Ngày kế, thành phố nam treo đầy mây đen, bầu trời như mở ra một lỗ hổng, mưa như trút nước, rơi xuống mặt đất vang lên lộp bộp. Trong không khí độ ẩm cao trước đó chưa từng có, tầm nhìn sương mù mênh mông.
Lăng Vu Hải giúp Lăng Nhân sắp xếp chuyến bay 8 giờ rưỡi sáng, cùng giờ với Lục Thiệu Đông lúc trước rời đi thành phố Nam, người đưa cô đi sân bay cũng vẫn là Phó Kiêu Phong. Nhưng mà lần này không giống, lần này trong xe có thêm ba người —— Vương Gia Lâm, Thạch Vũ cùng Chu Vân Dạng đều tới.
“A Nhân, thật sự không cần tớ đi cùng cậu sao? Tớ gần đây thật sự không có việc gì làm, mỗi ngày đều nhàn rỗi ở nhà, cùng cậu đi một chuyến hoàn toàn không thành vấn đề.” Vương Gia Lâm lôi kéo tay Lăng Nhân nói, mặt đầy lo lắng.
Tuy rằng tối hôm qua Vương Liên lại truyền tin tức đến, nói Lục Thiệu Đông đã vượt qua cơn nguy hiểm, nhưng người vẫn còn hôn mê nằm ở trong bệnh viện. Theo bác sĩ nói, Lục Thiệu Đông lần này phần đầu cùng xương sống đã bị thương nặng, trước khi anh tỉnh lại, ai cũng không thể nói trước có kích phát di chứng gì đó hay không.
Thậm chí có thể tỉnh lại không cũng không dám bảo đảm.
Vạn nhất đến lúc đó thật sự là tình huống xấu nhất, cô không dám tưởng tượng A Nhân sẽ một mình chịu đựng thế nào.
Thật vất vả hai người mới đoàn tụ, còn chưa kịp cảm thụ thật tốt hạnh phúc sau khi xa cách gặp lại, chợt họa từ trên trời hạ xuống, xảy ra chuyện như vậy.
Vương Gia Lâm càng nghĩ càng lo lắng, lần nữa khẩn cầu: "Để cho tớ đi cùng cậu được không?"
"Một mình tớ có thể. Không cần lo lắng." Lăng Nhân lắc đầu từ chối, lại nói với mọi người: "Tớ lần này sẽ ở bên kia cùng anh ấy dưỡng thương, không biết lúc nào có thể trở về. Các cậu nhớ bảo trọng."
Mọi người trầm trọng gật gật đầu: “Chúng tớ đợi cậu cùng cậu ấy trở về cùng nhau bước qua năm mới."
"Được."
Lăng Nhân gật đầu thật mạnh, cam kết ngày sau gặp lại, trong tay cầm áo choàng dài nhung dê, kéo rương hành lý đi vào cửa kiểm tra an ninh.
Dõi mắt nhìn bạn tốt rời đi, Vương Gia Lâm nhớ tới một tuần trước người còn khí phách hăng hái, lúc này lại nằm ở bệnh viện hơi thở thoi thóp, nhịn không được âm thầm lau nước mắt, cảm thấy sinh mệnh thật yếu ớt.
Ngắm nhìn người bên cạnh, cô bỗng nhiên đã nghĩ thông suốt.
So với sinh ly tử biệt, cãi vả thì coi là gì chứ.
Ồn ào nhốn nháo cả đời, vẫn còn tốt hơn ân hận suốt đời.
“Chúng ta kết hôn đi.” Cô chủ động nói với Phó Kiêu Phong.
Phó Kiêu Phong còn đang lo lắng cho an nguy Lục Thiệu Đông, trái tim cũng theo Lăng Nhân ngồi lên chuyến bay tới Tây Tạng, lúc này nghe được lời của Vương Gia Lâm, ngẩn người, ngây ra như phổng tựa như bị câu mất hồn.
Thạch Vũ vội vàng vỗ huynh đệ nhà mình: "Còn không mau quỳ xuống! Ngây ngốc làm gì?”
Phó Kiêu Phong nghe vậy giống một người máy trí năng, phịch một tiếng quỳ xuống.
Hai đầu gối chạm đất.
Thạch Vũ: “……”
Lúc này bảo cậu cầu hôn, chứ không phải bảo cậu viếng mồ mả, quỳ như vậy làm gì?
Đỡ trán sờ sờ hắc tuyến, Thạch Vũ lười cứu người nào đó chỉ số thông minh thấp, mặc cho hắn cứ quỳ hai đầu gối như vậy, nhắc bước kế tiếp: "Nhẫn."
“A? Nhẫn? À... Ồ!" Phó Kiêu Phong như vừa ở trong mộng tỉnh lại, vội vàng từ trong túi móc ra nhẫn kim cương.
Nhẫn kim cương này là hắn năm trước mua khi cầu hôn Vương Gia Lâm, sau lại chia tay, cô liền trả lại nhẫn cho hắn.
Từ lần trước cô đáp ứng lại cho hắn một cơ hội, hắn liền tùy thân mang theo, thời khắc chuẩn bị cầu hôn.
“Mười bảy tuổi năm ấy anh đã từng nói, sau này quỳ gối cầu hôn em. Hôm nay anh tới thực hiện hứa hẹn.”
"Anh ấu trĩ không thành thục, thích chọc em cười, thỉnh thoảng trêu quá mức chọc em tức giận, khuyết điểm của anh rất nhiều, ưu điểm cũng không ít, ưu điểm lớn nhất là —— trái tim muốn cho em hạnh phúc này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”
"Em có nguyện ý vì ưu điểm này, bao dung khuyết điểm của anh, cùng anh cùng chung cả đời không?"
Phó Kiêu Phong co lại một chân, quỳ một chân xuống đất, giơ nhẫn lên, thâm tình mà nhìn người trước mặt, phảng phất lại thấy được tiểu mập mạp cười rộ lên có chút đáng yêu trước kia.
Đây là lần thứ hai Vương Gia Lâm được hắn cầu hôn, nhưng lại cảm động hơn lần đầu tiên, hai tay cô che miệng, nước mắt quanh vành mắt, nhớ tới mười bảy tuổi năm ấy, bị anh bắt được ở sân thể dục ——
"Cậu cũng che dấu mỹ mạo sao? Cũng lấy ra xem nào."
" Truyền thuyết mỗi người mập mạp đều có một sức mạnh tiềm lực, cẩn thận tớ sau này đẹp đến mức cậu quỳ xuống đất cầu xin tha thứ."
" Quỳ xuống đất cầu xin tha thứ là không thể nào, cầu hôn thì được đấy."
...
Khi đó cô nằm mơ cũng không nghĩ ra, mình sẽ cùng chàng trai nói chuyện luôn thiếu đòn này dính dấp cả đời.
Cảm động thật lâu, cô nặng nề mà gật đầu.
"Em nguyện ý."
"Em nguyện ý."
"Em nguyện ý."
Chuyện quan trọng phải nói ba lần..
Từ thành phố Nam bay đến Lhasa chừng năm giờ.
Lúc Lăng Nhân lấy hành lý tới cửa ra, đã hơn bốn giờ chiều. Cửa máy bay rất nhiều người, cô liếc mắt liền nhìn thấy một màu xanh lục của quân trang.
"Chị dâu!"
Vương Liên xa xa hét to với cô, giơ hai tay lên điên cuồng vẫy, sải bước đi tới. Bên cạnh hắn còn có mấy tiểu binh, tuổi tác nhìn còn nhỏ hơn hắn, ngây thơ trên mặt còn chưa hoàn toàn mất đi.
Mới vừa tới gần, mấy tiểu binh liền cung cung kính kính gọi theo hắn: "Chào chị dâu."
Giọng nói chỉnh tề, vừa gọi vừa cúi chào, đưa tới không ít sự chú ý của người qua đường.
Lăng Nhân khẽ gật đầu với bọn họ, trên mặt nặn ra một nụ cười mệt mỏi: "Mọi người vất vả rồi."
"Chuyện không may. Có thể tới đón chị dâu là phúc khí của chúng tôi."
“Đúng vậy. Hắc hắc. Mọi người đều muốn đến, nhưng đội phó chỉ phê mấy người chúng tôi, nói là sợ người tới nhiều, ảnh hưởng không tốt.”
"Mọi người còn nói chúng tôi chụp ảnh mang về đấy!"
Vương Liên thấy Lăng Nhân chỉ mặc một áo khoác nhung dê đơn bạc, căn bản không cách nào chống đỡ giá lạnh nơi biên cảnh, vội vàng đưa áo khoác quân đội dự phòng cho cô.
"Đây là áo khoác của Đông ca. Tôi lo chị mặc quần áo không chống gió, liền tự tiện làm chủ, từ trong quần áo của anh ấy lấy một món tới." Hắn nói.
“Cảm ơn.”
Lăng Nhân ôm áo khoác tướng quân vào trong ngực, phảng phất còn có thể cảm nhận được hơi thở của Lục Thiệu Đông, trong lòng xúc động.
"Anh ấy sao rồi?" Cô vừa đi ra ngoài sân bay vừa hỏi.
"Còn chưa tỉnh." Vương Liên buồn bã nói, cảm giác tự trách lại nổi lên trong lòng, cúi đầu nói: “Thật xin lỗi. Tôi rõ ràng đã từng bảo đảm sẽ thề sống chết bảo hộ Đông ca, kết quả lại không chỉ không bảo hộ anh ấy, còn hại anh bảo vệ bị thương nằm viện, hôn mê bất tỉnh……”
"Cậu không cần quá tự trách. Tôi tin coi như xảy ra lần nữa, anh ấy vẫn sẽ lựa chọn cứu cậu."
"Tôi... "
Vương Liên còn muốn tự trách mình, nhưng hắn biết tiểu tiên nữ tính tình từ trước đến nay ôn nhu, khoan hồng độ lượng, lương thiện, nếu hắn tiếp tục khiển trách chính mình, cô khẳng định sẽ tiếp tục an ủi hắn.
Hiện giờ Đông ca hôn mê bất tỉnh, cô đã đủ khó chịu, hắn sao có thể để cô tới an ủi chính mình chứ?
Nghĩ đến đây, hắn cái gì cũng nói không nên lời.
……
Từ sân bay Lhasa đến khu vũ trang biên phòng bộ đội của Lục Thiệu Đông, đi xe cần khoảng hai giờ.
Trên xe, nhóm tiểu binh nhìn thấy Lăng Nhân đều cảm thấy mới lạ, nhịn không được nhìn thêm vài lần, rối rít trong lòng cảm khái.
Khó trách Lục đội chướng mắt bác sĩ Diệp.
Trước kia còn cảm thấy bác sĩ Diệp là một mỹ nhân, bây giờ so sánh với chị dâu trước mặt, tức khắc bay màu, cũng không tính là thanh tú, nhiều nhất chỉ có thể tính ngũ quan đoan chính, mặt của người qua đường.
Còn khí chất, càng không cần so, chị dâu vừa nhìn chính là người có ăn học ôn nhu như nước, trong lòng có khí thế thi thư. Tuy rằng bác sĩ Diệp cũng tốt nghiệp thạc sĩ nghiên cứu sinh, cũng là phần tử trí thức cao cấp, nhưng không biết vì sao, ít hơn chị dâu chút ý vị.
Xe việt dã quân dụng từ nội thành một đường lái tới biên giới, đường từ xi măng biến thành cát vàng đá vụn, đất tuyết trên mặt cũng bị bùn đất nhuộm thành màu nâu sậm.
"Chị dâu, lát nữa đi đến bộ đội của chúng tôi trước hay là đi bệnh viện? " Người lính lái xe hỏi.
Không đợi Lăng Nhân nói tiếp, Vương Liên liền đáp: “Đi bệnh viện.”
Ai không biết, ở trong lòng tiểu tiên nữ, không có gì quan trọng hơn mạng của Đông ca.
Lăng Nhân hướng Vương Liên một ánh mắt cảm kích, sau đó quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ xe.
Bên ngoài tuyết rơi nhiều như lông ngỗng, trên cửa sổ xe nhiễm một tầng sương mù, bầu trời mông lung trắng xóa, núi tuyết xanh hồ, Phật tháp thánh quang, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng Phạn xướng, du dương mà thần thánh.
Hai tay đặt trên đùi chậm rãi tạo thành chữ thập, cô nhắm mắt lại, hóa thành tín đồ trung thành, khấn cầu Phật tổ.
Bình sinh không cầu, duy mong anh bình an.
Trên xe việt dã quân dụng có giấy thông hành chuyên dụng, một đường thông suốt không trở ngại, tiến vào khu vũ trang, tới bệnh viện bộ đội.
Lăng Nhân sau khi xuống xe liền phủ thêm áo khoác quân đội của Lục Thiệu Đông, bao bọc cả người lại, chỉ chừa ra một gương mặt trắng hồng ở bên ngoài. Cô đi theo Vương Liên vào phòng bệnh của Lục Thiệu Đông, dọc theo đường đi trái tim càng nhảy càng nhanh.
Đẩy cửa ra, đầu tiên đập vào mi mắt chính là người nằm trên giường bệnh hai mắt nhắm nghiền, không hề tức giận anh, sau đó bên cạnh giường bệnh có một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng, trên mặt đầy nước mặt, thoạt nhìn hết sức thương tâm.
Lăng Nhân hơi hơi nhíu mày, nhìn về phía Vương Liên.
"Là bác sĩ nơi này của chúng tôi, gọi là Diệp Thấm." Vương Liên thấp giọng nói.
Diệp Thấm lúc này giống như thường ngày ở bên cạnh nói chuyện cùng Lục Thiệu Đông, muốn đánh thức ý thức của anh.
Nói nói, không khỏi bi thương, nước mắt liền nhịn không được rơi xuống.
Nghe được tiếng đẩy cửa, cô cuống quít lau nước mặt trên mặt, đứng dậy hướng người tới, đang muốn chào hỏi Vương Liên cùng nhóm binh lính, bỗng nhiên phát hiện ở của nhiều thêm một cô gái xa lạ, được mọi người vây quanh.
Trực giác của phụ nữ nói cho cô, cô gái này có quan hệ không cạn với Lục Thiệu Đông. Lúc này trong lòng cô ta kéo chuông báo động.
Thân thiện trên mặt rút đi, cô ta mặt không biểu tình mà nói với Vương Liên nói: “Thiệu Đông cần nghỉ ngơi."
Ngụ ý, hiện tại không thích hợp thăm bệnh.
Cô ta cố ý dùng xưng hô ‘ Thiệu Đông ’. Xưng hô này cô ta chưa từng dám nói trước mặt Lục Thiệu Đông, ngay cả khi lén lút trộm gọi, cũng sẽ mặt đỏ tim đập.
Lúc này vì sáng tỏ chính mình có quan hệ gần gũi với Lục Thiệu Đông, cô ta cưỡng chế nội tâm ngượng ngùng, giả bộ hết sức tự nhiên.
Nhưng hai đóa đỏ ửng trên mặt lại bán đứng cô ta.
Nhóm binh lính nghe cô ta xưng hô đội trưởng nhà mình như vậy, toàn bộ trợn mắt há hốc mồm.
Lục đội đối với người khác từ trước đến nay đều lạnh nhạt, ngay cả các anh em cũng bộ đội cũng rất ít thân cận, trừ Vương Liên ỷ vào giao tình cũ, dám gọi anh một tiếng " Đông ca " ra, những người còn lại kể cả gặp phải anh hoặc là nhắc tới anh, đều cung cung kính kính gọi anh là " Lục đội ".
Bác sĩ Diệp ngày thường khi tới trong đội đưa ấm áp, bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe cô ta gọi thân mật như vậy!
Chẳng lẽ Lục đội hôn mê mấy ngày nay, trong lúc bất tỉnh nhân sự trở nên thân quen với cô?
Nhóm binh lính ở cửa không hiểu gãi đầu, trong lòng Lăng Nhân hiểu rõ ràng.
Vị bác sĩ Diệp này đang ra oai phủ đầu với cô.
Cô cũng không để ở trong lòng, tự ý đi vào phòng bệnh, lạnh nhạt nói: "Người tỉnh táo cần nghỉ ngơi. Người hôn mê cần tỉnh lại."
Bác sĩ Diệp không ngờ tới đối phương hoàn toàn không xem mình ra gì, lại trực tiếp đi tới, lúc này liền lạnh mặt xuống, nói: "Tôi là bác sĩ của anh ấy."
"Cô là bác sĩ, nhưng không phải là bác sĩ của anh ấy." Giọng của Lăng Nhân vẫn vân đạm phong khinh, nhưng hết sức chắc chắn.
Trong lòng bác sĩ Diệp hoảng hốt, mặt càng đỏ hơn: "Cô sao lại khẳng định như vậy?"
"Bởi vì anh ấy hiện tại không cần nghỉ ngơi.”
“Đây là logic gì... " Diệp Thấm theo bản năng muốn phản bác, nhưng lời nói đến bên miệng lại bỗng nhiên dừng lại. Bởi vì cô ta nghe hiểu ý trong lời nói của đối phương.
Bất kỳ bác sĩ chủ trị của người bệnh hôn mê nào, đều sẽ không kiến nghị với người nhà cho người bệnh nghỉ ngơi nhiều, ngược lại sẽ kiến nghị người nhà giúp người bệnh mát xa kích thích huyệt vị nhiều thêm, nói chuyện cùng người bệnh nhiều hơn, đánh thức ý thức của họ.
Người trước mắt này không đơn giản.
Bỗng nhiên, cô ta nhớ tới lời đồn khi ở trường quân đội.
Người trong lớp Lục Thiệu Đông đều nói anh có một yêu một người bạn gái ở nơi đất lạ, nhưng chưa từng có người gặp qua. Cô ta vẫn luôn cho rằng đó chỉ là thủ đoạn anh cự tuyệt nữ sinh, cho nên mấy năm nay cô ta rất thức thời không thổ lộ, yên lặng thích anh ở trong lòng.
Chẳng lẽ lời đồn đãi là thật?
Cô ta không khỏi bắt đầu đánh giá đối phương, từ mi đến mắt, dần dần, đáy lòng sinh ra cảm giác tự ti.
Người này rất đẹp.
Ngay cả người cùng giới tính như cô ta cũng không thể không thừa nhận, người trước mặt đẹp không gì sánh được.
Cô ta không tự chủ được mà thối lui đến cửa, hỏi Vương Liên: “Cô ta là ai?"
"Tiểu tiên nữ của Đông ca." Vẻ mặt Vương Liên tự hào mà nói.
Thấy Diệp Thấm biến sắc, hắn lại bổ một đao: “Tiểu tiên nữ từ cao trung bắt đầu yêu đương với Đông ca, đến nay đã hơn tám năm, gần đây mới từ Mỹ về, bác sĩ y khoa của Ivy Leogue, nhận bằng bác sĩ ở Mỹ."
Chân Diệp Thấm run lên, huyết sắc trên mặt không còn.
Vương Liên cong miệng cười, trong đầu nghĩ:
Cái này gọi là thực lực nghiền áp.
Nghiền tình địch thành mảnh vụn.
Trong phòng bệnh nhất thời rơi vào tĩnh mịch.
Ở đây trong mắt mỗi người đều tựa như trào phúng, Diệp Thấm rốt cuộc không đợi được, cúi đầu bước nhanh ra phòng bệnh.
Nhóm binh binh thì một bộ bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách Lục đội cam nguyện khổ chờ nhiều năm như vậy.
Ông trời nếu có thể mở mắt, thưởng cho bọn họ một người xinh đẹp như hoa tiên nữ giống chị dâu vậy, đừng nói tám năm, mười tám năm bọn họ cũng nguyện ý chờ.
Lăng Nhân không biết tâm lý hoạt động ở phía sau mọi người, cũng không muốn biết, đôi mắt si ngốc mà nhìn người trên giường bệnh.
Sau một lúc lâu, cô nói: "Có thể cho tôi cùng anh ấy một chỗ trong chốc lát không?"
Mọi người lập tức thức thời mà thối lui đến ngoài cửa.
Vương Liên là người cuối cùng đi ra, khi đóng cửa nói: "Chúng tôi liền canh giữ ở bên ngoài, có gì cần thì chị gọi lên một tiếng."
" Được."
Mắt nhìn thấy cửa đóng lại từ bên ngoài, Lăng Nhân mới biểu lộ cảm xúc trên mặt. Cô nắm tay Lục Thiệu Đông ở lòng bàn tay, nước mắt run rẩy ở vành mắt.
Hồi lâu, cô ở trên mu bàn tay anh nhẹ nhàng mà rơi xuống một nụ hôn, tràn ngập thâm tình nói anh nghe.
"Đông ca, em tới rồi."
Vừa dứt lời, lòng bàn tay bỗng dưng bị thứ gì đó cào cào.
...
Lục Thiệu Đông mơ một giấc mộng rất dài.
Trong mộng anh về cao trung, nhìn chính mình mặc đồng phục đứng ở trên hành lang, không được tự nhiên nhìn trộm lớp bên cạnh, cười trong chốc lát, lại tức giận trong chốc lát, khẩn trương lại chờ mong, sau đó như nghĩ tới chuyện gì thú vị, cong môi cười.
Anh đứng ở bên cạnh chính mình mặc đồng phục, chờ chờ, muốn nhìn xem mình đang chờ người nào.
Rốt cuộc đang đợi ai?
Là ai làm cho mình giống như một tiếu niên xuân tâm nhộn nhạo vì cô cười vì cô bực?
Tiếng chuông học bỗng nhiên vang lên.
Người chung quanh như một làn khói chạy đi, trên hành lang chỉ còn một mình anh. Anh quay đầu lại nhìn về phía phòng học, trong phòng học lại không có một bóng người.
Một khắc trước người còn ở bên cạnh anh vui cười đùa giỡn, toàn vộ biến mất.
Lúc này, tiếng lão Lưu vang lên bên tai: "Tốt nghiệp. Tất cả giải tán đi.”
Giải tán.
Tất cả giải tán.
Nhưng mà thiếu niên mặc đồng phục vì sao còn chưa đi?
Bỗng nhiên, đồng phục học sinh trên người thiếu niên biến thành quân trang, chung quanh lại náo nhiệt lên, nhưng thiếu niên không quan tâm chút nào, cậu vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn cùng một phương hướng.
"Cậu đang đợi ai vậy?" Anh hỏi thiếu niên.
"Đang đợi một người quan trọng nhất."
"Người quan trọng nhất kia là ai?"
"Là cô ấy."
Thiếu niên bỗng nhiên cong môi cười lên, ngón tay chỉ phía sau anh nói.
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái nhỏ mặc đồng phục từ lớp học bên cạnh đi ra, cô thấy anh, mắt cong cong, bên miếng một nụ cười ngọt ngào, chạy như bay tới anh, đầu chui vào trong lòng ngực anh.
Trong khoảnh khắc, thiếu niên biến mất, người chung quanh cùng tiếng nói cũng tất cả đều biến mất.
Anh chỉ nghe người trong ngực nói ——
“Đông ca, em tới rồi."
Anh nghĩ tới.
Chính là giọng nói này.
Cô chính là người anh luôn đợi.
Dung nhập ở trong máu, chui vào trong buồng tim.
Là tín ngưỡng của anh.
Cô gái nhỏ của anh.
...
Bỗng nhiên, người trong ngực biến mất.
Anh kinh hoảng nhìn trong ngực trống không, không biết làm sao.
Lúc này giọng nói cô lại vang lên, từ bốn phương tám hướng truyền đến ——
“Đông ca, các tướng sĩ hôm nay tới đón em hình như đều rất thích em đấy. Nếu anh không tỉnh lại, em liền tùy tiện tìm một người để gả."
Tỉnh lại gì?
Chẳng lẽ anh đang nằm mơ?
Nhất định là đang nằm mơ, nếu không sao có thể nhìn thấy mình thời niên thiếu?
Không thể nằm mơ nữa, anh còn đang chờ cô trở về.
Trong khoảnh khắc trời đất quay cuồng, giọng nói biến mất, thế giới cũng biến thành một mảnh đen nhánh.
Mí mắt nặng ngàn cân khó khăn tách ra, lộ ra một khe hở, ánh sáng chiếu vào, thấy một người.
Là người trong mộng ngoài mộng tác động tới tâm hồn anh kia.
"Mấy ngày không gặp, bản lĩnh chọc giận anh của em tiến bộ không ít.”
Một câu có thể kéo anh sống dậy.
Lục Thiệu Đông nhìn người ở mép giường, hơi thở mong manh, khóe miệng kéo lên có chút đau.