Người này chính là Dương Minh! Đừng nói là hệ thần kinh, cho dù là mạch máu hay gì khác thì Dương Minh vẫn có thể nhìn rõ ràng, hơn nữa còn có thể phóng to lên!
Khả năng khống chế dị năng của Dương Minh bây giờ đã khá tốt rồi, nhìn xa, nhìn thấu, nhắm mắt lại còn có thể nhìn quét 360 độ.
Đương nhiên, Dương Minh cũng không phải ngồi không mà đưa ra quyết định này, trước khi đưa ra nó, đầu tiên là Dương Minh dùng dị năng để quét một vòng bộ não người khác, phát hiện ra mình có thể thoải mái nhìn vào bên trong, mới đưa ra một quyết định quan trọng.
Xem ra, lần này muốn Chu Giai Giai bình yên vô sự, không mượn dị năng của mình là không được! Nhưng mà, chuyện dị năng của mình sẽ bị lộ ra ánh sáng, ít nhất là không thể gạt được Chung Hàn Lâm!
Nhưng mà, bây giờ không phải là lúc để Dương Minh tính toán cái được và mất. Chu Giai Giai vì mình mà ngay cả mạng cũng không cần. Thì mình vì nàng cho dù lộ chuyện dị năng cũng đã sao?
Đại trượng phu đã cầm lên được, thì bỏ xuống được. Nếu cứ ngồi lo trước tính sau, thì căn bản không phải là đại trượng phu! Cho nên, nghĩ đến đây, Dương Minh liền hạ quyết tâm!
Quan hệ của Chung Hàn Lâm và cha nuôi cũng không ít, nếu như được nói cho ông ta biết, thì hẳn là sẽ không đến mức hại mình. Chỉ sợ ông ta vô tâm đem chuyện của mình nói cho người khác biết. Chung Hàn Lâm còn tưởng rằng Dương Minh muốn dặn dò cái gì đó, vì ông cũng biết rằng người bị thương có quan hệ rất lớn với Dương Minh. Chung Hàn Lâm gật đầu, đứng lên nói: "Được rồi, chúng ta qua phòng bên cạnh đi. Nhưng mà thời gian có hạn, bây giờ mỗi phút cũng là sinh mạng, chúng ta nên nói ngắn gọn"
Trước mặt nhiều người như vậy, Dương Minh cũng không thể nói cái gì cho tốt, chỉ im lặng đi theo Chung Hàn Lâm qua phòng kế bên.
"Dương Minh, có chuyện gì cứ nói, Chung bá bá không phải người ngoài, con yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức mà" Chung Hàn Lâm an ủi Dương Minh.
"Chung bá bá, con tìm ngài. thật ra là có chuyện quan trọng muốn nói với ngài, nhưng mà. chuyện này quá quan trọng." Dương Minh do dự môt chút rồi nói: "Chung bá bá có thể giữ bí mật giùm con không?"
"A? Chuyện gì?" Chung Hàn Lâm nghi hoặc, không rõ Dương Minh trước khi giải phẩu muốn nói cho mình biết bí mật quan trọng gì, không khỏi kỳ quái nói: "Giữ bí mật thì không sao, nhưng có phải là chuyện đặc biệt hay không. Đợi sau giải phẫu rồi nói không được sao? Bây giờ thời gian rất cấp bách!"
"Chính là thời gian cấp bách, nên con mới nói ngắn gọi. Chung bá bá nếu có nghi ngờ gì, thì đợi sau khi phẫu thuật thành công con sẽ nói với ngài. Nhưng mà, bây giờ con hy vọng Chung bá bá hãy nghe con nói" Biểu tỉnh của Dương Minh trở nên nghiêm túc, trịnh trọng nói.
"Được, con nói đi!" Thấy Dương Minh nghiêm túc như vậy, Chung Hàn Lâm cũng không khỏi giật mình." Con có thể nhìn thấy mạch máu và dây thần kinh trong não người" Dương Minh không dùng từ hoa mỹ, mà trực tiếp nói ra những lời làm người ta kinh hãi.
"Chung bá bá, có lẽ ngài không tin, nhưng con quả thật có thể nhìn được" Dương Minh nhìn Chung Hàn Lâm một cái, sau đó nói: "Giống như Chung bá bá, bên trong là áo sơ mi ô sọt màu trắng xám, bên trong là áo lót màu đỏ. Quần đùi màu cafe, quần lót cũng màu đỏ."
"A? sao con biết?" Chung Hàn Lâm sửng sốt, lập tức nói: "Dương Minh, con đừng nói giỡn với bá bá, có phải cha nuôi của con nói cho con biết năm nay là năm tuổi của ta không?"
"Chung bá bá, lúc này, ngài cảm thấy con đang nói giỡn với ngài sao?" Dương Minh thở dài: "Được rồi, nếu ngài không tin, vậy con tiếp tục nói, ví tiền của ngài màu nâu, bên trong có ba tờ chi phiếu, một cái là của ngân hàng chiêu thương, số tài khoảng là 6225. Một cái khác là của ngân hàng công thương, số là 955888. còn cái kia là của ngân hàng giao thông, số là 601428. nếu cái này vẫn chưa đủ, thì trong ví tiền của ngài bây giờ đang có sáu ngàn ba trăm năm mươi hai đồng, số sê ri trên tờ năm mươi đồng là."
"Được rồi, được rồi. không cần nói nữa." Chung Hàn Lâm bây giờ đã há miệng quá rộng rồi! Ba tờ chi phiếu của mình, nó không thể biết được, nhưng thấy Dương Minh nói ra không sai chữ nào, Chung Hàn Lâm hoàn toàn chấn động!
Nếu trước đó tin tức năm tuổi là do Lưu Duy Sơn nói cho Dương Minh biết, thì cái vụ chi phiếu này, Lưu Duy Sơn tuyệt đối không có khả năng biết! Hai người cũng không phải thiếu tiền, cũng không có khả năng cho mượn tiền, cho nên số tài khoản là không thể biết được, nhất là cái tài khoản ngân hàng công thương kia, không để cho người ngoài biết, đừng nói là Lưu Duy Sơn, ngay cả đồng sự cũng không biết nữa.
Hơn nữa, mình gửi tiết kiệm cũng không phải trong ba cái này, còn có ngân hàng phổ phát, bưu chính viễn thông, ngân hàng nông nghiệp, chẳng qua là không có để trên người thôi!
Dương Minh có thể nói ra tất cả những gì trong ví tiền của mình, làm cho Chung Hàn Lâm không thể không tin là Dương Minh có năng lực đặc biệt!
"Con nói là. con có thể nhìn thấu?" Chung Hàn Lâm khó tin nhìn Dương Minh.
"Có thể nói như vậy!" Dương Minh gật đầu: "Nhưng mà, xin Chung bá bá giữ bí mật cho con!"
"Con không nói, ta cũng tự biết!" Biểu tình của Chung Hàn Lâm trở nên nghiêm túc: "Tuổi ta lớn hơn con rất nhiều, nên cũng thấy rất nhiều chuyện trong xã hội, năng lực của con, cũng rất có ích cho xã hội, nhưng nếu lỡ như, để cho người xấu hay những tên tội phạm áp chế con làm ra chuyện xấu, vậy thì phiền toái rồi!"
Dương Minh không ngờ Chung Hàn Lâm lại để ý đến mình như thế, một câu đã nói ra cái lợi và hại, vội vàng nói: "Chung bá bá nếu hiểu được, con đây cũng không nói nhiều!"
"Nhưng mà, con có năng lực như vậy thì cũng tốt, nếu con đứng bên cạnh nói cho ta biết vị trí thần kinh, vậy thì xác xuất giải phẫu sẽ cao lên rất nhiều, nhưng, có một vấn đề rất quan trọng." Chung Hàn Lâm trầm ngâm: "Lần này ta đến đây để phẫu thuật, đương nhiên có rất nhiều bác sĩ muốn quan sát, cho dù không cho bọn họ quan sát, thì cũng cần nhiều y tá hỗ trợ, cho nên lúc giải phẫu không thể không có người bên cạnh! Nếu có người thì không thể tránh được việc năng lực của con bị bại lộ!"
"Haha, Chung bá bá không cần lo lắng về cái này" Dương Minh giương mắt ra nhìn ngoài phòng, sau đó nói: "Túi công văn của ngài, có phải có một cuốn tạp chí khoa học không? Mà kỳ đầu tiên lại là luận văn của ngài?"
"Ơ?" Chung Hàn Lâm ngạc nhiên nhìn Dương Minh: "Xa như vậy, chữ nhỏ như vậy mà con cũng có thể thấy rõ?"
Dương Minh mỉm cười gật đầu, nói: "Dạ, đúng vậy, đây chính là năng lực của con. Bất luận là xa cỡ nào, cũng có thể giống như nhìn trước mắt"
"Thật là thần kỳ!" Chung Hàn Lâm gật đầu, cảm thán: "Ta nghiên cứu bộ não của con người nhiều năm như vậy, cũng biết trên thế giới này có rất nhiều người vượt trội hơn bình thường, gọi là dị năng giả. Không ngờ con lại chính là một trong những người đó"
"Chung bá bá, những cái khác, sau khi chúng ta làm xong phẫu thuật con sẽ kể lại cho ngài nghe được không? Bây giờ chuyện quan trọng nhất là chuẩn bị phẫu thuật!" Dương Minh thấy Chung Hàn Lâm còn muốn tiếp tục hỏi về dị năng của hắn, nên nhanh chóng nhắc nhở.
"Đúng vậy. đúng vậy." Chung Hàn Lâm ngượng ngùng gãi đầu, nói: "Con xem ta đó, vừa nhắc đến y học là không dừng lại được. Bây giờ giải phẫu là quan trọng nhất!"
"Dạ, như vậy đi, Chung bá bá, lúc đó ngài mang tai nghe liên lạc, rồi ngài vừa giải phẫu, con vừa nói tình huống cho ngài nghe" Dương Minh nói.
"Cái này rất tốt, sẽ không có người hoài nghi!" Chung Hàn Lâm cười gật đầu: "Ta đi chuẩn bị trước, cầu chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ!"
"Hợp tác vui vẻ" Dương Minh cũng cười nói.
Loại tai nghe này nhờ Hạ Tuyết thì rất dễ dàng, trong cảnh cục không ai xa lạ món đồ chơi này, lúc bọn họ chấp hành nhiệm vụ thường xuyên dùng đến.
Hạ Tuyết tuy rằng nghi hoặc Dương Minh vì sao lại muốn có thứ đồ này, nhưng Dương Minh lại chối rằng là Chung Hàn Lâm cần, bản thân cũng không biết cụ thể. Hạ Tuyết cũng không nói nhiều, nghĩ đến khi giải phẫu cũng liên hệ với người khác.
Sau khi đưa tai nghe cho Chung Hàn Lâm, Dương Minh ngồi nghỉ ngơi vào một phòng nghỉ riêng biệt, đó là do Chung Hàn Lâm cố ý an bài, Hạ Tuyết thấy Dương Minh trước phẫu thuật mà có hành động như vậy cũng vô cùng bất mãn, nhưng nàng cũng không có cách nào.
Quả nhiên, đúng như những gì Chung Hàn Lâm đã dự đoán, không riêng gì bác sĩ khoa não trong bệnh viện, khi nghe tin bác sĩ Chung Hàn Lâm phẫu thuật, thì ngay cả các bác sĩ của các bệnh viện gần đó đều chạy lại đây. Dù sao cũng là chuyên gia khoa não hàng đầu trong nước tự mình giải phẫu, không phải muốn thấy là thấy được, nên tất cả đều hy vọng sẽ học được cái gì đó.
Chung Hàn Lâm cũng không kiêng dè, dặn dò mọi người tham gia phẫu thuật chú ý công việc, sau đó đi chuẩn bị tiến hành giải phẫu.
Đây là lần đầu tiên Dương Minh dùng dị năng kết hợp với y học để chữa bệnh, hơn nữa, mỗi lời nói của mình, đều liên quan đến sinh mạng của Chu Giai Giai, Dương Minh sao có thể không khẩn trương được!
Giải phẩu vừa mới bắt đầu, còn chưa cần dùng đến Dương Minh, mà trán của hắn đã đổ đầy mồ hôi rồi. Nếu nói Chu mẫu chỉ khẩn trương tinh thần, thì Dương Minh lại là toàn bộ thể xác và tinh thần.
Hắn không cho phép mình mắc sai lầm, cho nên không thể không tập trung tinh thần cao độ.
Trong phòng nghỉ im lặng, hai tay Dương Minh nắm chặt lấy ly nước, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở dốc của hắn. Đúng vậy, từ lúc chào đời đến giờ, đây là lần đầu tiên Dương Minh khẩn trương như vậy!
Lần trước trong phòng thẩm vấn, hay là bị hai tên sát thủ vây công, thì Dương Minh cũng không khẩn trương như vậy! Dương Minh uống một ngụm nước, cố gắng bình tĩnh lại tâm tình của mình!
"Chúng bá bá, ngài có nghe thấy con nói không? Nghe được thì gật đầu một chút" Dương Minh hít sâu một hơi, sau đó nhỏ giọng nói.
Chỉ thấy Chung Hàn Lâm hơi gật đầu, xem ra, phương tiện liên lạc này cũng rất tốt.
Thần kinh não được gọi là" lô thần kinh", chia ra làm não trái và não phải. bên não phải là, theo thứ tự là thần kinh khứu giác, chuyển động mắt, dây thần kinh vận động, thần kinh nao thứ năm, di chuyển cơ mặt, thính giác, thần kinh lưỡi, thần kinh phế vị, đôi thần kinh não thứ 11 cùng thần kinh dưới lưỡi, cùng với đôi thần kinh não thứ năm phân biệt ánh mắt cùng thần kinh àm và thần kinh dới cằm tạo thành.
Chẳng qua, mỗi dây thần kinh đều có dây nhánh, mà bây giờ Chung Hàn Lâm sợ nhất chính là đụng phải nhánh thần kinh nào đó. Não của con người vô cùng phức tạp, cho dù là một chuyên gia đứng đầu khoa não cũng không dám nói rằng bản thân hoàn toàn hiêu được bộ não của nhân loại!
Dương Minh cũng có thể nhìn thấy rất rõ nhánh thần kinh cực nhỏ đó, lúc vừa bắt đầu, giọng nói của Dương Minh còn có chút khẩn trương, chẳng qua dần dần cũng đã hòa nhập.
Sau khi Dương Minh nói rõ vị trí đại khái cho Chung Hàn Lâm nghe, Chung Hàn Lâm cũng đề phòng cẩn thận, hai người phối hợp cũng hết sức ăn ý.
.
. ba giờ khẩn trương rốt cục cũng đã trôi qua, viên đạn hoàn toàn đã được lấy ra, Dương Minh cùng Chung Hàn Lâm đồng loạt thở phào nhẹ nhõm một hơi! Tâm tình hai người đồng thời hưng phấn dị thường, bọn họ lần đầu tiên hoàn thành việc sử dụng dị năng kết hợp với y học để giải phẫu cứu người.
Tuy rằng cuộc giải phẫu đã thành công, nhưng Dương Minh vẫn đổ mồ hôi ướt hết cả áo! Vuốt lấy mồ hôi ướt đẫm sau, Dương Minh cười cười tự giễu, xem ra mình cũng có lúc sợ hãi!
Thời điểm Chung Hàn Lâm công bố lần giải phẫu này hoàn toàn thành công, tất cả mọi người đều vui mừng dị thường.
Chu mẫu kích động đến rơi nước mắt, công bố rằng nhất định sẽ cảm tạ Chung Hàn Lâm, Chung Hàn Lâm chỉ cười khoát tay nói: "Người nhà cả mà, còn phải cảm tạ cái gì? Ta và cha nuôi của Dương tiểu điệt là bạn bè nhiều năm, còn thân hơn cả anh em. Nếu muốn tạ ơn, thì cứ cảm ơn Dương tiểu điệt!"
Chung Hàn Lâm là cao thủ trong giới y học, nhưng trong cuộc sống cũng không phải đồ ngốc, khi ông đến đây, cũng cảm thấy Chu mẫu tựa hồ không thích Dương Minh, cho nên theo bản năng cho rằng Dương Minh và Chu Giai Giai nhất định là có quan hệ nam nữ, nhưng không được Chu mẫu đồng ý. Vì thế ông tạo cơ hội này để tác hợp cho hai người.
Về phần vì sao ông cho là vậy, à. đơn giản thôi, bởi vì Dương Minh vô cùng khẩn trương về Chu Giai Giai, không giống như loại bạn bè bình thường, cũng khó trách, ông không biết được chuyện tình bên trong nó thế nào, nên nghĩ vậy cũng phải thôi.
"A!" Nghe Chung Hàn Lâm nói vậy, Chu mẫu ngạc nhiên, chẳng qua một lần nữa tò mò về thân phận của Dương Minh! Gia thế của Dương Minh khẳng định rất kém cỏi, hơn nữa cực kỳ nghèo hèn, cha mẹ đều là công nhân, cả gia đình đều dựa vào cái nhà máy đó!
Nhưng mà, Dương Minh còn có một cha nuôi! Là Lưu Duy Sơn? Lưu Duy Sơn trong nước cũng là một danh nhân, Chu mẫu tuy rằng không kinh doanh châu báu, nhưng cũng đã nghe đến tên này, vì nó rất là nổi tiếng!
Xem ra, Dương Minh không đơn giản như vậy! Bằng không thì sao có được một người cha nuôi lợi hại như vậy! Mình hẳn là nên điều tra lại bối cảnh của Dương Minh một lần nữa!
Con gái của mình bây giờ đã như vậy, hơn nữa viên đạn nghe nói là trúng và o sautrán, về sau có ảnh hưởng đển dung mạo hay không thì khó mà nói, vả lại mấy câu nói vừa rồi của Chung Hàn Lâm đủ làm cho Chu mẫu đau đầu!
"Giải phẫu tuy rằng vô cùng thành công, nhưng người bệnh có tỉnh lại hay không cũng rất khó nói! Não người là một nơi rất thần bí, có đôi khi chỉ một chấn động rất nhỏ đã có thể đủ để làm hôn mê trong thời gian ngắn, chứ đừng nói là bị súng bắn!"
Chung Hàn Lâm tuy rằng nói rất khách khí, nhưng trong quá trình giải phẫu, Chu mẫu cũng tìm hiểu về địa vị của Chung Hàn Lâm trong giới y học, bây giờ lại nghe ông ta nói vậy, làm cho trong lòng chấn động mạnh.
Viên đạn tuy rằng đã lấy ra, nhưng con gái khi nào mới tỉnh lại, đó là điều không ai biết! Nếu con gái cả đời không tỉnh lại thì sao? Nói vậy, nếu Dương Minh thật sự thích Giai Giai thì hay là, để hắn cưới Giai Giai cũng được.
Nếu Dương Minh mà biết được cái tư tưởng khốn nạn của Chu mẫu, khẳng định là sẽ nổi điên lên! Nhưng mà, bây giờ Dương Minh chỉ muốn nghỉ ngơi thôi, vừa rồi hắn thật sự quá mệt mỏi, hắn còn khẩn trương hơn cả Chung Hàn Lâm. Chung Hàn Lâm đã có rất nhiều kinh nghiệm mổ xẻ, đứng trên bàn mổ còn vững hơn cả Thái sơn, hơn nữa có Dương Minh trợ giúp, có thể nói là như hổ thêm cánh vậy, làm cho trong lòng ông càng thêm kiên định. Nhưng Dương Minh thì khác, đây là lần đầu tiên của hắn, không khẩn trương mới lạ!
Nhưng mà, không thể không nói, tư tưởng của Chu mẫu quả thật cũng đúng. Dù sao phần lớn con người đều có tâm tư, nhất là những người làm ăn kinh doanh, làm việc gì đầu tiên cũng phải tính toán đến cái được và mất bên mình.
Chu Giai Giai tuy rằng đã giải phẫu xong, nhưng bây giờ vẫn còn đang nằm trong phòng giám sát, phải qua một thời gian ngắn thì người nhà mới được vào thăm, chẳng qua, điều này không hạn chế được với Dương Minh, vì hắn mặc kệ là gần hay xa, đều có thể thấy được bộ dáng hiện tại của Chu Giai Giai.
Nhìn mái tóc dài được cắt đi của Chu Giai Giai, thay vào đó là miếng băng gạc quấn quanh đầu, trong lòng Dương Minh cảm thấy đau đớn. Mình nên đối mặt với nàng như thế nào đây? Sau khi nàng tỉnh lại, mình nên làm gì đây? Thực hiện lời hứa trước kia, hay là.
Dương Minh lắc đầu, không dám nghĩ nữa, bây giờ trong lòng hắn, có một cảm giác khó giải thích, là cảm kích? Hay đồng tình? Có phải là yêu không? Hắn không biết.
Nhưng có một điều Dương Minh chắc chắn là, hắn nợ Chu Giai Giai, cả đời này cũng trả không hết! Đó là một mạng, trả lại như thế nào? Thật là một đứa ngốc. làm như vậy đáng giá sao?
Chu Giai Giai thích hắn, chẳng qua, điều làm cho hắn nghi hoặc nhất chính là, Chu Giai Giai rốt cục đã thích hắn từ lúc nào?
Sơ trung? Cái này cũng có thể tính, nhưng hắn không cảm thấy quá lớn. Đại học? Càng không thể, vì hắn và nàng trong lúc đó không phát sinh sự kiện đặc biệt gì.
Tuy rằng Dương Minh cảm thấy số đào hoa của mình không tồi, chẳng qua cũng phải có một sự kiện đặc biệt gì đó để nắm giữ phương tâm của con gái. Dương Minh cũng không cho rằng mình là một kẻ có sức hấp dẫn của trái đất, bắn ra bốn phía, thì con gái xinh đẹp liền chủ động nhào lại trao thân. cái này không có khả năng!
Nếu nói như vậy, tại sao ba năm trung học không có ma nào thích mình? Cho nên, Dương Minh không cho rằng mình có sức hút quá lớn! Xem ra, chỉ khi nào Chu Giai Giai tỉnh lại mới có thể tìm hiểu được. Dương Minh xoa xoa huyệt thái dương của mình, cầm ly nước uống cạn một hơi, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này, Chung Hàn Lâm đang đứng giảng giải những chổ tâm đắc của ông trong quá trình giải phẫu, thấy Dương Minh đi tới, lập tức gật đầu với hắn, bốn mắt nhìn nhau trào máu họng, nhưng chẳng nói câu nào hết.
Nhưng thật ra thì Hạ Tuyết rất là bất mãn với hành động của Dương Minh trong quá trình giải phẫu: "Vừa rồi cậu làm gì đó?"
"Cô nghĩ tôi làm gì? Hồi nãy vừa đánh với cô xong, sau đó trước mặt nhiều người uy hiếp Vương Tích Phạm, tinh thần và thể chất của tôi bị suy cạn nghiêm trọng. Nên Chung bá bá vừa rồi đã tìm cho tôi một phòng nghỉ, để nghỉ ngơi một chút!" Dương Minh thuận miệng giải thích.
"À, thì ra là vậy!" Nghe Dương Minh nói vậy, Hạ Tuyết cũng không truy cứu trách nhiệm nữa, dù sao Dương Minh cũng nói đúng sự thật, lúc đó dưới tình huống kia, một mình Dương Minh vừa phải ôm Chu Giai Giai, vừa phải khống chế Vương Tích Phạm, quả thật không dễ dàng! Hạ Tuyết tự hỏi bản thân có thể làm được hay không?!
Xem ra, bại dưới tay Dương Minh, cũng không phải ngẫu nhiên, Dương Minh quả thật có chổ hơn người. Nghĩ đến đây, tâm tình của Hạ Tuyết cũng cân bằng lại, chỉ là, cái chuyện bị Dương Minh đánh mông kia vẫn còn nghẹn trong lòng!
Đây là chổ riêng tư của mình nha! Nếu bị truyền ra ngoài, thì làm sao mà còn mặt mũi nhìn người? Chẳng qua, nghĩ đến cảnh mình xông vào toilet, thấy Dương Minh đang show hàng, coi như là huề nhau. Chẳng qua, Hạ Tuyết vẫn cảm thấy mình chịu thiệt hơn!
Hạ Tuyết cũng biết Dương Minh đang mệt chết đi, nhưng có một số việc dù mệt vẫn phải làm, Dương Minh là một đương sự quan trọng trong vụ án, phải theo Hạ Tuyết về sở để lấy lời khai.
Dương Minh cũng biết đây là một trình tự tất yếu, nên không từ chối.
"Chung bá bá, con và Hạ Tuyết đi đến sở cảnh sát để lo một số việc, lát nữa ngài cứ việc về chổ cha nuôi nghỉ ngơi trước, con sẽ về sau" Dương Minh nói với Chung Hàn Lâm.
"Dương Minh, phỏng chừng lát nữa ta cũng về trễ thôi! Đám bác sĩ này vây ta không dứt, còn muốn bắt ta lại ăn cơm tối!" Chung Hàn Lâm cười khổ nói.
"Được rồi, vậy chúng ta liên lạc qua điện thoại" Từ lúc Chung Hàn Lâm lên máy bay, Lưu Duy Sơn đã đưa số điện thoại của Dương Minh cho Chung Hàn Lâm, đương nhiên Chung Hàn Lâm cũng đã đưa số cho Dương Minh rồi.
Chung Hàn Lâm gật đầu, tiếp tục quay sang nói chuyện với đám bác sĩ.
"Súng?" Lên xe, Hạ Tuyết nhìn Dương Minh hỏi.
"Súng gì?" Dương Minh biết mà vẫn cố hỏi.
"Cây bắn Chu Giai Giai, cây súng của Vương Tích Phạm!" Hạ Tuyết hừ một tiếng nói: "Đừng tưởng tôi không phát hiện, tàng trữ vũ khí là tội lớn, nhanh đưa ra đây!"
"Trời đất, cô nói súng, ông nội tôi cũng không biết đó là cái gì nữa" Dương Minh nói.
"Dương Minh, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng tưởng là may mắn, vừa rồi Trần đội trưởng gọi điện cho tôi, nói hiện trường không phát hiện súng đâu hết!" Hạ Tuyết uy hiếp, Dương Minh nghe xong nhún vai nói: "Người nhiều như vậy, ai biết là người nào lấy! Không tin thì cứ xét người, ê đúng rồi, tôi phát hiện ra cô hình như lúc nào cũng nghi ngờ tôi hết đó! Tình huống lúc đó thế nào? Tôi còn rãnh mà chú ý đến cây súng sao?"
"Được rồi, tin tưởng cậu là được!" Hạ Tuyết cũng biết tình huống lúc đó vô cùng hỗn loạn, tỷ lệ Dương Minh lấy cây súng vô cùng nhỏ, chẳng qua cho dù có, thì bây giờ đang đi đến cảnh cục, nếu Dương Minh để súng trên người, thì cũng không có chổ giấu.
Nhưng mà, Dương Minh làm nghề gì? Sát thủ đó, làm sát thủ thì việc đầu tiên học chính là giấu súng, có thể tùy ý giấu súng vào những chổ mà không ai biết!
Vừa rồi, Dương Minh đã cất cây súng vào trong phòng rửa tay, phỏng chừng, trừ Dương Minh ra, sẽ không ai phát hiện ra được nó.
Sở dĩ Dương Minh lấy cây súng kia, cũng bởi vì là súng buôn lậu, không có hồ sơ, làm việc cũng tiện. Trước mắt là đợi chuyện này yên ổn, khi viện đạn lấy ra khỏi đầu Chu Giai Giai được kiểm chứng xong rồi cất vào trong kho, thì muốn tìm được cây súng này, hẳn là cũng khó. Đến lúc đó, hắn đưa cây súng này cho đám Hầu Chấn Hám, để bọn họ coi chừng, cho dù không sử dụng, thì cũng có thể lấy ra dọa người. Lúc đàm phán với người ta cũng có thể tỏ vẻ nguy hiểm một chút.
Bởi vì người lấy lời khai chính là lính của Trần Phi, hơn nữa còn có Hạ Tuyết đứng bên cạnh, cho nên căn bản là không làm khó xử Dương Minh.
Hơn nữa, vừa nãy Vương Tích Phạm đã nhận hết tội lỗi, cho nên lời khai của Dương Minh cũng không có ý nghĩa lớn, Vương Tích phạm biết mình không qua khỏi cửa này, cho nên ôm thái độ chờ chết rồi.
Chỉ cần không mù đều có thể nhìn thấy đây là công lao riêng một mình Dương Minh, chẳng qua, Dương Minh không thèm phần công lao này, lại một lần nữa yêu cầu phải kín đáo, ngàn vạn lần đừng để cha mẹ biết.
Cứ như vậy, công lao này cho Hạ Tuyết không muốn thì cũng phải nhận! Dương Minh không cần, thì cái này phải có người nhận. Mà khi đó ở hiện trường chỉ còn Hạ Tuyết, cho nên Hạ Tuyết dù không muốn cũng không được!
Bắt được một băng buôn lậu lớn, đó là một tin tức tuyệt đối chấn động! Không nói về việc bắt thế nào, hay quá trình điều tra ra sao, nhưng nhất định phải nói về anh hùng của vụ án này. Mà Hạ Tuyết, đã trở thành anh hùng đả kích tội phạm buôn lậu!
Không còn biện pháp, người khác dù muốn cướp công cũng không thể! Kết quả là Hạ Tuyết chẳng những được chính phủ khen ngợi, còn được tỉnh ghi vào trong sách sử, trao tặng chức vụ cảnh ti cấp hai và quân hàm. Chẳng qua, do tuổi đời còn quá trẻ, nên không thể trao chức vụ lớn hơn.
Nhưng mà, về sau nếu có lập công nữa thì muốn lên chức tuyệt đối không phải là vấn đề. Hơn nữa lại là nữ cảnh sát tuổi trẻ xinh đẹp tư thế oai hùng, được báo chí truyền thông phụ họa thêm, kết quả, trong nhất thời, phố lớn ngỏ nhỏ đều có tin tức của Hạ Tuyết.
Từ cảnh cục đi ra, Dương Minh đột ngột nhận được điện thoại của Bạo Tam Lập.
"Alo, chuyện gì?" Dương Minh có chút buồn bực, mình vừa định đi lấy súng cho hắn, hắn ta lại tìm mình trước?
"Dương ca, Quách Kiện Siêu đến, đang ở Bất Dạ Thiên, hắn muốn gặp ngài" Thái độ của Bạo Tam Lập bây giờ đối với Dương Minh có thể nói là vô cùng cung kính, bởi vì hắn biết thân phận của Dương Minh đã khác, Dương Minh đại biểu cho Y tiên sinh, cũng chính là ông chủ của mình bây giờ.
"Quách Kiện Siêu?" Dương Minh sửng sốt: "hắn đến làm gì?"
"Không biết, nhưng mà hắn nói hắn có chuyện quan trọng cần nói với ngài" Bạo Tam Lập nói.
"Được rồi, kêu hắn chờ chút, tôi qua liền!" Dương Minh suy nghĩ một chút rồi đáp ứng, trước đó quả thật mình muốn tìm Quách Kiện Siêu, kêu hắn thu dọn đồ của Vương Tích Phạm, chẳng lẽ hắn đã dọn trước?
Mặc kệ là thế nào, thì mình cũng phải đi đến chổ của Bạo Tam Lập một chút. Bạo Tam Lập bây giờ là người lệ thuộc vào mình, tiểu đệ thì sao mà không có súng được? Ngay cả lão đại của Tứ Xà bang cũng có súng, Bạo Tam Lập nói thế nào cũng là lão đại một phương, nói trắng ra là còn ghê hơn cả Xà ca kia nữa!
Nhưng mà, dùng súng đạn phi pháp không phải là chuyện lâu dài, Dương Minh tính mấy ngày nữa sẽ tìm Hạ Tuyết và Trần Phi hỏi một chút, xem có thể cấp súng cho công ty bảo an của Bạo Tam Lập hay không.
Dương Minh nhanh chóng trở về bệnh viện lấy súng, rồi sau đó đến chổ Bất Dạ Thiên.
Dương Minh vừa đến, Bạo Tam Lập đã đón ngoài cửa, điều này làm cho Dương Minh dở khóc dở cười, chính mình đã dặn hắn rằng đừng tiết lộ thân phận, người này tự nhiên còn làm rõ ràng như vậy!
Chẳng qua, Bạo Tam Lập vốn là một thô nhân, sự kính sợ cũng phát ra từ nội tâm, kêu hắn không ra đón chẳng khác nào làm khó hắn.
Chẳng qua, thái độ cung kính của Bạo Tam Lập làm cho Quách Kiện Siêu bên cạnh hết hồn, Dương Minh rốt cục có thân phận gì? Có thể khiến cho lão đại Tùng Giang tự mình ra đón?
Lúc đầu Quách Kiện Siêu chỉ cảm thấy Dương Minh cho dù lợi hại, cũng chỉ là bạn của Bạo Tam Lập, mình giúp hắn thu thập tài liệu của Vương Tích Phạm, xem như là vì Bạo Tam Lập và vì chuyện kia. Nhưng mà, bây giờ hắn không thể không nhìn lại năng lực của Dương Minh!
Vậy cái kế hoạch của mình, có thể thay đổi đối tượng hợp tác hay không? Trong khoảng thời gian này, Tùng Giang đổi chủ, Quách Kiện Siêu cũng có nghe dược, Bạo Tam Lập giờ đã hơn trước rất nhiều, lúc trước chỉ là một tên đầu đường xó chợ thôi, bây giờ đã là lão đại Tùng Giang.
Nhưng thân phận của Dương Minh? Chẳng lẽ còn ghê hơn cả lão đại Tùng Giang? Quách Kiện Siêu mới ba mươi tuổi đã ngồi vào cái ghế phó tổng, chứng minh rằng đầu óc của hắn cũng đủ dùng, không phải kẻ ngu, cho nên chớp mắt một cái đã nghĩ ra hàng loạt vấn đề.
Thân phận của Tôn Khiết hắn biết, cha của Tôn Khiết, Tôn hồng Quân là lão đại phía sau của Đông Hải, tuy rằng lão đại bên ngoài là gia chủ Điền Đại Kim của Điền gia, chẳng qua Quách Kiện Siêu âm thầm điều tra, phát hiện ra, thật sự nắm giữ Đông Hải chính là Tôn gia! Điều này càng làm hắn thêm kiên định tính niệm đeo đuổi Tôn Khiết!
Dương Minh thoạt nhìn chỉ là một tên côn đồ bình thường, cũng là bạn trai của Tôn Khiết, nhưng vừa rồi nhớ lại thái độ của Bạo Tam Lập khi nãy, vậy thì, thân phận của Dương Minh rất là cao.
Hay là, Dương Minh cũng chính là lão đại phía sau của Tùng Giang? Bạo Tam Lập là lão đại sân khấu, cũng giống như Điền Đại Kim? Nghĩ đến đây, trên mặt Quách Kiện Siêu không tự chủ run lên một cái, Con mẹ nó, mình thật lớn mạng, dám tranh đoạt gái với Dương Minh, mà chỉ bị thông ass một chút, không bị mất mạng, quả thật là đại cát!
Nghĩ đến đây, cô phục vụ lần trước xảy ra xung đột với mình, hơn nữa Bạo Tam Lập cũng ra tay, rồi Dương Minh viện trợ, hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên, mà chính là sự sắp xếp trước để chỉnh mình!
Chẳng qua, cho dù nghĩ thông suốt thì sao? Quách Kiện Siêu cũng không thể nói ra, hắn còn trẻ, không muốn chết mà không hiểu tại sao mình chết!
Không thể không thừa nhận, trong thời gian ngắn ngủi, Quách Kiện Siêu đã đoán thân phận của Dương Minh không dưới mười cái. Cái đầu này quả thật không phải bình thường, có thể nói, đây là nhân tài.
"Dương ca!" Quách Kiện Siêu suy nghĩ cẩn thận về thân phận của Dương Minh, lập tức trở nên kiêng kị, cúi đầu khom lưng chào hỏi Dương Minh.
"Ừ" Dương Minh cũng không biết tại sao Quách Kiện Siêu lại đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy, lần trước tìm hắn để thu thập chứng cớ, tuy rằng tên này nói hai lời không cùng ý, nhưng rõ ràng là không nhiệt tình như vậy!
"Tìm tao có chuyện gì?" Dương Minh hỏi.
"Dương ca, lần trước ngài nhờ em tìm chứng cứ của Vương tổng. à không, Vương Tích Phạm, em đã góp nhặt được một chút, chẳng qua không phải là trí mạng." Quách Kiện Siêu cẩn thận nói.
"Đi vào rồi nói" Dương Minh nhíu mày, bây giờ đã không cần cái đống này nữa, Vương Tích Phạm đã bị phán tử hình rồi, không cần phải nói thêm nữa.
Ba người, tìm một căn phòng nhỏ để nói chuyện, Bạo Tam Lập mở cửa ra, cũng không dám vào trước, quay lại nói với Dương Minh: "Dương ca, mời!"
Dương Minh cười nói: "Báo ca, anh làm gì vậy, trở nên xa lạ thế này, tôi không thích ứng"
"A. Dương ca. tôi." Bạo Tam Lập gãy đầu, hắn là một người không nghĩ nhiều, thẳng thắn rõ ràng, chỉ biết thân phận của Dương Minh bây giờ còn lợi hại hơn mình, nên lộ ra sự tôn kính không tự chủ.
"Được rồi." Dương Minh nhìn bộ dáng khó xử của hắn, khoát tay nói: "Từ nay về sau, trước mặt người ngoài, đừng làm như vậy. Hôm nay chỉ có Quách Kiện Siêu, nếu lỡ để truyền ra ngoài, thì tôi sẽ không được bình an!"
"Vâng vâng, Dương ca!" Nghe Dương Minh nói như vậy, Bạo Tam Lập mới kịp thời phản ứng, Quách Kiện Siêu vẫn chưa tính là người trong nhà, nếu lỡ như truyền ra ngoài, thì chẳng phải là chuyện xấu sao?
Trước đó Bạo Tam Lập cảm thấy Quách Kiện Siêu cũng làm việc cho Dương Minh, cho nên không kiêng kị gì, liền dẫn hắn đi ra đón Dương Minh, nhưng bây giờ xem ra, tiểu tử này có kín miệng hay không?
Nghĩ đến đây, trong mắt hắn lộ ra sát khí, nói: "Dương ca. hay là."
Quách Kiện Siêu không khỏi run lên, má ơi, đây không phải là giết người diệt khẩu chứ?
Thật ra, là Quách Kiện Siêu đã nghĩ quá nhiều, cho dù có là hắc đạo, cũng không thể tùy tiện giết người. Chẳng qua, do Quách Kiện Siêu coi phim nhiều quá, nghĩ rằng người của hắc đạo giết người như rạ, sao mà không sợ hãi cho được, hai chân mềm nhũn ra, xém quỳ xuống đất nói: "Dương ca. em không thấy gì hết. không, em vốn là người của anh, bây giờ. em làm việc cho ngài. ngài đừng giết em nha. ngài phong lưu phóng khóang, khí vũ hiên ngang, bày mưu nghĩ kế, quyết thắng thiên lý, từ cao nhìn xuống, thế như chẻ tre, thiên hạ vô song, một mình vô đối. em đây muốn phủ phục dưới chân ngài, quyết định dập đầu hướng lòng trung thành về ngài."
Dương Minh cố nén cười, thầm nghĩ, tên này mắc bệnh phong kiến nặng quá. Vương Tích Phạm tuy rằng ngã rồi, nhưng tập đoàn Vương thị vẫn còn sống nhăn. Dương Minh cũng biết chuyện của Vương Tích Phạm không liên quan đến tập đoàn Vương thị, đến lúc đó nếu để cho Vương Chí Đào kế thừa tập đoàn, nói không chừng tiểu tử này lại nghĩ ra chiêu gì đó đối phó với mình, không bằng cứ để một nội ứng bên trong tập đoàn, tìm cơ hội xử lý tiểu tử này.
Nhưng mà, với một người như Quách Kiện Siêu, phải có lực chấn nhiếp tuyệt đối, bằng không tên này lại thấy gió đổi trời nữa, tuy rằng trong tay có đoạn phim để khống chế hắn, nhưng cũng khó bảo đảm hắn sẽ không phản bội.
Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Minh vừa động, móc súng lục ra đưa đến trước mặt Bạo Tam Lập, nói: "Cho anh"
Nhưng Quách Kiện Siêu bị dọa đến xanh trứng luôn, Dương Minh rút súng ra muốn làm gì? Không phải muốn kêu Bạo Tam Lập giết mình chứ? Lúc này Quách Kiện Siêu đã ngồi bệch xuống đất, ngơ ngác nhìn Dương Minh: "Dương ca. em thật tâm với ngài mà, sau này em sẽ làm tiểu binh cho ngài, làm lính hầu, làm tùy tùng nộ lệ cho ngài, có chết cũng không lùi, nếu đổi ý, em sẽ chết không tử tế, bị hỏa tiễn bắn cho banh xác."
"Được rồi." Dương Minh nói: "Im miệng của mày lại. yên tâm đi, súng này không phải dùng để giết mày, về sau đừng như vậy. Sau này tận tâm làm việc cho tao, tao sẽ không bạc đãi mày, tao không muốn lính của tao là một người nhu nhược"
"Vâng vâng, Dương ca, ngài uy mãnh vô địch, khí thế bất phàm, khẳng định sẽ không xuống tay với một tiểu tốt trung thành!" Quách Kiện Siêu tiếp tục xu nịnh: "Em cũng chỉ vì trước mặt Dương ca cái thế vô song mới tỏ ra yếu đuối, người khác làm gì được uy mãnh như Dương ca."
"Được rồi, mày nhớ cho kỹ những lời mày đã nói hôm nay, tao muốn giết mày thì rất dễ dàng" Dương Minh khoát tay nói: "Nếu mày muốn chết, căn bản là không cần hỏa tiễn, chỉ cần cây bút này là đủ" Nói xong, Dương Minh cầm lấy cây bút trên bàn, rồi chỉ vào cái lỗ nhìn trên cửa, nói: "Xem đây!"
Khoảng cách bốn mét, chi dùng một cây bút nhỏ mà có thể xuyên qua cái lỗ ấy, cái này cần rất nhiều lực và độ chính xác! Chẳng những là Quách Kiện Siêu choáng váng, ngay cả Bạo Tam Lập cũng há to mồm!
Hai người đã có chung một ý tưởng trong đầu, đó là Dương ca thật sự rất mạnh, dùng những từ này với hắn cũng rất thỏa đáng!
Quách Kiện Siêu hít một hơi lạnh, đừng nói là hỏa tiễn bắn tan xác, ngay cả cây bút này mình cũng không chịu nổi!
"Vương Tích Phạm đã xong đời, chứng cứ cũng không cần dùng nữa" Dương Minh khoát tay nói: "Nếu tao đoán không sai, người kế nhiệm sẽ là Vương Chí Đào!"
"Dương ca, lần này em đến đây, cũng chính là chuyện này" Quách Kiện Siêu vội vàng nịnh hót nói: "Lúc em thu thập chứng cứ của Vương Tích Phạm, thì đã lấy ra được từ tủ bảo hiểm trong phòng làm việc của hắn một văn kiện!"
"Văn kiện gì?" Dương Minh nhíu mày hỏi.
"Quyền chuyển nhượng cổ phần!" Khóe miệng Quách Kiện Siêu lộ ra một nụ cười nói" Quyền chuyển nhượng cổ phần của Vương Tích Phạm! Trong đó có chữ ký của Vương Tích Phạm!" Nói xong, Quách Kiện Siêu liền đưa cho Dương Minh một túi hồ sơ.
"Quyền chuyển nhượng cổ phần? Cố phần gì? Tập đoàn Vương thị?" Dương Minh giật mình hỏi.
"Đúng vậy, chính là tập đoàn Vương thị!" Quách Kiện Siêu cười âm hiểm nói: "Hắc hắc, em vì thu thập chứng cứ của Vương Tích Phạm, nên đã tìm người phá giải cái tủ bảo hiểm trong văn phòng làm việc của Vương Tích Phạm, lấy ra phần văn kiện này!"
"À?" Dương Minh nghi hoặc, mở túi hồ sơ ra, nhìn nhìn rồi hỏi: "Cái phần văn kiện này chuyển cho Vương Chí Đào sao? Chúng ta dù có lấy được cũng có tác dụng gì đâu?"
"Không, không phải! Chổ người nhận là để trống!" Quách Kiện Siêu vội chỉ: "Dương ca, ngài xem!"
"A?" Dương Minh liền nhìn xuống chổ đó, quả nhiên để trống, cả kinh hỏi: "Vì sao lại thế?"
"Haha, lúc đó Vương Tích Phạm vẫn chưa ra quyết định cuối cùng là chuyển cổ phần trong tay cho Vương Chí Đào hay cho vợ của hắn, vì thế lúc soạn ra cái này, vẫn để trống ở đó. Sau đó bị em phát hiện, rồi em tạo một cái hợp đồng giả bỏ lại vào trong tủ, có lẽ, cái kia đang nằm trong tay của Vương Chí Đào đó!" Quách Kiện Siêu cười gian nói.
"Nói cách khác, thông qua phần văn kiện này, chúng ta có thể lấy được tập đoàn Vương thị?" Một ý nghĩ điên cuồng đột nhiên nảy sinh trong đầu của Dương Minh!
Diệt cỏ không tận gốc, gió xuân thổi qua thì mọc lại. Có đôi khi, làm người không thể không độc ác một chút, nếu đưa tập đoàn Vương thị cho Vương Chí Đào, tên này không chừng là vẫn suy nghĩ biện pháp hại mình đây!
"Đúng vậy! Có cái này là được!" Quách Kiện Siêu gật đầu nói: "Nếu Vương Tích Phạm không phát hiện, đem cái giả cho Vương Chí Đào, thì như vậy chúng ta nắm chắc rồi!"
"Vì sao mày lại không lấy cho mày? Đây là một đống tiền đấy!" Dương Minh nhìn Quách Kiện Siêu.
"Dương ca, không dám gạt ngài, lúc mà em lấy cái hợp đồng này, cũng biết rằng muốn chiếm lấy nó là không phải là không có khả năng. Nhưng em cũng biết, em chỉ là một phó tổng, không có chổ dựa, muốn làm chuyện này thật sự là khó càng thêm khó. Nhưng nếu ở Tùng Giang có một hai thế lực ủng hộ em, vậy thì, muốn chiếm lấy tập đoàn Vương thị là hoàn toàn có thể!" Quách Kiện Siêu nói.
"Haha, tao hiểu rồ, trên thực tế, hôm nay mày không đến tìm tao, mà là đến tìm Bạo Tam Lập, mày muốn hợp tác với hắn! Loại chuyện này, tốt nhất là làm với người quen, những người khác chưa chắc đã có gan làm!" Dương Minh suy nghĩ một hồi liền hiểu được tâm tư của Quách Kiện Siêu, nên nói: "Tao nói không sai, phải không?"
"Không dám gạt Dương ca! Ngài nói đúng, quả thật, lúc đầu em cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ, em lấy tư cách gì để nói chuyện hợp tác với ngài? Em bây giờ chỉ là một thằng lính quèn, cái này coi như là đại lễ em tặng cho ngài!" Quách Kiện Siêu thành thật đáp.
Dương Minh gật đầu, vô cùng hài lòng với câu trả lời của Quách Kiện Siêu: "Được rồi, mày và Bạo Tam Lập nghiên cứu một chút đi. Kiện Siêu, mày là người trong thương trường, hẳn là hiểu biết quy tắc của nó hơn tao. Thao tác cụ thể thế nào, cần phối hợp ra sao, tao để cho Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám toàn diện ủng hộ mày! Chuyện này nếu mà thành công, thì mày chính là công thần, tao quyết không bạc đãi mày, cho mày một nửa cổ phần công ty!"
Dương Minh cũng biết, cái đạo lý muốn con ngựa chạy nhanh thì phải cho nó ăn no, cho nên đối với thủ hạ không thể quá hà khắc, có đầy đủ chổ tốt, thì mới có thể làm cho người ta bán mạng vì mình! Hơn nữa, tập đoàn Vương thị đối với Dương Minh quả thật là một món quà ngoài ý muốn, mất đi một phần thì đã sao? Chỉ cần không rơi vào tay Vương Chí Đào là được!
"Một nửa em không dám lấy, như vậy đi, Dương ca, em biết ngài tốt với em, một phần ba thôi, như vậy đủ rồi!" Quách Kiện Siêu kinh sợ, vội vàng nói.
"Được, theo ý mày!" Dương Minh thấy Quách Kiện Siêu cũng không phải là loại người có lòng tham không đáy, cho nên hơi hơi vui mừng.
"Dương ca yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng làm tốt chuyện này" Quách Kiện Siêu lập tức nói.
"Thân phận của tao, mày có thể biết, nhưng không được nói ra" Dương Minh nhàn nhạt nói: "biết càng ít, mới không bị nghi ngờ"
Quách Kiện Siêu rùng mình một cái, vốn hắn định lát nữa đợi Dương Minh đi, sẽ hỏi thăm thân phận của Bạo Tam Lập, nhưng bây giờ lập tức đánh mất suy nghĩ này trong đầu, không còn muốn nữa.