Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 677: Bạn tốt, chị em tốt



Dương Minh và Trần Mộng Nghiên nghe xong, vội vàng đứng dậy tránh ra một bên, để cho bác sĩ kiểm tra.

Bác sĩ nói vài số liệu mà Dương Minh không hiểu được cho cô y tá ghi vào trong bản ghi chép, sau đó mới nói với Dương Minh: "Được rồi, mọi người cứ tiếp tục, có chuyện gì cứ gọi cho chúng tôi"

"Khoan đã, bác sĩ, nàng ta thế nào?" Dương Minh vội hỏi.

"Tình huống của người bệnh rất ổn định, nhịp tim và sóng não đều rất bình thường" Bác sĩ nói.

"Vậy khi nào mới tỉnh lại được?" Trần Mộng Nghiên hỏi.

"Các người là?" Bác sĩ không biết Dương Minh và Trần Mộng Nghiên là ai, cũng không biết thân phận của họ là gì, nếu không phải là người thân của người bệnh, vậy thì ông không nên nói nhiều.

"Tôi là bạn tốt của Giai Giai, còn hắn. là bạn trai của Giai Giai" Trần Mộng Nghiên do dự một chút rồi nói.

Dương Minh nghe Trần Mộng Nghiên nói xong, lập tức sửng sốt, có vẻ khó hiểu nhìn vế hướng Trần Mộng Nghiên, Trần Mộng Nghiên liền liếc Dương Minh một cái, làm cho hắn đem nghi vấn nuốt vào trong bụng.

"À, vậy hai người theo tôi một chút!" Bác sĩ gật đầu, sau đó đi ra ngoài phòng khách.

Dương Minh cùng Trần Mộng Nghiên đi theo bác sĩ ra ngoài, đến phòng khách, bác sĩ mới nói: "Bây giờ thân thể của người bệnh không có vấn đề, nhưng muốn tỉnh lại thì cũng không dễ dàng!"

"Vậy có biện pháp gì không?" Dương Minh hỏi.

"Biện pháp. y học bây giờ vẫn chưa có phương pháp giải quyết vấn đề này, có tỉnh lại hay không, phải xem chính người bệnh!"

"Xem người bệnh? Là ý gì?" Dương Minh không rõ lời bác sĩ muốn nói.

"Tức là, người bệnh nếu muốn tỉnh lại, thì sẽ tỉnh lại" Bác sĩ giải thích: "Bây giờ theo suy đoán của tôi, người bệnh hẳn là có khúc mắc gì, hoặc là có tiếc nuối gì, lúc còn tỉnh, có thể rất hối hận, nên bây giờ, nàng ta đã tự khóa chặt lại, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài."

"Ông nói là, nàng ta có tâm sự? Nếu có thể cơi bỏ tâm kết của nàng, hoặc là bù đắp cho tiếc nuối của nàng, thì nàng sẽ tỉnh lại?" Trần Mộng Nghiên hỏi.

"Có thể nói như vậy, nhưng mà cũng không tuyệt đối, chỉ có thể thôi! Bởi vì trong y học cũng đã có nhiều trường hợp như vậy!" Bác sĩ nói tiếp: "Cho nên, tôi đề nghị, mọi người thân quen bạn bè của người bệnh, hẳn là nên đến thăm và trò chuyện với nàng nhiều, có lẽ, có người nào đó biết được khúc mắc của nàng cũng không chừng"

"Thì ra là vậy. cảm ơn ngài!" Trong ánh mắt của Trần Mộng Nghiên hiện ra một tia vui vẻ, vội vàng cảm ơn bác sĩ.

"Haha, không cần khách khí, đây là việc tôi phải làm" Bác sĩ cười nói: "Người bệnh có thể tỉnh lại hay không, thì còn phải tùy vào các người! Cô là bạn tốt của nàng, hắn lại là bạn trai của nàng, hai người nên tâm sự nhiều với người bệnh, hẳn là sẽ có lợi!"

Tiễn bác sĩ đi, Dương Minh xoay người lại, định đi vào phòng bệnh, thì lại bị Trần Mộng Nghiên cản lại.

"Mộng Nghiên? Em làm gì vậy?" Dương Minh cảm thấy hôm nay hành động của Trần Mộng Nghiên có vẻ rất quái dị: "Đúng rồi, vừa rồi sao em lại nói anh là bạn trai của Chu Giai Giai?"

"Tư liệu của người bệnh bình thường đều được giữ bí mật! Bác sĩ sao có thể tùy tiện nói cho người ngoài chứ?" Trần Mộng Nghiên nói: "Em không nói anh là bạn trai của Giai Giai, thì ông ta chịu nói sao?"

Dương Minh gật đầu, thì ra là thế, Trần Mộng Nghiên nói cũng đúng, tư liệu của người bệnh cho dù không cần giữ bí mật, thì cũng không phải thứ mà ai hỏi cũng nói!

"Đi thôi, chúng ta vào trò chuyện với Giai Giai đi! Bác sĩ nói rất đúng, không chừng trong lòng Giai Giai còn có tâm sự, giải được tâm sự của nàng thì nàng ta có thể tỉnh lại cũng không chừng!" Dương Minh nói.

"Khoan đã!" Trần Mộng Nghiên lại kéo tay của Dương Minh.

"Sao vậy?" Dương Minh kỳ quái hỏi, quay đầu nhìn Trần Mộng Nghiên: "Còn chuyện gì nữa sao?"

"Em. muốn uống nước, anh đi mua cho em đi" Trần Mộng Nghiên do dự rồi nói.

"Trong phòng bệnh không phải có nước khoáng sao? Anh lấy cho em một ly!" Dương Minh khó hiểu nói.

"Em muốn uống. à, trà xanh. Anh đi mua cho em đi!" Trần Mộng Nghiên nói.

"Trà xanh?" Dương Minh bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Được rồi, vậy em vào trước đi, để anh xuống lầu mua cho em!"

"Dạ. anh đi nhanh đi. đúng rồi, trà xanh bây giờ đang có khuyến mãi, sau khi mua, nhớ xé cái nhãn chai ra coi có trúng hay không, không chừng có thể được thêm một chai!" Trần Mộng Nghiên tìm một lý do để kéo dài thêm thời gian.

"Được rồi." Dương Minh đi ra ngoài cửa, suy nghĩ, cảm thấy hành động hôm nay của Trần Mộng Nghiên thật sự rất kì quái, cách nói chuyện vừa rồi giống như là muốn đuổi mình đi vậy.

Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh đi rồi, mới rón rén đi vào trong phòng bệnh của Chu Giai Giai.

Ngồi xuống bên cạnh Chu Giai Giai, nắm lấy tay nàng, Trần Mộng Nghiên có chút khẩn trương, chẳng qua, khi nàng nhìn thấy hai mắt vẫn nhắm chặt không có chút khí sắc, nàng cắn chặt ra, lộ ra một vẻ vô cùng kiên định trên mặt.

"Chu Giai Giai, mình là Trần Mộng Nghiên. bạn có nghe mình nói không?" Trần Mộng Nghiên nhìn Chu Giai Giai, nhẹ giọng nói.

"Giai Giai, nếu bạn có thể nghe thấy, vậy thì hãy nghe mình nói." Trần Mộng Nghiên do dự: "Mình biết bạn yêu Dương Minh, bạn vì hắn mà hy sinh lớn như vậy, mình cũng biết"

"Giai Giai, nói thật, ấn tượng ban đầu của mình về bạn quả thật không tốt, nhưng bây giờ, mình thật sự rất cảm động. nếu bạn không ngại. mình nghĩ hai ta hẳn là có thể trở thành bạn bè tốt."

Thấy Chu Giai Giai vẫn không có phản ứng, Trần Mộng Nghiên cũng có chút sốt ruột: "Giai Giai, bạn có thể nghe thấy mình nói chứ. ý của mình là. là bạn bè vô cùng tốt. là chị em tốt. bạn hiểu được ý mình chứ?"

Lúc Trần Mộng Nghiên nói ra những lời này, cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài, sau khi nói xong, nàng khẩn trương nhìn Chu Giai Giai, chẳng qua, vẫn đáng tiếc là, sắc mặt của Chu Giai Giai vẫn như cũ.

"Haizzz!" Trần Mộng Nghiên thở dài, không biết phải làm sao, vốn, nàng vừa mới nghe bác sĩ nói như thế, trong lòng liền nảy sinh một ý định can đảm, bởi vì nàng cảm thấy khúc mắc của Chu Giai Giai có thể là Dương Minh, hoặc có lẽ là mình.

Chỉ cần mình và Dương Minh đều chấp nhận nàng, vậy nàng có thể tỉnh lại hay không? Cho nên, Trần Mộng Nghiên mới cắn răng nói ra những lời vừa rồi.

Nếu có Dương Minh ở đây, nói thế nào nàng cũng không dám nói ra những lời này, chỉ có thể đuổi Dương Minh đi, sau đó mới dám thổ lộ tình cảm với Chu Giai Giai.

Chẳng qua, Trần Mộng Nghiên cũng không hy vọng một lần sẽ thành công, nếu nàng đã hạ quyết tâm chấp nhận Chu Giai Giai, thì cũng không cần suy nghĩ nhiều, về sau nếu có thời gian, sẽ lại đến thăm nàng, trò chuyện với nàng, nói cho nàng nghe những chuyện có liên quan đến Dương Minh, khẳng định là sẽ có hiệu quả nhất định.

Chu Giai Giai không có phản ứng, chẳng qua, có một người đang rất rung động, người này, chính là Dương Minh!

Vừa rồi Dương Minh nghi ngờ Trần Mộng Nghiên có chuyện gì đó giấu mình, cho nên sau khi đi ra khỏi cửa, liền núp ở một góc, nhìn thấu vào tình hình bên trong.

Khi hắn" thấy" Trần Mộng Nghiên nói ra những lời này, lúc đó, tâm tình của hắn kích động không chịu được, cùng với sự kinh ngạc vô cùng. Kích động chính là, Trần Mộng Nghiên tự nhiên chủ động chấp nhận một cô gái khác, còn kinh ngạc chính là, Chu Giai Giai lại có mị lực nhân cách lớn như vậy! Ngay cả bình dấm chua nhỏ mà cũng bị nàng cuốn hút. Chẳng qua, thoạt nhìn tình hình đang phát triển theo chiều hướng tốt, Trần Mộng Nghiên có thể chú động tiếp nhận Chu Giai Giai, đã nói lên tính cách của nàng đã phát sinh thay đổi!

Tuy rằng đối với Lâm Chỉ Vận và Lam Lăng nàng vẫn khó chịu, chẳng qua về sau phải sống chung với nhau cả đời, với tính cách không tranh giành của Lâm Chỉ Vận và vẻ đáng yêu của Lam Lăng, hẳn là có thể chung sống với Trần Mộng Nghiên được.

Nghĩ đến đây, Dương Minh không khỏi vui vẻ, nhưng vui vẻ chỉ là tạm thời, khi Dương Minh nhìn thấy Chu Giai Giai không vì những lời của Trần Mộng Nghiên mà có phản ứng gì cả, làm cho tâm tình của Dương Minh lại chìm xuống!

Quả thật, nếu như Chu Giai Giai có khúc mắc gì trong lòng, vậy hẳn chính là tình cảm của mình và việc Trần Mộng Nghiên có thể chấp nhận nàng hay không. Nhưng bây giờ xem ra, tựa hồ không phải!

Dương Minh lắc đầu, đi xuống lầu, mua một chai trà xanh cho Trần Mộng Nghiên. Quả thật đúng là chó ngáp phải ruồi, trà xanh này thật sự trúng thưởng, bởi vì tháo nhãn chai ra, mặt trái có ghi: "Lại trúng một chai!"

Dương Minh trực tiếp đổi thưởng, sau đó mang tâm sự nặng nề lết về phòng bệnh.

Trần Mộng Nghiên lúc này đã khôi phục bình thường, Dương Minh đưa một chai trà xanh qua rồi nói: "Quả nhiên, như em nói, trúng một chai!"

"A?" Trần Mộng Nghiên không ngờ chuyện này lại trùng hợp như thế, mình chỉ thuận miệng nói ra, mà Dương Minh lại trúng thưởng. Chẳng qua lập tức bào chữa: "Anh xem, trúng rồi đó, tỉ lệ trúng thưởng của cái này vô cùng cao!"

"Ừ, bỏ tiền mua một chai, lại được hai chai, thật là tốt!" Dương Minh nói.

"Đúng rồi, sao anh lại không nhìn chai kia có trúng thưởng hay không?" Trần Mộng Nghiên thấy chai trà xanh trong tay Dương Minh vẫn chưa xé nhãn, liền hỏi.

Dương Minh ngạc nhiên, lập tức cười khổ nói: "Quên." Vừa rồi, trong lòng Dương Minh nặng nề vô cùng, làm sao mà nghĩ nhiều như vậy.