Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 495: Sự kiện xấu hổ



Cán bộ hội sinh viên sau khi đưa biên lai cho bốn người, liền dặn: "Ngày mai mười giờ sáng tập họp tại cổng trường, có xe buýt đển rước. hành trình của chúng ta khá xa, đây là bản đồ cùng với vấn đề cùng chú ý, các bạn về nghiên cứu một chút đi"

"Được" Dương Minh cầm lấy bản đồ và tờ giấy ghi chú, gật đầu.

"Nhớ đừng đến trễ." Cán bộ dặn.

"Biết rồi." Dương Minh đang nói, liền thấy đối diện có người quen đi tới, bất quá người này không chú ý đến Dương Minh, mà trực tiếp đi đến trước mặt cán bộ, vỗ vai hắn nói: "Thiết Tử, chuyện ngày hôm nay cảm ơn cậu! Đi, tôi mời cậu ăn cơm!"

"Trời, chỉ là chuyện nhỏ." Cán bộ nói: "Trương Uy Hàn, cậu với tôi còn khách khí làm gì! Nhỏ giọng một chút, tôi còn có khách đó!"

"Hả? Dương Minh?" Trương Uy Hàn quay đầu lại, nhất thời sửng sốt: "Sao em ở đây?"

"Trương ca, em và bạn đến đăng ký tham gia Đông Lệnh Doanh, người nhờ anh chính là hắn!" Dương Minh chỉ chỉ Trương Tân nói.

"Haha, không phải là cùng đi sao?" Trương Uy Hàn cười nói: "Trương Tânđúng không? Em nên cảm ơn hắn, đều là do hắn lo đấy" Trương Uy Hàn bĩu môi với cán bộ hội học sinh.

"A, cảm ơn nhiều, anh gì đó ơi, chúng ta cùng đi ăn cơm, em mời khách!" Trương Tân nói.

"Đi thôi, cùng đi chứ" Trương Uy Hàn cũng muốn thân cận với Dương Minh một chút, dù sao bản thân cũng là lính dưới tay cha nuôi người ta.

"Được rồi!" Cán bộ lần này cũng không từ chối, gật đầu, sau đó tự giới thiệu: "Anh là Lý Nghiễm Khôn, là thư ký tuyên truyền của hội sinh viên"

"Xin chào, em là Dương Minh, đây là bạn gái của em" Dương Minh bắt tay với Lý Nghiễm Khôn, sau đó giới thiệu Trần Mộng Nghiên.

"Haha, đệ muội thật xinh đẹp, chú em có phúc lắm!" Lý Nghiễm Khôn đã nghe Trương Uy Hàn nói qua, Dương Minh là con nuôi của Lưu Duy Sơn, sang năm hắn cũng muốn làm nghiên cứu sinh của Lưu Duy Sơn, cho nên muốn tạo quan hệ với Dương Minh một chút.

"Trương Tân, anh hẳn là biết em rồi" Trương Tân cười nói: "Đây là vợ em, Triệu Tư Tư!"

"Haha, sao anh lại không biết được, tiểu tử này cũng rất thông minh? Câu nào không biết thì để trắng, như vậy cũng tiện một chút, tìm chữ viết giống giống một chút, thêm vào vài chữ là xong việc!" Lý Nghiễm Khôn bắt đầu tán thưởng một câu: "Anh rất thích làm việc với người thông minh! Có vài người tự cho là đúng, không biết gì cứ viết loạn lên, đến lúc đó muốn sửa cũng không tốt!"

Trương Tân nhìn Dương Minh, có chút ngượng ngùng, thầm nghĩ, Dương Minh cũng có kinh nghiệm trong vấn đề này nha!

Những người cùng làm chuyện xấu, rất dễ dàng trở thành đồng minh, cho nên, bởi vì chuyện của Trương Tân, nên qua vài câu, quan hệ của đám người bắt đầu trở nên hòa hợp.

Lúc ăn cơm, Dương Minh từ miệng của Lý Nghiễm Khôn biết được, Đông Doanh Lệnh ngày mai hoàn toàn là do hội sinh viên tổ chức, không có thầy cô tham gia, cho nên mọi người có thể chơi đùa thoải mái.

Đương nhiên đây chỉ là ý ngoài, ý chính của câu này chính là, tình nhân cũng không cần kiêng dè cái gì, buổi tối cứ việc ngủ với nhau và muốn làm gì thì làm. cái này làm Trương Tân mừng vô cùng, còn Trần Mộng Nghiên thì thẹn thùng cúi đầu.

Sáu người sau khi ăn cơm xong, lúc tính tiền, Trương Tân đã cố ý trả tiền, nhưng cuối cùng vẫn là do Trương Uy Hàn trả, Dương Minh cũng kéo Trương Tân lại, không để hắn kiên trì, dù sao Trương Uy Hàn cũng thật tâm mời khách.

Trương Tân lái xe, chở ba người đến siêu thị gần trường, chuẩn bị vài món đồ cần thiết cho ngày mai. Tuy rằng đã đóng hai trăm đồng tiền ăn uống, nhưng Triệu Tư Tư và Trần Mộng Nghiên là con gái mà, khó tránh phải mang theo một ít đồ ăn vặt.

Sau khi gửi xe, bốn người bước vào siêu thị, Trương Tân đẩy một cái xe, còn Dương Minh thì đi tay không, điều này làm cho Trương Tân nói là không công bằng, nhưng cuối cùng chẳng làm gì được.

Trần Mộng Nghiên và Triệu Tư Tư vào siêu thị, liền phóng thẳng đến khu bắn đồ ăn, hai người trở lấy một cái giỏ nhỏ rồi điên cuồng mua sắm.

Nhưng Dương Minh và Trương Tân bây giờ thì đang làm một số việc khác.

Sau khi hai người mua xong vật dụng hằng ngày, Trương Tân đột nhiên nhìn quanh hỏi: "Triệu Tư Tư các nàng có gần đây không?"

"Không, cách mày rất xa" Dương Minh dùng thấu thị nhìn một cái, Trần Mộng Nghiên và Triệu Tư Tư còn đang nghiên cứu xem món nào nên mua.

"Vậy là tốt rồi" Dương Minh cười gian, sau đó lấy một hộp bao ca su xuống, nói với Dương Minh: "Mày có cần không?"

"Ặc." Dương Minh xấu hổ, bản thân cho đến bây giờ vẫn chưa dùng cái này! Nói thật thì Dương Minh đúng là chưa bao giờ bỏ tiền ra mua cái này cả!

Lam Lăng nói nàng có biện pháp riêng, tuy rằng Dương Minh không hỏi, nhưng cũng đoán được là có liên quan đến cổ thuật của nàng. Còn Tiếu Tình, bởi vì do không thể có thai, cho nên Dương Minh cũng không dùng cái thứ này.

"Haha, mày còn ngượng ngùng với tao à?" Trương Tân cười mờ ám nhìn Dương Minh.

"Khụ khụ, mày cũng biết, sau khi Lam Lăng đi, tao và Trần Mộng Nghiên còn chưa phát triển đến bước này, tao mua thì có lợi ích gì?" Dương Minh đành phải giải thích, chuyện của Tiếu Tình tuyệt đối không thể nói với Trương Tân.

"À, thì ra là vậy, hèn chi tao thấy mày lại có biểu tình như vậy, không sao đâu, Đông Lệnh Doanh lần này là cơ hội tốt đó, chuyện của mày và Trần Mộng Nghiên khẳng định sẽ thành!" Trương Tân cười nói: "Tao nói mày nghe, mày và Trần Mộng Nghiên coi như cũng là tình chàng ý thiếp rồi, hơn nữa hai người quen nhau đã lâu, tại sao vẫn chưa tiến triển đến bước đó?"

"Mẹ kiếp, mày không phải không biết sao, lần trước bởi vì chuyện của Lam Lang, Mộng Nghiên cãi nhau với tao một thời gian, dù tao có muốn, cũng phải có cơ hội chứ!" Dương Minh bất đắc dĩ nhún vai.

"Vậy mua một hộp đi, để dành từ từ" Trương Tân nói xong, cầm lấy một hộp từ trên giá hàng xuống: "Durex đó, loại siêu mỏng, rất phê!"

"." Dương Minh không biết nói gì, nhìn cái hộp nhỏ trong tay Trương Tân, sau đó nói: "Để ở chổ mày đi, tao vào Mộng Nghiên còn chưa đến bước đó, nếu để cho nàng ta thấy tao có cái này, nói không chừng sẽ lại nghi ngờ tao có quan hệ với người khác"

"Không thành vấn đề" Trương Tân trực tiếp cầm hai cái hộp đi đến quầy thanh toán gần đó, sau đó gôm lại bỏ trong túi áo khoác.

Dương Minh và Trương Tân sau khi mua một ít cơm hộp cùng với đồ dùng lặt vặt, liền đi hội hợp với các nàng. Thấy trong tay hai người toàn là đồ ăn với đồn ăn, không khỏi cười khổ: "Chỉ có hai ngày thôi mà, cần phải mua nhiều vậy không?"

Chẳng qua, nói là nói vậy thôi, Dương Minh và Trương Tân cũng cầm lấy cái rổ, sau đó để vào trong xe, bốn người dùng nhau đẩy xe ra tính tiền. Nhưng lúc bước ra ngoài, đột nhiên cái máy báo hiệu vang lên.

Một người bảo vệ lập tức chạy đến ngăn cản Trương Tân: "Tiên sinh, xin chờ một chút"

"Sao thế?" Trương Tân sửng sốt, hỏi.

"Tôi hoài nghi trên người ngài có mang theo đồ dùng của siêu thị, xin ngài cởi áo khoác ra, để tôi nhìn xem có gì bên trong không" Bảo vệ nói.

"Mẹ kiếp, lão tử tốn nhiều tiền để mua đồ nhu vậy, còn có thể ăn trộm đồ của các người?" Trương Tân cau mày chỉ vào một đống đồ trên xe đẩy: "Anh cảm thấy tôi là người không trả nổi tiền?"

"Cái này. tiên sinh, ý tôi không phải là vậy, tôi không nói là ngài ăn trộm đồ.Chỉ là máy báo vừa vang lên, tôi phải theo quy định của siêu thị kiểm tra, xin ngài đừng lám khó tôi." Người bảo vệ nhìn cách ăn mặc cùng với đống đồ mà Trương Tân mua, cũng biết người này không giống với kẻ ăn trộm, vì thế cũng trở nên khách khí.

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của người bảo vệ, Trương Tân cũng không muốn làm khó dễ, người ta cũng vì tiền mà làm việc mà, nên Trương Tân biết có làm khó cũng vô dụng.

"Anh muốn kiểm tra thế nào?" Trương Tân bất đắc dĩ nói.

"Ngài cởi áo khoác ra, sau đó bước qua máy một lần nữa là được" Bảo vệ nói: "Tiên sinh, ngài có thể nghĩ lại một lần nữa, có cái gì đó để quên trong túi mà chưa lấy ra thanh toán hay không?"

"A? Thanh toán bên trong cũng không được?" Trương Tân sờ sờ cái ót, đột nhiên nhớ ra trong túi của mình có hai hộp bao cao su.

"Thanh toán rồi cũng không được, phải đưa cho nhân viên kiểm nghiệm một chút." Bảo vệ giải thích.

"Tôi không lấy ra được không?" Trương Tân cảm thấy khó xử.

"Điều này e là không được." Bảo vệ càng thêm khó xử: "Tiên sinh, nếu như đã thanh toán rồi, ngài cứ lấy ra kiểm nghiệm một chút là được, ngài còn gì phải sợ?"

"Nhưng thứ này của tôi." Trương Tân nhìn Triệu Tư Tư, tuy rằng hai người đã có tầng quan hệ đó, chẳng qua trước mặt công chúng, Trương Tân móc ra hai hộp bao cao su, Triệu Tư Tư không giận mới là lạ!