Nhà của Trần Mộng Nghiên thuộc loại nhà ba phòng điển hình, cách bài trí cũng có phần xa hoa, chẳng qua, theo lời Trần Mộng Nghiên nói, thì căn nhà này được công ty của mẹ cấp cho.
Chổ Trần mẫu làm việc, cũng là một công ty nhà nước có hiệu quả và lợi ích vô cùng tốt, hơn nữa lại là lãnh đạo trong công ty, nên cũng được ưu đãi không ít. Tiền lương và trợ cấp cũng không tệ, so với Trần Phi thì tốt hơn nhiều, phải sống dựa vào vợ.
Chẳng qua, lời này Dương Minh không dám nói, chỉ dám nghĩ trong đầu.
Dương Minh muốn đi thăm phòng của Trần Mộng Nghiên nhưng lần đầu đến nhà làm khách, cũng không thể tùy ý đi lại, chẳng qua cái này không làm khó Dương Minh. Hắn trực tiếp dùng thấu thị quét mắt qua toàn bộ khắp căn nhà.
Ba phòng, trừ phòng sách, và phòng ngủ lớn ra, thì còn lại đương nhiên là phòng của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh nhìn vào bên trong, nó được bài trí rất đơn giản, một cái bàn học nhỏ, một giường nhỏ, một giá sách và một tủ đồ.
Trên bàn học có để cái laptop mà Dương Minh hồi trước mua cho nàng, trong phòng gọn gàng sạch sẽ, màn cửa và tấm lót giường đều là hình hoạt họa, là phòng ngủ điển hình của con gái.
Không lâu sau, ngoài cửa truyền ra tiếng mở khóa, Dương Minh thu hồi tầm mắt lại, hướng ra cửa nhìn, thì ra là Trần Phi trở về.
"Chú Trần!" Dương Minh đứng dậy, vội vàng đi đến cửa, tiếp nhận lấy túi đồ của Trần Phi.
"Tiểu tử, thay đổi khi nào vậy?" Trần Phi nói: "Trước kia chưa từng thấy con tôn kính chú như vậy!"
"Bây giờ không giống lúc trước." Dương Minh cười nói: "Lúc trước hai ta là bạn lâu năm, bây giờ chú là nhạc phụ của con"
"Ba hoa!" Trần Phi vỗ vào ót Dương Minh một cái: "Mộng Nghiên và mẹ nó đâu?"
"Ở trong bếp, con muốn đi hỗ trợ, nhưng mà không giúp ích được gì" Dương Minh vô tội nói.
"Vậy thì tiện nghi quá rồi!" Trần Phi cười nói: "Vừa lúc chú có việc kiếm con, vào phòng sách với chú"
"Ồ?" Dương Minh sửng sốt, không ngờ Trần Phi vừa về là có chuyện cần nói với mình, chẳng qua cũng không cự tuyệt, vì thế theo Trần Phi vào trong phòng. Nhưng mà, chợt nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Trần Phi, Dương Minh bỗng nhiên có cảm giác không yên.
Trước kia mình cũng chưa từng có cảm giác này, trước kia dù có nói chuyện với Trần Phi thế nào thì cũng là việc riêng, đều có thể bình thản ung dung, còn có thể nói giỡn được. Chẳng qua, bây giờ thì khác, Trần Phi là nhạc phụ của mình, không giống với thân phận ban đầu.
Vào trong phòng, Trần Phi bảo Dương Minh ngồi xuống ghế.
"Lúc trước đâu thấy con khách khí như vậy?" Trần Phi cười như không cười, nhìn Dương Minh nói: "Con ngồi đi, chú ngồi ở đây" Nói xong, Trần Phi ngồi xuống ghế sau bàn.
"Chú Trần, chú tìm con có chuyện gì?" Dương Minh sau khi ngồi xuống, liền trực tiếp hỏi. Hắn không thích quanh co lòng vòng, nếu Trần Phi tìm hắn, nhất định là có chuyện.
"Dương Minh, con quen biết với Chu Giai Giai sao?" Trần Phi ổn định chổ ngồi, rồi đột nhiên hỏi.
"A?" Dương Minh kinh ngạc nhìn Trần Phi: "Chu Giai Giai. chú Trần, sao chú biết nàng?"
"Chú còn biết nàng ta thích con, có phải không?" Trần Phi không đáp, mà lại tiếp tục hỏi.
"Hả?" Dương Minh càng lúc càng kinh ngạc, không hổ là cảnh sát, chuyện này cũng có thể điều tra? Chẳng qua, Trần Phi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ hoài nghi mình và Chu Giai Giai có vấn đề?
"Đừng kinh ngạc, trả lời chú có phải hay không?" Trần Phi thấy Dương Minh như vậy, có chút buồn cười.
"Ặc. Chú Trần, con và Chu Giai Giai không có quan hệ, nàng ta bây giờ là bạn gái của Vương Chí Đào." Dương Minh vội vàng giải thích.
"Cái đó chú cũng biết" Trần Phi cười nói: "Con khẩn trương làm gì?"
"Con đương nhiên khẩn trương rồi, chú hỏi mấy cái này sao con không khẩn trương được!" Dương Minh tức giận nói: "Chú Trần, chú muốn hù chết con hả?"
"Dương Minh, con có biết vì sao Chu Giai Giai lại đồng ý làm bạn gái của Vương Chí Đào không?" Trần Phi hỏi.
"Vì sao?" Dương Minh thuận miệng hỏi, sau đó làm cảm thấy không đúng, vì thế nói: "Chú Trần, chú nói nàng ta làm gì?"
Trần Phi im lặng một hồi lâu, sau đó mới lên tiếng: "Dương Minh, có một số việc, chú muốn nói với con, nhưng mà, con nhất định phải giữ bí mật, không thể nói ra"" Chú Trần, chú đang nói gì vậy?" Dương Minh nghi hoặc: "Có gì mà giữ bí mật?"
"Chuyện có liên quan đến cha con Vương Chí Đào!" Trần Phi nghiêm túc nói: "Cảnh sát bên chúng bây giờ đang tiến hành theo dõi cha con Vương thị, chú hy vọng con có thể hợp tác!"
Thấy biểu tình của Trần Phi, Dương Minh cũng không khỏi nghiêm nghị, vội vàng nói: "Chú Trần, chú yên tâm, con mà chú không biết sao? Con sẽ không nói lung tung đâu"
"Chu Giai Giai bây giờ đang chấp hành một nhiệm vụ bí mật, ân oán của con và nàng chú cũng biết, và ân oán của con với Vương Chí Đào, chú cũng hiểu được. Nhưng mà, chú hy vọng trong khoảng thời gian này, con không cần gây xung đột với họ, để tránh phá hư kế hoạch của Chu Giai Giai, hơn nữa chọc giận cha con Vương thị, ép bọn họ làm liều!" Trần Phi dặn dò.
Trong lòng Dương Minh cười lạnh, làm liều? Liều như thế nào? Cứ việc, liều thì ăn nhiều, mà cũng chết nhiều!
"Chú Trần, chú chuẩn bị bắt Vương Tích Phạm?" Trong lòng Dương Minh có chút hưng phấn, cho đến giờ, Dương Minh vẫn muốn tìm cơ hội tiêu diệt cha con Vương thị, nhưng mà vẫn chưa có thời cơ thích hợp.
Cha con Vương thị không giống phần tử hắc đạo, với hắc đạo, có thể sử dụng chút thủ đoạn. Nhưng mà cha con hắn thì khác, dù sao Vương Tích Phạm cũng có thân phận, nếu mình thật sự xử lý Vương Tích Phạm, vậy thì đó là một phiền phức khó giải quyết.
Cho nên, khi Dương Minh từ miệng Tống Hằng biết được Vương Tích Phạm đang tiến hành buôn lậu, nhất thời vui vẻ, lập tức dặn dò hắn thu thập một chút chứng cứ phạm tội và ghi âm lại, nhưng bây giờ Vương Tích Phạm đã kín đáo rất nhiều, tuy rằng cũng có nhắc đến chuyện buôn lậu với Tống Hằng, nhưng vẫn chưa có hành động. Trong tay Dương Minh bây giờ chỉ có ghi âm về kế hoạch của Vương Tích Phạm, cũng không có thêm căn cứ chính xác nào.
"Chuyện này có liên quan rất nhiều, con đừng hỏi" Trần Phi lắc đầu nói.
"Con không biết chú Trần điều tra cái gì, nhưng mà con cho rằng các chú đang theo dõi vụ án buôn lậu" Dương Minh do dự một chút, rồi quyết định thẳng thắn với Trần Phi.
"Ồ?" Trần Phi nghe Dương Minh nói xong, mở to mắt ra nhìn: "Sao con biết được?"
Cũng khó trách Trần Phi kinh ngạc, chuyện Vương Tích Phạm buôn lậu, cũng chỉ có vài người biết, còn chưa công khai ra ngoài, Dương Minh lại có thể biết! Cái này sao không làm cho Trần Phi kinh dị chứ! Nếu như trong đội có nội gián. nghĩ đến đó, Trần Phi liền đổ mồ hôi!
"Haha. con có một người. coi như là bạn đi, dù sao cũng là tổng giám đốc của một công ty mậu dịch, cũng có quyền lợi được nhập khẩu miễn phí, Vương Tích Phạm đang muốn tìm hắn hợp tác" Dương Minh nói: "Ở chổ con còn có ghi âm cuộc nói chuyện của Vương Tích Phạm!"
"Thật không?" Trần Phi nghe xong mừng rỡ: "Thật tốt quá? Bạn của con là ai? Có thể an bài cho chú gặp mặt không?"
"Đương nhiên là không vấn đề, mấy cuốn băng ghi âm con còn muốn giao cho chú nữa!" Dương Minh thầm nghĩ, xem ra Trần Phi cũng điều tra một việc, xem ra, Vương Tích Phạm sẽ nhanh chóng.
"Tốt, nếu con đã biết, chú cũng không giấu con. Vương Tích Phạm là kẻ bị chúng ta tình nghi là buôn lậu, nhưng không có căn cứ chính xác" Trần Phi nói: "Tất cả manh mối đều nằm trên người của Tô Đại Trí, là em vợ của hắn, nhưng mà, hắn ta giống như đã biến mất khỏi thế gian, bọn chú không thể tìm được hắn"
"Tô Đại Trí." Dương Minh lắc đầu, hắn chưa từng nghe qua cái tên này: "Bên cạnh Vương Tích Phạm có một người tên là Hoàng Hữu Tài, chú có chú ý không?"
"Ừ, hắn cũng nằm trong phạm vi theo dõi của chú, nhưng mà, hắn tựa hồ chỉ là một thư ký của Vương Tích Phạm, hình như cũng không biết nhiều" Trần Phi nói.
Dương Minh gật đầu, không nói gì, nhưng mà hắn cảm thấy chuyện Tô Đại Trí mất tích có điểm quái dị, nghĩ đến đây, Dương Minh không khỏi nhắm hai mắt lại.
Chuyện tình quái dị đột nhiên xuất hiện! Bất thình lình, giống như là một cuộn phim chiếu chậm đang phát lại trong đầu Dương Minh!
Đoạn đầu tiên, Vương Tích Phạm lái xe, chở Hoàng Hữu Tài chạy như điên trên đường, chiếc đó cũng không phải là chiếc Benz mà Vương Tích Phạm hay ngồi, mà là một chiếc xe màu đỏ có vẻ bề ngoài cũ kỷ.
Đoạn phim thứ hai: Vương Tích Phạm để một người đàn ông vào sau xe, xem ra, người kia đã hôn mê.
Đoạn thứ ba: Vương Tích Phạm ở trong công trình bỏ hoang, đang cầm xẻng lấp một cái hố trên mặt đất! Trong hố là người đàn ông không biết kia, chẳng qua, bây giờ lòng ngực của người đó đã đầy máu tươi, hẳn là đã chết!
Ba đoạn phim ngắn này hiện ra rất nhanh trong đầu Dương Minh, làm cho Dương Minh nhất thời không biết phải làm sao!