Ngạo Nghễ Trảm Thần

Chương 43: Một Đám Ô Hợp 2



Chỉ thấy Vương Viễn cười thản nhiên, Nhất Mộng Như Thị còn chưa phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, thì Vương Viễn đã cắm châm độc lên vai Nhất Mộng Như Thị.

"Phập!"

'Trúng một phát châm độc, sắc mặt của Nhất Mộng Như Thị trở nên xanh mét trong nháy mắt.

"Ha hai"

Đúng lúc này, người chơi nam ở bên cạnh Bôi Mạc Đình cười ha ha, thúc giục nội lực ở tay phải, ánh sáng lóe lên đè lên lưng Nhất Mộng Như Thị.

Ngay sau đó, sắc mặt Nhất Mộng Như Thị khôi phục như lúc ban đầu. Ngũ Khí Trình Tường! Kim Đỉnh Miên Chưởng! Người này là đệ tử của phái Nga MII !

Hắn đã từng gặp không ít đệ tử của phái Nga Mi, nhưng đệ tử nam ở phái Nga Mi lại cực kỳ ít, người này có thể chui vào phái Nga Mi chắc chăn là một nhân tài.

Giải độc cho Nhất Mộng Như Thị xong, đệ tử phái Nga Mi nọ cười tủm tỉm và nói:" Tiểu Mộng này, lần này gặp được đối thủ rồi nhé, không phải ai cũng bó tay. với ngươi đâu."

Dứt lời, đệ tử phái Nga Mi mỉm cười rồi chắp tay vái Vương Viễn: "Phái Nga Mi, Đỉnh Lão Tiên, Ngưu ca không hổ là cao thủ lên thông cáo giang hồ hai lần, quả là danh bất hư truyền."

Giai đoạn đầu của trò chơi, phái Ngũ Độc mang theo công kích có thuộc tính độc cực kỳ mạnh mẽ, Nhất Mộng Như Thị lại càng là nhân tài kiệt xuất trong đó. Độc công trên người chưa bao giờ gặp phải đối thủ, không ngờ lại gặp được tên quái thai Vương Viễn này, suýt chút nữa thì chết dưới châm độc của mình.

"Thất kính thất kính! Ngươi mới là cao thủ chân chính."

Vương Viễn cũng chắp tay vái Đinh Lão Tiên.

Người chơi nam vào phái Nga Mi, việc này còn yêu cầu cao hơn cả tiến vào môn phái ẩn, cho dù Định Lão Tiên này không phải là cao nhân, thì cũng là người có tài giỏi.

"Nào có, nào có."

Đinh Lão Tiên khoát tay, cười đáp: "Cơ duyên xảo hợp, cơ duyên xảo hợp."

Xem ra Đinh Lão Tiên cũng không phải là lần đầu tiên được người vái kiểu này.

Lần đầu gặp mặt, Vương Viễn đã hiểu sơ bộ về gia tộc Một Đám Ô Hợp trước mắt này.

Tục ngữ nói rất đúng, vật họp theo loài, người phân theo nhóm, trên cơ bản, bạn của cao thủ không có kẻ yếu.

Bôi Mạc Đình có thực lực cao cường, vốn có kiếm pháp cao siêu, chưởng pháp tuyệt vời, hiện giờ lại học thêm kiếm pháp Tuyệt Học, thực lực xem như mỗi người một vẻ với Vương Viễn.

Tính cách của Nhất Mộng Như Thị có hơi xấu, nhưng thân thủ cũng rất cao, chỉ là gặp được người cứng mềm không ăn như Vương Viễn mới chịu thiệt. Đổi lại là người chơi bình thường bị Bích Lân Châm đâm một phát, phỏng chừng đã tiêu dời rồi.

Đinh Lão Tiên không phô bày thân thủ của mình, nhưng từ tốc độ giải độc của gã có thể nhìn ra được, nội lực của người này có phần thâm hậu, chắc hẳn là nội công Trung Cấp, dù sao cũng là một nam đệ tử lăn lộn trong phái Nga Mi, nhất định là có sở trường của mình.

Về phần Độc Cô Tiểu Linh thì... người này có thể cướp đồ dưới mí mắt của Hồng Hoa hội, cũng không phải là đèn cạn dầu.

Mấy người này có thể tụ hợp với nhau, không phải không có lý do.

Sau khi mấy người ngồi xuống, Bôi Mạc Đình hỏi một cách nóng vội: "Ngưu ca, rốt cuộc nhiệm vụ của ngươi là gì?"

Nghĩ đến việc mình sắp bị giam cầm, Bôi Mạc Đình cảm thấy lạnh sống lưng.

"A Di Đà Phật!" Vương Viễn học giọng điệu của Tuệ Luân hòa thượng và nói: "Các ngươi có biết Hắc Phong trại không”

"Có nghe sơ qua." Bôi Mạc Đình đáp: "Ta đã từng giết sơn tặc Hắc Phong trại khi còn ở thôn tân thủ."

"Vậy thì tốt!"

Vương Viễn đáp: "Hiện tại trong tay ta có một nhiệm vụ thanh trừng Hắc Phong trại, phần thưởng của nhiệm vụ chính là điểm hiệp nghĩa."

"Thanh trừng Hắc Phong trại?"

Vương Viễn vừa dứt lời, mấy người Bôi Mạc Đình đều sửng sốt, sau đó Đinh Lão Tiên hỏi với vẻ mặt lo lắng: "Năm người chúng ta có thể làm được sao?"

Hắc Phong trại nằm ở trên núi Hắc Phong, tuy rằng khung cảnh xung quanh cũng không được đẹp cho lắm, nhưng đây là một nơi có vị trí vô cùng quan trọng, nổi danh là dễ thủ khó công.

Từ khi trò chơi được mở ra cho tới nay, các bang hội lớn trong chốn võ lâm đều đã thử đến tấn công Hắc Phong trại, nhưng không có bất kì ai bước vào được. cửa Hắc Phong trại, có thể thấy được độ khó của Hắc Phong trại cao như thế nào.

Vương Viễn kéo đội ngũ năm người đến đánh Hắc Phong trại, đám người Đinh Lão Tiên tuy có năng lực không tồi, nhưng không tránh khỏi có chút lo lắng.

"Tạm ổn." Vương Viễn thờ ơ nói "Nhìn qua cũng không có tính khiêu chiến cho lắm"

"Không có tính khiêu chiến cho lắm?”

Nghe Vương Viễn nói mà vẻ mặt Đinh Lão Tiên ngơ ngác... Hắc Phong trại là phụ bản khó nhất mà người chơi muốn chinh phục lúc này, nhưng người này lại không thèm để vào mắt, thái độ coi thường như vậy khiến Đinh Lão Tiên và Nhất Mộng Như Thị không sao nắm bắt được.

"Yên tâm đi."

Thấy biểu cảm của Đinh Lão Tiên, Bôi Mạc Đình ở một bên nói: "Nếu như ngươi cùng làm nhiệm vụ lão Ngưu rồi thì chắc chắn không cần nghỉ ngờ lời của

hắn.

Bôi Mạc Đình biết năng lực của Vương Viễn, tên này không những có thực lực vô cùng mạnh mẽ mà trong đầu còn đầy thủ đoạn không theo lẽ thường. Ở trước mặt đám NPC xảo trá bắt chẹt lại còn giỏi lừa gạt hãm hại, tuy rằng hành vi của hắn khiến người khác tức lộn ruột nhưng kết quả cuối cùng vẫn làm người khác. phải mở mang tầm mắt.


Đinh Lão Tiên khá là sành sỏi, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu vậy thì chúng ta thử một lần, nếu như không được thì nghĩ cách khác."

Trong lời của gã vẫn tràn đầy nghỉ hoặc nhưng ngôn ngữ khéo léo rất nhiều. "Còn cô? Cô có ý kiến gì không?”

Thấy Đinh Lão Tiên và Nhất Mộng Như Thị không nói gì nữa, Vương Viễn hỏi Độc Cô Tiểu Linh đang đứng một bên.

"Hì hì, không có!" Độc Cô Tiểu Linh mỉm cười nhìn Vương Viễn. Da đầu Vương Viễn chợt tê dại, tiện tay cho mình một cái tát, thật là dễ thương, rảnh rỗi không có gì để làm hay sao mà lại để ý cô nàng không đứng đắn này, không phải vô lại quá sao.