Vương Vũ và người trong nhóm Một Đám Ô Hợp nhìn thấy thuộc tính của quạt xếp này thì đồng thời trợn trừng mắt.
Trò chơi mới mở được mấy ngày mà thôi, phần lớn người chơi mới chỉ sở hữu trang bị trắng, đồ cấp bậc Lợi khí được phân bố cho cao thủ, người chơi trang bị vũ khí cấp Tinh lượng cực ít.
Không ngờ Mộ Dung Song này lại có tiền như vậy, quạt xếp trong tay cô ta là trang bị vàng, không hổ là Nhị đương gia của Hồng Hoa hội, quả nhiên không phải kẻ mà người bình thường có thể so sánh được.
Chưa nói đến phẩm chất, chỉ riêng thuộc tính của Ngọc Cốt Phiến đã ngang với cực phẩm rồi.
Điểm cốt yếu của khả năng chiến đấu bền bỉ là do nội lực, trong “Đại Võ Tiên”, phải đạt tới cảnh giới Dung Hội Quán Thông thì nội công của người chơi mới có thể tự động hồi phục liên tục trong khi chiến đấu, mà người chơi ít nhất phải lên cấp 30 mới có thể chạm tới cảnh giới này.
Quạt xếp của Mộ Dung Song có thuộc tính tự động hồi phục thêm 10% nội lực, nghiễm nhiên khiến nội công của người chơi đạt tới cảnh giới Dung Hội Quán Thông sớm hơn thông thường.
Không chỉ có vậy, thuộc tính Đăng Phong Tạo Cực của nó cũng là hàng cực phẩm trong cực phẩm.
Cảnh giới chiêu thức võ học + 1, tên như ý nghĩa, tức là bất kể dùng đao, thương, kiếm, kích, búa, rìu, móc câu, xiên hay là tay không đi nữa, chỉ cần là chiêu thức võ học trang bị hiện tại thì đều + 1 cảnh giới.
Thái Nhạc Kiếm của Bôi Mạc Đình có thuộc tính cảnh giới kiếm pháp + 1 thôi đã thuộc về hàng cực phẩm rồi, nhưng so sánh với quạt xếp này thì căn bản không đáng nhắc tới.
Dĩ nhiên thuộc tính này cũng có điểm hạn chế, dù sao quạt xếp cũng là vũ khí, mà chiêu thức có thể sử dụng quạt xếp như Du Long Kinh Phượng cũng không nhiều lắm.
Song dù vậy, điều này cũng không ảnh hưởng đến giá trị của nó.
“Mị lực + 15 có lợi gì nhỉ?”
“Chắc là để người ta trông càng đẹp hơn.” Đinh Lão Tiên sờ cằm suy tư bảo.
"Thật hả?"
Hai cô gái nghe thấy Đinh Lão Tiên nói vậy thì hai mắt tỏa sáng, lập tức lộ ra vẻ mặt khát vọng.
Con gái ấy mà, thuộc tính trang bị có ra sao cũng không để ý, chỉ cần nhìn đẹp là được.
"Thứ này hai người khỏi cần tơ tưởng đến nữa."
Vương Viễn vừa thu quạt xếp lại vừa bảo: “Nó mà rơi vào tay hai cô sẽ gây họa đó.”
Còn không phải sao, ở giai đoạn hiện tại, trang bị phẩm chất Ưu tú đã có thể gọi là Thần khí rồi, sau khi bị Vương Viễn cướp mất quạt xếp chắc gì Mộ Dung Song đã chịu để yên. Độc Cô Tiểu Linh tiện tay cầm một quyển sách thôi mà đã bị người ta đuổi giết, nếu mà cầm chiếc quạt xếp này chỉ sợ khỏi cần chơi game gì nữa, bị người khác làm phiền đến chết luôn.
"Mà có phải Mộ Dung Song kia có bệnh không vậy?” Sau khi cất quạt xếp đi, Vương Viễn buồn bực hỏi Độc Cô Tiểu Linh: “Cô chắc chắn mình cầm sách ở Thiếu Lâm tự chứ?”
Nếu Độc Cô Tiểu Linh trộm sách ở Tham Hợp Trang thì bị Mộ Dung Song truy sát là điều dễ hiểu, nhưng nếu lấy sách ở Thiếu Lâm thì người truy sát phải là Vương Viễn mới đúng. Một đệ tử của Mộ Dung thế gia sao lại quản nhiều chuyện như vậy?
"Ta thề!" Độc Cô Tiểu Linh thề son sắt: "Ta lấy ở Tàng Kinh Các."
"Thật không? Thế vì sao Mộ Dung Song lại đuổi giết cô?" Vương Viễn nghĩ mãi mà không ra.
"Quá nửa là do nhiệm vụ rồi!"
Đinh Lão Tiên hiểu rộng biết sâu lên tiếng: "Mộ Dung thế gia thích thu thập võ học trong thiên hạ, đệ tử của bọn họ đi khắp nơi trộm công pháp bí tịch là chuyện rất bình thường, có thể do Tiểu Linh cầm vật phẩm nhiệm vụ của Mộ Dung Song.”
Cách nói của Đinh Lão Tiên không hoàn toàn đúng, nhưng cũng đoán trúng tám phần mười.
Quả thực là vậy, nhiệm vụ của Mộ Dung Song là trộm bí tịch, vì làm nhiệm vụ, người chơi Hồng Hoa hội vất vả lắm mới dụ được thủ vệ Tàng Kinh Các đi, kết quả Độc Cô Tiểu Linh nhanh tay cuỗm đi trước, lại còn kinh động đến hòa thượng Thiếu Lâm. Cuối cùng nhiệm vụ thất bại không nói, còn khiến Hồng Hoa hội bị diệt đoàn, cho nên Mộ Dung Song mới cho rằng quyển sách mà Độc Cô Tiểu Linh cầm chính là thứ mình nên có được.
Vương Viễn nắm tay, nói với vẻ kiên quyết.
"..."
Nếu người khác mà nói những lời này thì mấy người Một Đám Ô Hợp khẳng định sẽ cho rằng hắn đang khoác lác, dù sao Mộ Dung Song cũng là phó bang chủ của Hoa Hồng hội, người bình thường đâu dám bắt nạt. Nhưng Vương Viễn nói vậy, không hiểu sao mọi người lại thấy bi ai thay cho cô ta.