Khi một huyễn sư thăng cấp thì huyễn thú cũng sẽ thăng cấp theo. Đây là một cám dỗ rất lớn đối với những con ma thú không thể tiến hóa và trưởng thành trong một khoảng thời gian ngắn. Mặc dù Ngạo Phong không biết Xích có thể nhận được những lợi ích gì, nhưng cô có thể chắc chắn khế ước bản mạng có ảnh hưởng lớn hơn so với khế ước chính và phụ, việc thăng cấp lần này đã mang lại rất nhiều lợi ích cho sự trưởng thành của Xích.
“Bây giờ cậu có thể tự bay và sử dụng huyễn kỹ thiên không, có cần thử không?” Tần Thiển mỉm cười chỉ vào Ngạo Phong nói: “Huyễn kỹ thiên không chỉ có thể được tự do kích hoạt bởi sức mạnh của cậu sau khi cậu đã bọc giáp toàn thân. Về phần bay, cậu có thể đi bất cứ nơi nào cậu muốn. Ban đầu có thể chưa quen, nhưng khi quen rồi sẽ thấy thoải mái hơn bất cứ loại phương pháp nào.”
Ngạo Phong một lần nữa nhận ra lợi ích của việc có một bậc thầy có trình độ ở bên cạnh cô, quả thật có thể giúp cô tránh được nhiều đường vòng, cô chân thành nói: “Cảm ơn Tần Thiển đạo sư.”
Với một cú nhảy nhẹ, hai chân cô đã nhấc lên khỏi mặt đất, Ngạo Phong bay tự do trên không trong vài vòng, cơ thể cô nhẹ nhàng bay lượn giống như không trọng lượng, tốc độ của cô gần bằng tốc độ của ngự kiếm, nhưng cảm giác hơn một chút. Cao thủ cấp thiên có thể bay tuỳ thích, đơn giản giống như đi bộ trên mặt đất vậy.
Có thể bay một cách tự chủ, bởi vậy Thiên Nhai Ngự Kiếm Diệt liền có thể có bay ra thêm bốn thanh phi kiếm nữa và phát huy sức mạnh thực sự đáng gờm của nó!
“Mộng Yểm, toàn thân khải hoá.” Sau khi bay thành thạo, Ngạo Phong lập tức khoác lên mình bộ giáp huyễn thú của Mộng Yểm, quả thật trong tâm hồn cảm thấy thật kỳ diệu, ánh mắt màu lam sáng ngời khẽ chuyển động, cô lạnh lùng quát lên: “Huyễn kỹ thiên không, Mộng Yểm ma quang.”
Dường như trên bầu trời có một ngọn đèn chiếu ra ánh sáng xanh, phía sau Ngạo Phong, một hư ảnh khổng lồ của chiến mã mộng yểm song giác xuất hiện, Mộng Yểm háo hức ngẩng đầu lên trời rít gào, ở giữa hai chiếc sừng khổng lồ giống sừng linh dương ngưng tụ ra một mảnh năng lượng màu đen khủng bố, pha trộn lẫn nhau khiến lòng người run sợ, tinh thần quấy nhiễu. Một chùm ánh sáng đen nhắm ngay ngọn đồi do Ngạo Phong chỉ mà oanh tạc!
Huyễn kỹ thiên không giống như khẩu pháo pha lê ma thuật trên đỉnh pháo đài của Nhật Bất Lạc Thành ngày trước vậy. Ngạo Phong có cảm giác như trên người mình có một máy bắn tia laser, bất cứ nơi nào tia năng lượng khổng lồ chiếu tới, mọi thứ sẽ tan biến!
“Bùm!”
Âm thanh chói tai gần như xé thủng màng nhĩ, ngọn đồi phía xa bị bao phủ bởi một làn khói thuốc súng mỏng, khi khói tan đi, ba người bên này đều kinh hãi nuốt nước miếng.
Huyễn kỹ thiên không do thần thú lục tinh phóng ra thật đáng sợ, ngọn đồi đằng kia bị oanh tạc bay mất một nửa, tạo thành một thung lũng khổng lồ.
“Quá mạnh, thảo nào người ta đánh nhau sứt đầu mẻ trán chỉ để giành được một con thần thú. Ngay cả tôi cũng không dám đỡ huyễn kỹ thiên không do thần thú thi triển.” Tần Thiển thấy khó thở, đột nhiên phát hiện mình không bằng tên nhóc Ngạo Phong này, sau khi tới cấp thiên đã có thể thi triển huyễn kỹ thiên không, cô đã bước chân vào hàng ngũ cường giả chân chính trên đại lục.
Nhưng Ngạo Phong lại lắc đầu thở dài rồi bay xuống: “Mạnh thì mạnh thật nhưng lại tiêu hao năng lượng rất lớn, mới có một kích mà đã tiêu hao hơn một nửa sức mạnh của tôi rồi.”
Mất hơn một nửa sức mạnh, điều đó có nghĩa là cô không thể phóng huyễn kỹ thiên không thêm một lần nữa. Loại thủ đoạn át chủ bài này chỉ được sử dụng khi tới thời khắc liều mạng, một khi đã dùng rồi thì phải mất một lúc sau mới có thể sử dụng nó lần thứ hai. Giống như Thiên Nhai Ngự Kiếm Diệt, không thể được sử dụng liên tiếp hai chiêu mà phải có thời gian để khôi phục lại vu lực.
“Huyễn kỹ thiên không chính là như vậy đấy. Huyễn sư vừa mới thăng cấp thiên bình thường sẽ hoàn toàn tiêu hao vu lực. Nếu cứ để cho cậu liên tục phóng chiêu, còn để cho người ta sống nữa không đây?” Tần Thiển lại đảo cặp mắt trắng dã, cười nhạt với tên biến thái không biết chừng mực này.
“A…” Ngạo Phong cảm nhận được một ít trạng thái trong cơ thể mình, cô rất ngạc nhiên khi thấy rằng do mối quan hệ giữa vòng xoáy được hình thành bởi nguồn năng lượng huyễn thần mà vu lực bị tiêu hao đang hồi phục với tốc độ rất nhanh, chỉ mất một ít thời gian là lại có thể phóng huyễn kỹ thiên không thêm lần nữa, cô không khỏi mừng thầm.
Nhưng lần này cô thật sự không còn lòng dạ nào đi hù doạ Tần Thiển nữa, lỡ như hù doạ cho vị đạo sư này nghẹt thở thì không biết phải ăn nói sao với chú út.
“Ngạo Phong, lần này cậu quay lại đội ngũ là muốn cho đám người Lam Tuân một bài học à?” Sau khi Ngạo Phong thăng cấp, sắc mặt Tần Thiển đã trở nên nghiêm nghị, ông ta đã hỏi tới chính sự rồi.
“Đúng vậy, đó là kế hoạch của chúng tôi.” Ngạo Phong không giấu giếm, gật đầu thừa nhận.
Sắc mặt của Tần Thiển hơi thay đổi khi nghe thế, ông ta thở dài, cười khổ: “Ôi, Ngạo Phong à, cho dù cậu nói cậu đã rời khỏi nhà họ Tần, nhưng nếu tính sổ món nợ này thì nhà họ Lam vẫn sẽ tính lên đầu nhà họ Tần chúng ta. Hơn nữa chúng ta cũng đã lập lời thề sẽ giúp Lam Tuân tranh đoạt trứng rồng, nếu thật sự tới thời điểm đó chắc chắn chúng ta sẽ ra tay, cậu vẫn nên nghĩ lại đi.”
“Tần Thiển đạo sư, nhìn ông thường ngày vẫn rất khôn khéo, sao giờ lại luồn cúi như thế hả?”
Ngạo Phong không hề lo lắng mà nhún vai giễu cợt Tần Thiển: “Như tôi đã nói, ông chỉ hứa sẽ giúp Lam Tuân gia tranh đoạt trứng rồng chứ không hứa sẽ giúp ông ta đối phó với bọn tôi. Đến lúc đó ôngchỉ chú ý đến việc giúp ông ta giành trứng rồng, sẵn tiện có thể nhắc nhở hai huyễn sư thiên không khác rằng chuyện bọn tôi đi tìm Lam Trừng gây rối chẳng liên quan gì đến mọi người.”
“Hả…” Tần Thiển xấu hổ toát mồ hôi hột, nghĩ thầm, tên nhóc này đúng là nham hiểm đê tiện mà, ngay cả lời thề thiên địa cũng tìm được kẽ hở mà chui qua, nhưng những gì cô nói cũng không sai, ngược lại còn rất đúng.
“Đạo sư, khi tranh đoạt trứng rồng có thể ra sức một chút. Dù sao người chết cũng không thể nhận trứng rồng được.” Một tia lạnh lẽo lóe lên trong mắt Ngạo Phong, cô nói nhẹ rồi quay về doanh trại.
Không hiểu sao Tần Thiển lại rùng mình, bỗng dưng đôi mắt mở to đầy khiếp sợ, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, hoàn toàn sợ hãi trước ý tứ tàn nhẫn trong lời nói của cô.
Mặt trời vừa lười biếng nhô lên, đoàn người lại bước chân lên đường, phía xa xa nơi thâm sơn cùng cốc có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng gào thét truyền đến, điều này khiến mọi người nhận ra đã cách hang ổ của cự long không xa, tất cả đều tràn đầy năng lượng, tốc độ lao tới gần như tăng gấp đôi.
Đi sâu vào sườn núi, mùi hôi thối không ngừng xộc vào mũi, rẽ vào một khúc ngoặt, chợt đám người Ngạo Phong nghe thấy tiếng hét kinh hãi của các cô gái.
“Sao vậy?” Nhóm huyễn sư thiên không dẫn đầu lần lượt chạy tới, trước mặt bọn họ xuất hiện một bộ xương ma thú to lớn. Con ma thú này rõ ràng là thánh thú có cấp tinh rất cao, hình thể to lớn và dài, rất giống rồng thằn lằn, tự nhiên nó lại xuất hiện trong tầm mắt, đúng là hơi doạ người.
Bộ xương của thánh thú xuất hiện khiến mọi người nghiêm túc hẳn lên, trong bầu không khí cũng có cảm giác căng thẳng, Lam Tuân bình tĩnh dặn dò: “Cẩn thận, huyễn sư thiên không đều tiến lên trước, có lẽ nơi này có một con thần thú cự long, tạm thời sẽ không có ma thú khác xuất hiện.”
Năm vị huyễn sư thiên không không phản đối, lập tức bay tới trước vị trí dẫn đầu, đội ngũ của bốn gia tộc lớn song hành cùng nhau, Ngạo Phong và Tần Ngạo Hải sóng vai ở đội ngũ dẫn đầu.
Những bộ xương lần lượt xuất hiện, có thể tìm thấy mỗi bộ cách nhau vài trăm mét, mỗi bộ xương đều khổng lồ đến đáng sợ, ngay cả khi chúng đã chết thì mọi người vẫn có thể cảm nhận được áp lực đáng sợ từ chúng. Thậm chí trong đó có mấy bộ xương đã đạt đến cấp bậc thần thú, và có rất nhiều xác chết của những kẻ xâm lược xung quanh sào huyệt, con rồng Candian thực sự không phải là một nỗi kinh hoàng bình thường.
Trong làn sương trắng mỏng manh, mùi hôi thối càng lúc càng nặng, đến mức muốn nôn, mọi người đều cau mày bước về phía trước, sau một khúc ngoặt, cuối cùng trước mắt cũng sáng lên, tầm mắt mở rộng đến vô tận.
Một cánh đồng cỏ rộng và thoáng được bao quanh bởi những đỉnh núi cao chót vót, đằng xa, một luồng gió lạnh yếu ớt thổi ra từ hang động khổng lồ, vốn là hang ổ của rồng Candia.
Khi đến đáy thung lũng, mọi người không khỏi hít sâu một hơi, trên bãi cỏ dày đặc những bộ xương ma thú khác nhau, trong đó có nhiều bộ xương đã bị gãy và không hoàn chỉnh, có bộ bị xé làm đôi, và có hàng ngàn cái đầu trên khắp mặt đất, tất cả đều là thần thú!
So với những cái xác trên bãi cỏ, những cái xác bên ngoài con đường dẫn đến đây phải gọi nơi này bằng sư phụ.
Đám người Lam Tuân vẫn luôn tràn đầy tự tin, giờ không khỏi tái mặt, họ chưa bao giờ nghĩ rằng con rồng Kandia lại mạnh đến vậy.
Ngay khi anh ta còn đang do dự, một tiếng gầm kinh hoàng đột nhiên vang lên từ trong hang sâu, một luồng gió tạo thành sóng khí lao thẳng về phía mọi người. Rất nhiều huyễn sư bình thường bị tiếng hét kinh hoàng này thổi ngã xuống đất, một số huyễn sư thiên không vội vàng sử dụng vu lực của họ để kích hoạt một bức tường không khí khổng lồ trước mặt họ để ngăn lại.
Ngạo Phong cũng hoảng sợ, thật là khủng khiếp!
Thần thú lục tinh không thể so với thần thú thất tinh, và ngay cả sức chiến đấu xuất sắc của thần thú hệ hắc ám chiến mã Mộng Yểm song giác cũng có thể không sánh được với huyết mạch long tộc cổ xưa thuần khiết được.
“Arthurs, tên khốn, lại tới đây vào lúc này, chẳng lẽ mày muốn khiêu khích uy nghiêm của long tộc tao sao?” Trong thung lũng sâu thẳm, một giọng nói trầm thấp tức giận vang lên, vang vọng cả thung lũng.
Có tiếng bước chân rung chuyển cả đất trời, dáng người vàng rực che lấp cả bầu trời từ trong thung lũng sâu sải bước ra, một đôi cánh khổng lồ bằng thịt vàng sải ra, đầu rồng kiêu hãnh ngẩng cao nhìn lên trời, cơ thể nó được bọc trong một vòng tròn bằng vàng, đó chính là rồng vàng Candia!
Con rồng Candia đang ở ngay trước mặt, nhưng dường như con người đã mất hết dũng khí để chống lại nó, kích thước khủng khiếp hơn cả loài chim đại bàng màu vàng. Cuối cùng người ta cũng nhận ra một con rồng mang huyết mạch long tộc thì khó đối phó đến mức nào, chỉ cần uy lực của con rồng này có thể khiến thần thú bình thường dừng lại, cho dù nó có bị thương hay không, một con cự long chính là một con cự long.
Đúng lúc này, một tiếng cười xấc xược khác vang lên trên bầu trời: “Candia, hôm nay lão tử đến để hoá kiếp cho mày, ngoan ngoãn giao trứng ra đây, để lão tử làm bữa tối.”
Bóng người màu vàng đỏ từ trên không trung rơi xuống. “Bùm!” Mặt đất như sụp xuống, cự thú kia đứng thẳng dậy, thân hình cũng toát ra uy lực đáng sợ của thần thú. Vùng đất vàng ròng và rồng Candia vàng rực cả một phương, không ai chịu nhường ai.
“Thần thú thất tinh, Xích Kim Bỉ Mông!”
Sự xuất hiện của hai thần thú đại cao tinh khiến người của tứ đại gia tộc đều cảm giác da đầu tê dại, nín thở chăm chú nhìn, không ai dám làm thêm bất cứ động tác nào.
Xích Kim Bỉ Mông, cự thú hình người, cao bảy tám mét, toàn thân được bao bọc bởi một lớp lông vàng, bộ lông óng ánh, nắm tay to lớn nổi rõ gân guốc và phồng lên, giống như hai cục búa vàng lớn, bạo ngược rất đáng sợ.
Tuy là cự thú hình người, nhưng không phải là người, trừ phi tiến hóa thành siêu thần thú mới có thể chân chính trở thành người.
“Thần thú thất tinh! Trời ạ, tôi đã được nhìn thấy hai con Thần thú thất tinh.” Rất nhiều người trong đám đông đều kinh ngạc thầm suy nghĩ.
Rồng vàng và người khổng lồ vàng, ai mạnh hơn đây?
Tim mọi người đập thình thịch như tiếng trống, hồi hộp nhìn hai con quái thú khổng lồ trước mặt, trong đầu dường như có một tiếng sét xẹt qua, cả đời người chắc cũng không thể thấy một trận chiến tầm cỡ như này vài lần, nhưng muốn xem cũng phải bỏ mạng của mình ra mới xem được quá.