Lăng Nhân cắn chặt môi, cổ nặng ngàn cân bởi vì câu " may mắn có cậu " kia của anh mà trở nên nhẹ nhàng, đáy lòng lay động gợn sóng lăn tăn, rối loạn một hồ xuân thủy.
Cô chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt không tự chủ dao động trên mặt đất, mười ngón tay đặt ở sau lưng càng dây dưa càng chặt.
Trong lòng cảm giác rất phức tạp, khẩn trương, vui mừng, ngượng ngùng, hạnh phúc, ngọt ngào....
Không hề có kết cấu xen lẫn nhau, không phân rõ mùi vị.
Hai người im lặng không lên tiếng sóng vai đi một hồi, Lăng Nhân nghe được anh lại nói — —
"Tôi cùng Phó Kiêu Phong, Thạch Vũ hẹn cuối tuần tới đi leo núi, có muốn cùng đi không?"
"Leo núi?" Cô nhướng nhướng mày, "Thể lực tớ không tốt lắm, có thể sẽ cản trở cậu."
"Cũng không phải thi đấu, cản trở gì chứ? Đến lúc đó nếu cậu thực sự không bò nổi nữa, tôi có thể nhấc cậu lên."
"..."
Cô lại không phải là " gói đồ ", nhấc gì chứ?"
Lục Thiệu Đông thấy cô không trả lời, lại thêm một câu: "Bạn cùng bàn cùng ngồi trước bàn cậu cũng sẽ đi."
Ngồi cùng bàn cùng ngồi trước bàn...
Anh không biết tên của các cậu ấy sao?
Lăng Nhân buồn cười liếc nhìn anh một cái: "Được."
Nếu Vương Gia Lâm cùng Chu Vân Dạng đều đi, vậy thì cùng nhau đi.
Thi khảo sát bắt đầu từ buổi sáng thứ tư, thi hai ngày. Môn thi thứ nhất là ngữ văn, buổi sáng 9 giờ bắt đầu thi.
Đến mỗi tuần trước khi thi, Lăng Nhân đều sẽ thực dậy đặc biệt sớm, hôm nay cũng không ngoại lệ, 6 giờ rưỡi tự nhiên tỉnh, nửa giờ rửa mặt chải đầu thêm ăn bữa sáng, đúng bảy giờ ra cửa.
Lúc đổi giày, mẹ Đường Duyệt bỗng nhiên đưa tới cửa.
"Hôm nay thi khảo sát sao?"
Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu, mang theo một chút cảm xúc.
Là quan tâm.
Tay buộc giây giày của Lăng Nhân ngừng một lát, nhẹ nhàng " vâng " một tiếng, sau đó đổi sang chân khác.
"Thi thật tốt, đừng quá có áp lực." Đường Duyệt lại nói.
Lăng Nhân buộc xong dây giày đứng dậy, ngoan ngoãn mà nói: "Cảm ơn mẹ. Con đi trường học đây."
"Ừ. Sau khi tan học về sớm một chút, ba con hôm nay sẽ về nhà ăn cơm."
Ba về nhà?!
Trong lòng Lăng Nhân vui mừng, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười ngọt ngào: "Con biết rồi!"
Lăng Nhân đẩy xe đạp đi ra cửa tiểu khu, lấy cặp sách từ giỏ xe đeo lên lưng, sau đó động tác nhanh nhẹn mà nhảy lên, bước chân nhẹ nhàng đạp, bánh xe đón gió lăn đi nhanh.
Hôm nay nhất định sẽ là một ngày tốt đẹp!
Đường đi học đi qua vô số lần, chỉ có hôm nay cảm thấy khắp nơi đều là phong cảnh, ngay cả thùng rác ven đường nhìn ở trong mắt cũng đặc biệt đẹp.
Mười phút sau, Lăng Nhân quay vào đường trường học, xa xa thấy một đám người đi xe gắn máy chặn ở trước mặt.
Cô vội vàng thả chậm tốc độ xe, đợi tới lúc thấy rõ đối phương, đột nhiên bóp chặt phanh lại, dừng lại.
"Mỹ nữ sớm, lại gặp mặt rồi."
Lời còn chưa dứt, mười mấy tên côn đồ liền lái xe tới, vây quanh cô.
...
Quân khu đại viện.
Lục Thiệu Đông vừa mới rời giường, trên người mặc áo ba lộ màu đen cùng với quần cộc vằn báo lớn, mắt nhắm chặt đứng ở trước gương đánh răng.
Mẹ Lục ở phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
"Thiệu Đông à, mẹ hôm nay làm bánh Trạng Nguyên, con lát nữa tới trường học, cho bạn học có quan hệ tốt hai khối. Hy vọng mọi người cũng có thể thi thành tích tốt."
Lục Thiệu Đông phun một ngụm bọt ra, trả lời: "Bạn học có quan hệ tốt chính là Kiêu Phong cùng tiểu Thạch đấy, ngài trực tiếp đưa tới cho bọn họ ăn."
Nói xong tiếp tục xoát xoát xoát.
Mẹ Lục sớm đã nhìn rõ hết thảy, tự nhiên không tin lời nói này của anh, cười cười liếc mắt qua, sau đó lấy hộp bảo quản thực phẩm bỏ hai khối bánh Trạng Nguyên vào đặt ở trên bàn, nói: "Mẹ đã làm xong rồi, mang hay không mang tùy con."
Mười phút sau, Lục Thiệu Đông thay xong đồng phục học sinh đi ra, đứng ở trước bàn ăn liếc mắt một cái, sau đó khóe miệng cong lên, cầm lấy bữa sáng chạy lấy người.
"Ai, bây giờ còn sớm, ăn xong bữa sáng rồi đi cũng không muộn, sao lại nóng vội như vậy..."
Mẹ Lục từ phòng bếp đi ra, chỉ kịp nhìn bóng lưng của con trai nhà mình. Vừa rũ mắt, hộp bảo quản thực phẩm trên bàn không thấy đâu.
"Qủa nhiên có cô gái yêu rồi."
...
Ngoài cửa.
Lục Thiệu Đông một tay cầm sữa tươi, một tay cầm hộp bảo quản, trong miệng ngậm một khối bánh Trạng Nguyên, đáy lòng so với điểm tâm còn ngọt hơn.
Bánh Trạng Nguyên à...
— — Đương nhiên phải cho Trạng Nguyên ăn.
Cô vốn mỗi một lần thi khảo sát đều tới rất sớm, hy vọng hôm nay cũng như thế.
Lục Thiệu Đông mang theo ý cười, vui vẻ nhảy xuống tầng.
Ở dưới tầng đụng phải Phó Kiêu Phong cùng Thạch Vũ.
Cánh tay dài của Lục Thiệu Đông động một cái né tránh đánh cướp, ném hộp cơm vào cặp sách, nuốt một miếng bánh Trạng Nguyên, nói: "Chưa ăn sáng thì tự mà đi mua."
"Nhìn cậu xem như bảo bối kìa. Không phải đưa cho tiểu tiên nữ chứ?" Phó Kiêu Phong nghiêng đầu làm mặt quỷ.
Mày kiếm Lục Thiệu Đông hơi nhướng, không bày tỏ ý kiến.
“Chậc chậc chậc, ăn cơm đi dạo phố làm bài tập, lại thêm đưa bữa sáng, cô gái này cậu cùng dùng tâm theo đuổi thật. Khi nào để cho chúng tớ đổi giọng gọi " chị dâu "?” Phó Kiêu Phong trêu đùa.
Thạch Vũ cũng phụ họa theo: "Theo đuổi nhanh lên chút, có " chị dâu ", cũng để cho tớ luyện tập nói chuyện cùng con gái."
"..."
"..."
Lục Thiệu Đông một cước đá qua: "Tỉnh lại đi."
"Cậu không phải có bạn trên mạng sao?" Phó Kiêu Phong hỏi.
Thạch Vũ gãi gãi sau đầu, ngượng ngùng nói: "Cậu biết mà, cậu ấy không dám nói chuyện cùng nam sinh. Chúng tớ đều dùng chữ viết trao đổi."
"..." Cậu sao lại quên mất chuyện này chứ?
Phó Kiêu Phong cười vỗ vỗ vai Thạch Vũ, nói: "Cậu ấy không giúp cậu tớ giúp cậu. Ngày khác tớ nói với tiểu mập mạp chút, để cho cậu ấy tập luyện với cậu."
Thạch Vũ: "Cậu ấy không được."
"... Vì sao?"
"Không đủ ôn nhu."
"..." Còn đòi hỏi thật nhiều. Phó Kiêu Phong im lặng mà đá một cước: "Tỉnh lại đi ông. Cô gái ôn nhu chỉ sống ở trong mộng thôi."
Thạch Vũ phản bác: "Tiểu tiên nữ cũng rất ôn nhu!"
Phó Kiêu Phong: "..." Cậu cho người người đều là tiểu tiên nữ sao?
Lục Thiệu Đông được câu ca ngợi ngay thẳng này lấy lòng, cười nói: "Nhờ cậu giác ngộ, tôi đồng ý."
Thạch Vũ mừng rỡ: "Hy vọng cậu sớm ngày ôm tiên nữ về nhà!"
Phó Kiêu Phong: "..." Tiết tháo đâu?
Ba người vừa nói vừa cười đi tới nhà để xe.
Lục Thiệu Đông vừa lấy xe xong, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
" Lão đại! Mau tới trường học! Tiểu tiên nữ bị đám người lớp mười một chặn lại!" Vương Liên ở trong điện thoại vội vàng nói.
Tâm Lục Thiệu Đông tức khắc trầm xuống, trên mặt kết một tầng sương, trong tròng mắt đen sâu thẳm chợt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, khí lạnh quanh thân có thể giết người.
"Gửi địa chỉ cho tôi."
Anh trầm giọng nói.
...
Trường học.
Hai tay Lăng Nhân nắm thật chặt tay cầm ghi đông xe đạp, muốn lùi về phía sau, lại bị người đè lại đuôi xe.
"Còn nhớ tôi chứ?" Tên côn đồ cầm đầu cười đến dữ tợn, từng bước một ép tới gần cô, vừa đi vừa nói: "Lần trước có Lục Thiệu Đông cứu cậu, hôm nay sợ rằng cũng chưa có may mắn như vậy."
Lăng Nhân lùi về sau hai bước, mím miệng không nói lời nào, liếc mắt quan sát người đi trên đường, tìm cơ hội cầu cứu.
Sáng sớm người trên trường học thưa thớt, thỉnh thoảng lui tới mấy người đi đường, đều giống như không thấy tình trạng nơi này, lạnh lùng khiến người phát lạnh.
"Sợ sao? Càng đáng sợ hơn là, tôi hôm nay muốn cũng không đơn giản là tên của cậu như vậy." Người nọ nói xong vung tay lên, hung hăng mà phun ra hai chữ: "Mang đi!"
Trái tim Lăng Nhân tức khắc run lên, lòng bàn tay bắt đầu ra mồ hôi lạnh, chân ẩn ẩn phát run.
Mang đi?
Bọn họ muốn mang cô đi đâu?
Chân càng run càng lợi hại.
Lăng Nhân hít sâu một hơi, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Mấy giây sau, cô hỏi: "Mấy người tìm tôi có chuyện gì?"
Mọi người sửng sốt, hoàn toàn không dự đoán được giờ này khắc này cô còn có thể bình tĩnh mà nói chuyện như vậy, lại còn hỏi bọn hắn tìm cô có chuyện gì.
Bộ dáng bọn họ thoạt nhìn như tìm cô có việc sao?
Rõ ràng là kiếm chuyện đấy!
"Lạc ca, có phải bắt lầm người không?" Một tên côn đồ trong đó hỏi.
"Không sai, cô ta có hóa thành tro tao cũng có thể nhận ra được." Lý Lạc nói. Hắn lần trước bởi vì cô mà cam chịu Lục Thiệu Đông, hôm nay nhất định phải đòi lại.
Lục Thiệu Đông hắn không dám chọc, nhưng cô gái này, hừ. chờ hắn chụp hình xong, coi như sau này Lục Thiệu Đông biết chuyện này, cũng không dám làm gì hắn.
"Ca nhìn dáng dấp cô em đẹp, muốn cho cô em làm người mậu, chụp mấy tấm ảnh." Lý Lạc trả lời, biểu tình nhìn hết sức đáng khinh.
Chụp ảnh?
Yêu cầu chụp ảnh gì mà mạnh mẽ " mời " cô đi chụp như vậy...
Lăng Nhân càng nghĩ càng sợ, lo lắng hết sức, dư quang bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Là bạn học lớp chín!
Hình như gọi... Gọi Vương Liên.
Lăng Nhân đang muốn kêu cứu, chợt thấy Vương Liên làm động tác " im lặng " với cô, cô vội vàng đem lời đã đến cổ họng nuốt xuống.
Hắn chắc đang đợi viện binh. Dù sao đối phương người đông thế mạnh.
Nghĩ như vậy, Lăng Nhân âm thầm thở phào một cái, sau đó nghĩ biện pháp kéo dài thời gian: "Có thể đổi ngày chụp không? Hôm nay thi khảo sát, tôi không có nhiều thời gian."
Lý Lạc cười nhạt: "Thương lượng đổi thời gian với tôi? Cô cho người người đều là Lục Thiệu Đông sao, xem cô là báu vật?"
"Cậu ấy... "
" Mang đi!"
Tiếng nói vừa dứt, xe đạp của Lăng Nhân liền bị người cướp đi ném tới bên đường, hai tên côn đồ làm bộ muốn tới bắt cô.
Cô xin giúp đỡ mà nhìn về phía Vương Liên, lại thấy hắn đã từ sau cột điện lao tới, trong tay cầm một cục gạch — —
"Mẹ mày ai cho mày chạm vào một cọng lông tơ của cậu ấy hả, lão tử hôm nay liền tháo cánh tay mày ra!" Vương Liên giận dữ hét.
Hai cái tên côn đồ bị hắn dọa sợ tới mức rụt tay lại.
Lý Lạc mắng: “Sợ cái gì! Chúng ta nhiều người như vậy, còn đánh không lại một mình hắn? Hai người bọn mày bắt lấy cô ta, những người còn lại lên cùng tao!"
Một tên côn đồ trong đó tuân lệnh liền muốn bắt Lăng Nhân.
Vương Liên thấy thế bước dài tới, một cục gạch hung hăng đánh lên đầu tên côn đồ, tên côn đồ lập tức che đầu lại quỳ rạp xuống đất rên rỉ.
“Lão tử nói không cho chạm vào!”
Vương Liên gắt gao cầm viên gạch, mang theo ngọn lửa hung hăng liều chết.
Lý Lạc bị khí thế của hắn hù dọa, ngây người nửa phút mới phản ứng lại, từ sau xe máy rút ra một cây côn sắt, quát to một tiếng: "Lên!"
Mười mấy tên côn đồ còn lại rối rít cầm vũ khí xông lên.
Hai tay Vương Liên khó địch bốn quyền, lập tức liền ăn một côn, sau đầu một trận choáng váng, trời đất trước mắt bắt đầu quay cuồng.
Nhưng vẫn như cũ bảo vệ trước người Lăng Nhân, đầu óc choáng váng, chỉ có một ý niệm:
Tiểu tiên nữ của Đông ca, ai cũng không thể chạm vào.
"Đánh gần chết cho tao!"
Vương Liên nghe được có người nói như vậy, tiếp theo sau đầu lại thêm một côn, trước mắt tức khắc tối sầm, không còn ý thức.
Người 1m8 to con ầm ầm ngã xuống.
Lăng Nhân gấp đến độ nước mắt sắp chảy ra, muốn đi đỡ hắn, lại bị hai tên côn đồ giữ chặt tay.
"Tôi, cậu ấy, gọi xe cứu thương, phải gọi xe cứu thương, tôi đi theo mấy người, mấy người cứu cứu cậu ấy..." Lăng Nhân nói năng lộn xộn, vành mắt vừa hồng lại ướt, hai tay nắm chặt lại, cực lực làm cho bản thân bình tĩnh lại.
Lý Lạc lạnh nhạt mà nhìn người nằm trên mặt đất, nói: "Mang đi."
Hai tên côn đồ lập tức kéo Lăng Nhân vào chỗ sâu trong ngõ nhỏ bên đường. Mười mấy người đi theo phía sau.
Mấy phút sau, đi tới trong cùng ngõ hẻm, Lăng Nhân bị ném tới góc tường.
Lý Lạc lấy di động ra, âm trầm cười nói: "Cởi quần áo của cô ta ra."
Cởi quần áo!
Lăng Nhân kinh hoảng mà nắm chặt áo khoác đồng phục, tay càng run càng lợi hại, trong lòng không ngừng kêu gọi ——
Lục Thiệu Đông, Lục Thiệu Đông……
Bỗng nhiên, cô cảm giác trong túi đồng phục hình như có thứ gì đó, đưa tay sờ một cái, là điện thoại di động.
Trong túi cô sao lại có điện thoại di động?
Không còn kịp suy nghĩ nữa, tên côn đồ đã bắt đầu cởi quần áo cô.
Cô một bên giãy giụa một bên nói: "Đây là phạm tội, không cần... Không nên làm chuyện để cho bản thân hối hận, tôi và các cậu cũng không có thù..."
Nói được một nửa, áo khoác đồng phục học sinh đã bị cưỡng ép kéo ra.
Lăng Nhân sợ hãi nhanh chóng mất đi năng lực suy nghĩ, cô che lại áo thun còn sót lại bên người, sắp rách mất rồi.
Không phản kháng được.
Đạo lý cũng nói không thông.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ……
Mấy tên côn đồ lại tới kéo áo thun của cô, cô bao bọc thân mình run rẩy, nước mắt đảo quanh vành mắt...
Lục Thiệu Đông, cậu ở đâu...
Đang lúc tuyệt vọng, bên ngoài ngõ hẻm bỗng truyền tiếng tiếng động cơ xe máy ầm ầm.
Cô giương mắt nhìn, chỉ thấy người đang trong lòng gọi to kia, lái xe máy màu đen, xé gió mà tới.
...
Phía trước, Lục Thiệu Đông xoay một vòng 90 độ, đặt xe nằm ngang ở trong ngõ hẻm, dừng lại.
Tháo mũ bảo hiểm xuống, lộ ra khuôn mặt Diêm Vương đằng đằng sát khí.
Những tên côn đồ lập tức bị dọa sợ sắc mặt trắng bệch, rối rít lui ra.
Hai chân Lý Lạc điên cuồng run rẩy mấy giây, tiếp theo xương đầu gối mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất: "Tôi, tôi chẳng qua phụng mệnh làm việc..."
Lục Thiệu Đông nhìn cũng không nhìn đã hù dọa tên côn đồ sợ mất mật, đi thẳng tới góc tường, ngồi xổm người xuống, ôn nhu kéo người vào trong ngực.
"Thật xin lỗi, tôi đã tới chậm."
Giọng nói trầm thấp ôn nhu, đánh tan tất cả những kiên cường của Lăng Nhân, nước mắt cố nén hồi lâu nháy mắt vỡ đê.
Cô gắt gao ôm lấy anh, mặt chôn ở lồng ngực kiên cố của anh, một chữ cũng nói không nên lời.
May mắn có anh.
Bằng không...
Lục Thiệu Đông nhẹ nhàng vỗ về lưng người trong ngực, giống như trấn an bé con bị hoảng sợ.
Hồi lâu, đến khi cô không run rẩy nữa, anh mới ôm ngang cô lên, đặt ngồi xuống phía sau xe gắn máy, sau đó cởi áo khoác đồng phục học sinh của mình xuống, khoác lên vai cô.
" Không sao." Anh thấp giọng an ủi, giơ tay vén tóc mái của cô ra sau tai, sau đó quét mắt nhìn bọn côn đồ một cái, lạnh lùng nói: "Còn không mau cút đi!"
Những tên côn đồ đã sớm muốn chạy, nhưng lại không dám, cho nên vẫn luôn khó xử đứng tại chỗ chờ xử lý, lúc này nghe được anh đuổi người, lập tức liền lăn một vòng chạy trốn.
Trong lòng Lăng Nhân còn có chút sợ, hai tay ôm chặt ngực, yên lặng chốc lát, chợt nhớ tới một chuyện: "Vương Liên bị thương..."
" Không cần lo lắng, Phó Kiêu Phong đã đưa hắn đi bệnh viện."
Vậy thì tốt rồi.
Lăng Nhân thở phào một cái, sau đó lại nghĩ tới một chuyện khác: "Xe đạp cùng cặp sách của tớ..."
" Thạch Vũ sẽ giúp cậu cầm tới trường học."
"Cảm ơn."
" Không cần khách khí như vậy." Lục Thiệu Đông xoa xoa đầu cô, nói: "Còn có thể tham gia thi không?"
Thi!
Lăng Nhân chợt ngẩng đầu lên: "Bây giờ mấy giờ rồi?"
"Chưa tới 8 giờ, còn sớm. Nghỉ ngơi một hồi, tôi đưa cậu trở về trường học."
"Tớ đã không sao rồi, hiện tại liền đi thôi."
"Chắc chắn không sao chứ?"
Lăng Nhân gật đầu thật mạnh: "Có cậu ở đây, tớ một chút cũng không sợ."
Nói xong, ý thức được lời này quá lộ liễu, cô cuống quít cúi đầu, nói sang chuyện khác: "Cậu sao tìm được tớ vậy?"
Tâm tư Lục Thiệu Đông lại không có bị dời đi, anh sung sướng mà cong môi lên cười, nhặt đồng phục của cô tới, từ bên trong móc ra một cái đi động.
Lăng Nhân hơi kinh ngạc: "Cái điện thoại di động này..."
"Của Vương Liên, hắn gửi vị trí cho tôi."
Lăng Nhân bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Vương Liên đã sớm biết mình không đánh lại những người đó, liền len lén nhét đưa điện thoại di động vào trong túi cô, để Lục Thiệu Đông tìm được cô.
Nghĩ đến bộ dáng Vương Liên trước đó liều chết bảo vệ cô, trong lòng Lăng Nhân cảm động: "Không biết cậu ấy bị thương thế nào..."
Đến bệnh viện thì không sao rồi, đừng lo lắng." Giọng Lục Thiệu Đông nhàn nhạt, sau đó nói: "Tôi đưa cậu đi đến phòng thi."
"Được."
...
Lăng Nhân vừa đi vào phòng học, Vương Gia Lâm liền ra đón.
"A Nhân! Cậu cuối cùng cũng tới! Trời ạ, lúc tớ nhận được tin nhắn của Phó Kiêu Phong đúng thật bị hù chết mà. Cậu không có sao chứ?"
“Đã không có việc gì.”
Lăng Nhân ngồi trở lại chỗ ngồi, phát hiện cặp sách quả nhiên đã bỏ vào trong ngăn bàn.
" Thạch Vũ đưa tới." Chu Vân Dạng ngồi phía trước quay đầu nói.
Lăng Nhân gật gật đầu, “Cảm ơn.”
Ngồi xuống lấy lại bình tĩnh, Lăng Nhân lấy túi bút cùng giấy nháp ra, chuẩn bị tới phòng thi trước nửa tiếng.
Vừa ra khỏi cửa, phát hiện Lục Thiệu Đông chờ ở cửa.
"Cậu sao lại..." Lời nói vừa ra khỏi miệng, cô bỗng nhiên nhớ tới lời nói trước đó của anh — — tôi đưa cậu đi phòng thi.
Ý của anh là đưa đến phòng thi, mà không phải trường học.
Trong lòng Lăng Nhân ấm áp, hai chữ " cảm ơn " đến khóe miệng, lại nuốt xuống.
Cô nói " cảm ơn " với anh quá nhiều rồi, lại nói có vẻ hơi lạnh nhạt.
" Đi thôi. Cùng đi phòng thi." Cô cười ngọt ngào với anh.
Lục Thiệu Đông gật gật đầu, đi theo bên cạnh cô, cười nói: "Rất vừa người."
Cái gì rất vừa người?
Lăng Nhân chớp mắt mấy cái, đột nhiên ý thức được mình đang mặc đồng phục học sinh của anh, theo bản năng muốn cởi xuống, nhưng chạm đến ánh mắt của anh, liền thu tay về.
Mặc đồng phục của anh đi lại, cũng không có gì...
"Nhưng mà tay áo có chút dài." Cô cong miệng nói, cười đến có chút nghịch ngợm.
Lục Thiệu Đông thu nụ cười ngọt ngào này vào trong lòng, một đường đưa người đến phòng thi đầu tiên, mới quay trở lại.
Lăng Nhân mặc đồng phục số lớn, không ngoài dự đoán bị mọi người chú ý, nhưng mà cô cũng không thèm để ý, mắt nhìn thẳng, chậm rãi đi tới vị trí thứ nhất ngồi xuống.
Tay giấu trong túi áo, cực kỳ ấm.
Không biết tại sao, đồng phục học sinh của anh cũng có thể mang đến cảm giác an toàn tràn đầy cho cô.
May mắn có anh.
Trong lòng Lăng Nhân lần nữa xúc động, chợt nhớ tới, vừa rồi quên nói thi khảo sát cố lên với anh...
Khoan đã, lúc anh đưa cô tới, trong tay cái gì cũng không cầm, đâu có giống tới dự thi?
Gốc rễ trong lòng kia đột nhiên kéo căng, Lăng Nhân hồi tưởng lại vẻ mặt của Lục Thiệu Đông sau khi tìm được cô — —
Bình tĩnh dị thường, thậm chí cũng không có dạy dỗ mấy tên côn đồ kia, đặc biệt giống như... Bình yên trước cơn bão.
Anh chẳng lẽ...
Lúc này giáo viên canh thi ở trên bục giảng nói: "Còn có mười lăm phút nữa bắt đầu thi, bạn học nào muốn đi vệ sinh nhanh đi."
Còn có mười lăm phút.
Lăng Nhân bỏ bút lại, không chút do dự chạy tới phòng thi thứ tám — —
Không nhìn thấy bóng người Lục Thiệu Đông.
Anh quả nhiên không tới tham gia thi.
Lúc trở lại, đi ngang qua phòng thi thứ chín, bên trong chỉ có chừng mười người.
"A Nhân, người lớp chín hình như đều không tới dự thi!" Vương Gia Lâm lao ra nói.