Ánh đèn trong phòng tắm sáng đến chói mắt, trang hoàng bên trong là hai sắc đen trắng lạnh như băng. Vết đò trên mặt Phó Phong cực kỳ bắt mắt, y nâng tay sờ má, biểu cảm vẫn giữ nguyên, tựa như người Phương Bạch Cảnh đánh không phải là y.
Y không nói gì, cũng chẳng cút đi như ý của Phương Bạch Cảnh, chỉ vươn tay bế Phương Bạch Cảnh vẫn đang ngồi trên bồn rửa mặt xuống.
Khóe mắt Phương Bạch Cảnh phiếm hồng, cũng không biết là tức giận hay khó chịu, may sao vẫn chưa có nước mắt chảy xuống.
Cậu đánh liên hồi lên tay Phó Phong, biểu cảm lạnh lùng nói: “Cút, đừng chạm vào tôi.”
Tiếng vang bôm bốp quanh quẩn bên tai, Phó Phong đứng trước mặt cậu nói: “Tôi không muốn ức hiếp em, cũng không có bao nuôi em.”
Phó Phong nắm lấy cổ tay cậu, luồn xuống đan xen mười ngón, xiết thật sự chặt, không chừa lại kẽ hở nào.
Y nói: “Chúng ta là đang yêu đương.”
Phương Bạch Cảnh nhếch khóe miệng cười lạnh một tiếng, cậu biết mình với Phó Phong chẳng thể hiểu nhau, bọn họ vì sự việc này mà đã cãi vã hằng hà sa số lần —— đại bộ phận thời gian còn đều là mình cậu đơn phương gây sự.
Vòi nước còn chưa đóng, dòng nước chảy xiết xối lên thành bồn rửa, Phó Phong vươn một tay vặn lại.
Y nâng tay Phương Bạch Cảnh, dùng khăn mặt lau từng chút trên tay cậu, giọng điệu của Phó Phong mang theo sự khó hiểu: “Hai ta ở bên nhau, cho nên tôi không thích em tiếp xúc nhiều với người khác, như vậy là có vấn đề ư?”
Lần này Phương Bạch Cảnh xuống tay rất nặng, Phó Phong dùng đầu lưỡi đẩy đẩy hàm trên, rũ mắt nhìn khóa vào Phương Bạch Cảnh tiếp tục nói: “Tương tự, tôi cũng sẽ không có tiếp xúc thân thể với người khác.”
Phương Bạch Cảnh cảm thấy bộ dạng này của Phó Phong hoàn toàn là ngụy biện, cậu tức đến mức ngay cả khẩu vị dùng bữa cũng không có, trực tiếp quay đầu đi lên tầng.
Biệt thự có rất nhiều phòng, nhưng Phó Phong vì ép cậu ngủ chung, nên đã khóa trái tất cả cửa phòng khác, chỉ để lại phòng ngủ chính.
Phương Bạch Cảnh khí thế hùng hổ mở tung cửa, lại đóng sầm cửa lại, ván cửa còn rung động vài cái.
Giường là loại KingSize để người có thể lăn lộn bên trên, Phương Bạch Cảnh lôi chăn ra chui vào nằm, cậu rúc đầu trong chăn, nâng tay bịt mũi mình lại.
Trên giường của Phó Phong dường như luôn có hương vị thuộc về riêng y, lạnh giá mãnh liệt đến mức khiến người không thoải mái, tựa như thiên la địa võng vây bắt lấy cậu.
Phương Bạch Cảnh bắt đầu cảm thấy bức bối, cậu hất chăn ra để thông khí.
Nghe được tiếng mở cửa phía sau, Phương Bạch Cảnh tưởng rẳng Phó Phong tiến vào, liền rúc lại vào ổ chăn giả chết.
Phương Bạch Cảnh sống chết giữ chăn, chiếc chăn thoáng bị ngoại lực kéo xuống, ngừng trong phút chốc, nhưng cậu vẫn bị Phó Phong lôi ra khỏi chăn.
Phó Phong nói: “Đi ăn cơm.”
Phương Bạch Cảnh quát: “Tôi không đói bụng!”
Phó Phong ngồi bên giường một hồi, thế rồi thật sự rời đi, vẻ mặt Phương Bạch Cảnh có có chút không tin nổi —— Phó Phong rốt cuộc là định để cậu đói chết à?
Song chỉ một lát sau, Phó Phong bưng một bàn ăn đi lên, đặt lên trên tủ đầu giường, ít lời nhiều ý nói: “Ăn đi.”
Phương Bạch Cảnh nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại trùm chăn lên, sống chết không động đũa. Phó Phong tập mãi thành thói quen lấy đũa qua, gắp đồ ăn lên đút cho cậu.
Cuối cùng Phương Bạch Cảnh vẫn là tự mình ăn cơm, cậu trước giờ giận đến nhanh mà lui cũng nhanh.
Nhưng hôm nay không giống vậy, Phương Bạch Cảnh chung quy cảm thấy bản thân nản lòng thoái chí. Cậu ở bên Phó Phong nửa năm, kỳ thật giống như cậu nói lúc nãy, cậu cảm thấy mình với Phó Phong chẳng thể gọi là yêu đương được, quan hệ giữa bọn họ quỷ dị khó lòng miêu tả.
Chỉ có một điều Phương Bạch Cảnh có thể khẳng định, cậu không muốn cứ mơ hồ mà chung sống với Phó Phong như vậy, dẫu cho đã sắp qua nửa năm rồi.
Phó Phong luôn bề bộn công việc, thời gian buổi tối cũng vùi mình trong phòng sách, nhưng thời điểm Phương Bạch Cảnh tắm rửa xong đi ra, lại phát hiện Phó Phong đang ở ngoài ban công.
Phương Bạch Cảnh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Phó Phong, áo sơmi bó sát vào bờ vai y. Trong bóng đêm, trên ngón tay khớp xương rõ ràng của Phó Phong lập lòe một điếu thuốc.
Tàn thuốc bị đốt cháy rơi xuống, Phương Bạch Cảnh đến gần chút mới phát hiện Phó Phong đang gọi điện thoại. Cách xa xa, Phương Bạch Cảnh chỉ có thể mơ hồ nghe được hai chữ “Nữ chính”.
Đồng tử Phương Bạch Cảnh co rụt lại, không nhịn được thốt ra nói: “Anh muốn làm gì?”
Phó Phong hơi quay đầu, sườn mặt y trong bóng đêm vẽ lên đường cong hoàn mỹ. Y lại nói gì đó với người bên đầu kia điện thoại, rồi mới ngắt điện thoại.
Cửa ban công bị Phương Bạch Cảnh mở ra “Cạch ——” một tiếng.
Phương Bạch Cảnh cắn chặt môi chất vấn: “Anh lại muốn làm gì nữa phải không?”
Phó Phong xoay bật lửa trên tay, lửa đỏ thốt sáng thốt tắt, y thuận tay dụi tắt mẩu thuốc lá trên ban công. Phương Bạch Cảnh không thích ngửi mùi thuốc, cho nên y chỉ là châm thuốc nhìn, một hơi cũng chưa hút.
Y đứng cách Phương Bạch Cảnh một khoảng ngắn, không trực tiếp trả lời vấn đề này của Phương Bạch Cảnh, ngược lại thản nhiên nói: “Hôm nay em cười rất vui vẻ với một cô gái trong đoàn phim.”
Về chuyện này, Phương Bạch Cảnh đã mỉa mai với Kỷ Vĩ Nhạc, nói Phó Phong không quản cậu đến mức độ đó, nhưng hiện tại xem ra cậu vẫn là xem nhẹ d*c vọng khống chế của Phó Phong.
Phương Bạch Cảnh nhướn mày, một khi cậu tức giận liền nói không biết lựa lời: “Cười thì làm sao, lần tới tôi còn hôn chị ấy, anh quản được à?”
Trên ban công như chợt có trận gió đêm thổi qua, lá cây bị thổi đến rung lên “Rì rào”. Phó Phong tiến lên vài bước, đưa tay chạm vào đuôi tóc bị Phương Bạch Cảnh bất cẩn làm ướt, ngữ khí chậm rãi mà bằng lặng hỏi: “Vì sao em cứ luôn nghĩ cách khiến tôi tức giận vậy?”
Giáo huấn phải nhận lúc chiều đã phí công vô ích, Phương Bạch Cảnh nói chuyện càng muốn lấy mạng hơn cả Phó Phong: “Vậy sao chưa tức chết đi?”
Miệng lưỡi cậu buột thật nhanh, ngay giây kế tiếp, Phương Bạch Cảnh đã bị Phó Phong đè lên cửa.
Phó Phong không hút thuốc, nhưng trên ngón tay xiết cằm cậu vẫn mang theo hương thuốc lá nhàn nhạt.
“Tôi không vui.” Phó Phong lời ít ý nhiều nói, “Em cười với người khác.”
Y chằng chừa lại cơ hội cho Phương Bạch Cảnh đáp lời, lại hôn lên lần nữa. Phó Phong ở bên ngoài đều là bộ dáng đóa hoa cao lãnh, nói khó nghe chút thì là kẻ lãnh đạm.
Chí ít thời điểm Phương Bạch Cảnh lần đầu nhìn thấy Phó Phong chính là cảm thấy như vậy, song cậu phát hiện —— đây đều là biểu hiện giả tạo.
Phó Phong mỗi lần hôn cậu, đều như muốn hôn cậu đến ngạt thở.
Nguyên nhân Phương Bạch Cảnh ngang nhiên như vậy ở trước mặt Phó Phong, vẫn là bởi vì cậu biết Phó Phong sẽ không làm gì mình, nhiều nhất chỉ là dùng phương thức này, thêm nữa thì là tàn nhẫn hơn chút trên giường.
Phương Bạch Cảnh có thể cảm giác được cánh môi yếu ớt của mình bị người cắn rách. Cậu vừa muốn động thủ, cổ tay lại bị Phó Phong đè ra phía sau.
Cậu nghe được âm thanh của Phó Phong: “Dương Dương.”
Bạch Cảnh cũng có nghĩ là thái dương, Dương Dương chính là nhũ danh của Phương Bạch Cảnh, có điều chẳng rõ Phó Phong nghe được xưng hô này từ chốn nào, liền rất thích gọi cậu như vậy.
Phương Bạch Cảnh xoay đầu, không muốn đáp lời y, ngay cả liếc nhìn cũng chẳng muốn cho y một cái.
Nhưng Phương Bạch Cảnh vẫn là bị Phó Phong nắm cằm bắt quay lại đối mặt, ngón tay y lướt qua bờ môi của cậu, m ơn trớn vết thương nhỏ trên miệng cậu.
Ngay sau đó, Phó Phong lại không buồn thanh minh tiếp tục hôn xuống.
Đến cuối cùng, chân Phương Bạch Cảnh mềm nhũn là bị Phó Phong dìu vào trong phòng. Phó Phong vào phòng tắm tắm rửa, trong phòng chỉ còn lại có một mình cậu, di động của Phó Phong đặt ở bên cạnh bất chợt lại sáng lên, Phương Bạch Cảnh vốn chỉ là tùy ý thoáng nhìn, nhưng ánh mắt thình lình đông lại.
—— Phó Phong tìm người điều tra tài liệu về Trần Vận.
Cậu cầm di động của Phó Phong, trực tiếp dùng vân tay mở khóa. Cậu lật xem đến một nửa, tiếng nước ào ào trong phòng tắm chợt ngừng lại, Phó Phong mặc áo tắm đi ra.
Phó Phong chứng kiến Phương Bạch Cảnh đang dùng điện thoại của mình cũng chưa nói gì, chỉ hỏi: “sao vậy?”
Phương Bạch Cảnh hỏi trắng ra: “Anh tìm người điều tra Trần Vận ư?”
“Ừ.” Phó Phong không chút hổ thẹn gật đầu, trước lúc Phương Bạch Cảnh vào đoàn, y đã xem hết một lượt tài liệu về diễn viên cùng đoàn, chỉ là không tường tận như hiện tại y bắt trợ lý điều tra.
Phương Bạch Cảnh giận không kìm nổi: “Anh điều tra chị ấy để làm gì?”
“Tra giúp em.”
“Tôi không cần!” Phương Bạch Cảnh quát, “Tôi đã nói một vạn lần, anh đừng có quản tôi, tôi chỉ là kết bạn với chị ấy thôi.”
Phó Phong không mặn không nhạt nói: “Bạn bè cũng chia tốt xấu.”
Đổi thành lời khác mà nói, Phó Phong là điều tra xem sau lưng Trần Vận có người nào không, có phải mang mục đích tiếp cận Phương Bạch Cảnh hay không.
Giới giải trí quá mức hỗn loạn, Phó Phong ban đầu muốn trực tiếp bắt Phương Bạch Cảnh giải nghệ, song khi đó Phương Bạch Cảnh chửi mắng khóc lóc quá dữ dội, thoạt nhìn vừa thê thảm lại đáng thương, y liền hiếm khi mà mềm lòng.
Phương Bạch Cảnh đại khái nghe hiểu ý chưa nói hết của Phó Phong, cười lạnh nói: “Tôi cũng có sạch sẽ gì đâu?”
Cậu lại vòng về đề tài vẫn canh cánh trong lòng: “Tôi chẳng phải cũng đang được anh bao nuôi sao?”
Dựa vào gia thế của Phương Bạch Cảnh, ông nội cậu là họa sỹ tranh truyền thống Trung Quốc có tiếng từ xưa, cha là ca sỹ nổi danh, mẹ là diễn viên sớm đã giải nghệ, hiện tại đang làm giáo viên ở Học viện Hí kịch TW.
Dẫu rằng nhìn như không có dính dáng đến giới giải trí, nhưng tối thiểu cậu không nhất thiết phải đi tìm chỗ dựa ở trong cái giới này.
Ông nội Phương Bạch Cảnh từ sớm trước kia đã ngăn cản cậu tiến vào giới giải trí, ông cụ nhìn người rất chuẩn, lắc đầu nói: “Dương Dương quá mức ngạo mạn, sớm muộn gì cũng gây ra chuyện.”
Phương Bạch Cảnh đúng thật là đã gây chuyện, đắc tội một kẻ không thể đắc tội, chỉ có Phó Phong mới có thể bảo vệ được cậu, lại còn là Phó Phong mà cậu vừa mới chửi mắng trước đó.
Loáng một cái, thế mà đã nửa năm trôi qua.
Phương Bạch Cảnh còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên mình nhìn thấy Phó Phong.
Lúc đó đoàn phim vừa mới đóng máy, Phó Phong là nhà đầu tư đến tham gia tiệc mừng. Y ngồi ghế chủ tọa, hoàn toàn xa cách với tiệc rượu ăn uống linh đình.
Diễn viên chính đều tụ tập ở một bàn, Phương Bạch Cảnh đến có chút muộn, chỉ có vị trí bên cạnh Phó Phong còn trống.
Cậu khi đó còn chẳng biết Phó Phong là ai, nhưng cậu có tính gặp ai cũng phải trêu chọc một chút, trong chớp mắt kéo ghế còn nở nụ cười về phía Phó Phong, tính cách trẻ con thể hiện rất rõ trên nét mặt.
Bàn rượu là hình tròn, khoảng cách giữa hai người cũng rất lớn.
Phương Bạch Cảnh bởi đóng máy mà tâm tình không tồi, tần suất chạm ly cũng rất cao. Uống tới uống lui, men say mông lung trong mắt cậu, hai má biến thành sắc đỏ, tựa màu thái dương khi chiều tà.
Cậu vùi đầu uống, đã say đến năm phần, còn tiếp tục thêm rượu cho mình.
Đến thời điểm cần nâng ly lần thứ hai, miệng ly trơn tròn đột nhiên bị người che lấy, ngón tay của Phó Phong khe khẽ gõ trên thành ly, y là người duy nhất ở đây chưa vương giọt rượu nào, ánh mắt sáng sủa.
Trong lúc đầu óc choáng váng, Phương Bạch Cảnh nghe được Phó Phong nói: “Đừng uống nữa.”
Giọng nói của y lãnh đạm giống hệt người, Phương Bạch Cảnh đầu óc váng vất chẳng hề nghe ra được ý tứ khác nào từ trong câu nói của y.