Đây là thị trấn pháo đài lớn nhất ở phía nam của đế quốc Kaya, tên là Nhật Bất Lạc Thành.
Đúng như tên gọi của nó, mặt trời không bao giờ lặn, nhằm mô tả sự khổng lồ của khu vực này, múi giờ phía đông và phía tây kéo dài cả ngày. Ở phía đông đã là rạng sáng nhưng ở phía tây thì mặt trời vẫn chưa lặn.
Lục địa ánh sáng Ruska được chia thành hai phần bắc nam và hoàn toàn bị chia cắt làm hai bởi khu rừng rậm Nhật Bất Lạc, rừng rậm ngang cả đại lục, dài đến mấy trăm ngàn dặm, bề rộng chừng mười vạn lý, quả là nhất đạo thiên khiếm của hai miền nam bắc đại lục. Du khách bình thường phải mất ít nhất nửa năm mới có thể đi xuyên qua hết khu rừng. Hơn nữa, trong rừng rậm có nhiều nguy hiểm không kể xiết, thậm chí nhiều linh huyễn sư cùng thánh kiếm sĩ cũng không dám một mình vượt qua, khiến hai miền nam bắc khó thông thương, tạo thành cục diện miền bắc thì phồn vinh mà miền nam thì lạc hậu.
Phía bắc là tứ đại cường quốc: đế quốc Kaya, công quốc Teas, vương quốc Padolic và vương quốc Xixistan. Còn phía nam chỉ có một số nước tương đối nhỏ, không nước nào có thể so sánh được với bốn nước phía bắc. Mặc dù lãnh thổ của đế quốc Kaya trên bản đồ cũng vẽ đến miền nam, nhưng xét cho cùng thì đó chỉ là một phần nhỏ.
Vì vậy, ở thị trấn xa xôi của Tần Thành, không có gì lạ khi ngay cả một đại huyễn sư cũng khó gặp.
Nhưng ở Nhật Bất Lạc Thành này, với tư cách là pháo đài lớn nhất của đế quốc Kaya nằm ở phía nam của khu rừng Nhật Bất Lạc, dựa vào nguồn tài nguyên phong phú của khu rừng, nơi các nhà thám hiểm, thương nhân và các đội lính đánh thuê liên tục lui tới, quy mô còn hùng vĩ hơn thành Lợi Hạ Hào nổi tiếng của miền bắc và nó gấp hơn hai mươi lần so với một thành phố bình thường.
Vào buổi chiều chạng vạng, mặt trời vừa lặn, ở cổng pháo đài, một thiếu niên mặc áo choàng đen rách rưới nhìn mọi thứ trước mặt với vẻ mặt kinh ngạc.
Tường thành cao hơn trăm mét, sừng sững chọc trời, rộng bảy tám thước, tường thành được phủ một lớp sơn màu xanh lam, phong cách cổ xưa hùng vĩ. Trên đỉnh tường thành, hơn mười toà tháp đan xen cao chót vót, còn có một pháo đài với những khẩu đại bác pha lê ma thuật. Hai bên cổng pháo đài có những người lính mặc áo giáp nặng nề đang đứng canh ở những chỗ trọng yếu. Trên bầu trời có những binh đoàn điểu sư tốp năm tốp ba bay qua, thỉnh thoảng tuần tra sát đất, khí thế đều rất trang nghiêm.
Thiếu niên mặc áo đen không khỏi hạ giọng, khẽ kêu lên: “Không ngờ ở đây lại có thể nhìn thấy một thành phố hùng vĩ như vậy.”
Người thiếu niên này có mái tóc đen dài, mày kiếm mắt sáng, tuấn mĩ dị thường. Tuy rằng dáng người không cao, nhưng toàn thân đều toát lên khí chất trầm ổn, bên cạnh là một con sói màu bạc, cao bằng nửa thân người, rất bắt mắt. Những người đi qua đi lại đều liếc nhìn cô, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của cô và bộ dạng ăn mặc rách rưới thì đều tỏ vẻ khinh thường.
Một kẻ nhà quê điển hình vào thành phố, chưa bao giờ nhìn thấy thế giới rộng lớn, may mà cô còn dẫn theo một con huyễn thú, có vẻ như là một vị huyễn sư thì phải.
Ở Nhật Bất Lạc Thành, không hiếm thấy những huyễn sư đã đạt hơn thất kiếm, hoặc cũng có thể nhìn thấy nhiều huyễn sư cửu kiếm, thậm chí là đại huyễn sư. Cũng có rất nhiều huyễn sư mang theo huyễn thú như phong lang, cọp răng kiếm, báo đốm, tuyết quái, linh miêu sơn địa, còn có rất nhiều chủng loại huyễn thú không thể biết được.
“Răng Nanh, chúng ta đi thôi.” Ngập ngừng một lúc, thiếu niên mặc áo choàng đen bước vào thị trấn pháo đài tráng lệ này.
“Đứng lại! Pháo đài Nhật Bất Lạc cấm những người khả nghi ra vào!” Một tên lính mặc áo giáp sắt quan sát cô đã lâu bỗng vung cây giáo dài trong tay lên chặn người thiếu niên lại, ánh mắt lạnh lùng.
Pháo đài Nhật Bất Lạc này ngoài là một thành phố nổi tiếng còn là khu quân sự trọng yếu lớn nhất miền nam, thủ vững chắc như đồng sắt, được canh giữ nghiêm ngặt không để gián điệp từ các quốc gia khác vào, nên từ xưa đến giờ chưa từng nhận dân tị nạn. Người thiếu niên này trông rất đẹp, khí tức trầm ổn, mặc một bộ đồ rách rưới, lại dẫn theo một con huyễn thú liếc ngang liếc dọc, khiến người ta có cảm giác giống như gián điệp âm mưu giả dạng làm dân tị nạn vậy.
Người lính canh giữ thành nhìn chằm chằm vào người thiếu niên và tự nghĩ thầm: “Nhóc con, đừng tưởng mày ăn mặc như thế mà tao không nhận ra, muốn trà trộn vào trong thành à, đừng hòng qua mặt tao, kiếp sau đi!”
“Một người có thân phận khả nghi ư?” Thiếu niên mặc áo đen cảm thấy rất buồn cười, như hiểu ra điều gì, bàn tay mảnh khảnh trong tấm áo choàng thò ra, ba chiếc nhẫn với phong cách cổ xưa trên ngón tay dài trắng nõn hiện ra trong tầm mắt của mọi người, nhoáng lên trong gió, người thiếu niên lại móc chiếc huy hiệu màu bạc treo trước ngực, hỏi tên lính kia: “Như vậy thì sao?”
“Hả?” Người lính canh giữ thành mở to mắt kinh ngạc, hoảng sợ. Bên dưới huy hiệu màu bạc kia là ngôi sao ba cánh, bên trên là chín thanh kiếm nhỏ màu bạc, các mũi kiếm hội tụ tại một điểm tạo thành hình nan quạt, dưới ánh chiều tà, ánh sáng bạc tỏa ra lấp lánh khiến nhiều người qua đường phải kinh ngạc dừng lại nhìn.
Đại huyễn sư cửu kiếm!
Người lính giữ thành lập tức cảm thấy cổ họng khô rát, nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng cất thanh súng trường, cung kính cúi đầu chào: “Huyễn sư đại nhân tôn quý, xin hãy tha thứ cho sự vô lễ của tôi.”
Mặc dù trong Nhật Bất Lạc Thành không thiếu đại huyễn sư, nhưng vượt quá huyễn sư thất kiếm cũng đã khó gặp, mà người thiếu niên trước mắt lại là huyễn sư cửu kiếm, lại có được nhẫn không gian, chắc chắn là con cháu của một thế gia có địa vị rất cao, tất nhiên, một người như vậy không thể là gián điệp.
Nhiều thiên tài trong các thế gia thường ra ngoài rèn luyện, khu rừng Nhật Bất Lạc là nơi thích hợp nhất, những ai dám mạo hiểm trong khu rừng đó ít nhất đã đạt tới đại huyễn sư, hơn nữa họ rất gan dạ, bởi vì nếu họ không cẩn thận thì sẽ mất mạng ngay. Người thiếu niến mặc áo choàng đen này còn quá trẻ, không có vẻ gì là một đại huyễn sư cho lắm, nên những người lính canh giữ thành này không hề nghĩ người này sẽ đi ra ngoài rèn luyện.
Ánh mắt của mọi người nhìn tên thiếu niên mặc áo choàng đen đã hoàn toàn thay đổi, kính nể, ngưỡng mộ, thậm chí có không ít người cúi đầu chào một cách kính cẩn.
Sự tôn trọng đối với cường giả đã lên đến một sự điên cuồng đáng sợ trên lục địa này! Đây là quy luật không thể bàn cãi, đã được sinh ra sau hàng nghìn năm phát triển! Vốn dĩ thân phận của huyễn sư đã cao quý, chưa kể một huyễn sư mạnh mẽ là càng khỏi phải nói, mặc dù cô vẫn còn là một thiếu niên khá trẻ, nhưng không hề ngại bị người ta truy đuổi.
“Cửa hàng quần áo gần đây nhất ở đâu?” Thiếu niên mặc áo choàng đen không trách cứ mà lại hỏi thẳng, đúng là quần áo trên người cô quá rách nát, mặc dù cô không để ý đến cái gì mà lịch sự nho nhã nhưng cũng không muốn bị người ta khinh thường.
“Đại nhân, cứ tiếp tục đi dọc theo con đường này, còn có phòng thương mại Hải Đức, ở đó cái gì cũng bán. Họ cũng thu mua cả da lông, tinh hạch ma thú này nọ do những nhà thám hiểm lấy được từ khu rừng Nhật Bất Lạc, ngay cả chỗ ở cũng được sắp xếp, nếu đại nhân cần, bọn ta có thể cử người dẫn đường cho ngài.” Rõ ràng người lính canh giữ thành rất có kinh nghiệm, một thiếu niên phong trần mệt mỏi như vậy hẳn là vừa đi ra khỏi rừng, bổ sung nguồn cung cấp, bán vật phẩm và tìm một nơi để ở sẽ là việc đầu tiên cần làm.
“Không cần dẫn đường, cảm ơn.” Thiếu niên áo đen gật đầu rồi đi theo hướng anh ta chỉ, bước đi rất chậm, nhưng trong nháy mắt đã đi ra xa mấy chục mét, ngay cả đám người chen chúc bên cạnh cô cũng không chạm tới quần áo của cô. Con sói bạc cao gần nửa thân người nhanh chóng chạy theo, ánh mắt của những người qua đường tập trung vào huy hiệu trên ngực cô, tất cả đều tỏ vẻ ngạc nhiên, không còn ai quan tâm đến bộ quần áo rách nát của cô nữa.
Người lính canh giữ thành vẫn còn như đang nằm mơ, cảm thán nói: “Có phải thế giới này quá điên cuồng rồi không, còn trẻ như thế mà đã là đại huyễn sư cửu kiếm. Trời ạ, rốt cuộc vị đại nhân này là công tử của đại gia tộc nào thế?”
Đây chính là Ngạo Phong đã ra khỏi Tần Thành cách đây hơn một tháng.
Trước khi xuất phát, Ngạo Phong chưa bao giờ tưởng tượng được rằng lãnh thổ của lục địa ánh sáng Ruska lại rộng lớn như vậy, mà khu rừng Nhật Bất Lạc lại càng nguy hiểm hơn. Từ Tần Thành đến Nhật Bất Lạc Thành chính là khu rừng Nhật Bất Lạc, trong đó có rất nhiều ma thú cường đại.
Kể từ sau khi bị một đàn lôi điểu rượt đuổi chạy trối chết, Ngạo Phong không còn dám liều lĩnh cưỡi Răng Nanh bay quanh khu rừng nữa, đó chắc chắn là một hành động tự tìm đến cái chết.
Bình thường Răng Nanh vẫn có thể dùng sức mạng thánh thú để đối phó với một đoàn ma thú, nhưng hầu hết trong đại đa số đàn ma thú sẽ có một vị vương giả. Lần trước, trong đám ma thú lôi điểu cửu tinh còn có một con cửu tinh linh thú biến dị, Răng Nanh phải khó khăn lắm mới dẫn theo cô đứng vững được.
Kiến nhiều cũng cắn chết được con voi, nhưng Ngạo Phong và Răng Nanh không chống cự được nên nhanh chóng quay đầu bỏ chạy, khó khăn lắm mới cắt đuôi được đám liều mạng kia. Lúc đó, Ngạo Phong mới nhận ra rằng nỗi kinh hoàng của khu rừng Nhật Bất Lạc không phải là lời đồn thổi. Không chỉ một con ma thú mới là nỗi kinh hoàng, một khi cả bầy ma thú nổi điên lên, đối với một kẻ đơn thương độc mã như cô mà nói thì cực kỳ nguy hiểm.
Sau đó, Ngạo Phong bèn đi bộ trong rừng, vừa cẩn thận bước đi vừa săn ma thú, dựa vào cấp bậc tăng quá nhanh mà vững chắc của mình, thỉnh thoảng Răng Nanh chỉ ra tay trong thời điểm nguy cấp. Một tháng sau, Ngạo Phong đã sử dụng huyễn lực trong cơ thể được thuận buồm xuôi gió, kỹ năng chiến đấu siêu phàm đã được cải thiện lên một cấp độ cao hơn, phối hợp với nhất sáo bộ pháp mà gặp huyễn thú cửu tinh cũng có thể thuận lợi đánh chết.
Một người và một sói cũng chạm trán với hai con linh thú lạc bầy. Dưới sự tấn công của Răng Nanh, tinh hạch và thi thể của chúng đều tiến vào nhẫn không gian của Ngạo Phong. Hiện tại huyễn thần quyết của Ngạo Phong vẫn chưa thể ký khế cước với nhiều huyễn thú lắm, nếu không đến cấp độ thánh thú thì Ngạo Phong cũng chẳng muốn dễ dàng thuần hoá. Chỉ cần một con Răng Nanh cũng đủ sức chiến đấu mạnh mẽ rồi, có nhiều linh thú cũng không có ý nghĩa gì.
Ngạo Phong đi trong rừng khoảng một tháng, quần áo trên người gần như bị cây cỏ cào rách nát hết, hôm nay cuối cùng cô cũng đến Nhật Bất Lạc Thành này, thu hoạch cũng rất phong phú, và giờ chỉ cần tìm một chỗ để bán, mua đầy đủ vật tư là có thể đi qua khu rừng Nhật Bất Lạc trước đế quốc Kaya để tìm anh cả và chú út.
Ngạo Phong đang suy nghĩ xem nên mua cái gì, nhưng đột nhiên nghe thấy phía sau có giọng nói thở hổn hển: “Huyễn sư đại nhân tôn kính, xin đợi chút ạ.”
Ngạo Phong dừng bước, ngoái lại nhìn thì thấy một kiếm sĩ trẻ tuổi mặc một bộ giáp nhẹ tinh xảo và đeo một thanh kiếm nặng trên lưng đang đuổi theo. Người thanh niên này tóc ngắn, khí khái hào hùng, trước ngực đeo một huy hiệu thất tinh bằng tam giác bạc, dáng đi nhẹ nhàng, rất nhanh đã đuổi kịp Ngạo Phong.
Đại kiếm sĩ thất tinh, tìm mình có chuyện gì nhỉ? Ngạo Phong nheo mắt nghi ngờ, Răng Nanh dưới chân đã được thuần hoá nhân tính cũng nghiêng đầu, khẽ gầm gừ trong cổ họng, Tiểu Băng ở trong cổ áo cũng thò nửa cái đầu ra, cả hai đồng loạt nhìn về phía tên đàn ông kia.
Bị cả thú và người nhìn chằm chằm, kiếm khách trẻ tuổi cũng ngại ngùng, anh ta đỏ mặt, gãi đầu ngạc nhiên hỏi: “Anh thật sự là huyễn sư sao? Đi rất nhanh so với kiếm sĩ tôi đây, nếu không phải anh dừng lại chờ thì e rằng tôi sẽ không đuổi kịp.”
Mặc dù sức chiến đấu của huyễn sư rất cường đại nhưng nếu không có huyễn thú hỗ trợ thì cũng khó bằng kiếm sĩ được rèn luyện quanh năm. Tuy dáng người Ngạo Phong cao gầy, nhưng tốc độ đi lại nhanh hơn người thanh niên kia khiến anh ta không khỏi tấm tắc khen ngợi.
Đại kiếm sư và đại huyễn sư thuộc loại đồng cấp, kiếm sĩ thất tinh và huyễn sư thất kiếm có thực lực ngang nhau, một cao thủ trẻ tuổi như vậy khiến Ngạo Phong không thể xem thường.
“Anh là ai?”
Nghe Ngạo Phong hỏi, cậu thiếu niên khôi phục lại tinh thần, mỉm cười thân thiện: “Xin chào, tôi là Lạc Phi, là trung đội trưởng của đội lính canh giữ Nhật Bất Lạc Thành. Ban nãy tôi nghe nói có một vị đại huyễn sư cửu kiếm trẻ tuổi đến nên mới đến tìm anh, may mà anh vẫn chưa đi xa.”
Khuôn mặt tươi cười đẹp trai của thanh niên trẻ tuổi khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, ngay cả Ngạo Phong cũng không muốn đuổi anh ta đi bèn trêu ghẹo hỏi: “Sau đó thì sao? Anh sẽ không chỉ vì muốn nhìn thấy tôi mà chạy đến tận đây đó chứ?”
“Ha ha, đó là một phần lý do. Tôi rất tò mò không biết đại huyễn sư cửu kiếm trẻ tuổi kia là một quái vật ba đầu sáu tay như thế nào. Ai ngờ giờ vừa nhìn thấy đúng là một anh chàng đẹp trai.” Lạc Phi vừa nói vừa nhìn Ngạo Phong, cười đầy vẻ tán thưởng, sau đó lại nói: “Thật ra tôi đến đây để gửi thiệp mời.”
Ngạo Phong bị tên Lạc Phi vui tính này chọc cười, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên nụ cười ấm áp hiếm thấy, cô tò mò hỏi: “Thiệp mời? Người anh em à, anh có nhầm không đó, tôi vừa mới đến thành phố này, chưa quen ai cả, lại chẳng có họ hàng thân thích gì, sao lại có người gửi thiệp mời chứ?”
“Đúng vậy, thiệp mời này gửi đến anh, chính là thành chủ đại nhân đích thân mời.” Lạc Phi vỗ vỗ vai Ngạo Phong, lấy từ trong chiếc túi da trên áo giáp ra một thiệp mời màu đỏ tươi, đưa cho cô rồi nói tiếp: “Vẫn còn nửa tháng nữa mới đến cuộc tấn công thành của ma thú mỗi năm một lần. Thành chủ đại nhân công bố rộng rãi cho các cao thủ đến Nhật Bất Lạc Thành để trợ giúp, đương nhiên một vị đại huyễn sư cửu kiếm sẽ được mời vào nhóm này rồi. Người anh em à, nếu không bận chuyện gì thì nhất định đừng bỏ lỡ sự kiện quy mô lớn hàng năm này, đối với những vị cao thủ được mời, thành chủ đại nhân sẽ ban thưởng khá hậu hĩnh.”
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Lạc Phi, Ngạo Phong cảm thấy hơi hứng thú, chuyện mà khiến cho đại kiếm sĩ thất tinh có thể nói một cách thích thú sẽ không bao giờ là một sự kiện bình thường.
Ngạo Phong sờ sờ mũi và hỏi kỹ, nhanh chóng hiểu ra cái gọi là cuộc tấn công thành của ma thú là như thế nào.