Ngạo Nghễ Trảm Thần

Chương 61: Vẫn không hiểu?



Dưới tình huống này khẳng định không dẫn nổi BOSS, muốn dẫn cũng chỉ có thể dẫn sơn tặc. 

 Tuy khinh công của Độc Cô Tiểu Linh cao nhưng cũng không phải là không có giới hạn, sau núi có chừng hai trăm tên sơn tặc, nếu kéo ra có thể vây kín đình viện, Độc Cô Tiểu Linh có chạy nhanh đến mấy cũng không thoát khỏi được nhiều người như vậy. 

 "Ngươi bị ngu sao?" Vương Viễn lắc lắc ngón trỏ ở trước mặt Độc Cô Tiểu Linh: "Lấy bản thân làm mồi nhử để dẫn địch? Quá ngu xuẩn!" 

 "Vậy làm sao bây giờ?" Độc Cô Tiểu Linh nghi ngờ hỏi. 

 Độc Cô Tiểu Linh có khinh công cao như vậy, đương nhiên là người chuyên nghiệp trong lĩnh vực kéo quái, thế nhưng chuyên nghiệp như cô ta vẫn chưa nghe đến cách kéo quái mà không cần lấy mình làm mồi nhử bao giờ. 

 "Ha ha!" 

 Vương Viễn cười ha ha, quay đầu nhìn đại sảnh sau lưng, hỏi đám người của Một Đám Ô Hợp: "Các ngươi có biết những tên sơn tặc này làm gì giỏi nhất không?" 

 "Đương nhiên là giết người phóng hoả!" Mọi người tỏ vẻ khinh thường, hỏi vấn đề này thật sự là coi thường trí thông minh của họ. 

 "Đúng vậy, đây chính là điểm khác biệt giữa các ngươi và sơn tặc." Vương Viễn nói: "Các ngươi chỉ biết giết người, không biết phóng hoả." 

 "Phóng... Phóng hỏa?" 

 Đám người Bôi Mạc Đình mặt hiện đầy những dấu hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?" 

 "Vẫn không hiểu? Các ngươi thực sự rất đần!" 

 Vương Viễn bất lực nói: "Chỉ cần chúng ta cầm một cây đuốc đốt phía trước núi, sơn tặc phía sau núi khẳng định sẽ chạy ra trước núi để cứu hoả, đến lúc đó chẳng phải đã tách được BOSS và sơn tặc ra hay sao?" 

 "Cái này... Cái này..." 

 Nghe được cách của Vương Viễn, Mộ Đám Ô Hợp ngơ ngác đứng tại chỗ. 

 Mấy người Bôi Mạc Đình ở trong cộng đồng người chơi đều là cao thủ tiếng tăm lừng lẫy, cũng tương đối tự tin vào tài nghệ của mình. Thế nhưng khi đứng trước mặt Vương Viễn, đám người kia vẫn cảm nhận được áp lực rất lớn. 

 Não của tên ngốc này quả thực rất nhanh nhạy, muốn nghĩ cách chỉ cần há mồm là có. 

 Loại chuyện như phóng hỏa đốt núi này bình thường đều là chuyện mọi người nghĩ cũng không dám nghĩ, hòa thượng này lại nói một cách thản nhiên hời hợt như vậy. Thái độ thuần thục khiến mọi người không kiềm được nghi ngờ nghề nghiệp ngoài đời của Vương Viễn là gì, chẳng lẽ thực tế hắn là một tên cướp? Có nên báo cảnh sát bắt hắn trước rồi nói chuyện sau không? 

 "Thế nào? Không phóng hoả?" 

 Thấy đám người nhìn mình như vậy, Vương Viễn có chút buồn bực. 

 "Không không..." Đám người đồng loạt lắc đầu, nói đùa, đây là hành vi phạm pháp rồi. 

 "Xem ra tuổi thơ của các ngươi không hoàn chỉnh rồi!" 

 Vương Viễn lắc đầu nói: "Khi còn bé ta không hiểu chuyện, cha ta ép ta làm những việc ta không muốn làm, để có thể đi ra ngoài chơi ta đã đốt nhà thờ tổ của thôn, làm cả thôn hỗn loạn." 

 "..." 

 Mọi người hoảng sợ hỏi: "Sau đó thì sao?" 

 "Sau đó suýt chút nữa bị cha ta gửi xuống dưới tạ tội với tổ tông..." Vương Viễn quay đầu đi, mặt đầy bi thương. 

 Học cái tốt thì khó, học cái xấu thì nhanh như gió. 

 Dưới sự chỉ đạo của chuyên gia Vương Viễn, đám người Nhất Mộng Như Thị lấy mấy cây đuốc, chia ra ném vào Tụ Nghĩa sảnh và các phòng bên cạnh. 

 Không mất quá nhiều thời gian để ngọn lửa lan từ cửa sổ tới nóc nhà. 

 Gió núi thổi một cái, ngọn lửa đón gió cháy mạnh, bốc cao mấy trượng, sau khi đốt xong đại sảnh thì cháy đến cỏ hoang, hơn nữa còn lan ra bốn phía với tốc độ cực nhanh. 

 Giang hồ thông báo: [Người chơi Nhất Mộng Như Thị, Độc Cô Tiểu Linh, Đinh Lão Tiên phóng hỏa đốt núi, hành động cực kì tồi tệ, hiệp nghĩa - 50, trở thành ác nhân, xin các vị đại hiệp hãy cẩn thận.] 

 "Con mẹ nó!" 

 Thấy nhắc nhở của hệ thống, Đinh Lão Tiên rất muốn khóc. 

 Ngũ Độc giáo là tà phái, Đường Môn là môn phái trung lập, điểm hiệp nghĩa đối với bọn họ không quan trọng, mình thuộc phái Nga Mi, là chính đạo, tại sao phải đi theo hai bà điên này đập phá chứ. Sau nhiệm vụ này kiểu gì mình cũng sẽ bị bắt vào nhà tù mất thôi. 

 Bôi Mạc Đình trốn ở trên sườn núi cùng Vương Viễn, khi y nhìn thấy thông báo của hệ thống liền cảm thấy bi ai trong lòng. Mẹ nó, thật may lúc nãy mình nghe lời Vương Viễn, ngoan ngoãn trốn ở chỗ này chờ BOSS lạc đàn, nếu không thì nhiệm vụ này của mình coi như đổ sông đổ biển rồi. 

 Quay đầu nhìn ngọn lửa đang bốc lên ngùn ngụt, Vương Viễn xoay người, vận nội lực từ trên xuống dưới, rống to: "Không xong! ! Cháy rồi! !" 

 "! !? ?" 

 Nghe được tiếng gào của Vương Viễn, bọn sơn tặc đang đi tuần tra nhìn về phía hắn, chỉ thấy ngọn lửa ở Tụ Nghĩa sảnh đã sắp lan tới sườn núi. 

 "Không xong, cháy rồi!" 

 "Gấp cái gì, nhanh cứu hỏa!" 

 Đúng như dự đoán, thấy ngọn lửa ở phía trước núi, bọn sơn tặc phía sau núi nhất thời loạn cào cào, tên BOSS đầu to thấy vậy vội vàng đứng dậy ra lệnh cho bọn sơn tặc xuống cứu hỏa, nhận được mệnh lệnh, bọn sơn tặc vừa kêu vừa chạy về phía đại sảnh ở trước núi, trong chốc lát chỉ còn lại một mình tên BOSS ở trong sân. 

 Tất cả sơn tặc đều đi cứu hỏa, BOSS xoay người, trở về nhà kéo một cái bao chạy ra ngoài. 

 "Phập!" 

 Gã mới chạy được vài bước thì đột nhiên một cây thiền trượng từ trên trời hạ xuống, cắm trước mặt BOSS, ngăn cản đường đi của gã. 

 "?" 

 Thấy thiền trượng trước người, BOSS nhíu mày. 

 "Ầm!" 

 Sau đó lại có một tiếng vang thật lớn, một hoà thượng cường tráng rơi từ trên trời xuống, tạo ra một cái hố to ở trên đất, mặt đất xung quanh cũng rung lắc theo. 

 "A Di Đà Phật!" 

 Không biết mình suýt nữa thì đè chết BOSS, Vương Viễn đọc một tiếng phật hiệu, sau đó nhìn tên BOSS đầu to kia, cười híp mắt: "Thí chủ, ngươi định đi đâu vậy?" 

 "Con mẹ nó! Ta còn tưởng ngươi là đồ con rùa Trấn Tam Sơn đấy." 

 Điểm khí huyết: 15000/15000 

 Điểm nội lực: 1000/1000 

 Võ học tinh thông: Quyền pháp phái Nam Hải (Hạc Lập Kê Quần) 

 Giới thiệu: Tiểu Sát Thần Tôn Tam Phách, đệ tử duy nhất của một trong tứ đại ác nhân Nhạc Lão Tam, võ công cao cường, làm chuyện xấu khắp nơi.