Ngạo Nghễ Trảm Thần

Chương 64: Ngươi muốn chết à?



Ngay khi hai người Vương Viễn đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô gái thì cô ta đột nhiên mở mắt. Ngay sau đó vung mạnh bàn tay hướng về phía mặt của Vương Viễn. 

 "Con mẹ nó! Ngươi muốn chết à?" 

 Vương Viễn thấy vậy, theo bản năng lấy tay trái ngăn cản bàn tay của cô nương kia, tay phải ngay lập tức đáp trả lại. 

 "Chát!" 

 Một tiếng thanh thúy vang lên, trên khuôn mặt trắng như tuyết của cô nương kia đột nhiên xuất hiện năm dấu tay hồng hồng. 

 Mẹ nó, ân đền oán trả là gì? Đây chính là ân đền oán trả! 

 Dù gì thì Vương Viễn cũng coi là ân nhân cứu mạng của nữ nhân này, cô ta không cảm ơn thì thôi, lại còn định tát hắn một cái. Đương nhiên Vương Viễn sẽ không nương tay với cô ta. 

 Lực tay của Vương Viễn cực cao, một cái tát này trực tiếp khiến cô nương kia choáng váng. 

 Ngay cả Bôi Mạc Đình đứng bên cạnh cũng trợn mắt hốc mồm, chỉ cô nương kia, kinh ngạc hỏi Vương Viễn: "Ngươi... Ngươi đánh phụ nữ?" 

 Tỉ lệ nam nữ trong trò chơi này không đồng đều, vô luận là người chơi nữ hay NPC nữ đều là tồn tại khiến người ta ưa thích. Đừng nói một cô nương xinh đẹp như vậy, cho dù là một người chơi nữ có sắc đẹp bình thường mọi người cũng sẽ không động thủ một cách tuỳ tiện, một tát này của Vương Viễn thật sự khiến người ta có chút không tin nổi. 

 "Ta muốn đánh cô ta đấy!" 

 Vương Viễn tức giận nói: "May cô ta là nữ, nếu không ta đạp cô ta đến bố mẹ cũng không nhận ra rồi!" 

 Mẹ, loại người vong ân phụ nghĩa như này thì sống để làm gì, đánh chết là tốt nhất. 

 "Hừ!" 

 Cô nương kia nghe vậy hừ lạnh, nói: "Ta đã từng thề độc, nếu có người đàn ông nào nhìn thấy khuôn mặt của ta, hoặc là ta giết hắn, hoặc là..." 

 Đang nói, cô gái kia ngẩng đầu lên. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Vương Viễn, cô ta giật mình, kêu lớn: "Ta giết ngươi!" 

 Vừa nói cô gái vừa nhấc tay lên, một mũi tên bay ra từ trong tay áo cô ta, bắn thẳng về phía mặt của Vương Viễn. Thấy vậy, sắc mặt của Vương Viễn lạnh hẳn xuống, không né tránh cũng không đón đỡ. 

 "Leng keng!" 

 Mũi tên chạm vào người Vương Viễn, sau đó bị bật ra, rơi trên đất. Cùng lúc đó Vương Viễn quơ tay trái, lại quất một cái tát vào má trái của cô gái kia. Nếu cái tát đầu tiên chẳng qua là phản xạ của Vương Viễn thì một tát này dùng toàn bộ sức lực của Vương Viễn. 

 "Chát!" 

 Lại một tiếng thanh thúy vang lên, cô nương kia bị Vương Viễn tát bay ra ngoài, sau đó ngã nhào xuống đất. 

 Không đợi cô nương kia bò dậy, Vương Viễn ngay lập tức đi tới, tay phải nhấc lên, chuẩn bị đánh tiếp. Cô nương kia thấy Vương Viễn giơ cao bàn tay, cả người run rẩy, vội vàng nghiêng người, mặt đầy vẻ hoảng sợ. 

 "Biết sợ thì tốt!" 

 Thấy bộ dáng như vậy của cô nương, Vương Viễn hạ tay xuống, trừng mắt hỏi: "Tên ngươi là gì?" 

 "Mộc Uyển Thanh!" 

 Mặc dù cô nương kia vẫn rất kinh hoàng, nhưng lại không phục nói: "Ta không giết được ngươi, chẳng lẽ ta cũng không tự sát được sao!" 

 "Được, vậy cho ngươi thứ này!" 

 Vương Viễn nghe vậy rút thiền trượng ra, đưa cho Mộc Uyển Thanh, nói: "Đi ra chỗ nào xa xa mà chết, đừng chết trước mặt ta! Phiền lắm!" 

 "..." 

 Mộc Uyển Thanh im lặng nhìn thiền trượng trong tay Vương Viễn, hừ lạnh: "Hừ, không cầm nổi!" 

 "Xì!" 

 Vương Viễn tiện tay rút một thanh kiếm từ trong túi xách ra, lại đưa tới trước mắt Mộc Uyển Thanh: "Cầm đi..." 

 "Ngươi!" 

 Mộc Uyển Thanh nhìn thanh kiếm trong tay Vương Viễn một cái, sau đó lại nhìn Vương Viễn, lửa giận bùng lên. 

 Rất hiển nhiên, cô nàng này chưa bao giờ thấy một nam nhân không thương hoa tiếc ngọc như vậy. 

 "Hừ! Ngươi bảo ta chết là ta phải chết sao?" Mộc Uyển Thanh đứng lên, miệng vẫn làu bàu: "Ta sẽ không bao giờ nghe lời ngươi, hẹn gặp lại!" 

 Nói xong, Mộc Uyển Thanh huýt sáo, một con ngựa màu đen lao nhanh tới, Mộc Uyển Thanh nhảy lên ngựa, trợn mắt nhìn Vương Viễn một cái, sau đó vỗ mông ngựa rời đi, để lại hai người Vương Viễn mặt đầy những dấu hỏi ở đằng sau. 

 "Thật sự không hiểu nổi..." 

 Nhìn bóng lưng của Mộc Uyển Thanh, Vương Viễn hoàn toàn không hiểu cô ta đang suy nghĩ gì. 

 Khi Vương Viễn và Mộc Uyển Thanh đang đánh nhau thì ngọn lửa trên núi Hắc Phong đã càng ngày càng cháy mạnh, đứng từ xa vẫn có thể thấy ngọn lửa cao vút trên núi Hắc Phong. 

 Thế lửa mãnh liệt như vậy, hơn nữa còn bị đám người Độc Cô Tiểu Linh liên tục quấy phá, đương nhiên bọn Sơn Tặc ở núi Hắc Phong không thể cứu hoả, bị đốt kêu cha gọi mẹ, người thì chết người thì chạy trốn... 

 Dưới núi Hắc Phong, đám người chơi đang luyện cấp nhìn thấy ngọn lửa mạnh mẽ trên núi, tất cả đều ngơ ngác đứng đó. 

 "Trời ạ, rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra? Tại sao lại như vậy?" 

 "Không thấy thông cáo của giang hồ sao, hình như là có một người tên là Độc Cô Tiểu Linh kéo đồng bọn lên đó phóng hoả đốt núi..." 

 "Bà nội nó, còn có thể chơi như vậy sao?" 

 ... 

 Chỗ nào có người thì chỗ đó có tin tức, tốc độ truyền tin tức trong trò chơi chưa bao giờ là chậm. Không biết ai quay video đăng lên diễn đàn, một truyền mười mười truyền trăm, chuyện núi Hắc Phong bốc cháy rất nhanh đã truyền khắp trò chơi. 

 Nhất thời, mọi người trong game đều đang bàn luận rất sôi nổi, cũng không biết người tên Độc Cô Tiểu Linh này là thần thánh phương nào, tại sao lại phóng hỏa đốt núi, chẳng lẽ là muốn trả thù xã hội? 

 Cùng lúc đó, đám người Vương Viễn ở trên núi cũng nhận được nhắc nhở của hệ thống. 

 [Hệ thống nhắc nhở: Bạn diệt trại Hắc Phong thành công, hoàn thành nhiệm vụ "Lấy Công Chuộc Tội", hiệp nghĩa tăng lên 55 điểm (đã cộng thêm từ danh hiệu Khắc tinh của tội ác), nhận được điểm giang hồ lịch duyệt...] 

 Lần này hệ thống không hẹp hòi một chút nào, ánh sáng vàng đồng loạt xuất hiện trên cơ thể năm người Vương Viễn, điểm giang hồ lịch duyệt phong phú nhận được từ nhiệm vụ khiến năm người ngay lập tức lên cấp. 

 Hắc Phong trại bị tiêu diệt, điểm hiệp nghĩa của Bôi Mạc Đình đã tăng lên, rốt cuộc thoát khỏi mối đe doạ bị ngồi tù.