Nửa giờ sau, chiếc xe chậm rãi chạy vào trong một căn nhà xưởng bỏ hoang, nhưng thật ra thì giống nhà giam hơn. Khi xe dừng lại, cũng không có người đến mở cửa cho Dương Minh, mà là đỡ Hoàng Hữu Tài xuống xe trước, sau đó được một gã khác giúp cho biến mất trong căn nhà.
Sau đó, cửa xe mới được mở ra, một người nói: "Tới rồi, xuống xe đi"
Xem ra, Hoàng Hữu Tài sợ bị mình và Hạ Tuyết phát hiện, cho nên đi trước. Chẳng qua, Dương Minh không nói ra, cùng Hạ Tuyết xuống xe.
"Tô Đại Trí đâu? " Hạ Tuyết trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Theo chúng tôi sẽ biết" Một người khác lên tiếng, sau đó xoay người dẫn đường.
Tuy rằng, biết rõ là Dương Minh và Hạ Tuyết không thể chạy, nhưng mà vẫn đề phòng, thậm chí còn nghiêm hơn nãy. Những người khác đều cẩn thận nhìn Dương Minh, đề phòng xảy ra chuyện.
Dương Minh cảm thấy buồn cười. Đề phòng thì có lợi ích gì? Lão tử nếu muốn ra tay, thì bọn mày chưa kịp há mồm đâu.
Tên dẫn đường mang Dương Minh vào trong nhà, mấy tên ngoài cửa mới thở phào nhẹ nhõm. Chẳng qua, Dương Minh rất ngạc nhiên, chổ này rốt cục là ở đâu?
Xem ra, nhất định là lực lượng vũ trang tư nhân của Vương Tích Phạm. Nhìn những người này có bộ dáng nghiêm chỉnh, xuất lời nói ra, thực lực cũng không thể coi thường. Đủ để gây sóng gió tại Tùng Giang!
Bởi vì, những người này chỉ là một phần nhỏ, khi vào nhà, Dương Minh đã dùng tháu thị trinh sát, bên trong ước chừng khoảng hai trăm người.
Đi theo người kia đến một cánh cửa, tên kia dừng chân lại nói: "Hạ tiểu tư, mời vào"
Hạ Tuyết không nghi ngờ, trực tiếp đi vào, Dương Minh cũng nhíu mày, trong phòng rõ ràng cũng giống như một phòng khách sạn bình thường, cho dù muốn tiếp khách, cũng không thể ở một chổ như vậy!
Chẳng qua, trước đó Dương Minh đã biết hết đây là âm mưu của Vương Tích Phạm rồi, còn cái tên Tô Đại Trí kia, chỉ là cái cớ để lừa mình và Hạ Tuyết đến đây!
Nhưng mà, nghĩ cho lắm vào, muốn nhốt mình, sợ rằng không phải dễ vậy! Dương Minh liếc nhìn cánh cửa kiêng cố cùng với ổ khóa chống trộm, khóe miệng vểnh lên cười.
Cái này căn bản không làm khó được mình, dưới sự dạy dỗ của Phương Thiên, một cánh cửa này chỉ là chuyện nhỏ, muốn mở là mở.
Khi Dương Minh và Hạ Tuyết vào phòng, tên kia đột nhiên đóng cửa phòng cái rầm.
"A?" Hạ Tuyết lập tức ngẩn người, nhìn Dương Minh: "Sao lại thế này?"
"Còn chưa hiểu sao? Đồ ngốc! Chúng ta bị giam ở đây" Dương Minh nhún vai nói.
"Giam ở đây?" Hạ Tuyết cả kinh, vội vàng chạy đến cửa dùng sức đập: "Mở cửa, các người muốn làm gì? Không phải Tô Đại Trí muốn gặp tôi sao? Người đâu?"
Không ai trả lời, Dương Minh nhìn thoáng qua hành lang, hai tên kia đã đi xa rồi, xem ra, trong phòng cách âm tương đối tốt, nên không ai trả lời cả.
"Vậy.làm sao bây giờ?" Hạ Tuyết vô cùng lo lắng nói.
"Không có cách nào, chờ và xem đi" Dương Minh nhẹ nhàng đáp, rồi leo lên giường hai người kia nằm.
Haha, cũng tốt, tên Hoàng Hữu Tài này cũng có ý tức, an bài cho mình và Hạ Tuyết một phòng tình nhân. Trong phòng có TV, có điều hòa, toilet, đầy đủ mọi thứ, giống như một phòng khách sạn vậy.
"Dương Minh, sao cậu không lo lắng gì hết vậy?" Hạ Tuyết nhìn Dương Minh nằm lên giường, cơ hồ như muốn nổi điên lên.
"Lo lắng? Lo lắng thì có tác dụng sao?" Dương Minh cười nói: "Nếu đã đến, vậy thì cứ việc ở. Chờ đi, lát nữa sẽ có người đến, bọn chúng không có khả năng mặc kệ chúng ta"
Nhìn thấy bộ dáng không để ý của Dương Minh, Hạ Tuyết liền tức giận, nhưng không biết rằng Dương Minh đã nắm chắc, nên không để ý.
Chẳng qua, thật đúng như Dương Minh nói. Thiết bị âm thanh phía trên cao của phòng, truyền ra một giọng nói chói tai, là một giọng nam trầm thấp, hiể nhiên là đã trải qua thiết bị thay đổi giọng nói, làm cho người nghe có cảm giác không thoải mái: "Hạ tiểu thư, còn có vị tiên sinh kia, xin chào hai người! Hoan nghênh hai người đến biệt thự của tôi làm khách!"
Dương Minh cười cười, Hoàng Hữu Tài mà mình không biết sao? Cứ giả bộ đi, dù sao Dương Minh cũng đã biết kế hoạch và mục đích của chúng, cũng không nói gì, tiếp tục nghe.
"Các người đoán không sai, tôi chính là Tô Đại Trí" Giọng nói kia tiếp tục nói: "Hạ tiểu thư, nguyên nhân bắt cô, cũng chỉ vì cô phá hủy chuyện tốt của tôi! Chẳng qua, cô yên tâm, chỉ cần cô không hành động thiếu suy nghĩ, thì tôi sẽ không làm gì cô"
Dương Minh nghe giọng nói này tự nhận là Tô Đại Trí, xém đi đã cười thành tiếng! Không phải là quá khôi hài sao, giấu đầu lòi đuôi mà cũng làm được!
"Vậy ngươi muốn làm gì?" Hạ Tuyết hét lớn.
"Không làm gì cả, chỉ là muốn mời cô đến làm khách thôi" Giọng nói đáp: "Nghe nói cô bị cách chức tạm thời, nên muốn tìm một chổ để cô nghỉ ngơi, chúc cô và bạn trai chơi đùa vui vẻ"
"Hắn. hắn không phải bạn trai của tôi." Hạ Tuyết nói theo bản năng.
Chẳng qua, giọng nói kia không trả lời. Bất luận Hạ Tuyết nói cái gì, thì cũng không có tiếng trả lời.
Bạn trai? Chắc là do Hoàng Hữu Tài cố ý nói vậy, tạo thành một lý do là mình ngẩu nhiên bị bắt tới đây. Mà mình thật sự là ngẫu nhiên bị bắt hay sao?
Dương Minh không nghĩ vậy, vừa rồi Hoàng Hữu Tài gọi điện cho Vương Tích Phạm, có thể thấy được. Hoàng Hữu Tài muốn bắt mình đã có tính trước, hơn nữa, hẳn là có liên quan đến ân oán với Vương Chí Đào.
Nhìn thấy Hạ Tuyết vẫn cứ hét to hoài, Dương Minh thở dài nói: "Đồ ngốc, đừng có hét nữa, hét cũng không giúp gì được đâu"
"Không hét nữa thì chúng ta làm gì?" Hạ Tuyết có chút nhụt chí, chẳng qua, sau đó lại lên tiếng: "Dương Minh. xin lỗi."
"Sao thế? Sao lại nói vậy?" Dương Minh nhìn Hạ Tuyết một cái, có chút buồn bực hỏi.
"Tôi làm phiền đến cậu, vốn chuyện này không liên quan đến cậu, kết quả là lại liên lụy đến cậu." Hạ Tuyết ngượng ngùng nói.
Liên lụy? Cô cho rằng cô làm phiền tôi? Trong lòng Dương Minh cười khổ, đại khác là tình cảnh của mình bây giờ không kém Hạ Tuyết là bao! Phỏng chừng sau khi Vương Chí Đào biết chuyện, sẽ nghĩ biện pháp hại mình đây!
Chẳng qua, bây giờ Dương Minh đã không còn sợ hắn, đầu năm ai sợ ai, nắm đấm cứng hơn mới là đạo lý.
"Tôi tự nguyện đi theo, có liên quan gì đến cô?" Dù trong lòng nghĩ khác, nhưng Dương Minh vẫn không nói. Dù sao trong phòng chắc là có thiết bị nghe lén, bởi vì thế Dương Minh chỉ thuận miệng an ủi Hạ Tuyết.
Cho dù Hoàng Hữu Tài có nhân đạo, chỉ trang bị một cái microphone thôi, không gắn thêm camera, thì cũng không thoát được nhãn lực của Dương Minh.
"Cậu. thật sự nghĩ vậy sao?" Hạ Tuyết nhìn vẻ mặt không hề khẩn trương của Dương Minh, kỳ quái nói: "Tôi cảm thấy hình như cậu không sợ một chút nào cả?"
"Tôi sợ cái gì." Dương Minh cười nói: "Nơi này hoàn cảnh tốt, còn có một cô gái xinh đẹp ngốc nghếch cùng tôi, ở nhiều ngày cũng không sao cả.
"Dương Minh!" Hạ Tuyết rốt cục đã không nhịn được: "Cậu có thể không gọi tôi là đồ ngốc được không? Tôi ngu dữ vậy sao?"
"Ngốc chứ không phải ngu, mà cũng có chút dữ" Dương Minh cười hắc hắc nói.
"Cậu đi chết đi!" Hạ Tuyết tức giận xoay người sang chổ khác, chẳng qua, cãi nhau với Dương Minh xong, tâm tình khẩn trương cũng thả lỏng hơn. Lấy điện thoại ra chơi, ở đây cũng không có tín hiệu.
"Chí Đào, chú là chú Hoàng đây!" Hoàng Hữu Tài gọi điện cho Vương Chí Đào: "Thân thể gần đây thế nào, có đỡ hơn không?"
"Chú Hoàng à, con cũng đỡ rồi" Vương Chí Đào trả qua một thời gian tĩnh dưỡng, thân thể cũng tốt lên rất nhiều. Chẳng qua đã để lại một di chứng, nửa đêm mắc đái có đánh chết cũng không đi toilet, thà là đái dầm, chứ không chịu đi!
Vì thế, bảo mẫu của Vương gia lại có thêm một công việc mới, đổi tấm lót giường cho Vương Chí Đào! Cũng may dù đái dầm hơi nhiều, nhưng mắc ị lại ráng nhịn lại cho đến sáng hôm sau.
Chẳng qua, dù là vậy thì cũng làm cho Vương Chí Đào khó chịu. Ai lại muốn ngủ trên một cái giường ẩm ướt!
"Chí Đào, chú có một tin tốt mới nói cho con biết?" Hoàng Hữu Tài nói.
"Tin tốt? Tin tốt gì?" Vương Chí Đào khó hiểu, hắn bình thường không có liên hệ với Hoàng Hữu Tài, bây giờ Hoàng Hữu Tài lại gọi cho hắn báo tin tốt.