Nhìn thấy một màn như vậy, con ngươi của đám người Hồng Hoa hội như sắp bay ra ngoài. Tên yêu tăng khốn nạn này không chỉ cướp vũ khí, mà còn có thể hủy vũ khí của người ta, quả thực chính là khắc tinh của người chơi trường phái binh khí.
Ba cây trường côn bị đánh gãy, dư thế từ chưởng lực của Vương Viễn vẫn chưa dứt, ba đệ tử Thiếu Lâm bị chưởng lực chấn động đến hơi choáng váng, thanh máu trên đầu rõ ràng đã giảm xuống đáng kể.
"Tấn công!"
Không đợi đám đệ tử Thiếu Lâm lấy lại bình tĩnh, Vương Viễn lại tiến lên một bước, vượt qua khoảng cách hai mét và tới trước mặt ba đệ tử Thiếu Lâm trong nháy mắt. Hắn giơ hai bàn tay lên, truyền nội lực vào hai bàn trái và phải, rồi đánh liên hoàn vào ngực của ba người.
Tuy ba người này đều là đệ tử da dày thịt béo của phái Thiếu Lâm, nhưng lực đạo trên bàn tay Vương Viễn thực quá khủng khiếp. Huống chi lại đập đúng vị trí yếu hại như ngực.
"Phụt phụt phụt!"
Ba người phun máu tươi và bay ngược ra sau, rớt mạnh trên đất rồi chết ngay tại chỗ.
"Giết hắn!"
Nhìn thấy một mình Vương Viễn xông lên, người chơi Hồng Hoa hội ào ào xúm lại vây Vương Viễn ở giữa.
Vương Viễn đang giúp bọn họ thoát ra, đương nhiên mấy người Một Đám Ô Hợp sẽ không nhìn Vương Viễn ra tay một mình.
Mắt thấy Vương Viễn bị bao vây tứ phía. Nhất Mộng Như Thị vung hai tay lên.
Chín cây châm bắn thẳng về phía đám người Hồng Hoa hội ở phía trước.
Tuyệt học của phái Thanh Thành, Thanh Tự Cửu Đả!
"Không ổn, mau tránh ra!"
Phi châm của Nhất Mộng Như Thị vừa bay ra, người chơi Hồng Hoa hội đều lấy làm sợ hãi.
Độc thương của phái Ngũ Độc ghê tởm đến đâu, người chơi Hồng Hoa Hội cũng đã từng được nghe nói đến. Tuy Nhất Mộng Như Thị vừa mới bắt đầu học "Thanh Tự Cửu Đả", nhưng người chơi Hồng Hoa hội cũng không dám đón đỡ, vì thế vội vàng tản ra tứ phía.
Lần né tránh này khiến trận hình vốn đang vây công Vương Viễn trực tiếp bị hỗn loạn.
Cùng lúc đó, hai bàn tay của Đinh Lão Tiên bảo vệ phía sau Nhất Mộng Như Thị và Độc Cô Tiểu Linh, Bôi Mạc Đình cầm kiếm xông tới.
Thân pháp của Bôi Mạc Đình cực nhanh, trong nháy mắt đã bay tới phía trước người chơi Hồng Hoa hội. Trường kiếm vừa nhấc, như rắn độc phun lưỡi, tất cả mọi người chỉ cảm thấy kiếm quang chợt lóe, thì trường kiếm của Bôi Mạc Đình đã xẹt qua yết hầu của hai người chơi Hồng Hoa Hội.
Từ trước đến nay, đệ tử phái Hoa Sơn luôn tấn công mạnh mẽ, mà Tịch Tà Kiếm Pháp này lại là tuyệt học, hơn nữa, cùng với việc cộng thêm Thái Binh Kiếm, y đã đạt đến cảnh giới Lược Hữu Tiểu Thành, hiển nhiên uy lực vô cùng dũng mãnh.
Hai người chơi Hồng Hoa hội vẫn chưa phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, thì đã nối đuôi ba đệ tử Thiếu Lâm mà đi.
Chỉ giao thủ hai hiệp, mà Hồng Hoa hội đã bị phế mất năm người, và năm người bị hạ gục.
"Ơ..."
Thấy hai người Vương Viễn và Bôi Mạc Đình hung hãn như vậy, lúc này Mộ Dung Song có chút hoảng hốt.
Mục tiêu của Mộ Dung Song là Độc Cô Tiểu Linh, ngoại trừ khinh công thì cô nương này cũng không còn bản lĩnh gì khác. Lần này chỉ dẫn theo mười mấy người đến bắt, vốn tưởng rằng việc này sẽ dễ như trở bàn thay, ai ngờ được bên cạnh Độc Cô Tiểu Linh lại có hai cao thủ như vậy.
Chỉ sau hai lần đánh nhau, người chơi còn sức chiến đấu mà Hồng Hoa hội cử đi theo Mộ Dung Song chỉ còn lại có tám người...
Tuy rằng tên kiếm khách rất khá, thân pháp và tấn công rất cao, nhưng không phải là không có cách để đối phó. Thế nhưng tên hòa thượng kia lại mang đến cho người ta cảm giác không có chỗ để ra tay.
Đại hòa thượng này không những có chỉ số tấn công cực cao, mà những đòn công kích bình thường lại không thể gây ảnh hưởng tới hắn, điều khủng khiếp nhất chính là người này có thể đoạt lấy vũ khí của người khác và phá hủy chúng, quả thực tà môn đến cực điểm.
Lúc này sáu, bảy người còn sót lại của Hồng Hoa hội cũng bị hai người chèn ép hoàn toàn.
Nhìn cuộc chiến trước mắt, trong lòng Mộ Dung Song âm thầm hối hận: "Sớm biết như vậy ta đã mang thêm người theo..."
Ngay lúc Mộ Dung Song còn đang lúng túng chưa biết làm sao, thì Cao Lão Đại bên cạnh chờ đúng thời cơ bật người nhảy lên không trung, giáng một chưởng từ trên xuống, nội lực được thôi thúc phát ra ánh sáng màu xám tro, hướng đến phía sau lưng Vương Viễn mà hạ xuống.
Thiên Viên Địa Phương!
So với các thuộc tính khác, thuộc tính thân pháp của Vương Viễn khá bình thường, trong trường hợp này không thể tránh né kịp. Vì vậy Vương Viễn dứt khoát vận nội lực, trong nháy mắt chân khí đã bao phủ toàn thân.
"Uỳnh!"