Ngạo Phong

Chương 26



Chuột băng nhỏ lục soát một trận, chỉ lát sau đã phát hiện ra trung tâm của đội ngũ.

Ngoài dự đoán của mọi người, thủ lĩnh của đội ngũ này là hai cô gái trẻ, thoạt nhìn khoảng chừng hai mươi tuổi, đang hào hứng thét lớn. Một người là đại kiếm sĩ tứ tinh, một người là đại huyễn sư ngũ kiếm, trên người các cô mặc áo giáo bằng da mỏng nhẹ, dán sát cơ thể, hiển lộ ra đường cong có lồi có lõm, khiến đám đàn ông xung quanh liên tục quăng ánh mắt nóng bỏng về phía hai người.

"Mau, mau giết chết chúng! Một đám sói sương mù mà phải tốn nhiều thời gian như vậy, đúng là trò cười cho em gái Lý Toa mà!" Cô gái đại huyễn sư ngũ kiếm thét lớn.

Lý Toa đại kiếm sĩ tứ tinh vừa chém chết một đầu sói sương mù đánh lén mình, vừa quát: “Mấy người cũng thế, cha nuôi các người là để mấy người ăn không ngồi rồi vậy hả? Tôi và chị Lư Lan đã tham chiến rồi, các người còn định trộm lười biếng sao? Hộ vệ của bổn tiểu thư không cần người vô dụng!"

Giọng điệu của hai cố gái đều có hơi điêu ngoa tùy hứng, tuy thực lực xem như không tệ, nhưng cũng chỉ là loại gà mờ không thường chiến đấu, lúc nguy cấp nếu không phải người đàn ông trung niên cầm đại đao đứng cạnh các cô ra tay đúng lúc, các cô đã sớm bị thương. Tuy trông người đàn ông đó có hơi cường tráng, trên mặt cũng có ba vết cào lớn, còn mọc đầy râu, nhưng Ngạo Phong biết đó là phó đoàn trưởng của đội lính đánh thuê Đàn Sói - Cừu Nhiêm.

Xem ra ba đội lính đánh thuê lớn đều chạy thẳng từ Tần Thành tới Nhật Bất Lạc Thành để tham dự ma thú công thành, người quen biết cô chỉ sợ không ít, sau khi suy đoán một phen, Ngạo Phong ngầm đưa ra quyết định tạm thời không bỏ mặt nạ xuống, trước khi điều tra rõ hướng đi của nhà họ Tần, cô không muốn để lộ chân tướng bản thân quá sớm.

Cho dù thực lực tăng tiến không ít, nhưng nhà họ Tần chính là một trong bốn gia tộc đại huyễn sư đứng đầu đại lục, không phải hồ nước cạn, chưa tới vạn bất đắc dĩ, Ngạo Phong sẽ chọn cách tạm thời tránh đi mũi nhọn, đợi khi nào thu được tám, mười con thánh thú hoặc là một, hai còn thần thú rồi hãy quang minh chính đại hành động cũng không muộn.

Lúc này, cuộc chiến bên dưới đã tới hồi kết, lính đánh thuê Đàn Sói không hổ là đoàn lính đánh thuê thứ hai đại lục, chỉ trong thời gian cực ngắn đã tiêu diệt toàn bộ một đoàn sói sương mù, Ngạo Phong lấy trường bào ra mặc vào, chỉnh trang lại bản thân một chút sau đó mới nhảy từ trên cây xuống, định rời khỏi.

Nhưng cảnh tượng này lại vừa hay lọt vào mắt Lư Lan đang đứng cách đó không xa ra lệnh cho các lính đánh thuê thu gom chiến lợi phẩm, cô ta lập tức quát lớn: “Đứng lại! Mày là ai? Lẫn vào đội lính đánh thuê của bọn tao làm gì, định trộm chiến lợi phẩm của bọn này sao? Huyền Lỗ, ngăn cậu ta lại!”

Cùng lúc đó, tầm mắt của tất cả thành viên đội lính đánh thuê đều dồn hết về đây, một gã thanh niên dẫn theo mấy người phía sau tức tốc chặn ngay trước mặt Ngạo Phong, cản đường đi của cô.

Đôi lông mày ẩn dưới lớp mặt nạ khẽ nhướng, Ngạo Phong ung dung dừng bước.

Trên đường giết sói lại đột ngột phát hiện một tên “trộm nhỏ”, Lư Lan và Lý Toa vô cùng phẫn nộ, đồng thời ngưỡng cao cổ, hệt như hai con thiên nga kiêu ngạo, dẫn theo một đám người bước tới, miệng liên tục mắng: “Tên ăn trộm chết tiệt, nghĩ lính đánh thuê Đàn Sói chúng tao là ai? Mày thích tới thì tới thích đi thì đi sao? Mau giao số tinh hạch mà mày đã ăn cắp ra đây!"

Ngạo Phong bĩu môi, cô chưa từng gặp cô gái nào không nói lý lẽ như vậy, vừa tới đã gắn cho cô cái danh ăn trộm, chẳng lẽ dáng vẻ của cô rất giống mấy tên đạo tặc đê tiện kia sao?

"Khu rừng Nhật Bất Lạc cũng không phải nhà cô, chỗ này cũng chẳng phải sân sau của đoàn lính đánh thuê Đàn Sói các cô, tôi nằm trên cây đánh một giấc cũng cần phải có sự đồng ý của các cô hay sao hả?” Ngạo Phong hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Hơn nữa, tôi đã tới đây từ đêm qua, còn các cô thì sáng nay mới tới, tôi còn chưa trách các người quấy nhiễu mộng đẹp của tôi đây, các người đã mắng tôi là ăn trộm rồi?”

Đôi mắt đen láy của Ngạo Phong xuyên qua lớp sương mù dày đặc, nhìn thẳng vào hai cô gái kia bằng ánh mắt khinh thường. Lúc này hai cô gái cũng đã đi tới trước mặt cô, phát hiện người trước mắt là một cậu thiếu niên còn khá trẻ, mặc trường bào đen, trên mặt đeo một cái mặt nạ vừa cổ quái vừa xinh đẹp, phía sau cô là một con sói bạc, trên vai là một con mèo mun nhỏ, dựa theo giọng nói réo rắt của cô, nhất định vẫn chưa vượt quá mười bảy tuổi, điều này càng khiến hai cô gái chắc chắn về thân phận của cô – ăn trộm!

Thiếu niên mười bảy tuổi hoàn toàn không có năng lực hành động một mình trong rừng Nhật Bất Lạc, rõ ràng là chuyên môn tới đây để ăn cắp chiến lợi phẩm của người khác! Không chừng cô đã theo đuôi đội ngũ của họ rất lâu rồi!

“Căn bản là nói dối!” Lý Toa vừa nghe lời giải thích của Ngạo Phong, trên môi tức khắc nở nụ cười châm chọc: “Chỉ bằng mày mà cũng dám qua đêm trong khu rừng Nhật Bất Lạc ư? Mày tưởng mày là ai? Đại huyễn sư sao?”

"Không phải, tôi là…” Ngạo Phong lắc đầu, cô tất nhiên không phải đại huyễn sư, đó đều là chuyện của quá khứ rồi, nhưng cô còn chưa kịp nói câu kế tiếp ra khỏi miệng thì đã bị Lý Toa dương dương tự đắc cắt ngang.

“Nếu không phải thì mày còn nói dối làm gì! Tuổi nhỏ không chuyên tâm học hành, chạy tới chỗ này làm mấy chuyện hạ tiện như vậy, mày thật sự nghĩ sẽ không bị phát hiện sao? Nói cho mày biết, bổn tiểu thư là con gái của quý tộc ở Nhật Bất Lạc Thành, công tước Lý, cũng là vị hôn thê của thiếu thành chủ, chủ nhân tương lai của Nhật Bất Lạc Thành, mày đã có gan hành nghề trộm cắp quanh Nhật Bất Lạc, còn bị bổn tiểu thư bắt ngay tại trận, vậy tao có quyền chế tài mày!"

Vị hôn thê của thiếu thành chủ? Trong phút chốc, Ngạo Phong thật sự ngạc nhiên tới trợn mắt há mồm, không ngờ một người phụ nữ lại có thể vô sỉ tới vậy, xem bộ dạng của Lạc Phi, hình như anh ta đâu có thích phụ nữ, thế mà cô Lý Toa này đã tự phong mình là “nữ chủ nhân tương lai của Nhật Bất Lạc”.

“Em gái Lý Toa, tên này vẫn nên giao cho đoàn lính đánh thuê Đàn Sói bọn chị đi, dám trộm đồ của chị, đúng là không để cô chủ của đoàn lính đánh thuê đứng thứ hai đại lục vào mắt mà! Nếu chuyện này truyền tới tai anh Lạc, anh ấy cảm thấy mất mặt rồi không chịu cưới chị thì phải làm sao bây giờ?” Lư Lan quay sang nói với Lý Toa bằng giọng lo âu, một lần nữa thành công hù Ngạo Phong chết khiếp.

Anh Lạc? Chẳng lẽ là Dung Lạc? Trời đất ơi, loại phụ nữ này mà cũng lọt nổi mắt xanh của Dung Lạc ư? Ngạo Phong trợn trắng mắt, rất muốn nói thẳng với cô ta rằng, cô gái, cô lo bò trắng răng quá rồi, cho dù không mất mặt thì anh ta cũng sẽ không cưới cô đâu!

“Được rồi, hai vị tiểu thư, tôi thấy người anh em này không giống ăn trộm đâu, chuyện này kết thúc ở đây đi.” Cừu Nhiêm nãy giờ vẫn im lặng không nói gì bỗng cất giọng khàn khàn khuyên nhủ, ngay từ lúc nhìn thấy Ngạo Phong, Cừu Nhiêm đã bắt đầu quan sát cô, ông ta cảm thấy cậu thiếu niên này không đơn giản.

Dù đứng trong vòng vây của đoàn lính đánh thuê Đàn Sói, cô vẫn bình tĩnh đến đáng sợ, căn bản không xem những lời các tiểu thư nói là chuyện gì to tát, trừ khi nắm chắc bản thân sẽ thoát được vòng vây nếu không sao có thể thoải mái tới vậy được?

"Không được! Chú Nhiêm, nếu cậu ta thật sự là ăn trộm, cứ thế thả cậu ta đi không phải quá hời cho cậu ta rồi hả? Chờ kiểm kê xong chiến lợi phẩm hãy thả cũng không muộn." Lư Lan kiên quyết không buông tha cho cô.

"Cô chủ, kiểm kê xong rồi, thiếu ba miếng tinh hạch!" Người đàn ông tên Huyền Lỗ bước tới, nói với mấy người họ.

Mặt mày Lư Lan và Lý Toa lập tức biến sắc, quăng cho Ngạo Phong ánh mắt sắc nhọn: "Quả nhiên là vậy! Tên trộm kia, còn gì để nói không?”

Đôi mắt đen láy bình thản quét qua đoàn lính đánh thuê, Ngạo Phong không trả lời, bởi vì cô cảm thấy bản thân không có lời gì cần nói, muốn vu oan, lo gì không có lý do, hai vị đại tiểu thư này đã nhận định cô chính là ăn trộm, có nói cỡ nào cũng chỉ phí công.

Lư Lan thấy cô không nói lời nào, khí thế tức khắc dâng cao, ngẩng đầu hếch cằm, cho rằng bản thân đã chiến thắng: “Nếu mày đã ngầm thừa nhận, vậy mau mau giao đồ ra đây cho bổn tiểu thư…”

Lời còn chưa dứt, bên tai bỗng vang lên tiếng hô nhỏ của Cừu Nhiêm: "Cô chủ, cẩn thận!" Ông ta cắt ngang lời cô ta!

Một ngọn gió lạnh lẽo, sắc nhọn đập vào mặt!

Trong chớp mắt, hai người có chức nghiệp cấp hai có thực lực không thấp là Lư Lan và Lý Toa thế mà lại đồng thời hiện lên suy nghĩ không thể địch lại, trong đầu ầm ầm như sét đánh, cảm nhận được cỗ sát ý mạnh mẽ này, cả hai cùng rùng mình, từ trên xuống dưới nổi một thân da gà.

Gã đàn ông cao to lực lưỡng kia giơ ngang thanh đại đao, mặt nghiêm lại lộ rõ vẻ cảnh giác, bóng đen do Ngạo Phong hóa thành nhoáng một cái đã lướt qua người bọn họ, nhưng mục tiêu hình như không phải hai cô gái.

Cừu Nhiêm kinh hoảng, trợn trừng mắt nhìn cậu thiếu niên này vọt ra phía sau mình, tốc độ nhanh đến nỗi ông ta chẳng thể phản ứng lại kịp. Tai nghe thấy mấy tiếng “xèo xèo” cùng với ba tiếng hét sợ hãi, trong đội ngũ phía sau, ba người đàn ông bị đánh ngã sấp xuống đất, bị đá ra khỏi đoàn người, lăn lộn tới trước mặt họ, đó là hai thành viên của đoàn lính đánh thuê Đàn Sói và một gã hộ vệ của Lý Toa.

Cậu thiến niên mặc trường bào đen vốn phải ở phía trước giờ đã lẳng lặng đứng bên cạnh ba người này, trong tay cầm một thanh nhuyễn kiếm màu đen, thon dài, mắt lạnh lùng nhìn bọn họ.

"Đáng chết! Mày dám ra tay với thành viên của đoàn lính đánh thuê Đàn Sói bọn tao, tao thấy mày không muốn sống nữa rồi!” Lư Lan vừa sợ vừa giận, mặt mày đỏ bừng hết cả lên, liên tục giậm chân bình bịch, cũng quên mất nỗi sợ vừa ập tới lúc nãy.

Ngạo Phong cũng chẳng thèm để ý tới cô ta, thẳng thừng huy động nhuyễn kiếm trong tay, phần tay, ngực và túi áo của ba người đang nằm rên rỉ trên mặt đất tức khắc bị chém rách, ba miếng tinh hạch màu trắng trong suốt rơi xuống đất, sắc trắng thuần tựa sương mù chính là màu sắc đặc trưng của tinh hạch sói sương mù.

"Thứ cô muốn!"

Thấy ánh mắt trào phúng của Ngạo Phong khi nhìn về phía các cô, hai cô gái tức khắc xấu hổ vô cùng, mặt đỏ như tôm luộc, mới nãy còn nghĩa chính ngôn từ tố người ta là ăn trộm, bây giờ lại tìm thấy có người trong đội ngũ của mình dám trộm của chung làm của riêng, cảm giác này thật rất khó chịu, hệt như bị người quăng cho một bạt tai vang dội!

Lý Toa cắn môi, mạnh miệng ngụy biện: "Không phải, hộ vệ của bọn tao không thể nào làm ra loại chuyện này được, nhất định là mày! Nhất định là mày đã nhân cơ hội nhét đồ vào trong trang phục của bọn họ…”

"Đủ rồi! Tiểu thư Lý Toa, mong cô chú ý hình tượng bản thân, cô là một quý tộc cao quý, tất phải có khí chất của quý tộc, những chuyện liếc mắt đã thấy được kết quả thì cô không nên chống chế làm gì, nếu để công tước đại nhân hoặc là vị thiếu thành chủ kia biết, bọn họ sẽ dùng ánh mắt gì nhìn cô đây?” Cừu Nhiêm đứng bên cạnh cau mày quát lớn, sau đó trừng mắt với Lư Lan đang tính nói gì đó: “Cô chủ Lư Lan, lính đánh thuê chúng ta xem trọng nhất là nghĩa khí, nếu cô không muốn mang tới phiền phức cho đại ca, tốt nhất đừng bẻ cong sự thật."

Cơ thể mềm mại của Lý Toa và Lư Lan run lên, cả hai đều im lặng không nói lời nào.

Sau khi mắng hai cô gái phải im miệng, Cừu Nhiêm bình tĩnh liếc nhìn ba gã tóc trắng nằm trên đất: “Hai người thuộc đoàn lính đánh thuê, lập tức để lại huy chương Đàn Sói, chủ động rời đi đi."

Hai người kia ủ rũ, không dám thở mạnh, sau khi lấy huy chương trên vai xuống thì xám xịt rời đi, dám có gan trộm chiến lợi phẩm làm của riêng, còn giá họa cho người khác, không lấy mạng của họ là đã nhân từ lắm rồi. Lý Toa cũng nghiêng đầu, tức giận quát tên hộ vệ kia: "Mày cũng mau cút đi cho bổn tiểu thư! Bổn tiểu thư không muốn gặp lại mày!"

Tên hộ vệ kia vội vàng trốn vào trong rừng rậm, từ nay về sau gã cũng không có cách nào hoạt động quả vùng lân cận Nhật Bất Lạc nữa.

"Người anh em này, tạo thêm phiền toái cho cậu rồi." Xử lý tốt sự tình, Cừu Nhiêm mỉm cười với Ngạo Phong: "Cậu cũng đi Nhật Bất Lạc Thành tham gia ma thú công thành sao? Nhìn cậu giống như chỉ có một người, để tỏ lòng áy náy của bọn tôi, không bằng cậu cùng bọn tôi đi vào thành đi."

“Cảm ơn, nhưng không cần.” Ngạo Phong gật nhẹ đầu, tỏ ý cảm ơn lòng tốt của ông ta, cô không muốn đồng hành với hai cô gái điêu ngoa tự đại, được nuông chiều quá mức này. Cô buộc chặt cổ áo choàng đen, định rời đi một mình.

“Người anh em, cậu nghĩ kỹ lại thử, bây giờ xung quanh Nhật Bất Lạc Thành được canh gác vô cùng nghiêm ngặt, kiểm tra cũng rất nghiêm khắc, đêm trước ngày ma thú công thành không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi không biết tại sao cậu lại đeo mặt nạ, nhưng nếu cậu không gỡ cái này xuống, thủ vệ sẽ không để cậu vào thành. Nhưng đi theo đoàn lính đánh thuê Đàn Sói chúng tôi thì khác, ít nhiều gì thành chủ đại nhân vẫn phải cho ba đoàn lính đánh thuê lớn chút thể diện." Không để ý tới sự lạnh nhạt của Ngạo Phong, Cừu Nhiêm tiếp tục tốt bụng khuyên cô, dù sao trong chuyện vừa nãy cũng là bên họ có lỗi trước, hơn nữa ông ta cũng rất muốn mượn sức vị cao thủ trẻ tuổi này.

Đám Lư Lan không nhận ra, nhưng Cừu Nhiêm dù gì cũng là lão cáo già đại huyễn sư bát kiếm, nhãn lực không tồi, một chiêu vừa nãy của Ngạo Phong nói cho ông ta biết rằng, thực lực của thiếu niên này rất cao cường, khả năng cao không thua kém ông ta bao nhiêu. Thoạt nhìn thanh trường nhuyễn kiếm trong tay cô rất bình thường, đen thui không chút ánh kim, nhưng lại vô cùng cứng rắn, rất có thể được tạo thành từ quặng sắt quý hiếm, nếu vậy thân phận của cô tuyệt đối không phải nhà thám hiểm bình thường, có lẽ là con cháu dòng chính của những gia tộc lớn ra ngoài rèn luyện.

Một thiên tài trẻ tuổi cộng thêm bối cảnh sau lưng có thể rất lớn, vậy bán cô một nhân tình cũng tốt hơn để cô ôm khúc mắc rời khỏi.

"Ồ? Kiểm tra cổng thành?" Dưới lớp mặt nạ, Ngạo Phong khẽ nhướng mày, cổng thành là nơi có nhiều người qua lại nhất, số lính đánh thuê tới từ Tần Thành cũng không ít, không chừng sẽ bị ai đó phát hiện, tên Cừu Nhiêm này cũng thật thận trọng, nhận ra cô không muốn để lộ dung mạo nhưng chẳng hề hỏi thăm, trái lại còn muốn giúp cô.

"Đúng vậy, người anh em, đi cùng chúng tôi còn có thêm một ưu đãi nữa. Tối nay, đoàn lính đánh thuê Đàn Sói chúng tôi được mời tới tham gia tiệc tối của thành chủ, cậu có thể cùng chúng tôi đi mở rộng tầm mắt, trao đổi kinh nghiệm với các cao thủ." Cừu Nhiêm bật cười ha ha, trong mắt để lộ sự khôn khéo: "Thiếu chủ Dung Lạc của đoàn lính đánh thuê đứng đầu đại lục, cũng là linh huyễn sư thất kiếm, có lẽ cậu sẽ có cơ hội lãnh giáo cậu ta, vậy cũng có lợi cho việc tu hành của cậu."

Lư Lan đứng một bên tức tối chu miệng: “Chú Nhiêm, sao chúng ta phải mời cậu ta đi cùng chứ? Giả vờ lạnh lùng, tưởng Đàn Sói chúng ta cần cậu ta chắc? Cậu ta có điểm nào so được với anh Lạc chứ? Người ta tuổi trẻ tài cao lại chẳng hề kiêu ngạo, đâu có giống cậu ta, còn chẳng phải đại huyễn sư nữa, kiêu gì mà kiêu, cháu thấy cậu ta ngay cả xách giày cho anh Lạc cũng không xứng!”

"Cô cũng chỉ đáng xách giày cho người khác thôi." Ngạo Phong ung dung liếc cô ta một cái, biểu cảm trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng nghìn năm không đổi.

"Mày...”

"Cô chủ, là chúng ta đổ oan cho người ta, nên bồi thường người ta mới phải, nếu vị công tử đây lỡ miệng nói chuyện xảy ra hôm nay ra ngoài, cô cảm thấy mặt mũi của đoàn lính đánh thuê đứng thứ hai đại lục chúng ta nên để đâu đây?" Cừu Nhiêm tùy tiện nói một câu đã thành công chặn họng của Lư Lan, khiến cô ta phải nuốt ngược lời muốn nói vào bụng.

Địa vị của Lư Lan trong đoàn lính đánh thuê không thấp, cô ta không dám nghĩ nếu chuyện này xảy ra, cha sẽ trách mắng mình thế nào.

"Bọn tao sẽ dẫn mày tới yến hội của thành chủ, nhưng mày phải hứa sẽ không nói chuyện hôm nay cho bất cứ ai! Cũng không được dây dưa với bọn tao, đừng tưởng bọn tao không biết, có mấy người thích dùng bộ dạng lạnh lùng để hấp dẫn sự chú ý của bọn tao, nếu mày có ý định này, tốt nhất là dẹp sớm đi!" Lý Toa cũng rất sợ cha sẽ tìm mình hỏi tội, thế là vừa liếc mắt khinh thường nhìn Ngạo Phong vừa nói.

Khóe miệng Ngạo Phong giật giật, thật sự rất muốn quỳ xuống bái lạy độ dày da mặt của cô tiểu thư hề hước này, cô ta thật sự cho rằng đàn ông khắp thiên hạ đều xoay quanh cô ta sao? Loại phụ nữ này ấy hả, ai cưới phải đúng là xui xẻo!

Cô không muốn lãng phí thời gian tươi đẹp với loại phụ nữ này, thuận miệng đáp: "Được, tôi hứa sẽ không nói chuyện này ra, chú Cừu Nhiêm, chúng ta đi thôi." Dứt lời, cô lập tức né ra xa xa, lẫn vào trong đội lính đánh thuê bên cạnh, tránh hai cô gái kia như đang tránh rắn rết.

Cừu Nhiêm thấy vậy thì không khỏi ngầm cười khổ lắc đầu, hai cô chủ này thật đúng là không biết trời cao đất rộng, may thay người ta không để ý đến hai người, nếu không chỉ sợ tới lúc chết cũng không biết bản thân đã chết thế nào!

Cừu Nhiêm biết tính cách của Ngạo Phong lạnh lùng, khó gần nên không hề tới quấy rầy cô, đoàn lính đánh thuê gần trăm người lần thứ hai cuồn cuộn xuất phát. Khi mặt trời lên giữa đỉnh đầu, đoàn người đã về tới Nhật Bất Lạc Thành, lúc này bên ngoài Nhật Bất Lạc Thành, dưới tường thành khổng lồ có vô số đội lính đánh thuê, nhà thám hiểm đóng quân, vây kín cả bên dưới cổng thành, số lượng còn nhiều hơn hồi ở Tần Thành. Dưới tường thành còn có một hàng sĩ binh, trên trời thường xuyên có đội điểu sư lui tới tuần tra.

Ở cổng thành quả thật có hai đội binh lính đang tiến hành kiểm tra vô cùng nghiêm khắc với những người muốn ra vào thành, nhưng lúc họ nhìn thấy đoàn lính đánh thuê Đàn Sói lại xoay người chào, để mọi người nghênh ngang vào thành trước.

Vừa đặt chân vào thành, tầm mắt của Ngạo Phong đã bị người đàn ông anh tuấn trước mặt hấp dẫn, anh dẫn theo một đám người đứng ở góc đường, mái tóc đen ngang vai, vóc người cao lớn, trên người mặc áo giáp hạng nhẹ, hông treo đoản kiếm, mặt mày sáng láng, khóe môi khẽ nhếch, toàn thân tỏa ra sức hấp dẫn khó tả, giương ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía này.

Cả đội ngũ lập tức dừng bước, Lư Lan ngạc nhiên chạy lên nghênh đón: "Anh Lạc! Anh đặc biệt tới đây đón em sao?"

Người đàn ông anh tuấn trước mặt kia chính là thiếu chủ trẻ tuổi của đoàn lính đánh thuê Xích Luyện đứng đầu đại lục - Dung Lạc.

Nghe thấy câu hỏi của Lư Lan, Dung Lạc kinh ngạc nhướng mày nhìn cô ta, miệng cười khẽ, trả lời một cách đối phó: “Thì ra là Lư Lan sao, nhưng mà cô đoán sai rồi, chỉ là trùng hợp thôi, tôi đứng đây đợi người, vừa lúc các cô cũng đi ngang qua. Lần này người của đoàn lính đánh thuê Đàn Sói phái tới là các cô sao, vậy nhớ cố lên nha, đừng để bại bởi Phi Thiên."

"Ha ha, trùng hợp thì càng nói lên hai ta có duyên phận với nhau." Lư Lan vừa nghe Dung Lạc nói không phải đặc biệt tới đón cô ta mà là đang chờ người khác, trong lòng vô cùng thất vọng, nhưng chỉ giây sau đã tươi cười chạy tới: "Anh Lạc, hai chúng ta đã lâu không gặp nhau, em… em rất nhớ anh…”

Lư Lan vừa nói, vừa ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng còn tưởng Dung Lạc sẽ hưởng ứng mình, ai ngờ đợi cả nửa ngày vẫn chưa thấy Dung Lạc trả lời, bèn tức giận ngẩng đầu nhìn, vừa hay thấy cảnh Dung Lạc sải đôi chân dài bước nhanh như bay về phía Ngạo Phong, cả người lập tức đờ ra.

Không chỉ cô ta, mấy người đi theo Dung Lạc tới đây cũng ngạc nhiên ra mặt, trố mắt nhìn nhau không hiểu gì, thiếu chủ luôn trầm ổn của họ có khi nào để lộ dáng vẻ vội vàng thế này? Cho dù là tới đón người thì cũng nên là họ bước lên tiếp đón chứ, mới nãy thiếu chủ còn rất trầm tĩnh mà, sao lại đột ngột đổi tính, trở nên nóng nảy như khỉ thế?

Trên mặt Dung Lạc hiện lên vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, gần như đợi không kịp vội vàng bước nhanh về phía trước, trong biển người mênh mông, người kia vẫn chói mắt, hấp dẫn ánh nhìn của anh như vậy. Dù nửa gương mặt đã được mặt nạ che đi, nhưng khí chất của cô thật sự rất giống cậu thiếu niên trong trí nhớ của anh.

Cũng không biết sao, nhưng mỗi lần anh nghĩ tới cậu thiếu niên rõ ràng mới gặp có một lần kia, đều sẽ cảm thấy bận lòng, loại khí chất lạnh lùng lại xen lẫn chút kiên cường, mềm mại này thật khiến người ta không kiềm được muốn che chở và yêu thương cô. Tiếc là lúc trước đi quá vội vàng, ngay cả lời tạm biệt cũng không kịp nói, càng không biết sau đó cô ở bên kia đã xảy ra chuyện gì, có bị người của gia tộc bắt nạt nữa không.

Thật là cô sao? Cô cũng đến Nhật Bất Lạc ư?

Khắp đất trời như không còn âm thành nào khác, bên tai chỉ còn lại tiếng thở gấp dồn dập của chính bản thân.

Ngạo Phong đứng yên tại chỗ, giữa đám đông, bình tĩnh nhìn Dung Lạc từng bước tiến lại gần cô, trong đôi mắt kiếm hiện lên màu sắc của sự vui mừng, sau lưng anh ta, ánh nắng chiếu rọi từ chân trời không hiểu sao lại có chút chói mắt, phản chiếu vầng hào quang lấp lánh đầy màu sắc, như có ánh vàng nhàn nhạt phủ quanh cơ thể người đàn ông này.

Đôi môi đỏ thẫm vô thức gợi lên ý cười thoải mái, cảm giác vừa ấm áp vừa đáng tin lan tỏa khắp cõi lòng, trực giác nói cho cô biết, anh vẫn luôn nhớ tới cô.

Cuối cùng, Dung Lạc đi tới trước mặt Ngạo Phong, dừng bước ngắm nhìn.

Giọng nói trầm thấp lại quyến rũ của anh vang lên, hơi hơi khẩn trương hỏi: "Cậu là…”

"Anh Lạc, anh biết cậu ta hả?" Lư Lan bị gạt sang một bên không cam lòng giậm chân chạy tới, ngạc nhiên thét chói tai, bất mãn hỏi: "Chẳng lẽ, người mà anh đứng đây đợi chính là cậu ta?"

Đợi Dung Lạc dừng bước, một thanh niên vốn đứng cạnh anh ta ở phía xa xa bỗng ngạc nhiên kêu lên: "A! Truy Vân Đại nhân! Anh Lạc, ánh mắt của anh đúng là nhạy bén thật, bọn em còn chưa phát hiện ra thì anh đã nhìn thấy người rồi, cô Lư Lan, đúng vậy, vị này chính là Truy Vân đại nhân, là người mà chúng tôi đang chờ!"

Mười mấy lính đánh thuê vừa nói vừa chạy tới kia chính là đám người Hi Thản và Duy Nặc, Ngạo Phong tức khắc thông suốt, thì ra lý do Dung Lạc có mặt ở đây lúc này là vì bị hai người Hi Thản giật giây tới đón "Truy Vân"! Nhưng trong lòng cô vẫn thấy rất vui, bởi vì cô có thể khẳng định, thời điểm Dung Lạc vừa nhìn thấy cô rồi chạy tới, chắc chắn là vì cô là "Ngạo Phong" chứ không phải là "Truy Vân".

Thái độ của những người này nhất thời khiến thành viên của đoàn lính đánh thuê Đàn Sói lấy làm lạ, dù sao hầu hết bọn họ đều không biết rõ thực lực của Ngạo Phong, Lý Toa và Lư Lan càng cho rằng cô chỉ là một "tên điên kiêu căng, ngạo mạn chỉ biết giả vờ ngầu lòi ", nhưng tiểu đội trưởng của đội Xích Luyện lại cung kính gọi cô- một “thiếu niên” thoạt nhìn còn chưa đầy mười bảy tuổi là đại nhân? Có phải nhận nhầm rồi không?

Lính đánh thuê Xích Luyện trước giờ rất kiêu ngạo, dễ gì mà cúi đầu trước người ngoài!

“Ồ? Cậu chính là người anh em Truy Vân?" Quả nhiên, trong mắt Dung Lạc hiện lên sự khó hiểu.

Theo lời đám Hi Thản kể, thực lực của thiếu niên Truy Vân này là đại huyễn sư cửu kiếm, đồng thời sở hữu một con thánh huyễn thú và một con linh huyễn thú, lần trước, khi anh gặp Ngạo Phong ở Tần Thành, Ngạo Phong còn chưa tới đại huyễn sư, hơn nữa dù có trở thành đại huyễn sư cũng không thể mạnh lên đột ngột như vậy được! Nếu người này là Truy Vân, vậy chắc không phải là Ngạo Phong rồi.

"Là Truy Vân Đại nhân đó ạ." Hi Thản và Duy Nặc vừa nhìn thấy Răng Nanh sau lưng cô thì lập tức nhận ra Ngạo Phong, hai người vừa vui vẻ lại vừa cảm thấy rất lạ: "Đại nhân Truy Vân, đang yên đang lành sao ngài lại đeo cái mặt nạ cổ quái này lên vậy? Che mất gương mặt tuấn tú kia của ngài rồi, thật đáng tiếc."

Ngạo Phong nhếch môi, nhìn bọn họ bằng ánh mắt khó hiểu: "Sao? Đáng tiếc ở đâu? Chẳng lẽ các người có hứng thú với tôi?"

Hai người tức khắc thấy lạnh sống lưng, không ngờ một Ngạo Phong luôn lạnh lùng kiêu ngạo cũng biết đùa, vội vàng liên thanh phủ nhận: "Không có không có, chúng tôi chỉ là cảm thấy tiếc hận giùm các cô gái ở Nhật Bất Lạc thôi, Truy Vân Đại nhân yên tâm, tính hướng của chúng tôi tuyệt đối bình thường!"

Cuộc đối thoại giữa Ngạo Phong và hai người kia chính là bằng chứng xác thật nhất chứng minh cho thân phận của cô, trong mắt Dung Lạc hiện rõ vẻ thất vọng, anh âm thầm lắc đầu, chẳng lẽ cảm giác của mình lại sai sao? Hay do mình quá lo lắng cho Ngạo Phong nên mới vậy?

Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc trong lòng, Dung Lạc nở nụ cười thân thiết với Ngạo Phong: "Người anh em Truy Vân, cảm ơn cậu đã giúp các bạn của tôi lúc trong rừng Nhật Bất Lạc, nếu không có cậu, chỉ sợ nhiệm vụ thu thập quả hỏa long của đám Hi Thản chẳng thể hoàn thành dễ dàng như vậy, nhiệm vụ này thật sự giúp ích rất nhiều cho đoàn lính đánh thuê chúng tôi, ngày sau nếu Xích Luyện có thể trở thành đoàn lính đánh thuê cấp S, trong đó cũng có một phần công lao của cậu, nếu cần chúng tôi giúp một tay thì cứ nói, tôi sẽ dốc toàn lực giúp đỡ."

Ngạo Phong thu hết vẻ thất vọng trong mắt Dung Lạc vào mắt, kìm lòng không đặng khẽ cười, trầm giọng nói: "Dung đại ca, thật ra tôi là…”

Ngạo Phong mới nói được một nửa, trong thành bỗng vang lên liên hồi tiếng ngựa hí đầy khí thế, cô sợ bị người khác nghe thấy nên giọng vốn đã nhỏ, bên kia phát ra động tĩnh lớn như vậy, Dung Lạc cũng chẳng nghe lọt từ nào…

Bởi vì hai đội lính đánh thuê lớn là Xích Luyện và Đàn Sói cùng xuất hiện ở cổng thành nên xung quanh có rất nhiều người vây xem, giờ lại xuất hiện thêm một đội quân bảo vệ thành được trang bị đầy đủ chen chúc tới, không khí càng thêm náo nhiệt.

Kiếm sĩ trẻ tuổi cưỡi ngựa chiến, mặc một thân áo giáp hạng nhẹ, bên hông đeo đại kiếm, trên môi nở nụ cười rạng rỡ, mái tóc ngắn sảng khoái tung bay trong gió, sau đó anh ta nhảy xuống khỏi ngựa chiến.

“Ồ, anh Lạc Phi, sao hôm nay lại có rảnh tới đây vậy? Anh tới đón em hả?” Lý Toa vừa nhìn thấy Lạc Phi, trên gương mặt yêu kiều lập tức để lộ biểu cảm được yêu mà sợ giống hệt Lư Lan hồi nãy.

“Thật xin lỗi, cô Lý Toa, cô hẳn là tới tìm cha mình, công tước Lý đúng không, ông ấy cũng chuẩn bị khởi hành rồi." Lạc Phi chẳng có chút hảo cảm gì với Lý Toa cả, ngay cả nói một câu có lệ cũng lười, trực tiếp từ chối, sau đó nở nụ cười tươi rói ba bước thành hai chạy tới chỗ Ngạo Phong, nhiệt tình chào hỏi: "Người anh em Truy Vân, tôi tới đón cậu đây, cha tôi nói rằng lần trước ở ngoài thành đã bỏ lỡ cậu một lần, lần này ông ấy đặc biệt sai tôi tới đây đón cậu, mong cậu bỏ qua cho."

Anh ta nháy mắt với Ngạo Phong, hiển nhiên sau khi thành chủ hỏi thăm Lạc Phu rõ tiền căn hậu quả, Lạc Phi cũng biết hẳn Ngạo Phong đã biết thân phận của mình, nhưng dù vậy, thái độ của anh ta vẫn sang sảng như trước, chẳng chút lúng túng, bộ dạng cũng rất thân thiết. Nhưng mục đích vị thành chủ đại nhân phái anh ta tới đây e là cũng muốn lấy lòng hoàng hậu Tô Nhã.

Những người đứng hóng hớt xung quanh bị tin tức này dọa cho chết khiếp, đám đông lập tức yên tĩnh lại.

Một người là thiếu chủ đoàn lính đánh thuê đứng đầu đại lục, một người là thiếu thành chủ Nhật Bất Lạc Thành, thế mà đều không hẹn cùng chạy tới tiếp đón cậu thiếu niên thoạt nhìn chưa đầy mười bảy tuổi này? Cô… rốt cuộc thân phận của cô trâu bò tới cỡ nào đây?

"Truy Vân? Này, anh có từng nghe qua cái tên này không? Thực lực của cậu ta mạnh lắm lắm hả? Hình như vẫn còn là một đứa trẻ thôi mà!"

"Chưa từng nghe, Truy Vân đại nhân? Gần Nhật Bất Lạc có một danh nhân như vậy hả? Trong mấy đội lính đánh thuê lớn cũng đâu có nhân vật này đâu nhỉ?"

“Còn trẻ như vậy, nếu là cao thủ thì không lý nào không ai biết tới được.”

Đám người đi đường ghé đầu ghé tai, đồng loạt nhìn về phía Ngạo Phong bằng ánh mắt nghi ngờ.

Hai người đàn ông trẻ trung, anh tuấn đứng hai bên trái phải Ngạo Phong, bản thân Ngạo Phong còn mặc một thân trường bào màu đen, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ trắng tinh xảo, dù không nhìn thấy dung mạo cũng chẳng ảnh hưởng gì tới khí chất tuấn dật của thiếu niên, ngược lại còn thêm vài phần ưu nhã và thần bí. Tổ hợp này thật sự quá đẹp, khiến mấy cô gái cũng như nhóm quý phụ lúc đi ngang cổng thành đều không nhịn được mà dừng chân ngắm nhìn, ánh mắt cũng trở nên vô cùng nóng bỏng.

"Lạc Phi, anh cũng đã gọi tôi là anh em, còn nói gì chậm trễ không chậm trễ, để ý làm gì chứ?" Liên tục gặp lại hai người Dung Lạc và Lạc Phi khiến trong lòng Ngạo Phong vui sướng vô cùng, cô vươn tay đấm nhẹ một quyền vào vai Lạc Phi, cười nói.

"Đó là ý của cha tôi, chứ tôi nào có nghĩ như vậy? Truy Vân, cậu đừng nghĩ tôi là loại người đó nha! Dù mai này cậu và tôi có thân phận gì, hai chúng ta đều là anh em tốt!" Lạc Phi gãi đầu, trên khuôn mặt anh tuấn để lộ nụ cười sảng khoái, rực rỡ tựa ánh mặt trời.

Lời này của anh ta làm Ngạo Phong cảm thấy rất ấm áp, cô gật đầu cười: "Ừm, dù mai này hai ta có thân phận gì cũng đều là anh em tốt của nhau, kể cả Dung đại ca nữa."

Một tiếng “Dung đại ca” của cô khiến Dung Lạc chấn động cả cõi lòng, một cảm giác quen thuộc lạ thường trào dâng khiến anh không nhịn được mà để lộ nụ cười thân thiết, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất khó hiểu, chẳng lẽ mình có ý gì với Ngạo Phong? Sao lúc nào cũng nghĩ đến cô hết vậy? Người anh em Truy Vân đâu có phải Ngạo Phong đâu, kỳ quái, thật sự quá kỳ quái!

Ba người đứng chung một chỗ nói chuyện rất vui vẻ, có hai người lại tức đến độ lỗ mũi bốc khói.

Hai mắt Lý Toa và Lư Lan đỏ bừng vì tức giận, nụ cười trên mặt cũng trở nên vặn vẹo, cảnh tượng cả hai người Dung Lạc và Lạc Phi cũng xoay quanh Ngạo Phong cười nói vui vẻ khiến lòng đố kỵ của hai cô gái bốc lên hừng hực!

Người đàn ông mà các cô thích, “lang quân như ý” mà các cô chọn trúng đều song song xuất hiện ở đây, nhưng lại không phải tới đón các cô, mà là tới lấy lòng “người đàn ông” khác, còn trở mặt gạt các cô sang một bên, không thèm hỏi đến, khiến các cô mất hết mặt mũi trước bao nhiêu người, hai đại tiểu thư luôn tự cho mình là đúng này trước giờ làm gì phải chịu đãi ngộ như vậy.

Đây đúng là nỗi nhục không thể nhịn, người khác nhịn được nhưng các cô thì không!

"Anh Lạc, Thiếu thành chủ! Hai người đừng bị thằng nhóc tự đại cuồng vọng này che mắt, cậu ta vốn chỉ là một con thỏ nhát cáy vô dụng! Sáng nay khi Đàn Sói bọn em săn sói sương mù, cậu ta lại trốn trên cây không dám xuống, sau đó còn đổ thừa ép bọn em dẫn cậu ta vào thành, loại người như vậy làm gì đáng để hai anh kết bạn được!" Lư Lan bày ra bộ dạng tức giận, chỉ thẳng vào mặt Ngạo Phong, mắng như thể mọi chuyện diễn ra như vậy thật.

Lý Toa cũng ác độc trừng Ngạo Phong một cái, hét lên: “Đúng thế, còn nói muốn phân cao thấp với thiếu chủ Dung Lạc nữa, căn bản là loại không biết sống chết thôi! Vừa gặp nhau đã giả vờ thân thiết, đúng là trong ngoài không đồng nhất, chỉ biết thổi phồng bản thân sau lưng người khác, bây giờ Thiếu chủ Dung Lạc đang ở đây, sao cậu không nói muốn so đấu với anh ấy đi?"

Trong cơn giận dữ, hai cô gái ngu xuẩn đã sớm ném lời cảnh báo của Cừu Nhiêm lên chín tầng trời, còn Cừu Nhiêm đứng cách đó không xa lại không kịp can ngăn, chỉ có thể hận mà oán than, hai vị tiểu thư, hai người muốn tự tìm trái đắng để ăn hả? Người này nào phải hạng thiện lương gì? Hai người thật sự cho rằng bản thân là phụ nữ thì cậu ta sẽ không ra tay với hai người sao?

Cừu Nhiêm căng thẳng nhìn về phía Ngạo Phong, trong lòng đã chuẩn bị sẵn cho trường hợp xấu nhất, dù thế nào thì Lư Lan cũng là cô chủ của đoàn lính đánh thuê Đàn Sói, chịu chút giáo huấn thì thôi, nhưng rõ ràng Ngạo Phong là kiểu người nếu đã ra tay sẽ không hạ thủ lưu tình.

Nhưng ngoài dự đoán của Cừu Nhiêm, Ngạo Phong vậy mà không trực tiếp động thủ, chỉ hơi cau mày, bàn tay trắng nõn sờ sờ cằm, xem chừng đang nghĩ ngợi gì đó.

"Hai người đừng gây chuyện nữa!" Ngay cả Dung Lạc nổi tiếng trầm tĩnh không dễ nổi giận cũng không kiềm được mà dựng thẳng mày kiếm, gạt tay Lư Lan đang định tiến lên kéo anh lại ra, từ tốn nói: “Cô Lư Lan, mong cô tự trọng một chút, tuy bởi vì lệnh tộn và cha tôi nên giữa hai chúng ta mới có hôn ước, nhưng đây cũng không phải ý của tôi, tôi muốn kết hôn với ai thì Dung Lạc tôi đây sẽ tự quyết định, mà cô, không phải kiểu người tôi thích.”

“Thì ra hoàn cảnh của thiếu chủ Dung Lạc cũng phức tạp giống tôi." Lạc Phi đồng bệnh tương liên mỉm cười với Dung Lạc, cũng cất cao giọng nói: "Lý Toa, nếu hôm nay đã trùng hợp gặp được chuyện của thiếu chủ Dung Lạc, vậy tôi cũng nói thẳng với cô luôn, Lạc Phi tôi muốn kết hôn với ai sẽ tự mình làm chủ, tuyệt đối không cưới loại phụ nữ thích ăn nói bậy bạ, được nuông chiều quá mức mà trở nên điêu ngoa như cô!"

“Ăn nói vô căn cứ cũng phải có chừng mực, người anh em Truy Vân đây là một đại huyễn sư cửu kiếm, căn bản không cần mèo khen mèo dài đuôi, mà dù cậu ấy có kiêu ngạo thì sao? Một đại huyễn sư cửu kiếm mới mười lăm mười sáu tuổi chẳng lẽ không có tư cách này ư?" Lạc Phi khinh miệt liếc nhìn hai cô gái mặt mày trắng bệch kia, hừ lạnh một tiếng đầy giễu cợt. Anh ta từng nhìn thấy khuôn mặt của Ngạo Phong, đoán được đại khái tuổi của Ngạo Phong, mà sự thật hẳn cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Đại huyễn sư cửu kiếm? Mười lăm mười sáu tuổi?

Một viên đá dấy lên sóng thần!

Sau một khoảng lặng ngắn ngủn, tiếng kinh hô trầm trồ lập tức sôi trào khắp bốn phương tám hướng, ở Nhật Bất Lạc Thành, một đại huyễn sư cửu kiếm cũng đã đủ khiến người khác phải giật mình, còn mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, quả thực làm người ta sợ chết khiếp!

"Chuyện này… chuyện này sao có thể!" Nỗi nhục khi bị người trong lòng từ chối trước mặt mọi người của Lý Toa và Lư Lan cũng bị tin tức này hù cho chạy biến, hai cái miệng nhỏ há hốc một lúc lâu vẫn chưa thể khép lại, trong mắt viết rõ hai chữ khiếp sợ.

"Sao lại không thể? Chúng tôi cũng từng gặp qua Truy Vân Đại nhân, chính Truy Vân Đại nhân đã cứu chúng tôi hồi ở khu rừng Nhật Bất Lạc!" Hi Thản và Duy Nặc đồng thanh cất lời, cũng quăng cho hai cô gái kia ánh mắt khinh bỉ, một khi thân phận đại huyễn sư cửu kiếm được công bố, lời nói dối của hai người họ tức khắc sụp đổ.

Đại huyễn sư cửu kiếm sẽ vì sợ ma thú bát tinh mà trốn trên cây không dám xuống ư? Đại huyễn sư cửu kiếm sẽ đổ thừa các cô ư? Nực cười!

"Đúng vậy, bởi vì cậu ấy đã cứu người của Xích Luyện chúng tôi, nên tôi tới mới đích thân ra đây tiếp đón." Dung Lạc cho câu trả lời khẳng định.

Ngay cả linh huyễn sư Dung Lạc cũng đã lên tiếng, sao có thể là giả được?

Hai cô gái không nói nên lời, ánh mắt như nhìn kẻ lập dị của đám người xung quanh khiến hai cô tiểu thư luôn được tâng bốc lên trời xấu hổ sắp khóc, có mơ hai cô cũng không ngờ Ngạo Phong lại là một cao thủ huyễn sư được người người sùng kính. Ở thời đại trọng thực lực này, dù có là quý tộc cũng phải lấy thực lực ra nói chuyện! Tài nghệ không bằng người còn vu oan cho người ta, chuyện này đủ để mọi người khinh bỉ họ một vạn lần!

Đối lập với ánh mắt khinh thường khi nhìn hai cô gái, ánh mắt mọi người lúc nhìn về phía Ngạo Phong để lộ sự cuồng nhiệt không thể che giấu.

Mặc kệ trước kia có nổi danh hay không, nhưng từ nay về sau, trong Nhật Bất Lạc Thành, hai chữ Truy Vân này nhất định sẽ được lan truyền rộng khắp, ai ai cũng biết.

Đúng lúc này, sau một hồi trầm tư suy nghĩ, Ngạo Phong bỗng lên tiếng đáp lại: “Tuy hai người họ có bóp méo sự thật, nhưng có một chuyện hai người họ không nói sai." Ngạo Phong ngẩng đầu, trong đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sao, nói thẳng với Dung Lạc: "Tôi quả thật rất muốn so đấu với Dung đại ca, lãnh giáo một phen."

Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại đầy sức mạnh khiến đám đông xung quanh một lần nữa chìm vào im lặng và khiếp sợ, cô, cô nói gì cơ? Cô là đang…

"Khiêu chiến?" Dung Lạc ngạc nhiên hỏi lại, trên khuôn mặt tuấn tú hiện rõ vẻ tán thưởng.

Vốn chỉ vì bóng dáng cô thật sự có chút tương tự với người trong ký ức nên tâm lý mới hướng về phía cô, nhưng lúc này, Dung Lạc thật sự bị ý chí chiến đấu và lòng can đảm của cô thuyết phục, mười lăm mười sáu tuổi đã có tu vi đại huyễn sư cửu kiếm, sự quyết đoán quả thực người bình thường không thể sánh bằng, dù biết rõ bản thân sẽ thua cũng muốn phân cao thấp với anh một phen, hoàn toàn không thèm để ý tới liệu danh dự bản thân có bị hao tổn, chỉ một lòng theo đuổi sự đột phá và cảnh giới cao hơn, thật khiến người khác kính nể!

Giờ phút này, Dung Lạc phát hiện cô hình như ngày càng giống với Ngạo Phong, bởi vì trong ấn tượng của anh, “cậu thiếu niên” kia cũng to gan như vậy, có chút lạnh lùng, cao ngạo, rồi lại lẫn chút hoang dã, tùy tiện.

"Sao nào? Bây giờ Dung đại ca có tiện để chỉ giáo không?” Ngạo Phong hỏi, bộ dạng có chút nóng lòng muốn thử xem, vừa mới cô im lặng là vì đang nghĩ tới chuyện này. Sau khi thực lực được tăng lên, Ngạo Phong rất muốn biết sức mạnh của bản thân rốt cuộc tới đâu, mà chiến đấu chính là cách kiểm tra thực lực tốt nhất, và linh huyễn sư thất kiếm - Dung Lạc tất nhiên chính là đối tượng khiêu chiến tốt nhất mà cô gặp.

Vì thế Ngạo Phong cũng không vội bại lộ thân phận, định đánh với anh một trận trước rồi tính tiếp.

Dung Lạc cho cô một ánh mắt thưởng thức, miệng cười khẽ: “Sao lại không tiện? Nếu người anh em Truy Vân đây đã có nhã hứng này, vậy thân là đại ca đương nhiên sẽ phụng bồi! Nhưng nơi này không thích hợp để so đấu, hai ra ra ngoài thành đi! Ngày mai là thời điểm ma thú công thành, vừa lúc hôm nay đánh nhau một trận để giãn gân cốt!"

Dứt lời, anh ta ra hiệu, sau đó cùng Ngạo Phong song song bước ra ngoài cổng thành, đi về phía doanh trại của lính đánh thuê bên ngoài thành.

“Ha ha ha!" Tiếng cười sang sảng của Lạc Phi vang lên phía sau lưng, cánh tay cường tráng vỗ mạnh vào vai Ngạo Phong. Lạc Phi nhiệt tình ôm lấy Ngạo Phong, vừa đi vừa giơ ngón cái với cô lên: "Nhóc con khá lắm! Cố lên, tặng thiếu chủ Dung Lạc một sự ngạc nhiên nào!"

"Đúng thế, đúng thế, Truy Vân Đại nhân cố lên! Đánh bại thiếu chủ, chúng tôi ủng hộ ngài!" Hai tên “phản đồ” Hi Thản và Duy Nặc không giúp Dung Lạc thì thôi, ngược lại còn cổ vũ cho Ngạo Phong.

Đoàn người đứng ngốc ở cổng thành như vừa tỉnh khỏi giấc mộng cũng vội vàng bám theo sau xem trò hay, trận quyết đấu giữa hai cao thủ vô cùng hiếm thấy, sao có thể bỏ qua.

Đoàn người đông đảo ào ra ngoài cổng thành, đi thẳng một mạch tới trước doanh trại quy mô lớn của đội lính đánh thuê bên ngoài thành mới dừng lại, Dung Lạc cố tình dùng trận so đấu giữa hai cao thủ này để tăng thêm sĩ khí cho mọi người trong trận đại chiến ngày mai, tạm thời sửa sang lại một chút, chờ phần lớn lính đánh thuê và nhà thám hiểm đang đóng quân tới rồi mới bắt đầu.

Trận quyết đấu giữa linh huyễn sư thất kiếm và đại huyễn sư cửu kiếm nhanh chóng lan truyền khắp doanh trại của tất cả tất cả đoàn lính đánh thuê đang đóng quân dưới tường thành, nghe nói vị linh huyễn sư nổi tiếng trong tin đồn chính là thiếu chủ Dung Lạc của Xích Luyện, rất nhiều đội lính đánh thuê quy mô nhỏ cực kỳ sùng bái anh cũng vội vàng chạy về phía ngoài thành, như vội về chịu tang chỉ để giành được một chỗ quan sát tốt. Không đến mười lăm phút, xung quanh trong bán kính một cây số tự động tạo thành một vòng tròn lớn, biển người rậm rạp chằng chịt không ngừng lay động, phía sau còn có rất nhiều người chen lấn để chui vào trong.

Linh huyễn sư thất kiếm! Đây chính là cường giả cực kỳ hiếm thấy trên đường đó, khó trách sẽ tạo thành oanh động lớn như vậy.

Dưới sự đồng ý của Lạc Phi, rất nhiều binh lính gác thành đứng một bên quan sát, thậm chí, ngay cả đội điểu sư trên trời cũng tụ tập về phía này, xếp thành một hàng, rất nhiều điểu sư phải chở tận mười mấy người, sao mà chịu nổi, thế là con nào cũng cụp tai oán giận các binh lính ngược đãi chúng nó.

Đứng trước sự rầm rộ ngoài dự kiến, Ngạo Phong tâm lặng như nước nhắm mắt điều tức, lẳng lặng chờ đợi, Răng Nanh dưới chân và Sấm Sét trên vai cũng vô cùng hưng phấn, ngầm rục rịch.