Ngạo Nghễ Trảm Thần

Chương 27: Truyền tin cũng phải dựa theo phương pháp cơ bản



Gần cửa nhà họ Vương còn có mười người chơi kích động, thấy Vương Viễn đi tới thì đồng loạt lộ ra vẻ cười trên nỗi đau của kẻ khác, đứng ở một bên xì xào bàn tán.

"Ha ha, lại thêm một kẻ khác tới, còn là đệ tử Thiếu Lâm nữa chứi"

"Bà nó, lão già khốn nạn kia đứng chặn ở cửa, ai cũng không được vào, đợi cấp của ta cao rồi nhất định phải trở về đánh lão già này một trăm lần."

Ông lão chửi rất hăng hái, vẻ mặt chẳng khác những người quanh đó là bao, nếu không phải trên đỉnh đầu có ba chữ “Vương quản gia” thì với tố chất này, Vương Viễn suýt nữa đã coi lão cũng là người chơi rồi.

"Ui? Có tố chất như thế? Ta thích!"

Vương Viễn sờ cái đầu trọc lốc, nặn ra một nụ cười chất phác, sau đó tiếp tục đi thẳng tới.

Hình tượng này của hẳn quả thực có hơi hung hãn, chỉ với khuôn mặt hung ác này, không cần làm gì, nhìn thôi cũng đủ dọa người khác.

Thấy Vương Viễn cười đi tới, những người chơi kia lùi lại theo bản năng, ngay cả Vương quản gia cũng cảnh giác nói: "Kim Đao Môn mới niêm phong lại rồi, người không phận sự miễn vào."

"Niêm phong rồi?" Nghe thấy lời Vương quản gia nói, Vương Viễn chẳng bất ngờ chút nào. “Đại Võ Tiên” là một trò chơi có độ tự do cực cao, môn phái trong trò chơi

mọc lên như nấm, các loại nhiệm vụ ẩn lấy công pháp võ học hay đạo cụ trang bị cực nhiều.

Nhiệm vụ võ học cao cấp của môn phái lớn phải dựa vào vận may và thực. lực. Ở giai đoạn hiện tại, người chơi dĩ nhiên bất lực, song Kim Đao Môn chỉ là một môn phái nhỏ, bọn họ có thể với tới được.

Tuyệt kỹ độc môn của các môn phải nhỏ này không phải tuyệt học cao cấp gì nhưng phẩm cấp và sức mạnh cơ bản đều từ cấp trung trở lên, thậm chí chẳng kém gì võ học cấp cao. Những môn phái nhỏ như Kim Đao Môn, Tân Gia Trại chính là đối tượng trọng điểm mà người chơi gây rối.

Tần Gia Trại còn đỡ, nơi đó thuộc loại hình sơn trại, vốn vắng vẻ, NPC đều thuộc hàng thổ phỉ, người chơi mà không có mấy phần bản lĩnh thì không dám vào đi góp vui.

Nhưng Lạc Dương với tư cách là một trong số các thành chính, người chơi ở đây ít nhất cũng đến mấy triệu, người đến tìm nhiệm vụ dĩ nhiên nhiều vô cùng, nhà họ Vương mà không niêm phong cửa thì chẳng mấy chốc đã bị người chơi san bằng.

"Ai nói với ông ta là người không có phận sự!" Vương Viễn tiện tay lấy một bức thư ra và nói: "Ta tới đây đưa thư, chuyển xong sẽ đi."

"Đưa thư?"

Vương quản gia thấy bức thư trong tay Vương Viễn thì chìa tay bảo: "Đưa ta xem đã, ta sẽ giúp ngươi thông báo một tiếng."

Vương Viễn nghe vậy, vốn định trực tiếp giao thư cho Vương quản gia, thế nhưng ngay lúc đó lại chợt nghĩ đến nhiệm vụ của mình là tự tay đưa thư cho

'Vương Nguyên Bá.

Ngã một lần khôn hơn một chút, đừng thấy Vương Viễn mới chơi trò này chưa đến một ngày, thế nhưng hắn đã bị NPC lừa không ít lần.

Mấy chữ "tự tay đưa thư” có thể là trọng điểm của nhiệm vụ, nếu để người khác chuyển cho thì dĩ nhiên nhiệm vụ sẽ thất bại.

Không phải nhà thiết kế của trò chơi này cực kỳ vô sỉ sao, lý gì mười lượng bạc lại dễ kiếm như vậy?

"Không được!"

Vương Viễn xua tay, trịnh trọng nói: "Thư này liên quan đến chuyện quan trọng, nhất định phải để ta đưa tận tay cho lão tiên sinh Vương Nguyên Bá mới được."

"Hừ hừ!”

Vương quản gia hừ lạnh một tiếng: "Đã vậy thì ngươi cứ đứng chờ ở đây đi."

Dứt lời, lão hơi vung tay, không tiếp tục để ý đến Vương Viễn nữa.

"Thấy không?"

Mấy người chơi bên cạnh thấy Vương Viễn cũng không tiến vào được cửa lớn thì trong lòng cực thoải mái, trông dáng vẻ có chút hả hê: "Có thư cũng không cho. hắn vào."

"Nếu bây giờ ta cứ muốn vào thì sao?”

Vương Viễn đen mặt hỏi.

"Vậy đừng trách lão hủ vô lễ!"

Vương quản gia vừa nói vừa vung tay lên.

"Ken két!"

Cổng lớn của Kim Đao Môn theo đó mở ra, mười mấy tên đại hán chui ra từ trong phòng gác cổng, ai nấy đều vô cùng cường tráng, trong tay cầm theo một thanh đại đao.

Hai đại hán cầm đầu mặc trang phục gọn gàng, người bên trái vác một thanh kim đao, người bên phải cầm ngân đao, dáng vẻ không dễ chọc, chỉ sợ Vương Viễn mới nói một tiếng cố xông vào cửa cho bằng được thôi thì đã bị bọn họ chém thành thịt bằm.

Tiên sư cả nhà ngươi!

"Ha ha hai”

Vương Viễn thấy thế cười ha ha, vội vàng thay đổi sắc mặt: "Ta nói đùa thôi, mọi người đừng nóng giận."

Hắn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể, dĩ nhiên sẽ không sợ mấy tên đao khách này, nhưng không phải mọi chuyện đều phải theo quy củ giang hồ sao.

Vương Viễn chỉ đến đưa thư, không phải đến đập phá, hắn có lý cũng không nói rõ được. Hắn cũng xuất thân từ một gia tộc lớn, ông bố hắn đập phá cả một

đời, mưa dầm thấm đất nên Vương Viên cũng hiểu đạo lý này.

Với đức hạnh lừa người của hệ thống này, nếu Vương Viễn giết thẳng vào chỉ sợ không đơn giản là nhiệm vụ thất bại thôi đâu.

"Hừi Coi như tên hòa thượng này thức thời."

Vương quản gia hừ lạnh, phất phất tay, cổng lớn khép lại lần nữa, những đao khách kia cũng trở về trong viện.

"Ta phải đợi đến khi nào?" Vương Viễn tò mò hỏi.

"Không đến khi nào cả!" Vương quản gia trừng mắt nói: "Sắp tới Kim Đao Môn sẽ không mở cửa."

"Vậy mà ngươi còn bảo ta chờ ở chỗ này?"

Vương Viễn câm nín, nếu không mở cửa thì cứ nói thẳng ra, cần gì bảo người ta chờ, ông già này có dám làm nói thêm mấy lời thiếu đánh hơn nữa không hả?

Sự thật chứng minh, ông lão này thực sự có can đảm!

Đối mặt với thắc mắc của Vương Viễn, Vương quản gia cây ngay không sợ chết đứng nói: "Ta bảo các ngươi chờ ở đây nhưng cũng đâu nói nhất định phải mở cửa! Các ngươi chờ đến khi nào liên quan quái gì đến ta!"

"Đệt"

Những người chơi vốn đang chờ ở cửa nghe thấy lời Vương quản gia nói thì lập tức nhốn nháo. Vương Viễn cũng bị chọc tức.

"Đù, tên này muốn chơi rắn thật đấy hả?"

Những người chơi có thể ngoan ngoãn đứng đây chắc chắn đã được chứng kiến thực lực của đám đao khách kia, nếu không ai lại đi sợ một lão già khốn nạn chứ.

Những đao khách này đều là NPC tinh anh cấp hai mươi có chút thành tựu,

nhất là hai tên cầm đầu kia thuộc cấp BOSS, với thực lực hiện giờ của người chơi mà muốn xông vào thì chẳng khác nào đi chịu chết.