Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 23



Edit: Minh Phương + Bích Phượng

Beta: Kiara

~o00.00o~

Cố Phi trong tiết Chính Trị chạy đi mất, còn không mang theo cặp sách, giáo viên Chính Trị tức tới nổi chạy vào phòng thầy Từ la lối một trận, thầy Từ lúc tan học liền đi tới lớp học.

“Tưởng Thừa.” – Thầy Từ chặn Tưởng Thừa vừa mới cầm cặp định đi về.

“Em không biết.” – Tưởng Thừa trả lời. Cậu biết thầy Từ muốn hỏi về chuyện của Cố Phi, nhưng cậu thật sự cái gì cũng không biết.

“Em ấy đột nhiên chạy về cũng phải có nguyên nhân chứ?” – Thầy Từ hỏi.

Tưởng Thừa chỉ biết Cố Phi nghe xong cuộc điện thoại, nói mấy câu liền hấp tấp rời đi, những cái khác cậu cũng không nghe được.

Tưởng Thừa cũng không muốn nói chuyện này với thầy Từ, ai biết được Cố Phi rốt cuộc có chuyện gì, còn không biết cậu ta có muốn để thầy Từ biết hay không, cậu không muốn đi nhiều chuyện.

Có điều Chu Kính không có nghĩ nhiều tới vậy, thầy Từ hỏi, cậu ta liền trả lời: “Cố Phi nhận xong cuộc điện thoại kêu về nhà liền chạy đi rồi, là chuyện gia đình phải không?”

“Vậy à?” – Thầy Từ cau mày, đợi tới khi Chu Kính rời đi liền tới kéo kéo Tưởng Thừa – “Chu Kính còn biết nhưng em không biết?”

“Em biết hay không có liên quan gì? Thầy không phải bây giờ cũng biết rồi sao?” – Tưởng Thừa lấy cặp sách đi ra ngoài.

“Em đem cặp Cố Phi về dùm được không?” – Thầy Từ ở đằng sau hỏi.

“Không.” – Tưởng Thừa quay đầu lại – “Từ tổng, nếu sau này em có đang học mà nửa chừng chạy về không mang theo cặp, ngàn vạn lần cũng đừng kêu ai đem về giúp em.”

“Tại sao?” – Thầy Từ hỏi.

“Vì rất phiền.” – Tưởng Thừa nói – “Không phải ai cũng muốn người khác đụng vào đồ mình mang về dùm. Thật đó. Cậu ta muốn lấy thì đã tới lấy rồi, trường học ngay cả lưu manh còn cho vào, còn sợ học sinh trường mình không vào được sao?”

Thầy Từ nhìn cậu, dường như có hơi không phản ứng kịp.

Tưởng Thừa cũng không nói tiếp, xoay người rời đi.

Thầy Từ thật sự giống với mẹ cậu, quản quá nhiều việc lại còn quản rất chặt, nhưng với người ở độ tuổi này điều không cần thiết nhất chính là cái loại tình yêu gà mẹ bảo hộ gà con thế này.

Đặc biệt là với Cố Phi đã quen tự mình làm hết mọi chuyện.

Tưởng Thừa cảm thấy thầy Từ chắc chắn sẽ gọi điện cho Cố Phi, mà Cố Phi chắc chắn cũng sẽ không thèm để ý tới thầy ấy. Cái loại quan hệ thầy trò này, với tình cảm hiện tại của thầy Từ có ở ngay trước mắt cũng chuyển biến không nổi điều gì.

Về chuyện này, Tưởng Thừa lại đột nhiên nhớ tới chủ nhiệm của mình trước kia.

Ký ức vừa ùa về, Tưởng Thừa đã ngẩng đầu lên hít một ngụm khí lạnh, đè nén lại không cho mình nghĩ đến nữa.

Buổi trưa thật ra Tưởng Thừa còn rất muốn tới tiệm của Vương Chín Ngày* ăn bánh nhân thịt, nhưng lại cảm thấy một mình chạy qua đó gặp Vương Húc có chút không biết nói gì. Tưởng Thừa cũng không muốn bị lôi kéo đi nghe Vương đội trưởng nói chuyện chiến thuật gì đó.

Thế là cậu quyết định tới sạp nhỏ đầu phố ăn bát mỳ.

(*Vương Chín Ngày là Vương Húc: 旭(Húc) tách ra là 九日(Chín Ngày). Thật ra lúc trước đã nói tới tên này của Vương Húc nhưng mình không muốn làm quá rối tên nhân vật nên không dịch ra nhưng sau này có mấy cái liên quan tới tên này nên từ nay có thể sẽ gọi Vương Húc là Vương Chín Ngày nha.)

Lúc về tới nhà của Lý Bảo Quốc, Tưởng Thừa có chút bất ngờ phát hiện ra ổng vậy mà đã về rồi, đang ngồi trên ghế sô pha hút thuốc, tay còn cầm một tờ giấy đọc trong ánh sáng mờ tối.

Nhà của Lý Bảo Quốc bị hai tòa nhà ở trước sau kẹp ngay chính giữa, còn là kết cấu như chữ 凹, ánh sáng đi vào rất kém. Bên ngoài dù có là một trời dương quang tươi sáng thì bên trong cũng chỉ đang như xế chiều.

Mỗi lần Tưởng Thừa đi vào đều cảm thấy một trận đè nén, cậu vươn tay mở đèn ở phòng khách.

“A–” – Lý Bảo Quốc giật nảy mình, ngẩng đầu lên – “Thừa Thừa, con về rồi?”

“Ừm” – Tưởng Thừa nhìn ổng một cái, trên mặt Lý Bảo Quốc hiện giờ là khối đen khối tím, khóe miệng còn sưng lên, xem ra hôm qua bị đánh tới không hề nhẹ. Nếu như Tưởng Thừa không đi qua đó, không chừng lúc này ông đã nằm trong bệnh viện rồi – “Ông… vết thương không sao chứ?”

“Không sao, không sao” – Lý Bảo Quốc sờ sờ mặt – “Chút này thì tính cái gì, nhớ năm đó ta còn làm việc trong xưởng, bọn họ chỉ là đám thanh niên, cũng không bằng một tay của ta…….”

“Tôi ăn rồi” – Tưởng Thừa ngắt ngang lời ông, đi vào phòng mình – “Ông tự mình ăn chút gì đi.”

Tưởng Thừa cởi áo khoác xuống, định lên giường nằm một chút, cửa lại bị đẩy ra.

“Thừa Thừa” – Lý Bảo Quốc nửa người đứng ở cửa – “Con hôm qua có sao không?”

Tưởng Thừa có chút bất đắc dĩ, bản thân không hề có thói quen khóa cửa phòng, từ nhỏ chỉ cần đóng cửa cũng không ai tự tiện đi vào, xem ra hiện tại phải ghi nhớ việc khóa cửa rồi.

“Không sao” – Tưởng Thừa nói – “Tôi muốn ngủ một chút.”

“Ba của con vô dụng,” – Lý Bảo Quốc nói, không có ý định đóng cửa ra ngoài – “Ba của con bị đánh ngoài đường còn phải nhờ con tới cứu, con cảm thấy rất mất mặt phải không?”

Tưởng Thừa không nói. Câu “ba của con” này của Lý Bảo Quốc lúc nói ra, Tưởng Thừa phản ứng đầu tiên cũng không hề nghĩ tới “ba của con” lại là đang chỉ bản thân Lý Bảo Quốc.

“Nhưng con yên tâm,” – Lý Bảo Quốc lại nói tiếp – “Ba của con có chuyện gì đi nữa cũng không kéo con vào đâu.”

“Ừhm, tôi biết rồi” – Tưởng Thừa nhẫn nại nói – “Tôi ngủ một chút, buồn ngủ rồi.”

Lý Bảo Quốc gật gật đầu xoay người đi ra ngoài nhưng cửa cũng không hề đóng lại.

Tưởng Thừa đành phải đứng dậy tự mình đi đóng, do dự một chút vẫn là không khóa lại. Lý Bảo Quốc đang ở bên ngoài, nếu khóa cửa, ông ta chắc chắn nghe thấy được, Tưởng Thừa cũng không muốn làm mọi chuyện trở nên quá ngượng ngùng.

Nằm lên giường rồi Tưởng Thừa chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, cũng không biết là do bị thương vẫn chơi bóng hay do hôm qua ngủ không ngon giấc.

Lý Bảo Quốc hôm nay buổi trưa hiếm khi lại không đi đánh bài, Tưởng Thừa cả trưa đều nghe tiếng ho khan của ổng truyền vào từ phòng khách. Mỗi lần như vậy đều nghĩ muốn đưa ổng đi bệnh viện khám xem có phải bị viêm họng rồi không, từ lúc còn nghỉ hè tới bây giờ đã sắp đến kiểm tra giữa kì rồi, mà tình trạng ho của ổng cũng không khá hơn chút nào.

Ngủ trưa trong tiếng ho thế này thật sự là không cách nào ngủ được, trên lầu còn có người đang đánh trẻ con, không biết lại là đứa trẻ hôm qua hay đã là một đứa trẻ khác. Ở đây có tới mấy nhà có con nhỏ, mỗi ngày đều sẽ thay phiên nhau đánh, hôm nay nhà bà, ngày mai nhà tôi, có khi còn đánh cùng một lúc.

Đứa nào đứa nấy đều gào tới tê tâm liệt phế, có khi hàng xóm kế bên nhịn không được sẽ đi qua khuyên nhủ vài câu. Nhưng kết quả cũng là bị mắng cho một trận. Bị mắng như vậy chắc chắn sẽ tức giận. Mà đã tức giận, chắc chắn sẽ đi chửi lại, cứ như vậy lại có thêm một trận đấu võ mồm.

Tóm lại khu nhà này, mỗi ngày đều náo nhiệt tràn trề, Tưởng Thừa cũng chưa từng tiếp xúc qua kiểu sinh hoạt như thế.

Tiếng ho của Lý Bảo Quốc cuối cùng theo âm thanh vang lên ở cửa phòng khách mà biến mất, Tưởng Thừa mò tay lấy điện thoại xem một chút, bản thân cũng phải rời giường đi học rồi.

Cố Phi buổi chiều cũng không tới trường học.

Khoảng thời gian thế này Cố Phi không phải tới trễ cũng là trốn học, dường như đã trở thành một chuyện rất thường tình, bạn học cũng không hề tò mò, giáo viên cũng không có hỏi qua.

Chỉ duy nhất mỗi thầy Từ vẫn một mực kiên trì truy hỏi tới cùng.

Buổi chiều tan học, Tưởng Thừa lại bị thầy Từ chặn lại.

“Tưởng Thừa, em không muốn nói chuyện với thầy sao?” – Thầy Từ ở phía sau mang theo mùi rượu.

Tưởng Thừa khoảng thời gian này đã phát hiện ra rồi. Thầy Từ mặc dù sẽ không uống tới say khướt nhưng trên người bình thường vẫn sẽ có mùi rượu. Chu Kính nói thấy ấy buổi sáng đều sẽ uống hai ngụm.

Còn vì chuyện này mà bị hiệu trưởng mắng trước toàn trường. Nhưng thầy Từ cũng không hề thu liễm lại.

“Chỉ về điểm này thấy ấy rất giang hồ.” – Chu Kính nói.

Tưởng Thừa không biết có phải vì nguyên nhân này không mà thầy Từ rất thích Lý Bạch*, lúc giảng bài sẽ thường hay nhắc tới. Bất kể nội dung bài học có đang là gì, thầy ấy cũng sẽ tìm cách chuyển hướng lên người Lý Bạch.

(*Lý Bạch là một nhà thơ rất nổi tiếng với tài uống rượu làm thơ bẩm sinh, người ta còn gọi ông là Tửu Tiên)

“Nói tới ….xx…., thầy muốn nói một chút tới Lý Bạch” – thầy Từ thường hay như vậy mà bắt đầu – “Lý Bạch cái lão già đó………”

“Thầy uống rượu rồi sao?” – Tưởng Thừa hỏi.

“Buổi chiều có uống một chút” – Thầy Từ cười khà khà mấy tiếng – “Tưởng Thừa, lúc thầy xem em chơi bóng, em cùng Cố Phi phối hợp rất tốt, bình thường quan hệ cũng rất tốt phải không?”

“…..Chỉ là chơi bóng thôi, người biết chơi đều sẽ biết phải phối hợp thế nào.” – Tưởng Thừa nói.

“Buổi chiều thầy có gọi mấy cuộc cho Cố Phi nhưng em ấy đều không nghe máy” – Thầy Từ nói – “Thầy trước giờ quan tâm tới em ấy vẫn còn chưa đủ…..”

Tưởng Thừa bất đắc dĩ ngắt lời ông: “Được rồi, em biết rồi. Lát nữa em qua nhà cậu ta xem thử. Những cái khác em cũng không làm được gì. Thật ra em cùng cậu ấy cũng không thân mấy, hơn nữa em cũng không biết nhà cậu ta ở đâu.”

“Tốt, tốt, tốt” – Thầy Từ hớn hở gật gật đầu – “Để mai em ấy tới lớp…….. Thật ra ban đầu thầy định kêu Vương Húc đi, nhưng chỗ em ấy ở không gần bằng nhà em, vả lại tiểu tử hồ đồ đó không đáng tin cậy….”

“Em biết rồi.” – Tưởng Thừa gật gật đầu.

Đi tới tiệm của Cố Phi cũng không có chuyện gì to tát, nhưng nếu không phải vì thầy Từ một mực đi tìm cậu, Tưởng Thừa tuyệt đối sẽ không đi chuyến này, ai lại muốn cứ bị giáo viên cùng bạn học nhìn chằm chằm, còn phải tới tận nhà người ta đi nghe ngóng.

Tưởng Thừa đi bộ ra khỏi trường học, tới bến xe bus, xem trạm dừng một chút.

Hôm nay vết thương lại bị xé ra lần nữa. Nếu ngày nào cũng luyện tập thế này, vết thương của cậu chắc chắn tới lúc thi đấu cũng không lành nổi. Tưởng Thừa muốn đi bệnh viện thay thuốc, tìm chút đồ xử lý vết thương, như vậy có thể sẽ lành nhanh hơn một chút.

Trạm xe có tuyến đi thẳng tới bệnh viện gần đó, đợi qua mấy phút đã có chiếc xe chạy tới.

Cậu từ đám học sinh Cao trung số 4 chen chúc lên xe, vừa nãy xe còn khá trống, tới trạm của Tưởng Thừa lên, liền đông hơn phân nữa, chạm kế tiếp là “chuyên nghiệp” gì đó, qua hai chạm này rồi, xe chật kín tới có người muốn lên xe cũng lên không được.

Cả một xe đều là tiếng nói cười của học sinh.

Tưởng Thừa chen chúc ở cây cột cửa sau xe, ở sau có người động một cái, cậu liền đụng lên cây cột một cái, qua được hai trạm Tưởng Thừa liền phiền tới mức muốn đem người kế bên nhấn xuống đất.

Trạm trước lại phải qua một trường học, Tưởng Thừa nhìn nhìn, vừa hay đây lại là trường tiểu học, học sinh đều sẽ được người nhà rước, cũng không phải chen lên cái xe chật chội này, vả lại bây giờ chắc các học sinh tiểu học cũng đã tan học từ sớm.

Tưởng Thừa dùng trán dựa lên trên cột, lúc này lấy tai nghe từ cặp ra là chuyện không thể, thế là Tưởng Thừa chỉ còn biết nhắm mắt lại dưỡng thần, nghe học sinh bốn phía đang khoác lác hoặc tung tin đồn.

Đang đi được giữa chừng, Tưởng Thừa nghe thấy trong xe một trận xôn xao, cậu mở mắt ra.

“Ồ—! Bây giờ học sinh tiểu học cũng ghê như vậy rồi!” – Có người nói.

“Ây da! Lần này đánh là muốn sứt đầu mẻ trán nha.” – Lại có người ở bên vui vẻ nói.

Tưởng Thừa tới cửa sổ xem một chút, lập tức ngây ngẩn cả người.

Ba nhóc nam sinh đang thét lên vừa chạy vừa mắng, đằng sau có một cô bé…. ôm ván trượt đuổi theo.

Cô bé ôm ván trượt kia, Tưởng Thừa không cần nhìn kỹ cũng biết là Cố Miểu.

Cố Miểu chạy đuổi theo được mấy bước, nhưng đám nhóc nam sinh kia chạy khá nhanh, Cố Miểu liền để ván trượt xuống đất, đứng lên đạp mấy cái, chạy lao về phía trước.

Xe chạy khá chậm, nhưng cũng may không lâu sau đã có thêm một trạm ở phía trước. Dù cách bệnh viện còn tới ba trạm nhưng Tưởng Thừa vẫn là vội vội vàng vàng chen chúc xuống xe.

Cố Miểu cùng ba nhóc nam sinh kia mới đó đã chạy đi mất, cậu theo hướng biến mất lúc nãy của đám nhỏ, nhanh chóng đuổi theo. Chạy tới ngã ba thì dừng lại, đi thẳng là đường lớn, quẹo phải là một phố nhỏ cũ nát.

Lúc đang quyết định xem nên đi hướng nào, bên phải liền truyền tới một trận la hét.

Vừa mới xoay đầu liền thấy ba đứa nhóc kia giờ chỉ còn lại hai đứa, từ một con hẻm chạy ra ngoài, đứa còn lại không biết tại sao đang ngã trên đất.

Mà Cố Miểu đang lao tới, cầm ván trượt vung mạnh một cái đập lên đầu thằng nhóc.

“Đệt!” – Tưởng Thừa bị dọa sợ tới chân cũng phát run, lập tức điên cuồng lao tới.

Mấy người ở cửa hàng bên cạnh cũng đều ra ngoài xem, trước tiên là kêu lên sợ hãi, sau đó có người chạy tới muốn kéo Cố Miểu ra, nhưng chỉ cần có người tới gần, Cố Miểu liền vung ván tới, cả hai người đi lại đều không tới gần được.

Đứa nhóc đang bị đè trên đất cũng không dám ngọ ngoạy, vừa ôm đầu vừa kêu khóc ầm lên.

Cố Miểu canh thời cơ lại dùng ván trượt đập vào đầu thằng nhỏ.

Lần này đã có người từ phía sau ôm lấy được Cố Miểu xách ra.

Cố Miểu liền giãy dụa điên cuồng thét tới chói tai.

Lúc Tưởng Thừa chạy tới, người đàn ông đó đang chân tay luống cuống giữ Cố Miểu, muốn thả thì không được, xách lên thì không xong.

“Cố Miểu!” – Tưởng Thừa xông tới hô một tiếng.

Cố Miểu đang nhắm mắt, dường như thứ gì cũng đều không nghe thấy, chỉ biết hét lên không ngừng, trong tay vẫn giữ chặt ván trượt một chút cũng không buông.

“Nhị Miểu! – Tưởng Thừa hét lên một tiếng – “Anh là Tưởng Thừa! Anh là Tưởng Thừa đây!”

“Cậu biết nó?” – Có người hỏi – “Đứa trẻ này bị gì vậy? Bị điên rồi sao?”

Tưởng Thừa nhìn qua đứa nhóc đang nằm dưới đất đang được người ta ôm lên, trên đầu còn có thể thấy được vết máu, đang lớn tiếng khóc thét lên.

“Đưa tôi” – Tưởng Thừa nói với người đang xách Cố Miểu – “Đưa nó cho tôi.”

“Cậu không được đi! Đây là đứa trẻ nhà cậu phải không!” – Người đó nói – “Đánh con người ta ra thế này! Phải báo cảnh sát, kêu nhà cậu…..”

“Tôi nói đưa nó đây!” – Tưởng Thừa rống lên, trừng mắt nhìn ông ta.

Cố Miểu bộ dạng liều mạng giãy dụa còn la thét chói tai như vậy, Tưởng Thừa chưa từng thấy qua, nhìn như có vẻ điên cuồng lại làm cho người ta thật xót ruột. Tưởng Thừa biết Cố Miểu có chút vấn đề, bây giờ thấy Cố Miểu thế này, nhất thời liền nóng nảy.

Người đàn ông bị Tưởng Thừa rống tới ngây ngẩn cả người.

Tưởng Thừa đi qua ôm lấy Cố Miểu, đoạt lấy được Cố Miểu vào trong lòng mình.

“Cậu không thể đi!” – Những người xung quanh càng tới nhiều hơn, tạo thành một vòng tròn vây quanh Tưởng Thừa cùng Cổ Miểu ở giữa.

“Mấy người báo cảnh sát đi.” – Tưởng Thừa ôm lấy Cố Miểu đã hạ giọng hét xuống, nhưng toàn thân vẫn không ngừng run rẩy.

Vết thương trên đầu đứa nhóc kia không tính là quá nghiêm trọng, có một bác gái lấy chút rượu cồn tới xử lý một chút, sau ót có vết thương nhỏ nhưng không biết chổ khác còn bị gì nữa không.

Có người báo cảnh sát.

Tưởng Thừa vừa ôm chặt lấy Cố Miểu vừa xoa xoa ấn ấn trên lưng an ủi, vừa móc điện thoại trong túi ra gọi cho Cố Phi.

Nhưng bên kia reo chưa được một nửa đã tắt máy.

** Đang bận miễn làm phiền!

Tưởng Thừa chỉ có thể gửi tin nhắn cho Cố Phi.

– Cố Miểu có chuyện, mau liên lạc cho tôi.

Tưởng Thừa lại gọi tiếp số của Vương Húc.

“Ây!” – Vương Húc ngược lại bắt điện thoại rất nhanh – “Tưởng Thừa? Cậu- một người có nhiều chuyện như vậy lại gọi điện cho tôi?”

“Mau đi tìm Cố Phi” – Tưởng Thừa đè nén âm thanh – “Ngay lập tức! Em gái cậu ta có chuyện rồi! Cậu ta không bắt điên thoại!”

“Hả?” – Vương Húc lấy làm kinh hãi, nhưng Tưởng Thừa vẫn nghe được cậu ta đang chạy đi – “Đợi chút, đợi chút, tôi vừa về nhà, bây giờ đi liền! Tôi đi tìm Cố Phi! Cậu đang ở đâu?”

“Không biết, bây giờ đang ở một trường tiểu học… một lát nữa cảnh sát sẽ tới, tôi cũng không biết nữa.” – Tưởng Thừa nhìn quanh bốn phía người dân đang phẫn nộ tới hết sức kinh hãi, cảm giác như nếu không có bản thân che chở, giờ phút này chắc chắn Cố Miểu đang nhừ đòn rồi.

“Tôi biết rồi! – Vương Húc la một tiếng, tắt máy.

Cảnh sát tới rất nhanh, vừa tới hiện trường liền bị quần chúng vây quanh nhao nhao giải thích sự tình.

“Trước tiên đưa thằng nhóc đi bệnh viện,” – một cảnh sát nói, sau đó nhìn qua Tưởng Thừa – “Cậu là người nhà của đứa nhỏ này?”

“Không phải” – Tưởng Thừa nói – “Tôi là bạn học của anh trai nó.”

“Thông báo cho người nhà nó tới” – cảnh sát nói – “Cậu bây giờ cùng chúng tôi tới bệnh viện, sau đó tới đồn cảnh sát.”

“Được.” – Tưởng Thừa đang ôm Cố Miểu, đi qua nhặt ván trượt lên, đi theo cảnh sát.

Cố Miểu đã không lên tiếng nữa, chỉ gắt gao ôm lấy cổ Tưởng Thừa, ngón tay dùng lực bấm lấy cổ của cậu, cảm giác móng tay Cố Miểu cũng sắp bấm vào thịt luôn rồi.

“Cố Miểu, Cố Miểu?” – Tưởng Thừa nhẹ giọng nói – “Thịt của anh sắp bị móng tay em nhấn vào trong rồi. Không sao đâu, em đừng sợ, anh trai em sắp tới rồi.”

Cố Miểu không phản ứng lại, lực trên tay cũng không buông lỏng, thân thể vẫn còn đang run rẩy.

Tình trạng này làm Tưởng Thừa rất lo lắng, thứ nhất không biết được rốt cuộc Cố Miểu có chuyện gì, đánh thằng nhóc kia tới hung hăng như vậy là vì sao, thứ hai, cậu cuối cùng cũng không phải người thân của Cố Miểu, xử lý thế này cũng không biết có đúng hay không… Lỡ như không xử lý tốt, Cố Phi có phải hay không sẽ tìm cậu trả thù…

Viện phí Tưởng Thừa đã ứng trước, xử lý vết thương xong cùng làm các loại kiểm tra cũng không tính là quá đắt, phiền phức chủ yếu là nhà của thằng nhóc kia.

Cha mẹ của nhóc đó vừa tới bệnh viện liền y như người điên xông vào muốn đánh cậu cùng Cố Miểu. Lúc cảnh sát qua cản lại, hai người họ xém chút nữa ngay cả cảnh sát cũng muốn đánh.

“Đừng cản tôi!” – người đàn ông rống lên – “Bồi thường tiền! Bồi thường tiền đi! Nó đánh con tôi như thế nào, tôi đánh lại nó thế đó! Đứa bệnh hoạn! Biến thái! Tôi nói cho các anh biết, con nhỏ bệnh hoạn này học cùng lớp với con trai tôi! Biến thái! Lớp học mà còn có nó chắc chắn sẽ xảy ra chuyện! Có gan đừng để nó ra khỏi cửa! Tôi gặp lần nào liền đánh lần đó!”.

“Xử lý thế nào nên nghe cảnh sát” – Tưởng Thừa biết chuyện này rõ ràng là Cố Miểu sai, nhưng lời người này nói thật sự là muốn cho dầu vào lửa, Tưởng Thừa cố gắng kìm lại tức giận – “Ông đụng vào Cố Miểu, tôi liền đụng vào ông, việc này cũng không kết thúc được.”

“Đ*!” – Người phụ nữ hét lên – “Chú cảnh sát! Chú nghe nó nói cái gì kìa!”.

Điện thoại cho Cố Phi cuối cùng cũng bắt máy: “Ở đâu? Tôi lập tức tới.”

“Bệnh viện, mau.” – Tưởng Thừa nói.

Hai người bọn họ vừa nghe người nhà Cố Miểu sắp tới, lập tức lại trở nên kích động. Lúc Cố Phi tới, cảnh sát đang muốn đưa Tưởng Thừa cùng Cố Miểu tới đồn công an.

“Đây là ý gì vậy!” – Người đàn ông thấy Cố Phi liền rống lên – “Đây rõ ràng là muốn đánh nhau!”

Sau lưng Cố Phi là Lý Viêm và Lưu Phàm, còn có Vương Húc cùng Đinh Trúc Tâm.

“Cố Miểu, anh hai em đến rồi.” – Tưởng Thừa thấp giọng nói với Cố Miểu.

“Nhị Miểu?” – Cố Phi chạy tới.

Cố Miểu nghe thấy giọng Cố Phi liền buông lỏng cổ của Tưởng Thừa, xoay đầu nhìn anh mình sau đó nhào vào lòng Cố Phi ôm chặt.

“Cố Miểu đánh đứa nhóc kia” – Tưởng Thừa nhỏ giọng giải thích – “Lấy ván trượt đập vào đầu nó.”

“Xin lỗi” – Cố Phi xoay đầu qua nhìn cha mẹ của nhóc kia – “Em gái tôi…”

“Xin lỗi cái rắm! Xin lỗi cũng vô ích thôi!” – Người phụ nữ lập tức chỉ tay vào Cố Phi – “Tao không quất nó một trận thì chuyện này không xong đâu!”.

Cố Phi im lặng nhìn bà ta, qua mấy giây lại nói một câu: “Tới đi.”

Người phụ nữ dường như bị làm cho hết hồn, lui về hai bước: “Trời ạ! Đây là cái thái độ gì vậy! Đây là cái thái độ gì vậy!”

“Trước hết tới đồn cảnh sát đi” – Đinh Trúc Tâm đi tới – “Nghe cảnh sát nói thế nào, việc này nên xử lý thế nào, điều trị, đền bù, chỉ cần hợp lý, chúng tôi đều sẽ phối hợp.”

“Cô…” – Người phụ nữ còn muốn nói gì đó lại bị Đinh Trúc Tâm cắt ngang.

“Chị đại à” – Đinh Trúc Tâm nhìn bà ta – “Chị ăn nói lớn tiếng như vậy cảnh sát cũng không có cách nào nói chuyện. Nếu chị không muốn xử lý theo pháp luật, tụi tôi cũng có thể phối hợp. nhưng chị chắc chắn cũng không có lợi ích gì đâu.”

“Cô nói chuyện làm ơn chú ý chút.” – Cảnh sát nhắc nhở Đinh Trúc Tâm.

“Thật ngại quá” – Đinh Trúc Tâm cười áy náy với cảnh sát – “Nhóc con gây chuyện, chúng tôi đều lo lắng. Tụi tôi chắc chắn sẽ phối hợp, nhưng phối hợp cũng không phải chỉ từ một phía thôi đúng không?”

Cảnh sát mang theo đám người định tới đồn cảnh sát, Cố Phi lại hỏi một câu: “Bạn học tôi không cần đi nữa phải không?”

“Cậu ấy cũng phải đi.” – Cảnh sát nhìn qua Tưởng Thừa.

“Được.” – Tưởng Thừa đáp lại, nhìn qua Cố Miểu đang dựa trên vai Cố Phi, nhìn qua có vẻ đã bình tĩnh hơn nhiều, không còn kiểu căm phẫn điên cuồng hay lạnh nhạt khi nãy.

“Cảm ơn.” – Cố Phi nhìn cậu.

“Trước đừng nói những chuyện này” – Tưởng Thừa nói – “Cố Miểu…. Không có chuyện gì đi? Tôi thấy nó lúc nãy….”

“Không có gì.” – Cố Phi do dự một chút – “Tôi tìm thời gian từ từ nói với cậu.”

“Ừm.” – Tưởng Thừa đáp lại, ở sau lưng cảnh sát đi ra ngoài.

Đi được mấy bước, Cố Phi ở sau lưng cậu lại kêu một tiếng: “Tưởng Thừa.”

“Cậu….” – Cố Phi chỉ chỉ phía sau cổ Tưởng Thừa, đưa tay kéo kéo cổ áo cậu – “Ở đây bị rách rồi.”

Đại khái là bị Cố Miểu bóp chặt tới thành ra vậy đi. Một cô nhóc lại có thể mạnh tới như vậy.

Có điều Tưởng Thừa cũng không quan tâm tới việc này, Cố Phi kéo cổ áo cậu như vậy làm Tưởng Thừa phản xạ có điều kiện tát một cái lên tay Cố Phi.

“….Không sao.” – Tưởng Thừa có chút ngượng ngùng nói.

HẾT CHƯƠNG 23.