Trong bang hội càng cos nhiều cao thủ, người chơi sẽ càng có cảm giác an toàn, người chơi nghe danh mà đến sẽ càng ngày càng nhiều.
Đối với người chơi giai đoạn hiện tại mà nói thì BOSS cấp Tứ Phương Quần Hiệp tuyệt đối là phải ngửa mặt nhìn lên, Vương Viễn có thể một mình đánh chết được BOSS đủ thấy thực lực được xưng là cao thủ tuyệt không quá.
Mượn danh tiếng cao thủ nổi danh là việc mà mỗi bang hội lớn ngày trước. đều phải làm, trong lòng cầu tài như khát hận không thể dùng nhiều tiền để mua xương ngựa, bây giờ không thể gây sự với Vương Viễn được, đó tuyệt đối không phải là việc làm sáng suốt.
"Thì ra là hắn à!"
Thương Khung Thần Cái khẽ sờ cằm nói: "Vậy phát lệnh truy nã giang hồ trước đi."
"Lão đại... Ngươi phải làm chủ cho tai"
Nghe được những lời của Thương Khung Thần Cái, Cao Lão Đại bỗng thấy chạnh lòng.
Là cao tầng của bang hội, đương nhiên Cao Lão Đại biết lệnh truy nã giang hồ là thứ gì.
Món đồ này gọi là lệnh truy nã, nhưng thật ra chính là nghĩa trên con chữ, không có khái niệm thực chất, chỉ tỏ rõ thái độ mà thôi, một thời gian sau thì ai còn nhớ rõ việc này chứ, bị Vương Viễn gài hố như vậy thì Cao Lão Đại sao có thể cam tâm được.
"Đủ rồi! Đừng nói nhảm nữa!”
Thương Khung Thần Cái không nói gì chỉ lắc đầu nói: "Hiện giờ ta có thể chuộc ngươi ra đã không tệ rồi, nhớ ghi sổ lại. "
Ý tứ trong lời nói của Thương Khung Thần Cái đã rất rõ ràng, ông đây đã tốn nhiều tiền để chuộc ngươi ra như thế rồi ngươi còn muốn sao nữa.
Cao Lão Đại không phải kẻ ngu đương nhiên hiểu được ý của Thương Khung Thần Cái, tuy trong lòng y không thoải mái nhưng vẫn ngậm miệng lại.
Có câu anh hùng không chịu thiệt trước mắt, từ biểu hiện của hai người Nhất Đao thì không khó để thấy Hồng Hoa hội rõ ràng không dễ chọc vào.
Tục ngữ có câu "hai tay khó chống được bốn tay", nếu thật sự người ta muốn một nghìn tám trăm người cùng nhào lên thì cho dù Vương Viễn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công phỏng chừng cũng không chống nổi.
Tuy Vương Viễn không sợ Hồng Hoa hội tìm tới tận cửa nhưng hắn lại sợ phiền phức, dù là hơn một nghìn con rưồi cũng có thể phiền chết ngươi, huống chỉ nhiều người đến thế.
Lượn lên luồn xuống, giả bộ uy hiếp xong rồi bỏ chạy thì mới là điều kích thích.
Sau khi rời khỏi quán rượu, Vương Viễn đi thẳng đến dịch trạm, hắn tính quay về Thiếu Lâm tự ngoan ngoãn tu luyện một chút võ học vài ngày.
"Nhường đường, nhường đường chút nào!"
Song lúc Vương Viễn đến được dịch trạm chợt một tiếng thất thanh vang lên bên tai.
Vương Viễn ngẩng đầu nhìn lên. Ô, một người mặc trang phục gia đinh đang cưỡi một con ngựa đen với tốc độ cực nhanh lao ngay về phía hắn.
"Âm!" Một tiếng nổ thật lớn vang lên, Vương Viễn và ngựa đã va vào nhau.
Trong phút chốc một lưồng sức mạnh tựa như dời núi lấp biển ập đến, Vương Viễn bị đẩy lui về sau mấy bước.
"Phụt!"
Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng Vương Viễn, suy cho cùng thì hắn cũng chỉ mới cấp mười thôi, cấp bậc công pháp trên người quá thấp, mạnh mẽ chống lại sự va chạm của con ngựa cắm đầu chạy cũng là cố lắm rồi.
-664
Thanh máu trên đầu Vương Viễn trực tiếp biến thành màu đỏ.
"Giái"
Còn con ngựa kia thì quy chân trước xuống đất, nằm ngay đơ trên đất.
Trong dịch trạm người chơi lui tới rất nhiều, thấy cảnh tượng vậy cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
Cứ vậy mà đập chết con ngựa, người này con mẹ nó cũng quá hung tàn mà. "Phù phù!"
Lúc này gia đỉnh trên lưng ngựa ngã ngay xuống đất lăn đến trước mặt Vương Viễn, sau đó gã đưa tay túm được quần hắn.
"Này... Đại cal”
Vương Viễn lại quýnh đít khi bị gia đinh chộp được, hắn vội vã hô to: "Muốn dàn cảnh đòi bồi thường cũng phải là ta bị đụng phải mới đúng, ngươi chơi ngược là sao."
Ai dè tên gia định kia chẳng để ý đến lời kêu gào của Vương Viễn, y vẫn lấy một lá thư từ trong ngực ra, đưa đến trước mặt Vương Viễn, thở không ra hơi nói: "Lạc.... Lạc Dương Kim Đao... Vương Nguyên...
Chưa nói xong tên gia định kia đã nghẹo đầu ngã xuống đất, cứ vậy mà trút hơi thở.
"
Vương Viễn thấy vậy thì hoảng hốt, Vương Nguyên? Không lẽ thư này gửi cho. hắn ư? Không đúng, sao tên đó biết tên ngoài đời của Vương Viễn chứ.
Vừa lầu bầu, Vương Viễn vừa thuận tay nhặt lá thư trong tay tên gia đỉnh.
Chỉ thấy trên lá thư viết một hàng chữ "Vương Nguyên Bá Lạc Dương Kim Đao. thân mến!"
"Thì ra là Vương Nguyên Bá, con mẹ nó cái tên này thật ức chế mà." Nhìn chữ trên lá thư, Vương Viễn không kìm được bĩu môi, có trời mới biết Ngưu Đại Xuân
hắn đây đẹp hơn Vương Nguyên Bá nhiều đấy.
Ngay lúc Vương Viễn cười nhạo cái tên giẻ rách này, chợt bên tai vang lên tiếng hệ thống nhắc nhở.
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn nhận được nhiệm vụ ẩn Lá Thư Cầu Cứu.] [Lá Thư Cầu Cứu] Cấp bậc: Tiểu Thí Tân Thủ.
Nội dung nhiệm vụ: Đưa lá thư trong tay đến Vương Nguyên Bá phủ ở Lạc Dương Kim Đao, tự tay giao cho Vương Nguyên Bá.
Phần thưởng nhiệm vụ: Giang hồ lịch duyệt x50000, ngân lượng x10.
"Hờ hờ, lại còn là nhiệm vụ ẩn."
Nhìn nhiệm vụ nhắc nhở, Vương Viễn hơi ngây người.
Phủ Vương gia cũng rất dễ tìm, đi khỏi trạm dịch rẽ hai ba ngã, Vương Viễn đã đến trước cửa phủ Vương gia Kim Đao.
"Tên hòa thượng lỗ mãng kia từ đâu đến lại dám lởn vởn ở đây!"
Vương Viễn vừa đứng trước cửa Vương gia, một giọng nói gắt gỏng vang lên.
Vương Viễn theo tiếng gọi nhìn lại, thấy một ông lão đứng chặn ở cửa nhà họ Vương, đang trừng mắt xua đuổi c quần áo quản gia