Tuy Nhất Mộng Như Thị biết lực phòng ngự của Vương Viễn rất cao, nhưng thấy cảnh tượng trước mắt, Nhất Mộng Như Thị vẫn phải trợn to con mắt.
Bởi vì những con quái hình người tinh thông chiêu thức võ học nên lực công kích rất đáng sợ, những người chơi bình thường đánh với những con quái này đều phải chú ý tránh đòn và phản đòn. Chẳng ai dám một mình đối phó với một đám quái vì sợ bản thân sẽ bị đao chém lung tung giết chết.
Vương Viễn thì ngược lại, tay không, không né tránh cũng không phản đòn, mười mấy tên sơn tặc cùng đánh cũng không thể làm hắn bị thương. Sự cường hãn như vậy Nhất Mộng Như Thị mới lần đầu nhìn thấy, thảo nào tên đầu trọc kia dám đảm bảo bọn họ chỉ cần đứng phía sau hắn là sẽ được bảo vệ an toàn.
Lúc đầu Nhất Mộng Như Thị còn nghĩ là Vương Viễn mạnh miệng, nhưng hiện tại dựa vào thực lực của Vương Viễn thì việc này hắn làm được.
Vương Viễn cùng Bôi Mạc Đình đã từng cùng nhau tiêu diệt Dư Thương Hải, hai người phối hợp đã quen nên vô cùng thành thạo.
Thái Nhạc Kiếm trong tay Bôi Mạc Đình, cảnh giới kiếm pháp + 1, ra đòn nhanh, sát thương cao, tiến được lùi được không ai có thể cản nổi.
Vương Viễn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công bảo vệ, sức lực vô cùng lớn, khả năng phòng ngự không chê vào đâu.
Hai người một công một thủ, một trước một sau, một mình chiến đấu áp đảo. toàn bộ đám sơn tặc.
Nhất là Bôi Mạc Đình, lúc trước Hoa Sơn kiếm pháp của tên nhóc này đã vô cùng thuần thục, lúc này mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều để lộ ra cảm giác ngay thẳng chính trực.
Sau khi học được tuyệt học Tịch Tà Kiếm Pháp, thân pháp của Bôi Mạc Đình không hiểu sao lại trở nên vô cùng quỷ dị, kiếm pháp chính khí nghiêm nghị ban đầu cũng biến thành xảo quyệt ác độc. Một thanh trường kiếm tung bay trên dưới giống như rắn độc, luôn đâm trúng cổ họng của mục tiêu tại những góc độ không thể nào lường trước được, Vương Viễn nhìn mà lông mày cũng nhướng lên.
Mới có một ngày một đêm không gặp mà y giống như biến thành người khác vậy.
Hai người Vương Viễn đối phó bọn sơn tặc, Độc Cô Tiểu Linh và Nhất Mộng Như Thị phía sau cũng nhàn rỗi hơn.
Độc Cô Tiểu Linh thân pháp cao, tốc độ nhanh, từng mũi tên bay ra, thể hiện khả năng không kém gì Bôi Mạc Đình.
Những đòn tấn công của Nhất Mộng Như Thị đều có độc, một hồi thì giảm tốc độ, một chốc thì lại trừ máu, bọn sơn tặc kêu khổ không ngừng.
Đinh Lão Tiên, một mình làm công tác hậu cần, đứng ở phía sau bốn người không có bất kì cơ hội nào để nhúng tay vào.
Cũng không có cách nào, gã chỉ có thể dùng nội công để khử độc, chữa trị. Có Vương Viễn ở đây thì muốn bị thương cũng không có cơ hội, do đó mà sự có mặt của Đinh Lão Tiên trở nên rất lúng túng, chỉ có thể ở phía sau cổ vũ đám sơn tặc cố gắng lên.
Nhưng chỉ trong chốc lát, bốn năm mươi tên sơn tặc ở cửa Hắc Phong trại đã bị mấy người Vương Viễn quét sạch.
Xác chết nằm ngổn ngang đầy đất, đám người Vương Viễn có chút bất ngờ.
Xem ra độ khó của Hắc Phong trại cũng không cao, các bang hội lớn không thể qua ải Hắc Phong trại cũng chỉ vì không biết làm sao để qua được cửa.
Một phụ bản cấp thấp như thế mà không ai vào được, người thết kế trò chơi này đúng là biết cách tạo nghiệp.
"Thế nào? Ha ha"
Nhìn đám sơn tặc trước mắt được xử lí sạch sẽ, Vương Viễn xoay người cười hả hả, hỏi Nhất Mộng Như Thị: "Ta rất khá đấy chứ?”
"Hừ" Vốn Nhất Mộng Như Thị còn đang nghĩ Vương Viễn là một cao thủ, ai ngờ vừa
nhìn thấy bộ dáng dáng tươi cười đê tiện của hắn, chút thiện cảm trong lòng khó khăn lắm mới nhích lên được một chút nhất thời biến mất tăm.
"Nhặt tiền, nhặt tiền, nhặt tiền."
Đinh Lão Tiên không hổ là người có kinh nghiệm, giải quyết hậu quả rất thành thạo, mấy người Vương Viễn xử lí sạch sẽ đám sơn tặc, Đinh Lão Tiên đi lên lật thi thể. Đám sơn tặc này vào nhà cướp của rất có thành tựu nha, đủ để cống hiến cho nhóm bọn họ hai lượng vàng.
Nhìn gương mặt rạng rỡ của Đinh Lão Tiên, Vương Viễn có chút buồn bực, tên này cũng không thiếu tiền mà, sao lại ham tiền đến mức đấy?
"Tiếp tục tiến lên đi!"
Hắc Phong trại khá là quy mô, vừa nấy năm người Vương Viễn mới chỉ xử lí đám sơn tặc trước cửa, theo bậc thang đi lên, là tụ nghĩa sảnh của Hắc Phong trại, tên cầm đầu Hắc Phong trại Diêu Thúc Khanh đang ở trên đó.
"Âm ầm!"
Mấy người Vương Viễn tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên một bóng người khổng lồ giáng xuống, giống như một ngọn tháp bằng sắt chắn trước mặt mọi người.
Năm người ngẩng đầu lên nhìn, đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó mấy người Bôi Mạc Đình thiếu chút nữa phì cười.
Tên thổ phỉ trước mắt có tướng mạo lực lưỡng vạm vỡ, cái đầu bóng loáng nhìn trông rất hung hấn, trên cổ còn đeo một chuỗi phật châu cỡ lớn màu đen, mày sắc như đao, nhìn khá quen mặt.
Nếu trong tay gã không cầm theo cây thiền trượng thì mọi người còn tưởng tên trước mắt là Vương Viễn đây.
"Ha ha, là anh em của ngươi à?”
Bôi Mạc Đình nhìn thoáng qua đại hòa thượng trước mặt rồi lại nhìn Vương Viễn một chút, không nhịn được hỏi.
"Hì hì, em ruột!”
Độc Cô Tiểu Linh đứng một bên cong cong khóe miệng nhìn Vương Viễn khiến da đầu hắn phải tê dại, có trời mới biết trong đầu cô gái này đang nghĩ cái gì.
"Biến biến biến! Diện mạo đẹp trai là vấn đề của ta, các ngươi đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.
Vương Viễn dựng thẳng ngón giữa, khinh bỉ hai tên tiện nhân dám lấy dung mạo của hắn ra đùa giỡn.
Lúc này, đại hòa thượng nhìn thi thể sơn tặc bốn phía xung quanh không khỏi nhíu mày một cái, chỉ vào đám người đang đùa giỡn nói: 'Dám tàn sát anh em Hắc Phong trại chúng ta, xem chừng các ngươi không để Trấn Tam Sơn ta vào mắt."
Dựa theo lời giới thiệu của vị hòa thường này, trước mắt tổ đội mấy người Vương Viễn hiện ra thông tin.
[Túy Phật gia - Trấn Tam Sơn] (BOSS)
Võ học tinh thông: Phục Ma Trượng Pháp (Lược Hữu Tiểu Thành)
Giới thiệu bối cảnh: Tam đương gia của Hắc Phong trại, vốn là đệ tử Thiếu. lâm, vì không tuân thủ thanh quy giới luật nên bị đuổi ra khỏi sơn môn đi đến núi Hắc Phong làm cướp. Sức mạnh của gã rất lớn, thực lực cũng rất mạnh, Phục Ma Trượng Pháp không có đối thủ.