Dương Minh không cần, nhưng Hạ Tuyết lại nóng nảy, không lâu sau, lại thấy gọi điện đến.
Dương Minh nhìn thoáng qua màn hình, có chút bất đắc dĩ tiếp điện thoại: "Còn chuyện gì nữa?"
"Dương Minh, cậu đang ở đâu? Sao bây giờ còn chưa tới?" Hạ Tuyết hồn nhiên như người điên, quên mất lời mình đã nói, mở miệng trực tiếp hỏi Dương Minh đang ở đâu.
"." Dương Minh bó tay rồi, cái này không phải quá cường đại sao? Vì thế cười cười nói: "Không phải cô kêu tôi khỏi đi à?"
"Ai nói? Đừng có ngại, làm đàn ông thì tuân thủ lời nói đi, nhanh lại đây!" Câu nói đầu tiên của Hạ Tuyết đã đẩy sạch trách nhiệm, đàn ông còn không được như vậy nữa.
"Được rồi, chờ tôi chút" Dương Minh thầm nghĩ, mình mà không đi sẽ không phải là đàn ông, nói như vậy thì còn lựa chọn sao? Hơn nữa, mình quả thật đã đáp ứng Hạ Tuyết, lúc mời khách thì không được từ chối.
Dương Minh cất cuốn sách đi, giấu thật kỹ, đồ vật như vậy đừng để cha mẹ thấy, tránh cho bị nói mình làm việc không đàng hoàng, cha là loại người theo thuyết vô thần, không tin và dị đoan cũng như mấ thứ này, nói không chừng còn bảo mình là phong kiến mê tín.
Nói vài câu với người nhà xong, Dương Minh liền chạy đến Lam Sắc Ngư. Ông chủ của Lam Sắc Ngư cũng nhận ra Dương Minh, chính là tiểu tử đã khiêng Hạ Tuyết đi, vội cười nói với Dương Minh: "Tìm Hạ Tuyết sao? nàng đang ở ghế trong cùng, vị trí cũ!"
Dương Minh gật đầu, đi đến, Hạ Tuyết đang uống thì thấy Dương Minh đến, vội chỉ vào chổ ngồi đối diện nói: "Ngồi đi!"
"Sao thế?" Dương Minh nhìn một đống vỏ chai trước mặt Hạ Tuyết là biết nàng ta khẳng định đã có chuyện.
"Uống với tôi đi! Ông chủ, cho mười chai đến, bia Tùng Giang nha!" Hạ Tuyết phất tay nói.
Tại đây làm gì có loại bia đó, chỉ có bia bình lớn bán ở Tùng Giang thôi, nhưng mà ông chủ cũng hiểu ý, nghe Hạ Tuyết gọi như vậy, cũng không để ý, dặn phục vụ mang bia qua.
Chẳng qua, bia ở đây và ở ngoài cũng khác nhau, cho vào chai cũng khác nhau, và đương nhiên, giá cả cũng khác nhau!
"Giữa ban ngày, sao lại đột nhiên đòi uống rượu?" Dương Minh lắc đầu, cầm lấy một chai, rồi cụng với Hạ Tuyết.
"Tôi bị Trần đội trưởng tạm thời cách chức" Hạ Tuyết đột nhiên thở dài: "Buồn cười lắm phải không?"
"Có gì đáng cười?" Dương Minh nhíu mày: "Nếu tôi muốn cười cô, thì tôi đã không tới! Nói đi, sao lại như thế?"
"Phải giữ bí mật, tôi không thể nói với cậu" Không ngờ Hạ Tuyết uống cả đống bia vào rồi, mà vẫn còn tỉnh táo, không nói ra những chuyện không nên nói.
"Tôi thấy tám phần là cô vì sốt ruột lập công, nên gây ra hậu quả nghiêm trọng rồi" Dương Minh nhếch miệng nói, không cần suy nghĩ, chắc chắn Hạ Tuyết vì chuyện này nên mới tạm thời cách chức thôi." Hả? Làm sao cậu biết?" Hạ Tuyết ngạc nhiên: "Trần đội trưởng nói cho cậu biết?"
Dương Minh buồn cười, cái này còn cần phải nói sao? Cô như thế nào trong lòng tôi không rõ à? Lỗ mãng vô cùng, thành sự thì ít mà bại sự có thừa, chẳng qua xem cảm xúc của Hạ Tuyết bây giờ, lời này không nên nói. Chỉ có thể khuyên: "Không phải, chẳng qua trên TV thường nói về tình trạng bị cách chức tạm thời này thôi!"
"Thế cũng đúng, ai. sao tôi ngu quá vậy, muốn phá một vụ án lớn, nhưng kết quả lại làm hỏng chuyện, phá hủy kế hoạch của mọi người" Hạ Tuyết thở dài nói.
"Ai mà không có lúc phạm sai lầm đâu?" Dương Minh khuyên: "Cô tạm thời bị cách chức bao lâu?"
"Một tháng. nói là một tháng, nhưng không biết là bao lâu." Hạ Tuyết lại thở dài: "Lần trước tôi bị điều đến đội giao thông, để cho tỉnh táo, vốn chỉ có một tuần, kết quả là tôi đi hai tháng! Lần này chắc là nửa năm!"
"Như vậy đi, nếu một tháng sau cô không phục chức, thì tôi sẽ nói với chú Trần giùm cho cô vài câu!" Dương Minh an ủi: "Tôi nghĩ chắc là chú sẽ chừa cho tôi chút mặt mũi"
"Thật sao?" Hai mắt Hạ Tuyết sáng lên: "Cảm ơn cậu, Dương Minh, tôi biết cậu là người tốt!"
"Ơ?" Dương Minh nghe Hạ Tuyết nói xong, không biết nên làm sao: "Tôi là người tốt sao? Không biết ai cả ngày cứ hoài nghi tôi là người xấu, còn bắt tôi vài lần nữa chứ."
"Không nói chuyện này nữa." Hạ Tuyết ngượng ngùng nói: "Ai kêu cậu trước kia làm lưu manh"
"Trời đất, tôi làm lưu manh khi nào, không phải đã giải thích rõ cho cô biết rồi chứ? Mấy chuyện đó có thể trách tôi sao?" Dương Minh vô tội nói.
"Được rồi, chuyện trước kia không đề cập đến nữa, cụng ly!" Hạ Tuyết cầm chai bia lên.
"Được." Dương Minh cũng cầm chai lên, dzô.
"Là vụ án buôn lậu kia sao?" Dương Minh nhớ lần trước Trần Phi đã nói với mình, chú ấy phái Hạ Tuyết đến cục hải quan tìm hiểu tình huống, chắc là nàng ta cũng vì vụ án này.
"Hả?" Hạ Tuyết đột nhiên mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Dương Minh, đột nhiên lạnh lùng nói: "Làm sao cậu biết? Nói! Cậu có phải chung nhóm với chúng?"
"Điên hả? Vương Chí Đào hại tôi như vậy, đầu cô chứa não hay đậu hủ vậy, thằng ngu cũng biết tôi và hắn không có khả năng chung một nhóm!" Dương Minh tức giận nói: "Hèn chi cô bị cách chức là phải, hoài nghi đối tượng cũng lầm!"
"Ra thế." Hạ Tuyết ngượng ngùng cười cười, sau đó nghiêm trang nói: "Cậu cũng biết vụ án này có liên quan đến Vương gia?"
Dương Minh cả kinh, đúng vậy, bây giờ việc Vương gia dính vào vụ buôn lậu này, cũng chỉ là suy đoán, mà câu nói vừa rồi của mình, lại vô tình khẳng định điều đó! Cho nên hắn lắc đầu nói: "Tôi cũng chỉ hoài nghi!"
"Không sai đâu! Tôi cũng cảm thấy vậy, nhất định là tên Vương Tích Phạm làm đầu sỏ! Nếu cần thì tôi bắt hắn về, thẩm vấn một chút, thế nào cũng khai ra hết!" Hạ Tuyết hưng phấn nói.
"Cô nghĩ chú Trần sẽ đồng ý sao?" Dương Minh liếc nàng một cái, tuy rằng hắn không hiểu bọn họ phá án như thế nào, nhưng Vương Tích Phạm là một người có địa vị, không phải nói bắt là bắt được, không có chứng cớ, muốn bắt Vương Tích Phạm cũng khó!
"Đúng vậy. Trần đội trưởng sẽ không có khả năng đồng ý!" Hạ Tuyết gật đầu: "Nhưng mà tôi quyết định, thừa dịp thời gian bị cách chức này, đi điều tra cẩn thận, tôi không tin không túm được cái đuôi của con cáo già này"
"Cô làm như vậy, hình như không được tốt" Dương Minh cảm thấy Hạ Tuyết trong thời gian bị cách chức, mà một mình tra án, thì tựa hồ không có quy tắc.
"Cái gì mà không tốt?!" Hạ Tuyết nói: "Tô nói tôi sẽ điều tra cẩn thận mà, hắc hắc, cậu đừng nói cho Trần đội trưởng nghe."
"Được rồi, tôi không nói là được" Dương Minh không đành lòng đả kích nàng, dù sao Hạ Tuyết muốn làm gì thì cứ để nàng làm, bây giờ xem ra, Hạ Tuyết khẳng định đã đánh cỏ động rắng, cho nàng đi uy hiếp Vương Tích Phạm, không chừng sẽ làm hắn nhanh chóng lộ đuôi hơn, dù sao bây giờ cũng không thể trông cậy vào Hạ Tuyết để phá vụ án này.
"Cảm ơn cậu, Dương Minh" Hạ Tuyết có chút kích động nói: "Nếu. nếu lần này tôi phá được án, tôi sẽ mời cậu uống rượu!"
"Được rồi, vậy tôi chờ rượu của cô" Dương Minh cười gật đầu, chẳng qua trong lòng thì chẳng chờ mong gì.
Trước đó Hạ Tuyết uống bia trong buồn bực, nhưng sau khi Dương Minh đến, quả nhiên uống rất vui vẻ.
Rồi cuối cùng vẫn là Dương Minh khiêng nàng về, sau khi ném nàng vào nhà trọ, Dương Minh rời đi.
Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, Hạ Tuyết bắt đầu đi điều tra, nàng đến tổng bộ của tập đoàn Hùng Phong để tìm Vương Tích Phạm.
"Tôi tìm tổng giám đốc Vương Tích Phạm của các người, phiền cô thông báo với ông ta một tiếng" Hạ Tuyết trực tiếp tìm cô gái trực sảnh nói.
"Xin lỗi, thưa cô, cô có hẹn trước không?" Cô gái hỏi.
"Không có, tôi có chuyện cần hỏi Vương tổng của các người, cô mau thông báo cho tôi đi" Hạ Tuyết nhíu mày, thầm nghĩ, tên Vương Tích Phạm này, làm gì mà láo thế, muốn gặp mà phải hẹn trước?
"Thật xin lỗi, thưa cô, nếu không hẹn trước, tôi không thể thông báo giúp cô. Vương tổng bận rộn nhiều việc, nếu cô có chuyện, xin hẹn trước giùm" Cô gái từ chối.
"Tôi là cảnh sát!" Hạ Tuyết đem thẻ cảnh sát ra, đặt lên bàn nói: "Tôi tìm Vương Tích Phạm hỗ trợ điều tra!"
"A. a. được, tôi lập tức gọi điện cho ngài ấy, xin chờ một chút." Cô gái giật mình, không dám chậm trễ, vội vàng cầm điện thoại lên gọi.
"Thư kí Hoàng sao, tôi là Tiểu Lý dưới lầu, là như vậy, có vị cảnh sát Hạ muốn tìm Vương tổng hỗ trợ điều tra. vâng vâng, được, tôi chờ điện thoại của ngài!" Nói xong, cô gái liền cúp điện thoại, rồi nói với Hạ Tuyết: "Cô chờ một chút, tôi đã thông báo cho thư ký Hoàng đi tìm Vương tổng"
Hạ Tuyết gật đầu, đứng ở đại sảnh, bắt đầu đánh giá cách bố trí của tập đoàn Vương thị, thoạt nhìn, Vương Tích Phạm thật đứng là không phải có tiền bình thường!