Ngạo Nghễ Trảm Thần

Chương 59: BOSS ẩn



"Đúng đó... còn là đại đương gia nữa chứ, lẽ nào không có kho báu gì sao? Hắc Phong trại cướp bóc nhiều năm như vậy mà công trạng cũng kém quá đi mất." Độc Cô Tiểu Linh cũng không khỏi bĩu môi.

"Kho báu?"

Cái này gọi là người nói vô tình mà người nghe lại hữu ý.

Độc Cô Tiểu Linh chỉ thuận miệng nói, nhưng trước mắt Vương Viễn lại sáng ngời, hắn không nói hai lời lập tức đẩy cửa bước vào đại sảnh.

"Ngươi làm gì vậy?" Thấy Vương Viễn vào phòng, những người khác cũng đều đi theo.

Khi mọi người tiến vào đại sảnh, chỉ thấy một cái rương hai màu đen đỏ đặt ngay chính giữa sảnh.

[Rương di vật của Diêu Thúc Khanh] Trạng thái: Có thể mở "Đây là... cái đệt, trò chơi này thật vô sỉ!"

Nhìn thấy bảo rương, sắc mặt của đám người Bôi Mạc Đình lập tức tối sâm lại.

"Ta biết sẽ thế này mà."

Còn Vương Viễn lại chẳng bất ngờ một tí nào, ngược lại còn có chút muốn cười.

Người vô sỉ nhất trên thế giới không ai bằng chính là người thiết kế trò chơi, những người này luôn tìm trăm phương nghìn kế để ăn bớt phần thưởng của người chơi. Nếu như Vương Viễn không tới đại sảnh kiểm tra một phen, thì e rằng cứ vậy mà bỏ lỡ mất bảo rương này.

Hơn nữa, cũng chẳng có chỗ nào nói lý trong chuyện này. Dù sao thì thứ này cũng ở trong phòng, ai bảo ngươi không tìm nó? Nói không chừng, những người thiết kế khốn nạn kia sẽ nói: đây là trò chơi thực tế ảo, toàn bộ đều chân thật, không làm mà đòi có ăn thì không có đâu nha.

Vương Viễn mở bảo rương, lấy hai quyển sách bên trong ra.

[Sáu mươi tư thức Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao] (Bản thật)

Phân loại: Đao pháp

Phẩm chất: Trung Cấp

Giới thiệu: Võ học trấn phái của Tần Gia trại, thế như mãnh hổ, uy lực kinh người.

Yêu cầu sử dụng: Lực cánh tay 21, Ngộ tính 25.

Bối cảnh vật phẩm: Bản thật của bí tịch công pháp Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao, chứa năm thức mạnh nhất, có tổng cộng sáu mươi tư thức không hoàn chỉnh, đã truyền qua tay nhiều người, rồi rơi vào tay Diêu Thúc Khanh.

[Thiên Công Khai Vật] (Quyển ba)

Phân loại: Thuật cơ quan

Phẩm chất: Trung Cấp

Giới thiệu: Thuật cơ quan lưu truyền trong giang hồ, ghi chép lại kỹ thuật cơ quan uyên thâm.

Yêu cầu sử dụng: Thân pháp 40, Ngộ tính 37

Bối cảnh vật phẩm: Một môn kỹ xảo cao thâm, người không có thiên tư thông minh thì không thể học được.

Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao được mệnh danh là "Thần công của tân thủ”, hiệ một trong những chiêu thức võ học không cần nhập môn mà vẫn có thể tu luyện ở thôn tân thủ, có thể rơi xuống từ trên người BOSS sơn tặc ở thôn tân thủ, uy lực lớn, điều kiện sử dụng thấp, tính giá trị tương đối cao.

Nhưng Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao mà hầu hết mọi người đã học đều là phiên bản không đầy đủ, thiếu mất năm chiêu thức mạnh nhất, chỉ còn lại năm mươi chín chiêu, thuộc loại võ học Cấp Thấp.

Mà bản Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao này của Diêu Thúc Khanh lại là bản hoàn chỉnh sáu mươi tư thức, thuộc loại võ học Trung Cấp. Tuy chỉ nhiều hơn năm chiêu, nhưng đối với môn công pháp này mà nói, lại là một bước nhảy vọt về chất lượng.

Thế nhưng phần lớn công pháp giang hồ đều mang tính chất chuyển tiếp, không có cách nào so sánh được với công pháp môn phái. Hiện giờ, phần lớn người chơi đều bái nhập môn pháp, mặc dù Ngũ Đoạn Hổ Môn Đao là công pháp Trung Cấp, nhưng giá trị cũng không tính là quá cao, chỉ có thể bán cho người chơi giang hồ chưa bái nhập môn phái nào.

Mấy người Vương Viễn không có đao khách, quyển sách này cuối cùng cũng chỉ có thể quăng cho Vương Viễn như rác rưởi.

Về phần Thiên Công Khai Vật, quyển sách này thuộc phạm vĩ kỹ thuật của thuật cơ quan.

Thuật cơ quan là một chỉ nhánh của Đường Môn, cũng là một trường phái cực kỳ đặc thù, có thể chế tạo các loại cơ quan lạ lùng và kỳ quặc như cơ quan, bẫy rập, con rối để hỗ trợ người chơi chiến đấu.

Tuy thứ này có đặc điểm riêng, nhưng nó có vẻ không được ăn nhập với trò chơi võ hiệp cho lắm.

Mọi người đều là "người trong võ lâm", tất cả mọi thứ đều là hạ phẩm, chỉ có võ học là cao, nên hiển nhiên những loại kỹ thuật điệu nghệ này không phổ biến cho lắm. Cho nên ngay cả trong Đường Môn, phần lớn người chơi đều chuyên về tấn công ám khí, người chơi học thuật cơ quan cũng cực kỳ ít ỏi, mà Độc Cô Tiểu Linh chính là người chơi trường phái cơ quan cực kỳ hiếm thấy đó.

Nhìn thấy bản Thiên Công Khai Vật này, ánh mắt Độc Cô Tiểu Linh nhìn chằm chằm vào nó.

"Muốn sao?" Thấy dáng vẻ này của Độc Cô Tiểu Linh, Vương Viễn híp mắt lại hỏi. "Muốn chứ, muốn chứ..." Độc Cô Tiểu Linh liên tục gật đầu.

"Muốn cũng được, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một chuyện." Vương Viễn nhìn chằm chằm vào Độc Cô Tiểu Linh và nói.

"Ngươi... ngươi muốn làm gì?" Độc Cô Tiểu Linh nghe vậy, cô ta lùi lại một bước theo bản năng, và nhìn Vương Viễn một cách cảnh giác.

"Ta đã giải thích với ngươi rất nhiều lần rồi!" Vương Viễn nói một cách nghiêm túc lạ thường: "Ta là người bình thường, đừng có dùng ánh mắt kỳ quặc đó để nhìn ta, bằng không ta sẽ xé rách quyển sách này."

Nói xong, Vương Viễn làm bộ sắp xé sách.

"Đừng đừng đừng... đừng mà."

Độc Cô Tiểu Linh biết sức lực của Vương Viễn lớn đến đâu, thấy Vương Viễn

sắp xé sách, cô ta lập tức hoảng hốt, vội vàng ngăn lại: 'Đừng kích động, sau này ta không nói nữa là được..."

"Nói thế còn nghe được!”

Vương Viễn gật đầu hài lòng, thuận tay ném Thiên Công Khai Vật cho Độc Cô Tiểu Linh.

Diêu Thúc Khanh là đại đầu mục của Hắc Phong trại, gã vừa chết, theo lý thuyết thì cũng coi như đã thanh trừng xong Hắc Phong trại.

Sau khi chia chiến lợi phẩm xong xuôi, mọi người đang chuẩn bị xuống núi

bàn giao nhiệm vụ, thì Vương Viễn lại đột nhiên nói: "Sao ta cứ cảm thấy có gì đó kỳ quái nhỉ."


"Vậy tại sao chúng ta đã giết chết Diêu Thúc Khanh mà vẫn không có thông cáo giang hồ?" Vương Viễn lại hỏi.

"Chuyện này..." Vương Viễn hỏi một câu như vậy khiến đoàn người đều sửng sốt.

Trong "Đại Võ Tiên", thông cáo giang hồ được dựa trên danh vọng của mục tiêu.

Tứ Phương Quần Hiệp là tiêu chuẩn danh vọng thấp nhất.