Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 33



Sau khi kí kết hiệp ướp bảo mật ngoài miệng xong, hai người cũng không nói gì nữa.

Đối với câu hỏi của Tưởng Thừa, Cố Phi không thừa nhận cũng không phủ nhận, Tưởng Thừa sau khi rút ra “kết luận” xong, Cố Phi vẫn như cũ không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Thái độ có phần mơ hồ nhưng Tưởng Thừa cảm thấy cũng đã đủ rồi, câu hỏi này của cậu vốn cũng chỉ là thử đánh bạo thăm dò, giống như vì muốn bảo vệ bí mật của bản thân mà tấn công trước.

Trên thế giới này, người muốn che giấu bản thân vốn quá nhiều, chuyện cần phải che giấu cũng quá nhiều.

Cố Phi mở cửa sổ ra một chút, châm điếu thuốc lên, chuẩn bị tiếp tục sửa ảnh.

Hút được hai hơi, Tưởng Thừa vươn tay tới: “Cho tôi một điếu.”

“Cậu bình thường có hút thuốc mà phải không?” – Cố Phi để hộp thuốc vào tay cậu – “Sao toàn xin của tôi hoài vậy, lỡ như không có tôi thì sao?”.

“Hết thuốc rồi.” – Tưởng Thừa châm một điếu – “Cậu không có thì cùng lắm tôi không hút thôi.”

Cố Phi mở cửa sổ to ra một chút.

“Lạnh nha” – Tưởng Thừa đi tới ghế lười rụt người lại.

“Vậy cậu vào nhà bếp bật máy hút khói lên hút thuốc luôn đi.” – Cố Phi nhấp chuột, đem hình của Tưởng Thừa trên màn hình phóng to lên.

Thật ra hình chụp quần áo, mặt mũi của người mẫu Cố Phi đều rất lười xử lý hoặc lúc nước đến chân mới sửa qua loa chút đỉnh, không ít tấm hình cậu cảm thấy mặt người mẫu chụp không được đẹp là bỏ đi ngay.

Nhưng vẻ mặt này của Tưởng Thừa quả thực rất đẹp, đến nổi khiến cho Cố Phi chưa thèm đi sửa chi tiết quần áo, lại edit phần mặt trước.

Ghế lười nhỏ nối dài với bàn, Tưởng Thừa ngồi đó căn bản là cùng Cố Phi mặt đối mặt không nhìn thấy máy tính, Cố Phi cũng không phải vì sợ cậu ta thấy được mình chụp ảnh quần áo lại đi sửa mặt người mẫu trước mà cảm thấy ngại ngùng.

“Cố Phi.” – Tưởng Thừa vươn tay tới gạt tàn nhỏ trên bàn, gạt gạt tàn thuốc.

“Hửm?” – Cố Phi đẩy gạt tàn tới bên tay cậu – “Lại gọi cả tên họ rồi sao?”

“Lúc nãy đang cầu xin người ta mà, phải ra chiều thân thiết chứ.” – Tưởng Thừa ngậm điếu thuốc cười cười – “Tôi hỏi cậu một câu.”

“Hỏi đi” – Cố Phi nhìn chằm chằm vào màn hình, thật ra khuôn mặtTưởng Thừa không có chỗ nào cần phải chỉnh sửa quá nhiều, góc mặt đẹp, da mặt cũng rất chuẩn.

Tưởng Thừa nhìn thoáng qua tủ sách: “Bản nhạc tôi nhìn thấy lúc trước là cậu viết đúng không?”

“Hả?” – Cố Phi ngây người, cũng nhìn qua tủ sách.

“Sách sáng tác nhạc nhiều như vậy, còn có đủ loại nhạc lý, cậu còn nói không phải chính cậu viết thì quá không thành thật rồi”.

Cố Phi bật cười, qua một hồi mới dựa vào ghế nói: “Phải, là tôi viết”.

“Quá bất ngờ rồi.” – Tưởng Thừa xoay xoay ly – “Nghe rất hay đó, mù chữ mà cũng biết sáng tác nhạc… ”

“Tôi không có mù chữ.” – Cố Phi chỉnh lại lời cậu.

“Học sinh cá biệt cỡ bự còn biết viết nhạc.” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta – “Có thành phẩm không?”

“Không có.” – Cố Phi trả lời rất dứt khoát.

Thật ra thành phẩm có không ít, lưu hết cả trong máy tính, chỉ là Cố Phi căn bản cũng không nghe, nói “không có” cũng không có gì là không đúng, thi thoảng có nghe cũng chỉ là bài hát kia mà Đinh Trúc Tâm hát.

Nhắc tới những chuyện này, đổi lại là một người tùy tiện nào đó, Cố Phi đều sẽ không có vấn đề gì, thích nghe thì nghe đi, nhưng ở trước mặt Tưởng Thừa, Cố Phi lại không quá muốn phô bày.

Tưởng Thừa vừa liếc qua bản nhạc một chút liền có thể ngâm ra được mấy câu, Cố Phi cũng không muốn đi làm trò cười.

“Đàn ông lên chút đi.” – Tưởng Thừa đoán chừng đang rất nhàm chán, ngậm điếu thuốc trong miệng hưng phấn bừng bừng nói – “Tôi sẽ giữ bí mật.”

“Giữ bí mật cái rắm.” – Cố Phi cười cười, sau khi do dự một hồi vẫn là mở media player lên tìm một chút, đem bài hát đó phát lên.

Lúc tiếng ghi ta vang lên, Tưởng Thừa dựa lại vào ghế lười, cậu không biết chơi guitar nhưng luôn cảm thấy nghe rất hay, có điều những thứ mà cậu thích, guitar hay sáo gì đó, mẹ đều không coi ra gì.

Tiếp theo là bắt học piano.

Không có cảm giác.

Nghe đã quá nhiều, đàn cũng quá nhiều, hồi cấp 2 sau khi học qua lớp 8, Tưởng Thừa quả thực là một giây cũng không muốn đụng lại vào piano.

Tưởng Thừa bởi vì loại hành vi bùn không bám nổi tường* này hẳn đã khiến cho mẹ… khiến Thẩm Nhất Thanh hết sức thất vọng, về sau khi bạn bè họ hàng qua chơi có nhắc đến muốn nghe Tưởng Thừa chơi piano đều bị Thẩm Nhất Thanh từ chối, trong mắt ngập tràn thất vọng.

(*ví bởi vì năng lực kém hoặc trình độ thấp mà không có được kết quả)

Thất vọng thì cứ thất vọng đi, dù sao cậu cũng không muốn đàn.

Đoạn dạo đầu rất hay, có thể nghe ra được nội dung muốn biểu đạt, tràn đầy cảm giác mịt mờ.

Tưởng Thừa nhịn không được nhìn qua Cố Phi một chút, cảm giác Cố Phi mang đến cho người khác không giống kiểu tâm trạng thế này.

Giọng nữ thật nhỏ vang lên, Tưởng Thừa lập tức nghe ra được thanh âm này.

“Đinh Trúc Tâm?” – Tưởng Thừa có chút bất ngờ nhìn Cố Phi.

“Ừm.” – Cố Phi đáp lại, vẫn đang sửa ảnh, mắt nhìn chằm chằm trên màn hình.

Tưởng Thừa nhịn không được tò mò đi qua nhìn một chút, thấy được nửa khuôn mặt, ngực của mình và cổ áo hé mở ra.

“Đệt!” – Tưởng Thừa nhanh chóng ngồi trở về ghế lười, loại cảm giác nhìn người khác chỉnh sửa ảnh của bản thân thật sự quá quỷ dị, rõ ràng đã nhìn bản thân mình mấy chục năm trong gương, thế nhưng vẫn là cảm thấy không được tự nhiên, như thể mình đang rình mó một người hoàn toàn xa lạ vậy.

“Bức này chụp rất đẹp.” – Cố Phi nhìn cậu.

“Ừm.” – Tưởng Thừa gật gật đầu, lắng đọng trong giọng hát khàn khàn mà lười biếng của Đinh Trúc Tâm cúi đầu uống ngụm nước chanh.

“Đưa một chân ra không trung, em thấy mình như bay lên

Trên kia là những mịt mờ, nhìn về bên dưới lại nghe thấy anh nói rằng thế giới này trống rỗng…

Anh nói 1, 2, 3, đập tan đi quá khứ, mình tan biến

Cơn gió thổi, phá lối quay về, anh có nhìn thấy em đang kêu gào*… Anh nói 1, 2, 3, xoay người, anh nghe tiếng hoảng loạn bị vùi lấp… ”

Bài hát thật mờ mịt, ca từ cũng rất mịt mờ, có điều lúc Tưởng Thừa nghe tới câu “Anh có nhìn thấy em đang kêu to*” liền ngẩng đầu lên nhìn qua Cố Phi.

(*唱 có nghĩa là hát, cũng có nghĩa là kêu to)

Chữ “thấy” này làm cậu đột nhiên có loại cảm giác liên quan tới “im ắng” lúc trước Đinh Trúc Tâm muốn cậu biểu đạt.

Một loại kiềm nén không tiếng động.

“Là ai viết lời?”

“Cậu đoán xem” – Cố Phi một chân co lên ghế, cằm đặt trên đầu gối, chuột trong tay vẫn kêu lách tách – “Đoán đúng tôi cho cậu ăn kẹo.”

“Là cậu phải không? Toàn bộ đều do cậu viết?”

Cố Phi lấy áo khoác bị ném ở kế bên, lôi từ trong túi một đống kẹo đặt lên mặt bàn.

“Cậu với Đinh Trúc Tâm chơi trong ban nhạc à?” – Tưởng Thừa cầm một viên kẹo sữa bỏ vào miệng, có chút kinh ngạc.

Lời bài hát này Tưởng Thừa chưa lĩnh hội tỉ mỉ nhưng vẫn có thể thấy được độ tinh tế và nhạy cảm bên trong, nội dung thế này và chính Cố Phi thực sự khó có thể xâu chuỗi lại với nhau.

Tưởng Thừa nhìn chằm chằm Cố Phi, con người này ngoài mặt luôn bình thản, cho đến cùng lại mang tâm tư như thế nào?

“Không có, trước đây chị ấy dẫn tôi theo chơi thôi.”

“Rất thú vị.” – Tưởng Thừa nói – “Có điều nhìn cậu không giống người biết chơi mấy thứ này, nếu nói cậu biết chơi guitar tôi cũng không kinh ngạc, so ra thì thường thấy mấy thiếu niên bất lương vì muốn làm ra chút bản lĩnh đều có thể gảy xuống mấy cái… ”

“Tôi không biết chơi guitar.”

“Ai dô, một thiếu niên bất lương không biết chơi ghi ta. Vậy xem ra đi tán gái trên đường sẽ gặp bất lợi “.

Cố Phi nhìn cậu không nói.

“… Ờ” – Tưởng Thừa nâng ly hướng về Cố Phi.

“Tâm trạng cậu đang không được tốt phải không?” – Cố Phi nói.

“Hả?” – Tưởng Thừa uống ngụm nước.

“Nói nhiều như vậy.” – Cố Phi nói.

Tưởng Thừa im lặng một hồi, đem ly đặt lên bàn: “Người phụ nữ đánh nhau với Lý Bảo Quốc lúc, cậu có biết không?”

“Biết.”

“Là vợ cũ của Lý Bảo Quốc à? Cái người bị ông ta đánh đuổi ấy”.

“Là người bị ông ta đánh đuổi đi thật, có điều không phải là vợ cũ” – Cố Phi lại châm lên một điếu thuốc – “Là vợ hiện tại, bọn họ chưa ly hôn.”

“… À” – Tưởng Thừa ngây người, dựa vào ghế lười nhắm mắt lại – “Đệt, đúng là con mẹ nó một đống rác rưởi hỗn độn.”

“Rất lâu rồi bà ấy không về, mấy năm không thấy được một lần.” – Cố Phi nói.

Đây đại khái là Cố Phi đang an ủi cậu, một người phụ nữ không thường xuất hiện, mấy năm đều không xuất hiện một lần.

Nhưng Tưởng Thừa cảm thấy bây giờ có nói gì đi nữa cũng không thể nào cứu vãn được tâm tình của cậu, bất luận có mấy năm về một lần, hay cho dù cả đời này không xuất hiện lại đi nữa, bà ta vẫn là mẹ ruột của cậu.

Khó tin như việc của Lý Bảo Quốc vậy, nhưng lại là sự thật.

Cậu thật muốn gọi điện cho Thẩm Nhất Thanh một cuộc, hỏi bà ta lúc trước nghĩ không thông thế nào lại muốn nhận nuôi một đứa trẻ từ gia cảnh như thế này.

“Thừa ca.” – Cố Phi gọi cậu – “Cậu qua đây tôi nói một chút.”

“Cái gì?” – Tưởng Thừa đứng lên, đi tới bên cạnh cậu ta.

“Ngày mai cậu chụp ảnh” – Cố Phi chỉ lên màn hình – “Chú ý cánh tay một chút, có thể hơi thu lại… ”

“Đệt!” – Tưởng Thừa tới lúc này mới nhìn rõ bản thân trong bộ đồ ‘bốn phía gió đều thổi vào’ rốt cuộc là như thế nào, thực sự hơi chống đỡ không nổi, chỉ màn hình – “Tốc độ sửa ảnh của cậu như vậy còn dám nhận làm việc?”

Cố Phi cười cười: “Không, tôi sửa ảnh rất nhanh, đều là ‘lưu thủy tác nghiệp’*… ” (nước chảy mây trôi)

(*lưu thủy: nước chảy, tác nghiệp: làm việc, *làm việc xuyên suốt không ngừng)

“Như thế này còn nói là nước chảy? Chảy lâu vậy rồi cũng chỉ mỗi tấm này, nước chảy đi đâu hết rồi?” – Tưởng Thừa quả thực không hiểu nổi – “Tấm này là đập chứa nước à?”

“Những tấm khác sửa hết một đống rồi, tôi lấy tấm này ra nói với cậu chút thôi.”

“Tại sao phải là tấm này? Những tấm khác tôi không có tay à?” – Tưởng Thừa thở dài.

Cố Phi cười nửa ngày, cuối cùng lại thở dài: “Tấm này thật sự rất đẹp, tôi đoán cô chủ Đinh hẳn sẽ lấy làm ảnh chủ đề, nói không chừng còn tặng cậu một tấm kìa”.

“Cút”.

“Hồi nãy lời tôi nói cậu đã nhớ hết chưa?”

“Nhớ rồi.” – Tưởng Thừa cầm cái ghế tựa ngồi phía sau cậu ta – “Cánh tay thu lại một chút.”

“Vậy tôi tiếp tục.”

Tưởng Thừa nhìn con chuột của cậu ta bấm vào các thanh option kế bên ảnh, tấm ảnh lúc sáng lúc tối, lúc to lúc nhỏ biến hóa, biến hóa xong rồi Tưởng Thừa cũng không thấy được rốt cuộc là có gì khác lúc trước, chỉ biết Cố Phi đích xác là “nước chảy mây trôi”.

Nhìn hình với đủ loại tư thế cùng biểu cảm của bản thân lăn qua lăn lại trong tay Cố Phi, cảm giác phần nào cậu không thể nhìn thẳng, chỉ cảm thấy lo sợ hình ảnh rõ ràng thế này, không biết mắt ghèn lông mũi các loại có bị chụp thấy hay không…

Tưởng Thừa đứng dậy ngồi lại về ghế lười, từ cặp sách lấy ra quyển vở.

“Không xem nữa à?” – Cố Phi hỏi một câu, tay vẫn không ngừng.

“Không xem nữa. Nhà cậu còn cái bàn nào không?”

“Làm bài tập?” – Cố Phi xoay đầu nhìn cậu.

“Ừm.” – Tưởng Thừa gật gật đầu – “Mấy ngày nữa sắp kiểm tra rồi, phải xem qua sách một chút.”

Cố Phi vẫn nhìn cậu, động tác trong tay cũng đã ngừng lại, nửa ngày mới nói một câu: “Cậu mà cũng cần ôn tập?”

“Nói nhiều” – Tưởng Thừa không hiểu, cũng nhìn chằm chằm cậu ta – “Sắp kiểm tra rồi không ôn tập sao?”

“Ừm.” – Cố Phi ném con chuột đứng dậy, đem đồng hồ và bàn phím dịch sang một bên, lấy loa rút ra đặt xuống thùng máy, dọn trống nửa mặt bàn cho cậu.

“Bình thường cậu không có loại bàn ngồi viết bài tập gì đó sao?” – Tưởng Thừa đem tập sách đặt lên bàn.

“Có thời gian ở tiệm chép rồi, không thời gian thì khỏi chép nữa.”

“… Ờ” – Tưởng Thừa nhớ tới Cố Phi là một học sinh cá biệt biệt biệt biệt biệt.

Bài tập về nhà đối với Tưởng Thừa mà nói không phải là việc quá đáng ghét, mặc dù có thể làm được hết nhưng mỗi lần làm đều rất nghiêm túc.

Hồi còn học tiểu học cậu không thích làm bài tập cho lắm, nhưng trong nhà dạy dỗ rất nghiêm khắc, hậu quả của việc không làm bài tập rất nghiêm trọng, cậu từ từ dưỡng thành thói quen nhanh chóng nghiêm túc làm, làm xong rồi mới điên cuồng chơi.

Trái ngược lại với hai đứa em song sinh từ trước tới nay chưa từng làm người khác phải bận tâm về việc này.

Vốn dĩ là di truyền không giống nhau, gen nào chính là gen nấy.

Nếu cậu không được nhận nuôi mà lớn lên bên cạnh Lý Bảo Quốc, vậy cậu sẽ trở thành như Lý Bảo Quốc và Lý Huy.

Tưởng Thừa khẽ thở dài, thu hồi tư tưởng tiếp tục làm bài tập.

Trong lúc làm bài rảnh rỗi thấy được bàn tay Cố Phi trên con chuột, thật sự rất đẹp.

Cố Phi không biết chơi guitar nhưng hẳn là biết chơi piano, tuy là không biết trình độ thế nào.

Tưởng Thừa thích ngắm những ngón tay nhảy múa trên phím đàn, đây cũng là niềm vui thú số một khi luyện piano lúc trước của cậu, động lực duy nhất để đàn được một bài chính là hi vọng ngón tay nhún nhảy sẽ càng đẹp hơn.

Lúc sắp làm xong bài tập, tay Cố Phi đã rời khỏi con chuột, đoán chừng đã chỉnh sửa ảnh xong rồi.

“Làm bài xong rồi à?” – Cố Phi hỏi.

“Còn chút nữa.” – Tưởng Thừa vừa làm vừa hỏi – “Muốn chép không?”

“Cậu giúp tôi chép à?”

“Ít ra cũng giữ lại chút mặt mũi có được không?” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.

“Vậy không chép nữa.” – Cố Phi vươn vai – “Tôi buồn ngủ rồi, cậu làm bài tiếp đi, tôi đi tắm.”

“Ừm.” – Tưởng Thừa đáp.

Mặc dù làm bài tập là một việc có thể rất cụt hứng, nhưng sau khi Cố Phi ra khỏi phòng, cậu lại nổi lên chút tưởng tượng không mấy có mặt mũi.

Cũng không phải chỉ nhắm vào Cố Phi, chỉ là bởi vì hai từ “đi tắm” kia… Cậu nói cho cùng cũng xem qua không ít người trong ảnh, nhưng trong bầu không khí vừa mới trao đổi bí mật cùng Cố Phi xong, lực sát thương của hai chữ này vẫn là rất lớn.

Mà chuyện làm cậu không cách nào chịu được là, vốn dĩ đã dễ dàng dùng bài tập khiến tâm tình hồi phục xuống rồi, lúc Cố Phi tắm xong mặc bộ áo ngủ đi vào phòng, cậu tức khắc lại cương lên rồi.

Đệt đệt đệt đệt đệt đệt đồ quấy rối!

“Cậu muốn tắm không?” – Cố Phi mở ngăn kéo tủ quần áo lấy ra một hộp giấy – “Đồ ngủ tôi có đồ cũ, quần lót có cái chưa mặc qua… ”

“Được.” – Tưởng Thừa cấp tốc đứng dậy, vừa cầm xong hộp giấy liền xoay người đi mất.

“Trong đó có ba cái.” – Cố Phi sau khi cậu xoay người nói.

Tưởng Thừa lại dùng tốc độ ánh sáng mở hộp giấy lấy ra một cái quần lót, lại đem hộp ném trả lại cho Cố Phi sau đó liền ra khỏi phòng.

Nếu đây không phải là nhà của Cố Phi, mẹ và em gái người ta còn đang ở trong phòng, không thì cậu đã muốn trong phòng tắm giải quyết một chút rồi. Sau khi tới nơi này vẫn là chưa tiến hành loại hoạt động này, cửa phòng mọi lúc có thể bị Lý Bảo Quốc mở ra, toa lét luôn có vài con gián, con nhện đi qua…

Trải qua nghìn vạn tâm tư, lúc tắm xong cậu mới phát hiện ra Cố Phi không đưa cho mình khăn tắm, sau khi do dự một chút cậu cầm lên bộ đồ đã bị nước làm ướt một nửa chà chà lung tung trên người.

Mặc xong quần lót, cậu lại lần nữa thống khổ phát hiện, lúc nãy gấp quá không mang theo đồ ngủ vào rồi.

“Chết con mẹ nó rồi.” – Cậu cầm lên quần áo cũ khi nãy, vốn dĩ đã ướt, sau khi chà lên xong lại càng ướt.

Sau khi đấu tranh tư tưởng nửa ngày trời cậu hạ quyết tâm, cắn răng mở cửa phòng, không phải chỉ là tắm xong mặc chiếc quần lót trở về phòng thôi sao? Có gì đâu phải có tật giật mình?

Dù cho cậu là…, Cố Phi cũng vậy đi nữa thì cũng có như thế nào, hai người cũng không phải vì vậy mà phải đi phát tiết với nhau.

Có điều chưa đợi cậu phải xấu hổ đi ra ngoài, đã thấy được trên ghế cửa phòng tắm đặt một đồ ngủ được gấp lại ngay ngắn.

Cố Phi quan tâm người khác như vậy, quan tâm tới thành thói quen rồi, có lúc quả thực đúng là một thiên sứ… cậu cầm lấy quần áo cấp tốc mặc vào, xong rồi liền thở phào nhẹ nhõm.

Lúc mở cửa phòng Cố Phi ra, máy tính trên bàn đã tắt, Cố Phi đang ngồi xếp bằng trên giường chơi điện thoại.

“Tôi… ” – Tưởng Thừa có chút ngại ngùng đi tới chổ ghế lười.

“Cậu ngủ bên trong đi.” – Cố Phi không ngẩng đầu lên nói – “Không cần ngủ ở ghế lười.”

“Tại sao?” – Tưởng Thừa cảm thấy thật kỳ quái.

“Cố Miểu có lúc mộng du sẽ tới ngủ ở đó, cậu chiếm chỗ nó rồi sẽ làm nó hoảng sợ.”

“Cố Miểu còn mộng du?” – Tưởng Thừa ngẩn ra.

“Số lần không nhiều, nhưng hôm nay cậu đến nó rất hưng phấn, tôi có chút lo lắng.” – Cố Phi đặt điện thoại xuống nhìn cậu.

“Được.” – Tưởng Thừa vốn còn muốn nói vậy tôi ngủ ở phòng khách nhưng lại cảm thấy quá dồn ép tâm trí rồi, vì vậy gật gật đầu – “Cậu ngủ bên trong đi.”

“Hả?” – Cố Phi không hiểu.

“Giường của cậu” – Tưởng Thừa chỉ chỉ giường của cậu ta. Giường ngủ của Cố Phi có khung giá, đầu giường đuôi giường đều phong kín lại như kiểu giường Trung Quốc lúc trước, mặc dù thiết kế rất thời thượng đẹp mắt nhưng vẫn là mang theo cảm giác tư mật rất mạnh mẽ – “Tôi ngủ phía ngoài cho.”

“Được.” – Cố Phi dời vào trong, đem gối mền ở bên trong đổi ra bên ngoài.

“Cậu làm gì mà đi mua cái giường này vậy?” – Tưởng Thừa ngồi ở mép giường – “Có cảm giác an toàn?”

“Đề phòng Cố Miểu.” – Cố Phi chỉ chân giường – “Nó có lúc không gõ cửa đã đi thẳng vào, vừa vào là thấy được giường ngay, tôi muốn trên giường làm chuyện gì đó cũng không thu lại kịp, muốn khóa cửa nó mở không ra lại tức giận.”

“… A.” – Tưởng Thừa nhịn không được quay đầu nhìn Cố Phi.

Cố Phi đang một mặt nghiêm túc nhìn cậu.

“Đệt!” – Tưởng Thừa cười lên, mặc dù chủ đề này có chút gì gì đó, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy quả thực hết sức buồn cười.

“Có đứa em gái thế này mệt vậy đó.” – Cố Phi cũng cười theo một hồi – “Chắc kiếp trước tôi làm chuyện gì có lỗi với nó.”

“Không phải.” – Tưởng Thừa dựa lên đầu giường, kéo chăn đắp lên – “Thật ra bởi vì cậu là một người anh trai tốt.”

“Phải không đoa?” – Cố Phi cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.

“Ừm, mặc dù cậu toàn chơi game cùi bắp… ” – Tưởng Thừa nhìn qua màn hình điện thoại của cậu ta, phát hiện hôm nay Cố Phi lại không có chơi trò cùi bắp Yêu tiêu trừ, hẳn là đã hết tim rồi – “Tôi vốn dĩ có hai đứa em trai”.

“Hai đứa?” – Cố Phi có chút kinh ngạc quay đầu qua.

“Ừm, là sinh đôi, nhỏ hơn tôi hai tuổi.” – Tưởng Thừa đem gối đệm đặt sau lưng – “Tôi nhìn hai đứa nó là thấy phiền, bọn nó nhìn thấy tôi cũng phiền luôn, trước khi tới đây, tôi cũng đã rất lâu rồi chưa nói với hai đứa nó câu nào… ”

“Tính cách không giống nhau phải không?”

“Ừm, tính cách cả nhà đều không giống tôi.”

Hai người đều im lặng, không nói tiếp nữa.

Nhưng loại im lặng trong phòng lúc này lại không làm Tưởng Thừa thấy ngại ngùng, sau khi ngẩn ra một hồi lại cầm lấy điện thoại tán gẫu với Phan Trí.

– Ông nội, ông còn nhớ Hoàng Tuệ lớp 117 không?

– Cuối cùng mày nhịn hết nổi muốn ra tay rồi à?

– Không phải, tao muốn nói là Hoàng Tuệ cmn với thằng cờ hó Lương Chí Dũng đang tốt đẹp hẳn lên, tao đang khóc không ra nước mắt đây nè.

– Mới bắt đầu thôi mà, mày còn có cơ hội, mau nhúng tay vào đi.

– Tao cũng  có nghĩ như vậy, đang suy nghĩ dụ hai người tụi nó ra xem ai dễ dàng thành công hơn.

Tưởng Thừa nhìn điện thoại cười nửa ngày, Cố Phi xoay đầu qua nhìn cậu một chút.

“Anh em của tôi.” – Tưởng Thừa vừa cười vừa nói – “Sắp thất tình rồi.”

“Là người lúc nghỉ đông đi tới sân vận động với cậu?”

“Ừm.” – Tưởng Thừa gật đầu, nghĩ nghĩ lại cười – “Chính là cháu trai tôi đó.”

Cười xong lại lần nữa im lặng, hai người tiếp tục chơi điện thoại, mặc dù lúc đầu Tưởng Thừa còn cảm thấy tư thế hai người cùng nhau dựa vào đầu giường như thế này sẽ làm cậu ngượng ngùng tới nửa bước cũng không đi được, nhưng không ngờ tới đây lại là lần “trước khi vào ngủ” thoải mái nhất trong khoảng thời gian dài của cậu.

Chơi một hồi, Cố Phi ở bên đó khẽ cười hai tiếng.

Tưởng Thừa xoay đầu nhìn cậu ta, Cố Phi đưa điện thoại qua: “Hai hôm nay xem baidu chưa?”

“Không có quan tâm.” – Tưởng Thừa cầm lấy điện thoại – “Là thảo luận chuyện thi đấu à?”

“Ừm.” – Cố Phi cười gật đầu.

Tưởng Thừa nhìn màn hình, baidu của Cao trung số 4 đúng là rất náo nhiệt, lượt click vào bài đăng và comment đều rất nhiều, cậu lướt nhìn qua tiêu đề.

▫ Đại Phi nam thần đẹp trai tới không thở nổi uuu aaaaaaaaaa

▫ Vị này! Tiểu soái ca! Là ai! Cầu thông tin chi tiết!

▫ Ai nói lớp 8 gà cùi ra đây tôi chắc chắn đánh chết người đó!!!

▫ Soái ca tụt quần, hình nhiều lắm, nhớ để ý lưu lượng.

▫ Cho hỏi một chút, có người tới đây thảo luận chiến thuật chút không…

Tưởng Thừa cười phá lên, cảm thấy tiêu đề như thế này, học sinh Cao trung số 4 so với lúc bình thường nhìn vào đáng yêu hơn nhiều rồi: “Cậu repost chưa?”

“Tất nhiên repost rồi.” – Cố Phi nói.

“ID là gì?” – Tưởng Thừa vừa lướt điện thoại vừa hỏi.

“Hoa tức soái.” – Cố Phi nói.

(*hoa tức – 花式 nghĩa là rất nhiều kiểu dáng, hình thức

Hoa tức soái có thể hiểu là như thế nào cũng rất đẹp trai, 180 độ không góc chết)

Tưởng Thừa sặc một cái, nghiêng đầu ho một hồi mới quay đầu lại: “Ts?”

“Giữ bí mật nha, không ai biết nó là của tôi đâu”.

“Phải giữ bí mật rồi, con thỏ nhỏ ngoan ngoan mới có thể tiếp tục đẩy nồi cho Cố Miểu.”- Tưởng Thừa tấm tắc hai tiếng – “ID này mà bị phát hiện, hình tượng cao lãnh của cậu trong nháy mắt liền sụp đổ.”

Cố Phi cười không nói.

▫ Không phải tôi mục nát mắt nhìn nhân cơ*, nhưng người đó và người đó thật sự là có chút… hiểu không?

(*hai mắt mục nát nhìn đâu cũng ra nam nam CP)

Lúc Tưởng Thừa lật tới đây ngón tay liền run lên, bức ảnh nhỏ đi kèm bên dưới dòng tiêu đề nhìn một phát liền ra ngay, đây là cậu và Cố Phi.

… Baidu quá đáng sợ rồi!