Minh chần chờ cầm lấy: "Chị cho tôi xem làm gì?"

"
Đây là một kế hoạch đấu thầu đất đai, tôi đã chuẩn bị lâu rồi. Nhưng sợ bên trong có sơ sót, cậu kiểm tra giúp tôi" Tôn Khiết nói.

"
Đấu thầu đất?" Dương Minh ngẩn ra: "Tôn Khiết, chị có phải là quá coi trọng tôi? Cái này cũng cho tôi xem?"

"
Cậu không có thời gian, phải mau học vài thứ" Tôn Khiết nói: "Trước mặt bố tôi, tôi sẽ bố trí cho cậu thân phận là giám đốc công ty địa ốc, cậu không thể không biết gì hết"

"
Ác. khụ khụ." Dương Minh ho khan một tiếng. Công ty địa ốc? giám đốc? Đây là cái gì? Có quan hệ gì với mình? Dương Minh nhìn đống tài liệu, hoa cả mắt: "Có phải chị đã có mưu đồ từ trước? Chờ tôi mắc câu?"

"
Cũng không phải là mưu đồ. Cho dù không có chuyện hôm nay, tôi cũng sẽ nói chuyện đó với cậu. Chẳng qua nếu đã có chuyện này, cậu cũng không thể từ chối mà" Tôn Khiết cười nói.

"
Coi như chị lợi hại" Dương Minh cắn răng nói: "Giám đốc quản lý. có chức vụ gì thấp hơn chút không? Ví dụ như nhân viên văn phòng? Hoặc là chân chạy?"

"
Cậu cho Tôn Khiết tôi là ai?" Tôn Khiết nghe xong Dương Minh nói, không khỏi tức giận nói: "Bạn trai của tôi, yêu cầu thấp nhất là như vậy. Không cho cậu làm tổng giám đốc, đại ca hắc đạo đã là tốt lắm rồi"

"
Tôi thấy mình đóng làm đại ca hắc đạo thì giống hơn" Dương Minh thầm nói, ông đúng là có thân phận này.

"
Được rồi, cậu còn là đại ca hắc đạo? Cùng lắm là côn đồ mà thôi" Tôn Khiết chỉ chỉ vào trán Dương Minh: "Nếu là tôi, cậu làm gì cũng không quan trọng. Nhưng không dễ vượt qua đợt kiểm tra của bố tôi"

"
Được rồi. giám đốc quản lý thì làm cũng được" Dương Minh nhún vai nói: "Chẳng qua Tôn Chí Vĩ biết thân phận thật của tôi, đến lúc đó hắn làm loạn, như vậy đừng trách tôi"

"
Nó dám, trừ phi nó muốn đói" Tôn Khiết cười nói: "Tiền tiêu vặt của nó đều trong tay tôi"

"
Chị quá tàn nhẫn, nắm kinh tế của người ta" Dương Minh lắc đầu: "Được rồi. Chẳng qua tôi không hiểu gì về cái này, chị ít nhất cũng phải dạy một ít kiến thức cơ bản cho tôi chứ"

"
Đương nhiên, nếu không tôi mang cậu về nhà làm gì?" Tôn Khiết trừng mắt nhìn Dương Minh.

"
Ai biết được. không biết chừng là muốn tôi chơi." Dương Minh trêu chọc.

"
Nghĩ cái đầu cậu" Tôn Khiết tức giận nói: "Đọc tài liệu, thực ra, làm địa ốc."

Tôn Khiết nói mấy kiến thức cơ bản cho Dương Minh là để đối phó mình. Nói trắng ra Tôn Hồng Quân cũng không quá quen thuộc với ngành này, đều có cấp dưới lo.

Mà Tôn Khiết làm như thế này là vì muốn Dương Minh học ít kiến thức. Trong lòng nàng vẫn hy vọng thân phận của Dương Minh gần mình một chút.

Chẳng qua suy nghĩ này của Tôn Khiết không lộ ra ngoài.

Tôn Khiết chăm chú nói, Dương Minh chăm chú lắng nghe. Dương Minh bây giờ có tình hình như sau: Trong tay có tiền, hắn muốn làm gì đó. Có cơ hội tốt như vậy, tại sao không học ít kiến thức liên quan đến ngành này. Nếu như có thể, hắn cũng sẽ bắt tay kinh doanh trong ngành này.

Á Di lại bưng hai cốc cafe đến. Á Di còn tưởng rằng hai người này kiếm cớ đọc tài liệu để quấn lấy nhau. Nhưng Á Di lại phát hiện hai người đang nhập tâm.

Năng lực giải thích của Dương Minh vốn mạnh, nhất là thời gian này thường xuyên xem đĩa Cd mà Phương Thiên lưu lại. Bình thường Tôn Khiết nói một ý, hắn sẽ nói lại ba ý, hơn nữa đều là các chủ ý tốt.

Mới đầu Tôn Khiết một mình nói, sau này Dương Minh xen vào vài câu, đến bình minh, Dương Minh gần như đã có thể đưa ra một phương án cụ thể cho việc đấu thầu.

Điều này khiến Tôn Khiết rất kinh ngạc, Dương Minh tiếp thu sao nhanh thế?

Càng vê sau, Dương Minh càng lúc càng hưng phấn, thao thao bất tuyệt nói về quan điểm của mình. Tôn Khiết nghe mà giật mình.

Chẳng qua sức con người có hạn, đến 6h sáng, hai người không chịu được nữa, nằm trên sô pha mà ngủ. Cũng may sô pha nhà Tôn Khiết đủ rộng. Hai người nằm cũng không chật. Hơn nữa bọn họ còn ôm nhau.

Á Di đi lên thấy hai người đã ngủ, không khỏi mỉm cười, lắc đầu, sau đó lấy chăn đắp cho bọn họ.

Xuống lầu, Á Di không thể đợi được nữa lập tức báo cáo tình hình cho Tôn Tam. Tôn Tam nghe được không khỏi sửng sốt. Sao lại là như vậy?

Thân phận của Dương Minh, lão đã điều trạ được gần hết. Cho nên Tôn Tam rất khó hiểu với việc Dương Minh và Tôn Khiết bàn bạc về địa ốc.

"
A Á, bà xác định bọn họ nói chuyện địa ốc?" Tôn Tam hỏi.