Ngang Tàng Cùng Anh

Chương 53: Đi Cùng Mấy Người





Lý Tử Thất đã cố tình lạnh lùng với Trần Hoa Vinh cả một tuần nay.

Từ sau vụ bắt cóc, mọi chuyện lại trở về quỹ đạo ban đầu.

Đúng giờ cô thức giấc, cùng Trần Hoa Vinh ăn sáng.

Anh cũng sẽ như thường lệ đưa cô đến căn nhà gỗ để huấn luyện, sau đó hoặc là Lôi Hạo Nhiên hoặc là Đỗ Nam sẽ đưa cô trở lại biệt thự.

Lý Tử Thất luôn không hiểu tại sao mỗi lần đến nhà gỗ nhỏ lại phải có người đi cùng mình.

Lúc trước là không quan tâm, còn bây giờ là không có dịp.

Bởi vì những người khác đều không nói, cô lại không muốn hỏi Trần Hoa Vinh, cô còn chưa muốn thỏa hiệp với người đàn ông không biết lý lẽ này.

Cô cố tình biểu đạt sự tức giận của mình.

Nhưng bình thường bọn họ dù cùng ở trong biệt thự lại chẳng nhìn thấy nhau được mấy lần.


Sáng sớm ăn sáng và đưa cô đến nhà gỗ nhỏ xong, Trần Hoa Vinh sẽ biến mất đến tận tối muộn, khi trở về thì Lý Tử Thất đã trở về phòng của mình.

Bọn họ luôn duy trì trạng thái quan hệ không mặn không nhạt, bình thường nói với nhau không được mấy câu lại còn toàn là ra lệnh và đấu khẩu, thế nên trên thực tế, thái độ lạnh lùng cũng chỉ là Lý Tử Thất đơn phương tức giận mà thôi.

Trần Hoa Vinh liếc mắt một cái cũng biết cô đang nghĩ gì, nhưng anh còn đang bận bù đầu.

Vả lại cô tức giận thì cứ tức giận đi, bảo anh đi an ủi một người cũng quá làm khó anh rồi.

Coi như mắt không thấy tâm không phiền.

Lý Tử Thất vốn dĩ đã muốn bỏ qua chuyện bắt cóc, nhưng nhìn thấy thái độ này của Trần Hoa Vinh mấy ngày nay thì lại hận không thể quật anh một ván đo sàn.

Tại sao cái tên gây họa cho mình lại có thể coi như không có chuyện gì cũng không xin lỗi mình một câu chứ! Cô hoàn toàn ném chuyện anh đã cảnh báo trước và đến cứu cô ra sau đầu.

.

truyện teen hay
Ở đây một thời gian, Lý Tử Thất đã luyện được đồng hồ sinh học siêu chuẩn xác, cứ năm giờ là tỉnh dậy.

Thế nhưng chẳng có sáng nào mà cô không cảm thấy lưu luyến cái giường cả, uốn éo mất năm phút mới có thể đi thay đồ xuống lầu.

Hôm nay Lý Tử Thất lại chuẩn bị tốt một cái vẻ mặt lạnh lùng để đối diện với Trần Hoa Vinh ở nhà ăn.

Ngoài ý muốn chính là món ăn vẫn phong phú như vậy, nhưng lượng lại ít đi một nửa, còn cái người vẫn hay ngồi im lặng lướt điện thoại uống cà phê thì lại không thấy đâu.

Lý Tử Thất làm bộ không thèm quan tâm, bình tĩnh ngồi xuống bàn ăn húp cháo, trong lòng đã bắt đầu tự đặt câu hỏi “hôm nay sao anh ta không ăn sáng nhỉ?”, “anh ta đi đâu sao?”,...!
Đến khi ăn hết nửa tô cháo cô mới giật mình nghĩ chuyện này cũng chẳng phải lần đầu.

Trần Hoa Vinh vốn rất bận, ngày nào cũng bình thản ngồi ăn sáng với cô mới là có vấn đề đó!
Nghĩ đến đây thì Lý Tử Thất cũng thôi không còn xoắn xuýt nữa.

Cô bắt đầu chuẩn bị cho buổi tập như mọi ngày.


Nhưng không ngờ, quản gia lại đi vào thông báo buổi tập hôm nay không tiến hành.

“Bọn họ bận hết rồi ạ?”
Kỳ lạ, mới sáng sớm mà cả đám Tôn Hạo, Lôi Hạo Nhiên đều không một ai có thời gian sao?
“Cậu chủ bảo vậy, tôi cũng không quá rõ ràng.” - là một quản gia, ông thấy mình chỉ cần làm đúng những gì cậu chủ phân phó là được.

Nói ít, nghe ít thì sẽ đỡ rắc rối hơn.

Có điều rạng sáng Trần Hoa Vinh cùng mấy người Lôi Hạo Nhiên đã vô cùng khẩn trương rời đi, ông lúc ấy cũng đã sớm nghĩ hôm nay hẳn là tất cả mọi người đều vô cùng bận rộn rồi.

Lý Tử Thất thấy chẳng còn việc gì nữa, định bụng lên phòng ngủ bù.

Đã rất lâu rồi cô không được ngủ nướng.

Hơn nữa gần đây loay hoay với mấy chuyện bắt cóc, tinh thần cô đã sớm mệt rã rời.

Lý Tử Thất lên phòng, cả người ngã xuống chiếc giường mềm mại.

Sau đó, cô hoàn toàn tỉnh táo.

Lý Tử Thất nghĩ có lẽ là do cô đã quen với quy luật ăn ngủ nghỉ này rồi nên chẳng còn hứng thú với việc ngủ nướng nữa.


Thế là lại bắt đầu lôi bảng vẽ ra, chuẩn bị nghiên cứu một thiết kế mới.

Từ sau khi hoàn thành bản vẽ vốn định dùng để ứng tuyển thực tập, cô đã không có thời gian mà luyện tập nữa.

Mấy ngày này xảy ra quá nhiều chuyện.

Bỗng nhiên dây dưa với một người đàn ông xa lạ, vướng vào mấy thế lực mà trước kia cô nghĩ cả đời mình cũng sẽ không bao giờ dính dáng đến.

Chỉ vỏn vẹn có mấy tháng, Lý Tử Thất lại cảm thấy cuộc đời mình như một thước phim đầy kịch tính.

Cô bỗng ngẩn người.

Trong những bộ phim, đến cuối cùng nữ chính sau bao rắc rối sẽ tìm được hạnh phúc của chính mình.

Cô chỉ hy vọng sẽ có cái ngày gọi là “ending” ấy đến với mình.

Nếu cả đời cứ phải nhốt mình như thế này để tránh nguy hiểm, cô không khỏi cảm thấy quá bức bối..