Ngạo Mạn

Chương 33



33.

“Dường như lâu lắm rồi anh không gọi em là Dương Dương.”

Sau khi Phương Bạch Cảnh thấy rõ Phó Phong đang cầm thứ đồ gì, trên mặt liền thoắt đỏ thoắt trắng, cậu phản kháng dữ dội: “Phó Phong! Anh là đồ bi3n thái đấy à!”

Phó Phong cầm lấy áo đồng phục, đưa đến trước mặt Phương Bạch Cảnh, rũ mắt nói: “Tôi muốn ngắm.”

Lần này Phương Bạch Cảnh thoạt nhìn là muốn đấu tranh đến cùng: “Xem cái con khỉ ấy! Anh nằm mơ đi!”

Cậu cúi đầu lặng lẽ liếc đồng phục một cái, liền thấy được mã số học sinh và tên trên ngực áo, tức thì hồi tưởng lại những năm tháng thanh xuân mặc chiếc áo đấy.

Ngoại trừ điều đó, trong đầu Phương Bạch Cảnh còn có một chút suy nghĩ bậy bạ khó lòng miêu tả, hơn nữa càng nghĩ càng hỏng bét, dần dần có dấu hiệu bất thường.

Cậu đỏ mặt tía tai quát: “Nói cho mà biết, anh đừng có hòng! Thích thì anh tự mặc đi!”

Trong đầu cậu chợt lóe lên hình ảnh Phó Phong mặc đồng phục, Phương Bạch Cảnh cảm thấy cũng quá bất thường, cấp tốc sửa lời nói: “Anh đừng có mặc đấy!”

Phương Bạch Cảnh quay đầu liền đối chọi với tầm mắt thâm sâu của Phó Phong, da đầu cậu tê rần, cứng đầu tiếp tục nói: “Anh hai mươi tư, em hai mươi mốt, chúng ta đã rơi trường cả vạn năm rồi, còn mặc đồng phục gì nữa chứ!”

Đàn ông luôn luôn thấu hiểu nhau, phát giác ánh mắt Phó Phong càng lúc càng sầm xuống, trong lòng Phương Bạch Cảnh tức thì rung chuông cảnh báo. Cậu bật dậy như cá chép, sải chân chuẩn bị chạy.

Còn chưa kịp xuống giường, Phương Bạch Cảnh đã bị Phó Phong ôm ngang người, mạnh mẽ lôi ra sau, ngồi lên đùi Phó Phong.

Bàn tay Phó Phong đặt trên eo cậu, hỏi: “Chạy gì đấy?”

“......”

Sức lực chênh lệch quá lớn, mấy lần Phương Bạch Cảnh muốn giãy khỏi cái ôm của Phó Phong, đều thất bại.

Cậu bị Phó Phong bức ép đổi tư thế đè ngã xuống giường, một bàn tay của y có thể khóa chặt sự náo loạn của cậu. Nhác thấy động tác lấy áo đồng phục của Phó Phong, cậu liền biết y đã quyết rồi.

Phương Bạch Cảnh điên cuồng đạp Phó Phong mấy đá gãi ngứa, cậu biết hôm nay là không trốn được nữa, dù sao tiến cũng chết mà lùi cũng toi.

Cậu từ bỏ đấu tranh, vô lực búng ngón tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Để tự em!”

Phương Bạch Cảnh cao hơn một chút so với thời điểm trung học, nhưng cũng chỉ là mấy phân. Lúc đặt đồng phục để cho mặc được thoải mái, cậu còn chọn lớn hơn một số.

Vươn tay xỏ áo khoác đồng phục vào, Phương Bạch Cảnh thình lình nhận ra điều gì đó, đầu mũi cậu nhạy bén hít ngửi, ngẩng đầu lườm Phó Phong: “Anh nói coi, vì sao quần áo lại có mùi nước giặt vậy?”

Phương Bạch Cảnh nhe nanh múa vuốt nhào vê phía Phó Phong, cắn một nhát lên bả vai y, chất vấn nói: “Anh bắt đầu ủ mưu từ khi nào hả!”

Áo đồng phục cất trong tủ đã lâu như vậy, lẽ ra phải có mùi băng phiến, nhưng trên áo lại không có, ngược lại là hương nước giặt thơm mát sạch sẽ.

Phương Bạch Cảnh lập tức có thể ngửi ra, là mùi trên quần áo bình thường của cậu.

Nói cách khác, Phó Phong cũng không biết đã mưu tính trước bao lâu!

Phó Phong ôm chầm lấy Phương Bạch Cảnh vừa nhào tới, y biết Phương Bạch Cảnh không dám dùng sức cắn, để mặc cho cậu bôi nước bọt đầy vai, còn cả một dấu răng nho nhỏ nữa.

Tầm mắt Phương Bạch Cảnh chuyển tới yết hầu Phó Phong.

Yết hầu y nhô ra, đặc biệt là khi nhìn từ phần cổ nối đến vai, có một sự gợi cảm lạ thường.

Phương Bạch Cảnh cũng không biết nghĩ gì, đột ngột ghé sát lại, cắn một cái lên yết hầu Phó Phong.

Cậu nghe thấy Phó Phong thình lình thở gấp, gáy cậu bị y nắm lấy, kéo ra.

“Đừng có chỗ nào cũng cắn bậy.”

Âm thanh của Phó Phong thoáng mang ý cảnh cáo.

Y nói như vậy, Phương Bạch Cảnh lại không vừa ý, nheo mắt lại, ngón tay chọc Phó Phong, như lẽ dĩ nhiên nói: “Chỗ nào của anh mà em không thể cắn chứ!”

Phó Phong thu mắt nhìn xoáy vào cậu.

Phương Bạch Cảnh đã mặc áo đồng phục lên người, thói quen mặc đồng phục của cậu chưa từng thay đổi, từ trước đến giờ vẫn là như vậy.

Cậu chưa bao giờ kéo khóa áo đồng phục, có điều trước kia có thể là vì khoe khoang quần áo mặc bên trong, hiện tại khả năng là vì thấy ngượng mà không kéo khóa.

Nhưng hiệu quả vẫn như nhau, Phương Bạch Cảnh trong mấy năm qua, được người trong nhà lẫn Phó Phong chăm bẵm rất tốt, ánh mắt vẫn mang vẻ thuần khiết của thiếu niên.

Ngũ quan cậu cũng thiên hướng thiếu niên, qua bao năm như vậy, Phương Bạch Cảnh như thể chẳng hề thay đổi gì.

Phương Bạch Cảnh vẫn là thiếu niên vì trốn nghỉ trưa mà chạy tới đàn dương cầm, hoặc đến trêu mèo hoang dưới khu phòng học.

Một chút xíu cũng không thay đổi.

Phương Bạch Cảnh cho tới bây giờ chưa từng phải học mưu mô đấu đá, trên người vĩnh viễn có sự chân thành và sôi nổi của thiếu niên, đây là điểm Phó Phong thích nhất ở cậu.

Y cúi đầu, hôn l3n chóp mũi Phương Bạch Cảnh.

Phó Phong hỏi: “Em có nhớ lúc trước từng nói gì với tôi không?”

Phương Bạch Cảnh chớp chớp mắt, vẻ mặt ngỡ ngàng không chút chột dạ: “Em nói gì cơ?”

“Trước kia em nói.” Phó Phong thoáng dừng, lược bớt mấy chữ Phương Bạch Cảnh từng nói, “Nếu anh thấy tôi đàn dễ nghe, thì lúc muốn nghe hãy tới đây, tôi luôn chờ ở đó.”

Y đè Phương Bạch Cảnh đương mơ màng ngã xuống giường, dịu dàng hôn cậu nói: “Tôi nhớ rất rõ.”

Phương Bạch Cảnh hồi tưởng lại trong giây lát, chờ đến thời điểm chợt hồi tỉnh lại, cậu phát hiện áo mình đã bị Phó Phong vén lên từ lúc nào không hay, ngực mát lạnh, song áo khoác đồng phục vẫn mặc nghiêm chỉnh trên người.

Loại cảm giác này rất...... Kỳ quái.

Cậu vốn muốn coi chiếc áo đồng phục này như áo khoác thể thao bình thường, nhưng ánh mắt luôn lơ đãng liếc đến phần trên trên ngực áo.

Phương Bạch Cảnh nâng tay lên, ý đồ che mặt mình, nhưng còn chưa kịp, đã bị Phó Phong kéo ra.

Nụ hôn của Phó Phong rơi lên mí mắt hơi mỏng của cậu, lại tựa chuồn chuồn lướt nước dừng trên chóp mũi vểnh lên của cậu, cuối cùng hung hăng hôn xuống.

Phương Bạch Cảnh nhắm chặt mắt lại, sắc mặt đỏ bừng mất tự nhiên.

Cậu ôm lấy vai Phó Phong, như là treo toàn bộ sức nặng lên thân Phó Phong, áo đồng phục trắng xanh từ đầu đến cuối nửa mặc nửa rơi vắt vẻo trên người cậu.

Ban đầu Phó Phong còn có giúp cậu kéo phần áo trượt khỏi vai lên, nhưng một lát sau, có lẽ là do tay chân bận rộn, hoặc là không muốn làm nữa.

Y nhìn áo đồng phục trượt xuống khỏi người Phương Bạch Cảnh, cuối cùng hững hờ nửa rơi nửa treo trên khuỷu tay, vạt áo tự nhiên mà buông xuống.

Phương Bạch Cảnh cuối cùng vẫn khóc, cậu vẫn luôn thích khóc.

*

Trước lúc thử vai Phương Bạch Cảnh còn có thể nghỉ ngơi một ngày. Ngày hôm đó, cậu xụ mặt để cho Phó Phong che dấu hôn trên cổ giúp mình.

Phó Phong học cái gì cũng rất nhanh, sau khi xem đoạn clip dạy học một lần, đã có thể dùng kem che khuyết điểm đến mềm mượt ổn thỏa.

Y vươn tay chỉnh lại cổ áo cho Phương Bạch Cảnh, cuối cùng lại hôn môi cậu nói: “Xong thì nhớ điện thoại, tôi đến đón em.”

“Không cần.” Phương Bạch Cảnh nâng tay chà chà cổ, sờ ra đầy tay phấn, “Em để Kỷ Vĩ Nhạc đưa về là được.”

Phó Phong rất cố chấp nói: “Tôi tới đón em.”

Phương Bạch Cảnh tạm thời còn chưa kịp thích ứng với sự chuyển biến chức danh này, vừa định thốt lời khước từ, đột nhiên nhớ ra mình hiện tại là đang hưởng thụ yêu đương với Phó Phong.

Cậu mất tự nhiên gật đầu nói: “Được rồi, khi đón thì nhớ mang cho em một hộp dưa hấu nhé, giúp em bỏ hết hạt được không? Dưa không hạt không ngọt bằng loại có hạt đâu.”

“Được.”

Phó Phong luôn luôn chấp thuận những đòi hỏi vô lý của Phương Bạch Cảnh.

Hôm nay cậu thử vai một bộ điện ảnh, liên quan đến bạo lực học đường, Phương Bạch Cảnh rất thích kịch bản này.

Vai cậu đến thử là nam chính, là một nhân vật rất phức tạp, bởi vì đủ loại nguyên nhân, hắn phải chịu rất nhiều sự đối xử bất công, thậm chí là bị đánh đập.

Nam chính trời sinh yếu đuối, sau khi đã quen bị đối xử như vậy, chuyện hắn am hiểu nhất biến thành nhẫn nhịn. Nhưng đúng thời điểm này nữ chính xuất hiện, cô sạch sẽ xinh đẹp, áo sơmi trên người lúc nào cũng gọn gàng sạch đẹp.

Nữ chính là học sinh chuyển trường, lần đầu tiên nam chính cảm nhận được ý tốt của người khác, là từ nữ chính.

Cô đưa một chiếc khăn tay cho nam chính, nam chính bắt đầu lặng lẽ thích cô, thường xuyên trộm ngắm nhìn cô.

Vốn nam chính cho rằng mình và nữ chính vĩnh viễn sẽ như vậy, hắn đứng tại một góc ánh sáng không chiếu tới trộm ngắm nữ chính, nữ chính vĩnh viễn đứng trong ánh sáng rạng ngời không nhìn được đến hắn.

Song bởi vì nữ chính từ chối lời tỏ tình của một nam sinh, liền rơi vào thảm cảnh giống hắn.

Nam chính học cách vứt bỏ sự nhu nhược trên thân, lần đầu tiên học cách phản kháng vì nữ chính.

Tổng kết lại, đây là một nhân vật hoàn toàn tương phản với Phương Bạch Cảnh, bất kể là tính cách, hay gia cảnh, không có lấy một điểm chung với cậu.

Thời điểm Phương Bạch Cảnh chọn kịch bản đã do dự thật lâu, những vai diễn trước kia của cậu được khen ngợi nhiều, là bởi vì trên người những nhân vật này đều mơ hồ có bóng dáng của cậu.

Cuối cùng cậu vẫn quyết định thử xem.

Phương Bạch Cảnh là một diễn viên, bọn họ hẳn phải khiến những vai diễn hoàn toàn không giống bản thân trở nên sống động như thật.

Giống như, nhân vật đó thực sự tồn tại.

Thời điểm Phương Bạch Cảnh thử vai rất căng thẳng, tốc độ nhập vai của cậu vẫn nhanh như trước. Song Phương Bạch Cảnh biết, khi diễn thử vai này dường như cậu còn thiếu chút gì đó.

Sau khi kết thúc cậu gọi điện thoại cho Phó Phong, nghe được sự nản lòng trong giọng nói của cậu, Phó Phong hỏi: “Không thuận lợi lắm à?”

“Có chút ạ.”

Phó Phong bình tĩnh nói: “Đừng buồn, nếu em thích vai diễn này, tôi có thể khiến nó thành của em.”

“Phó Phong!” Phương Bạch Cảnh vẫn không quá thích loại hành vi này, “Như vậy là không công bằng.”

Phó Phong thoáng dừng, mới nói: “Đã hiểu.”

Phó Phong tới rất nhanh, đập vào mắt Phương Bạch Cảnh khi vừa lên xe, là hộp dưa hấu trong tay y.

Dưa hấu tháng mười kỳ thật đã chẳng còn ngọt, nhưng Phương Bạch Cảnh lại muốn ăn.

Dưa hấu Phó Phong mua cắt thành từng miếng vuông, hạt bên trong đã được bỏ hết. Y dùng tăm xiên một miếng, đưa tới bên miệng Phương Bạch Cảnh.

Phương Bạch Cảnh phồng má nhai nửa ngày, nhai đến khi không còn vị gì, mới uốt ực xuống cổ.

“Ngon chứ?”

Phương Bạch Cảnh không trả lời vấn đề của y, ngược lại nhìn xoáy vào y nửa ngày, như bất chợt nhớ ra điều gì, cậu nh ỏ giọng gọi: “Phó Phong.”

“Sao vậy?”

Âm thanh của Phương Bạch Cảnh càng khẽ, nhẹ như gió thổi cũng có thể bay đi, tai cậu cũng đỏ bừng như màu dưa hấu: “Dường như lâu lắm rồi anh không gọi em là Dương Dương thì phải?”

Lời vừa thoát khỏi môi Phương Bạch Cảnh đã lại bắt đầu hối hận.

“Không phải là em muốn nghe đâu!” Phương Bạch Cảnh nhấn mạnh nói, “Em chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi! Thuận miệng hỏi một chút thôi!”