Ngạo Phong

Chương 40



Ngạo Phong càng nghi ngờ hơn về thân phận của Lôi Ngự Phong, người thanh niên này đã là huyễn sư thiên không nhị kiếm, còn có một con thần thú, sau lưng anh ta chắc chắn không thể nào thiếu được một huyễn sư thiên không cao kiếm hoặc huyễn tông, nhưng họ Lôi của anh ta lại không phải là một trong bốn gia tộc đại huyễn sư.

Lôi Ngự Phong càng không ngờ tới, Ngạo Phong trông không khác gì một thiếu niên yếu ớt chưa tới 16 tuổi này lại sở hữu một con thần thú, e rằng cũng là quý công tử của gia tộc nào đó, chẳng trách kiêu căng như vậy, chẳng trách dám cướp luôn đồ của anh ta! Danh tiếng của mình vang dội khắp cả Nhật Bất Lạc, sao cô lại không biết được? Nói không chừng cô cố ý đến kiếm chuyện với anh ta thì có!

Nghĩ tới đây, sắc mặt của Lôi Ngự Phong trầm xuống, cười nhạt: “Ranh con giỏi đấy, cũng ra trò phết, nhưng cậu cho rằng với một con thần thú là đủ khiêu chiến với tôi à? Tôi cho cậu biết, cậu nghĩ như vậy thì cậu còn ngây ngô lắm!”’

Ánh bạc lại loé lên, theo tiếng gọi nghiêm nghị của Lôi Ngự Phong lần nữa: “Chớp Điện! Ra đây!” Là một con báo điện màu vàng thân dài cũng to lớn lắc đầu một phát, nhảy ra trước mặt Ngạo Phong.

Báo điện vàng, huyễn thú cùng họ báo mèo với Sấm Sét, hai bên bất phân thắng bại, nhưng con báo điện này đã trải qua công cuộc biến dị, vằn vàng trên người nó đã biến thành hình dạng hoa văn thanh nhã của loài báo hoa, lại là một con thánh thú cửu tinh!

“Song huyễn thú!” Ngạo Phong ngây ra, lại kinh ngạc, một con thần thú thì thôi, không ngờ Lôi Ngự Phong có hẳn hai con huyễn thú mạnh thế này, thánh thú cửu tinh dưới thần thú đã đủ vô địch rồi, con này lại từ đâu tới đây?

“Không sai.” Lôi Ngự Phong lạnh lùng nhìn Ngạo Phong, chế giễu cười nói: “Cậu vô tri thật, chỉ biết tôi chỉ có một thần thú mà đến tìm cái chết, nhưng không biết tôi vẫn còn một con huyễn thú thường ngày ít gọi đến. Dám khiêu khích Lôi Ngự Phong này, mặc cho cậu là quý công tử nhà nào, hôm nay cũng đừng hòng rời đi trong bình yên! Trong rừng Nhật Bất Lạc này, nếu cậu chết rồi thì người của gia tộc cậu đến cũng không truy cứu được.”

Ngạo Phong nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, cô cũng nở một nụ cười trào phúng: “Sao vậy, có hai con huyễn thú cấp cao là ngon à? Ỷ đông hiếp ít à?”

Mộng Yểm dường như cũng nghĩ tới chuyện gì buồn cười, nhịn cười đến nỗi cổ nó to lên một vòng.

Anh trai này to gan đến mức khiến Mộng Yểm nể phục, dám so xem ai nhiều huyễn thú hơn chủ nhân của nó ư!

“Đúng thì sao, huyễn sư mạnh tự động sẽ có nhiều huyễn thú cao cấp, ranh con vô tri, chẳng lẽ cậu không biết huyễn thú ít hay nhiều cũng được dùng để đo độ mạnh yếu của huyễn sư hay sao? Một huyễn sư thiên không có hai huyễn thú sẽ có sức chiến đấu mạnh hơn nhiều so với huyễn sư thiên không chỉ có một huyễn thú, mặc cho là một con huyễn thú cửu tinh nho nhỏ, cũng có tác dụng quyết định thắng thua.” Lôi Ngự Phong đứng trên con địa long cười chế nhạo, hai con huyễn thú đứng bên cạnh chồm người về phía trước, vô thế sẵn sàng.

“Hoá ra ỷ đông thú hơn là có thể hiếp đáp bên ít thú hơn à.” Ngạo Phong gật gù, nói một cách lạnh nhạt: “Nếu đã thế thì tôi cũng không khách sáo nữa.”

Vừa dứt lời, Ngạo Phong vẫy tay một cái, Sấm Sét, Răng Nanh, Tự Kiếm, Mị Quân vừa nãy bị thu vào nhẫn lại lần lượt hiện ra vây quanh bốn phía của cô, đến cả Tiểu Băng trên cổ cô cũng tức giận nhoài đầu ra kêu gầm mấy tiếng với Lôi Ngự Phong.

Tự tin của Lôi Ngự Phong còn chưa kéo dài được một phút bỗng đột nhiên phát hiện bên cạnh Ngạo Phong bỗng có thêm hai chú mèo một đen một vàng, một con sói bạc, một con hồ ly trắng, mấy con huyễn thú vây Ngạo Phong vào giữa, từng cặp mắt tràn đầy địch ý nhìn thẳng về phía Lôi Ngự Phong.

“Ờm…” Gương mặt tuấn tú của Lôi Ngự Phong cứng lại! Đồng tử gần như muốn rớt ra khỏi hốc mắt, biểu cảm trên mặt phải nói là thú vị hết biết.

Nếu nói một con thần thú ban nãy anh ta chỉ thấy hơi kinh ngạc thì bây giờ đã thành khiếp sợ!

Người gì vậy! Biến thái quá rồi đó?

Đạt đến huyễn sư thiên không là Lôi Ngự Phong đương nhiên biết rõ ngoài con chuột băng linh thú thất tinh kia ra thì còn lại toàn bộ đều ở cấp thánh thú! Tuy rằng con hồ ly chưa thành niên nhưng riêng Sấm Sét với sói bạc bốn cánh cũng đủ để quyết định thắng thua rồi! Hơn nữa…

Huống hồ thằng nhóc này còn là linh huyễn sư cửu kiếm!

Chưa đến cấp huyễn tông hoặc kiếm tôn, chưa thể giữ mãi thanh xuân, vậy nên Ngạo Phong tuy là linh huyễn sư nhưng tuyệt đối không phải đám già mà giả trẻ kia, chỉ có thể là lứa tuổi vừa nhìn là biết.

Lôi Ngự Phong thật sự muốn túm cô lại mà hỏi ranh con nhà cậu rốt cuộc chui ra từ cái mộ nào? Gặp một linh huyễn sư cửu kiếm trẻ như vậy đúng là xui xẻo mà!

“Thôn Tiêu, khải hoá toàn thân! Chớp Điện, khải hoá cục bộ!”

Sắc mặt nghiêm trọng, Lôi Ngự Phong không chút do dự mà vẫy tay thật nhanh, vu lực màu xanh nhạt bắt mắt tán ra ngoài cơ thể, ánh sáng lấp lánh ẩn hiện, con chim cánh vàng và báo điện biến thành chiến khải, khải hoá có màu của cấp thần thú đẹp không thể tả, hai chân Lôi Ngự Phong đạp lên chiến hài bằng điện, cả người phát ánh sáng vàng, hai mắt và bộ tóc dài thẳng trên vai cũng biến thành màu vàng, cả người anh ta không khác gì chiến thần kim giáp trong truyền thuyết cả.

Khải hoá hoành tráng xong xuôi, Lôi Ngự Phong lại không dùng để chiến đấu với Ngạo Phong mà xoay người bay vụt đi mất với hai con huyễn thú dưới chân! Vứt lại địa long không thèm quan tâm nữa!

Sự chênh lệch sức mạnh quá rõ ràng, có ai rảnh mà quan tâm sĩ diện nữa? Lôi Ngự Phong rất rõ cho dù Ngạo Phong chỉ là một linh huyễn sư cửu kiếm đi nữa, nhiều thánh thú phò tá cũng có thể hạ được anh ta chính bởi vì đạo lý ỷ đông hiếp ít! Rừng Nhật Bất Lạc này tàn khốc lắm, nếu không biết tiến biết lùi thì có thêm mười Lôi Ngự Phong nữa cũng chết hết, khi nhìn thấy đám thú bên cạnh Ngạo Phong, anh ta đã quyết định sẽ đào thoát.

Ngạo Phong vừa trải nghiệm một lần kẻ địch vì thua mà bỏ chạy nên lần này đã cảnh giác hơn nhiều, cô vội hô to: “Mộng Yểm, toàn thân khải hoá! Sấm Sét, Răng Nanh, Tự Kiếm, Mị Quân, Tiểu Băng khải hoá cục bộ!”

Ánh bạc loé lên, Ngạo Phong dùng ý niệm của mình để điều khiển nhẫn không gian, thu xác địa long vào, sau đó huy động cánh lông vũ bạc và chiến hài Sấm Sét có thể tăng tốc mà đuổi theo!

Lôi Ngự Phong chạy một hồi còn tưởng đã bỏ xa Ngạo Phong, vừa tính thở hắt ra thì đột nhiên nghe thấy tiếng động ầm ĩ đằng sau, vừa quay đầu nhìn, nhất thời tê sần cả da đầu, khoé miệng giật giật mắng một câu: “Chết tiệt!”

Chỉ thấy người đó thân khoác đồ đen, mái tóc đen nhánh đang nhảy múa trong không khí, trên mặt là một cái mặt nạ trắng muốt, sau lưng là bốn cái cánh lông vũ màu bạc cực kỳ oai vệ, dưới chân là chiến hài Sấm Sét kéo theo mây trắng, tay phải nanh nhọn bảo vệ cánh tay được biến ra từ răng kiếm hổ vương, trên eo là một chiếc thắt lưng trắng quấn quanh, ba dải tua tung bay trong gió, đẹp kinh thiên động địa!

Khiến Lôi Ngự Phong kêu lên không phải vì sự ấn tượng của Ngạo Phong, mà là không ngờ Ngạo Phong lại đuổi theo kịp.

Với sức mạnh cấp huyễn sư thiên không của anh ta, thêm cả chiến khải của hai con thánh thú cửu tinh, người bình thường không bao giờ chạm được tới cái bóng của anh ta, Ngạo Phong chỉ là một linh huyễn sư, chưa thể bay được như huyễn sư thiên không, cho dù có dùng thần thú toàn thân khải hoá tăng tốc thì sự che chắn của rừng rậm cũng làm cô không đuổi kịp anh ta, nhưng Lôi Ngự Phong có nằm mơ cũng không ngờ Ngạo Phong lại có huyễn thú biết bay quý hiếm như thế này.

“Huyễn thú biết bay, chiến hài tăng tốc, mẹ nó, đúng là ỷ đông hiếp ít! Đồ biến thái này, ông đây liều với mày!” Lôi Ngự Phong cắn răng mắng, thấy tốc độ của Ngạo Phong càng lúc càng nhanh, càng lúc càng tiến gần tới mình, không thoát được nữa, rút ra một con dao bảy sắc tinh tế, xoay người, vu lực toàn thân tăng mạnh, xông về phía Ngạo Phong!

Hai bóng người một đen một vàng va vào nhau một cách hoành tráng! Ngạo Phong có binh khí là răng hổ vương biến thành, mu bàn tay mọc ra ba chiếc vuốt cứng cáp chống lại dao của Lôi Ngự Phong, sức lực bản thân có hơi yếu hơn so với anh ta, nhưng dưới sự tụ hội của huyễn thú xếp lớp, thế mà lại thấy rõ sự ngang sức.

Đôi con ngươi màu vàng của Lôi Ngự Phong phát sáng, thầm nghĩ, may mà kinh nghiệm chiến đấu không bao nhiêu, khải hoá hết toàn bộ huyễn thú, không để lại con nào để đánh úp mình, có lẽ vẫn còn cơ hội…

Vừa nghĩ tới đó, anh ta đột nhiên cảm thấy có luồng áp lực dội từ phía sau tới!

“Trời à! Giáp huyễn thú biến dị!” Lôi Ngự Phong kinh sợ phát hiện ra quỷ kế của Ngạo Phong.

Ba chiếc đuôi của tam vĩ mị hồ biến thành ba dải tua rua, dây thừng dài có thể co giãn tuỳ ý, lúc anh ta và Ngạo Phong va vào nhau trực tiếp, ba dải dây đã mò ra sau lưng anh ta, vỗ bốp chát bừa bãi lên lưng anh ta!

Ba dải dây nhìn có vẻ rất nhẹ, rất mềm, cứ như đập muỗi nhẹ thôi, nhưng Lôi Ngự Phong bị đánh trúng thì có cảm giác hoàn toàn khác.

Giáp huyễn thú của thánh thú đâu phải cái danh xưng?

Lôi Ngự Phong chỉ cảm thấy sau lưng như thể bị roi sắt quật vào, cho dù đã có giáp thần thú bảo về nhưng sự tấn công đó vẫn khiến cho lục phủ ngũ tạng của anh ta đảo lộn. Lại thêm Ngạo Phong trước mặt đang dồn hết sức, sau lưng bị thương nữa, anh ta kêu một lên tiếng thảm thiết rồi rơi xuống từ trên trời!

Ở tình cảnh nguy hiểm, Lôi Ngự Phong dứt khoát bỏ áo giáp, chim đại bàng cánh vàng lại xuất hiện, đón lấy chủ nó, đáp xuống an toàn.

Lôi Ngự Phong cắn răng vịn lấy đôi cánh của con chim đại bàng, vẫn khó mà đứng dậy được, ngẩng mặt sang nhìn, nhìn thấy Ngạo Phong đang đuổi giết tới đây.

Cả thân chiến giáp màu đen, còn có một đôi cánh lông vũ màu bạc, cô nhìn anh ta với ắnh mắt rét lạnh, như thiên sứ đến từ địa ngục, đẹp đẽ mà tàn khốc! Trong một khoảnh khắc, Lôi Ngự Phong bỗng cảm thấy tạo hình này bắt mắt đến lạ!

“Tôi sẽ không để bất kì ai làm hại chủ nhân!” Con đại bàng phẫn nộ nhìn Ngạo Phong, hai bên như thể sắp toé ra lửa, báo điện bên cạnh nó cũng căng thẳng mà hạ nửa người trước xuống, hiểu rằng chúng đã gặp nguy hiểm mà trước giờ chưa từng có.

“Hừ, một con thần thú, một thánh thú cửu tinh thì sao, không lẽ tôi không có à?” Ngạo Phong hất tay, chế độ hóa giáp thay đổi, chiến mã Mộng Yểm hiện về hình thể ban đầu, Sấm Sét hóa giáp toàn thân và Răng Nanh vẫn cánh như cũ để đối kháng với Lôi Ngự Phong, lúc này chúng chạy thẳng về phía Lôi Ngự Phong!

Hóa giáp của huyễn sư rất đa dạng, có thể kết hợp tuỳ ý tình huống cụ thể, tự phát huy uy lực mạnh nhất.

Con đại bàng Kim Bằng và Chớp Điện nhìn Mộng Yểm và Tự Kiếm, đều cảm thấy bất lực, thế trận của đối phương mạnh hơn chúng nhiều, cơ bản không thể nào may mắn tồn tại được, hai con thú đều nảy ra ý liều chiến một phen, Ngạo Phong lạnh lùng nắm chặt con dao găm đen trong tay, sát khí vây quanh.

“Đợi một chút!” Ngay lúc đang tính tuyên chuyến nhào vào nhau, Lôi Ngự Phong khó khăn lắm mới đứng dậy thở được vài hơi, đột nhiên mở miệng nói, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Ngạo Phong đang xông tới.

“Tôi biết việc giết người ở rừng này là chuyện bình thường, nhưng giết tôi rồi cũng không có tác dụng gì với với cậu, nhẫn không gian của tôi tuy có chút tiền nhưng trong mắt một người sở hữu thần thú thì không tính là gì. Giữa tôi và cậu cũng không có ân oán gì quá lớn, chỉ là hiểu lầm một chút dẫn đến việc tranh giành chiến lợi phẩm, cũng không phải quý hoá gì, nếu cậu chịu bỏ qua cho tôi thì Lôi Ngự Phong tôi đồng ý giúp đỡ mục đích khi cậu đến rừng Nhật Bất Lạc này, cũng không bao giờ truy cứu vấn đề này nữa, cậu nên hiểu giá trị của một huyễn sư thiên không có thần thú là như thế nào.”

Chuyện đến nước này, Lôi Ngự Phong cũng không quan tâm là ai giết con địa long kia nữa, anh ta vừa nguyền rủa kẻ khốn nào vứt chiến lợi phẩm lại như thế, hại anh ta nháo nhào một phen thế này, vừa nghĩ vừa lo Ngạo Phong không bỏ qua cho mình.

Nghe anh ta nói thế, Ngạo Phong lại nghĩ, chân mày khẽ nhếch, đúng là thế thật.

Họ chẳng có thù oán gì ghê gớm, chỉ là giành một con địa long mà thôi, tuy rằng tên này đột nhiên kiêu căng làm cô không thoải mái, nhưng mà anh ta cũng không rõ sự tình.

Với cả người đàn ông này không giống như nhà thám hiểm khác cố ý giết người, trước kia khi nghĩ mình đến cướp đồ thì cũng chỉ bảo mình đi đi, sau đó thái độ cô căng hơn thì hai người mới chiến nhau, anh ta cũng xem như từng ân xá cho cô, không phải người xấu.

Nghĩ tới đây, sát khí trên người Ngạo Phong cũng dần thu lại, dao găm thu ra sau lưng, cảm giác thái độ của cô thay đổi, Lôi Ngự Phong thở phào một hơi, cũng thả lỏng hơn.

“Tiền đề là, anh không được tiết lộ bất kỳ thông tin gì của tôi cho bất kì ai.” Ngạo Phong lạnh nhạt nhìn qua, cô truy sát Lôi Ngự Phong sát sao, nguyên nhân chủ yếu là vì sợ anh ta sẽ tiết lộ mình là “Truy Vân” sau khi ra khỏi Nhật Bất Lạc, Truy Vân phải biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này, mà huyễn thú của mình cũng rất rõ ràng, một khi lộ ra thì cô phải dọn dẹp hậu quả.

Lôi Ngự Phong nghe xong điều kiện của cô thì không khỏi bất ngờ, tuy không hiểu lắm nhưng vẫn vội gật đầu: “Được, tôi có thể thề.”

Ngạo Phong hơi cảnh giác, nói: “Tôi đến Nhật Bất Lạc là để rèn luyện làm huyễn sư thiên không, trong khoảng thời gian tôi đi đứng trong khu rừng này, anh phải làm vệ sĩ cho tôi, ngoài ra anh phải nói hết mọi kinh nghiệm để đạt tới huyễn sư thiên không, nếu anh làm được thì tôi sẽ tha cho anh.”

“Rèn luyện thành huyễn sư thiên không?” Lôi Ngự Phong nghe xong thì hơi ngưng lại: “Làm vệ sĩ một thời gian cho cậu cũng được, giúp cậu tu luyện cũng được luôn, nhưng nếu cả đời cậu không thành huyễn sư thiên không thì cả đời tôi cứ xoay quanh bên cậu à? Phải có thời hạn chứ?”

“Việc này anh có thể yên tâm, nhiều nhất là ba tháng, tôi sẽ ra khỏi khu rừng này, đến lúc đó mặc cho tôi có trở thành huyễn sư thiên không hay không, chúng ta đều sẽ đường ai nấy đi, tôi cũng không để anh làm không công, khoảng thời gian này nếu có đồ tốt thì tôi sẽ cho anh.” Ngạo Phong nhìn anh ta một cách lạnh lùng, nói bừa: “Đương nhiên đồng ý hay không là ở anh.”

“Bộ tôi có lựa chọn à? Thật không biết tôi gặp phải thần tiên phương nào nữa, không ngờ lại gặp phải đồ biến thái như cậu…” Lôi Ngự Phong cười khổ, nhưng điều kiện mà cô đưa ra không quá khắt khe, anh ta đưa hai tay lên trịnh trọng thề thốt: “Lôi Ngự Phong tôi thề với trời tuyệt đối sẽ không nói ra nửa chữ về… này, cậu tên gì?”

Vừa nói được phân nửa, Lôi Ngự Phong lại hỏi.

Ngạo Phong liếc anh ta: “Tôi vừa nói rồi đó, Tần Ngạo Phong.”’

“Ờm…” Lôi Ngự Phong buồn bực sắp thổ huyết tới nơi, anh ta thật sự không thích một cái tên làm mình tức giận lại là một cái tên thật, tự cười mình xui xẻo, anh ta nói tiếp: “Tuyệt đối không hó hé bất cứ thông tin gì về Tần Ngạo Phong, trước khi cậu ta ra khỏi rừng, sẽ làm vệ sĩ cho cậu ta, truyền đạt lại kinh nghiệm thăng lên huyễn sư thiên không, sau này không bao giờ chấp chuyện cũ nữa, nếu thất hứa, đầu lìa khỏi xác!”

Ngạo Phong cũng giơ tay lên nói: “Tần Ngạo Phong thề với trời đất, sau thời hạn ba tháng, khi tôi ra được khu rừng, tôi sẽ trả lại tự do cho Lôi Ngự Phong, trả lương vệ sĩ cho Lôi Ngự Phong, ngày sau không nhắc chuyện cũ nữa, nếu thất hứa, đầu lìa khỏi xác!”

Vừa nói, đường hoa văn màu bạc chiếu xuống chân hai người, lời thề đã có hiệu nghiệm.

Không ngờ Ngạo Phong cũng thề theo, Lôi Ngự Phong thầm nghĩ tên nhóc này nghĩa khí, tuy không tin có trả được cái gì khiến mình đánh giá cao, nhưng cũng có chút hảo cảm với người này, thu huyễn thú về xong xuôi rồi hỏi: “Được rồi, chủ thuê, cậu tính làm gì tiếp?”

“Nghe nói anh là Lôi Ngự Phong của khu rừng này, anh rất quen thuộc với khu rừng này sao?” Ngạo Phong cũng thu huyễn thú của mình vào nhẫn, thu cả Mộng Yểm vào, hai người cùng nhau rảo bước về phía sông Midoline.

“Ờ, cậu… chưa nghe tên tôi thật à? Chẳng lẽ cậu mới đến vùng sâu của Nhật Bất Lạc này?” Nghe câu hỏi lạ kỳ này, Lôi Ngự Phong như nghẹn một quả trứng luộc vậy, ngạc nhiên nhìn Ngạo Phong.

“Sao cơ? Chẳng lẽ không cho người khác vào?” Ngạo Phong trợn ngược mắt: “Anh không nghe tôi nói à, tôi đến rèn luyện đấy, tôi quen thuộc rồi còn đến luyện gì?”

Lôi Ngự Phong suýt thì nghẹn chết, hoá ra không phải cô kiêu căng không cho anh ta vào mắt, mà là không biết gì hết! Vậy anh ta kiếm chuyện đánh nhau với cô để làm gì? Lại còn cống hết ba tháng cuộc đời cho người ta, xui tận mạng mà!

Nhưng với tính cách của Ngạo Phong, cho dù có biết e rằng vẫn kiêu căng như vậy, kết quả chẳng thay đổi gì.

“Tôi ở đây mấy năm rồi, quanh đây không có gì mà tôi không thân thuộc, ngoài Sơn Lĩnh Chết Chóc ra. Bên đó có nhiều ma thú cấp cao rất mạnh, thậm chí có thần thú cao tinh xuất hiện, cực kỳ nguy hiểm. Cho dù là tôi cũng không dám vào quá sâu, chỉ vòng bên ngoài mà săn được hai con thánh thú.” Lôi Ngự Phong nói, còn thở dài nữa, anh ta phải trả giá vì hiểu nhầm.

Ngạo Phong gật đầu, hỏi: “Vậy anh có biết gần đây có doanh trại nhà thám hiểm nào không?”

“Biết, ngay bên dưới chân Sơn Lĩnh Chết Chóc, nhưng gần đây nghe nói khá náo nhiệt, cũng rất hỗn loạn.” Lôi Ngự Phong đáp, hơi cau mày: “Cậu muốn làm gì?”

“Có ai mà anh sợ à? Với thực lực của anh, dù đi hiên ngang trong rừng cũng đủ rồi.” Ngạo Phong nghi ngờ hỏi, nhận thấy sự kỳ lạ trong giọng điệu của anh ta.

Lôi Ngự Phong thở dài, đôi lông mày tuấn tú hơi nhíu lại, lộ ra vẻ u sầu nhàn nhạt: "Không phải là tôi sợ ai, mà là tôi sợ phiền phức, người lớn trong gia tộc không muốn tôi trở thành huyễn sư, nhưng tôi tiếc bạn bè mình nên tôi đã bỏ nhà đi rồi đến đây. Hồi đó tôi đã ăn trộm một quả trứng huyễn thú mà ông tôi kiếm từ đâu về được, tôi ấp rồi nó nở ra Thôn Tiêu, nghiễm nhiên trở thành một huyễn sư, còn ông tôi là một kiếm sĩ, muốn huấn luyện tôi trở thành một kiếm sĩ như ông, sau khi biết chuyện này, ông tôi đã rất tức giận, tôi sợ ông nội sẽ làm hại Thôn Tiêu nên đã rời khỏi nhà một mình, trừ khi tôi có thể trở thành một kẻ mạnh như ông tôi, bằng không tôi không muốn về lại.”

Ngạo Phong hơi ngạc nhiên, kiếm sĩ mạnh đến mức có thể gây hại cho thần thú số một như Kim Bằng, ít nhất thì là kiếm thánh cao tinh, Lôi Ngự Phong đến giờ đã là huyễn sư thiên không nhị kiếm, vậy thì rốt cuộc ông nội anh ta là ai?

Sờ sờ cằm, Ngạo Phong tỏ vẻ đã hiểu ra: "Tôi hiểu rồi, anh sợ có người trong doanh trại thám hiểm nhận ra mình. Mấy năm gần đây anh không đến những doanh trại thám hiểm luôn sao?"

"Không, ông nội có việc riêng, không rảnh mà đi bắt tôi. Tôi không sợ người thường đâu, nhưng gần đây có hơi đặc biệt." Lôi Ngự Phong hít sâu một hơi nói: "Mỗi mùa xuân đến, chính là lúc bốn gia tộc đại huyễn sư phái tiểu đội trẻ tuổi đến rèn luyện, chỉ có thông qua rèn luyện mới được gia tộc họ chấp nhận, mới tính là trưởng thành, mỗi gia tộc chắc chắn sẽ có một thầy hướng dẫn là huyễn sư thiên không, những người này đều được ông nội tôi dặn dò rồi, chỉ cần nhìn thấy tôi thì phải bắt tôi về nhà ngay, một hai người còn ổn, nhỡ gặp một lần bốn người thì tôi có mà khóc.”

“Bốn gia tộc đại huyễn sư?” Ngạo Phong sửng sốt, hai mắt chợt sáng lên, nhưng cũng nhanh vụt tắt, anh cả đã thành niên, có lẽ đã vượt qua khảo nghiệm này từ lâu, chắc chắn sẽ không tới đây nữa.

“Sao vậy?” Lôi Ngự Phong nhạy cảm nghĩ ngợi, bỗng kêu lên: “Cậu họ Tần, không lẽ cậu là người nhà họ Tần?”

“Không, tuy rằng tôi họ Tần, nhưng tôi không phải người nhà họ Tần, anh cứ yên tâm.” Ngạo Phong thờ ơ nói, thời điểm rời khỏi Tần Thành, cô đã không còn là người nhà họ Tần nữa, cô chỉ còn một anh trai và một chú út, không có tông môn gia tộc gì cả!

“Cậu… cũng bỏ nhà đi giống tôi à?” Sau một hồi suy nghĩ, Lôi Ngự Phong bất chợt hỏi.

“Tôi không có nhà.” Như bị nỗi nhớ nhà đó lây nhiễm, Ngạo Phong ngước nhìn bầu trời, giọng nói nhẹ nhàng, mơ hồ hiếm thấy đầy u sầu: “Nhà của tôi không tồn tại ở thế giới này, mặc dù nói không nhớ, cuối cùng vẫn là quên không được."

Giờ phút này, Lôi Ngự Phong đột nhiên cảm thấy có chút thương hại Ngạo Phong, một cảm giác đồng cảm trỗi lên, đúng vậy, chả lẽ anh ta lại không nhớ nhà? Có nhà không thể về là cảm giác khó chịu tới mức nào chứ! Anh ta cũng rất nhớ bầu trời nơi đó, nhưng bắt buộc phải rời khỏi quê hương, đến ở đây hẳn mấy năm.

Lôi Ngự Phong im lặng.

“Nhưng tôi không hối hận.” Ngạo Phong quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, kiên định nói: “Vì bạn của tôi, tôi chưa bao giờ hối hận!”

Sương mờ bỗng chốc tan sạch, hai người vừa ra khỏi rừng, đến bên đồng cỏ ven sông Midoline, ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống, xán lạn vô cùng.

Lôi Ngự Phong thấy tim mình rung động, khẽ cười: “Đúng vậy, không hối hận, cũng là vì bạn bè mà tôi quý trọng nhất!”

Tuy nói là bị bắt làm vệ sĩ cho Ngạo Phong nhưng Lôi Ngự Phong lại cảm thấy dường như cùng hành động với Ngạo Phong thật ra cũng không tệ lắm, nhiều năm nay anh ta vẫn thui thủi một mình, thật ra cũng rất cô đơn.

“Đến doanh trại thám hiểm đi, cho dù huyễn sư thiên không của bốn gia tộc có tới thì chúng ta hợp sức lại, chắc gì đã có ai đủ sức cầm chân chúng ta được, đánh không lại thì chạy thôi.” Ngạo Phong nhếch khoé miệng, bình tĩnh cười.

Nghe giọng điệu thản nhiên kiêu ngạo của cô, Lôi Ngự Phong không khỏi thấy hừng hực khí thế, cười lớn: “Đúng thật, có một kẻ biến thái như cậu thì có đánh trực diện cũng không phải đối thủ của chúng ta! Đi thôi, ở ngay ngọn núi nhỏ phía dưới đó!”

Hai người đến bên bờ đối diện sông, bước vào ranh giới Sơn Lĩnh Chết Chóc, tìm thấy doanh trại thám hiểm ngay giữa vùng đất bị nhiều vách đồi vây quanh.

Bước vào nhìn quanh, Ngạo Phong mới phát giác doanh trại này không khác gì một thôn làng nhỏ cả, tuy hơi nhỏ nhưng đủ đầy mọi thứ, những hàng sạp bán đồ bày đầy ra, nhưng không có nhà lớn, mà là từng túp lều tụ lại, nhìn sang thì thấy cả ngàn mái lều liên kết lại, hình thành một không gian cực kỳ thu hút.

Hai người vừa vào doanh trại, mọi người bắt đầu xì xào chỉ trỏ.

“Nhìn bên đó đi! Là Lôi Ngự Phong của rừng Nhật Bất Lạc!”