Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1102: Đệ Ngũ nhắc nhở



Khi Sở Dương rời khỏi kho hàng tuyệt đối là thắng lợi trở về! Trong Cửu kiếp không gian, Kiếm linh mở ra một cái kho riêng chuyên để tử tinh, lúc này đã hoàn toàn đầy nên Kiếm linh không thể không mở thêm một cái đại kho hàng khác để chuẩn bị chứa tử tinh mới.

Trong Cửu kiếp không gian, các loại tài nguyên khoáng sản quý hiếm chồng chất như núi!

Cửu kiếp Kiếm nhào vào mà điên cuồng cắn nuốt nhưng với tốc độ như thế này theo Sở Dương phỏng chừng chỉ sợ trong vòng ba đến năm ngày là không thể cắn nuốt hoàn toàn được!

Trong Cửu kiếp không gian, linh dược viên lại không thể mở rộng quy mô được nữa. Tuy nhiên linh dược chữa bệnh cho Nhạc Nhi thì đã có.

Sở Dưong rốt cuộc đã gỡ bỏ được tâm sự này. Chuẩn bị hôm nay trở về sẽ chữa thương cho Nhạc Nhi, khôi phục thân thể nàng, sau đó mau chóng tu luyện.

Trong khoảng thời gian này, Tử Tà Tình luôn luôn giúp Sở Nhạc Nhi đặt nền móng, chỉ cần một khi thân thể khôi phục lại là bắt đầu tu luyện. Có được năng lực nghịch thiên của Tử Tà Tình trợ giúp, Sở Nhạc Nhi chỉ sợ tiếp theo có thể tạo ra một cái kỳ tích tu luyện!

Sau khi trở lại phòng, mọi người đều đứng dậy đi ra.

Phong Vũ Nhu và Nguyệt Linh Tuyết, Ô Thiến Thiến cũng đi theo sau.

Bởi vì Tử Tà Tình đã mời bọn họ nên vợ chồng Phong Nguyệt tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy. Về phần Ô Thiến Thiến thì tự nhiên là muốn ở cùng Sở Dương càng lâu càng tốt nên chắc chắn đồng ý.

Dọc theo đường đi, Mạc Khinh Vũ bám vào cánh tay Sở Dương, một đường đi nói cười không dứt.

Ô Thiến Thiến đi ở mặt sau hâm mộ nhìn Mạc Khinh Vũ bám tay Sở Dương mà vẻ mặt xuất thần.

Hiện tại Ô Thiến Thiến còn chưa biết được tiểu cô nương trước mắt này chính là yếu tố mấu chốt ngăn cản giữa mình cùng Sở Dương! Nàng vẫn cho là quan hệ giữa Sở Dương và Mạc Khinh Vũ là một loại tình cảm huynh muội.

Nhưng nào biết rằng hai người này sẽ đời đời kiếp kiếp dây dưa, đâu phải là một loại tình cảm “Huynh muội”. Khi Sở Dương đi ra đến cửa khu bán đấu giá thì đột nhiên ngẩn ra.

Ở phía trước có một người đang mỉm cười đứng nhìn Sở Dương. Người này áo xanh phiêu phiêu, ba chòm râu xanh, hai tay chắp sau lưng, tiêu sái thoải mái, vân đạm phong khinh. Người này có một loại trí tuệ như nắm thiên hạ trong lòng bàn tay.

“Ðệ Ngũ Khinh Nhu!”

Sở Dương trong lòng chấn động.

Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ cười cười. Sở Dương bèn buông Mạc Khinh Vũ ra ý bảo mọi người chờ một chút rồi bước qua.

“Chờ ta hả?” Sở Dương mỉm cười hỏi.

“Chờ ngươi” Ðệ Ngũ Khinh Nhu cười nhẹ nói. Hai người đều ha ha cười cười to.

“Chúc mừng ngươi” Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: “Ngươi rốt cuộc đã đặt được một gót chân ở Thượng tam thiên rồi”.

“Ða tạ” Sở Dương mỉm cười nói: “Còn không ổn bằng ngươi đâu”.

Đệ Ngũ Khinh Nhu lắc đầu cười khổ: “Ta có một câu thôi”.

Sở Dương lắng nghe.

“Chớ coi thường kẻ địch” Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: “Nội tình của kẻ địch so với những gì ngươi thấy còn cường đại hơn nhiều lần!”.

Sở Dương nặng nề gật gật đầu.

“Mấy ngày hôm trước hợp tác nhưng không thành công” Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: “Bất quá, tiếp theo chúng ta sẽ hảo hảo tính kế tiếp”.

Sở Dương gật gật đầu từ từ nói: “Không tệ, muốn hảo hảo tính kế tiếp à”.

Ðệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười rồi xoay người từ từ bước ra, sau vài bước thân hình đã biến mất ở trong đám đông cuồn cuộn. Sở Dương đứng tại chỗ tinh tế suy nghĩ hồi lâu rồi thật lâu sau lắc đầu cười xoay người trở về.

“Người nọ chính là Đệ Ngũ Khinh Nhu ư?” Tử Tà Tình nhẹ giọng hỏi.

“Quả nhiên không đơn giản” Tử Tà Tình nói: “Giao tiếp với người này ngươi phải cẩn thận”.

Sở Dương gật gật đầu nói: “Ta với hắn cũng chỉ hợp tác với nhau tại Thiên Cơ thành. Sau này chính là thiên chi nhai hải chi giác, nếu không đến Thiên Cơ thì ta sẽ không cùng hắn tính kế gì nữa”.

Tử Tà Tình nở nụ cười nói: “Không tệ, Sở trường của ngươi chính là tính kế nhất thời, còn người này chính là nắm Càn Khôn trong tay áo! Cho nên, tại một sự kiện ngươi cùng hắn tranh luận thì tuyệt đối có thể thắng nhưng nếu xét đến toàn cục thì ngươi nhất định không là đối thủ của hắn!”.

Sao Sở Dương không biết điểm này.

Nếu là một sự kiện, chính mình tính kế cũng sẽ không yếu hơn Ðệ Ngũ Khinh Nhu, nhưng nếu là hơn mười sự kiện, hoặc là hơn mười sự kiện đan vào nhau, như vậy có thể đối kháng với Ðệ Ngũ Khinh Nhu chỉ có Mạc Thiên Cơ!

Tử Tà Tình quay đầu lại nhìn Nguyệt Linh Tuyết nói: “Cho nên ta mời Nguyệt huynh đi một chuyến, đem Bố chí tôn thỉnh đến Lan hương viên”.

Nguyệt Linh Tuyết nói: “Tốt”.

Hai bóng trắng cùng nhau đi, trong phút chốc đã vô tung vô ảnh.

“Làm gì vậy?” Sở Dương khó hiểu hỏi.

“Có một chút sự tình, thừa dịp còn có cơ hội, trước tiên là vừa đi vừa nói đã” Tử Tà Tình thản nhiên cười, trong lòng vô hạn phức tạp, thầm nghĩ: “Ngươi là đứa ngốc, ta muốn nắm chặt thời gian, trước khi ta đi mở cho ngươi một con đường tương lai rộng mở... Đạo cảnh lực càng ngày càng cao, hiện tại cho dù không ở thời điểm chiến đấu cũng đã loáng thoáng cảm nhận được Trường Không bên trong đạo cảnh lực. Nói không chừng sẽ ly khai bất cứ khi nào”

“Ta chỉ có thể cố gắng hết sức vì ngươi mà làm thêm một chuyện”. Sở Dương trầm mặc, tựa như cảm nhận được tâm ý của Tử Tà Tình, rốt cuộc gấp gáp hỏi: “Không đi...không được sao?”.

Tử Tà Tình trong lòng mềm nhũn, đau xót, mạnh mẽ nén tâm tình lãnh khốc lắc đâu nói: “Không được!”.

Sở Dương cúi thấp đầu xuống nhưng không nhắc lại nữa.

Mạc Khinh Vũ lén lút hỏi Sở Dương: “Tử đại tỷ phải đi à?”.

Sở Dương thở dài cầm bàn tay nhỏ bé của nàng nói: “Nhân sinh... Có khi nào chỉ tụ không tán chứ...”. Trong thanh âm có một loại ý tứ phiền muộn xúc động.

Lỗ tai Tử Tà Tình vừa động lập tức liền cảm giác trong lòng đau xót nhưng mặt nàng không chút thay đổi đi về phía trước, đi tới phía trước đội ngũ dẫn đường mà đi.

Mạc Khinh Vũ nháy ánh mắt nói: “Chẳng lẽ Sở Dương ca ca muốn đem Tử tỷ tỷ lưu lại?”.

Sở Dương cười khổ: “Đúng vậy, ta cũng rất mâu thuẫn, muốn nàng lưu lại nhưng nếu nàng lưu lại thì chỉ sợ cũng sẽ có nguy hiểm”.

“Nguy hiểm lớn không?” Mạc Khinh Vũ hỏi.

“Nguy hiểm rất lớn! Ảnh hưởng đến tính mạng!” Sở Dương lại thở dài nói.

“Sở Dương ca ca có thích nàng không?” Mạc Khinh Vũ có chút mất mát hỏi.

Sở Dương không phủ nhận, gật gật đầu muốn nói thì nàng lại nói tiếp: “Nhưng Sở Dương thích Khinh Vũ nhất đúng không?”

Mạc Khinh Vũ khoái hoạt nói: “Ta đây an tâm rồi”.

Đột nhiên nàng ghé sát vào tai Sở Dương nói: “Nếu Sở Dương ca ca thực sự không muốn để Tử tỷ tỷ đi, muội có một biện pháp”.

Sở Dương kỳ quái hỏi: “Biện pháp gì?”.

Mạc Khinh Vũ cắn Iniệng, do dự một hồi rồi rốt cuộc nhẹ giọng nói: “Ngươi và tỷ ấy nếu gạo nấu thành cơm... Nàng sẽ không đi nữa”.

Sở Dương lảo đảo một cái, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra suýt nữa ngã quỵ xuống. Tử Tà Tình đi ở đầu đội ngũ cũng lảo đảo một cái rồi lỗ tai lập tức có chút đỏ lên mà bước nhanh đi lên phía trước.

Phong Vũ Nhu đang cùng nàng sóng vai đi tới rất kỳ quái hỏi: “Tiền bối, ngài làm sao vậy?”.

Tử Tà Tình phun ra một hơi nói: “Không có gì, ha ha...”, rồi bước nhanh đi tới.

Sở Dương gõ vào đầu Mạc Khinh Vũ cốp một cái rồi thấp giọng nói: “Tiểu nha đầu tà ác... Học ở đâu chuyện bát nháo này vậy?”.

Mạc Khinh Vũ hì hì cười, xoa đầu kêu đau nói: “Sư phụ tìm cho ta một nhân viên mát xa, chúng ta thường hay nói chuyện phiếm...”

“Nhân viên mát xa? Nam hay nữ?” Sở Dương khẩn trương hỏi.

“Đương nhiên là nữ rồi” Mạc Khinh Vũ dùng ánh mắt oan ức nhìn hắn rồi như tiểu hồ ly cười nói: “Sở Dương ca ca, ta và người đó thường xuyên nói về ngươi, hừ hừ hừ...”, nói tới đây thì đột nhiên mặt đỏ lên.

Thì ra lúc trước nàng cùng vị nữ nhân viên mát xa kia nói chuyện, bởi vì Mạc Khinh Vũ mỗi ngày đều nhắc đến Sở Dương nên vị nữ mát xa kia có một ngày đã nói một câu: “Ngươi nha, nếu lo lắng quá thì chờ khi ngươi lớn lên, trước tiên đem hắn gạo nấu thành cơm, muốn bỏ chạy cũng không được...”

Hiện tại, Mạc Khinh Vũ suy nghĩ đến chuyện này lại thầm nghĩ: “Khi nào thì ta có được tiền vốn như vậy, đem Sở Dương ca ca nấu thành cơm đây...”

Đi qua một góc đường, đám người Nam Cung Thệ Phong liền cáo từ Sở Dương. Lần này sau khi kết thúc đấu giá hội tất nhiên sẽ có động tác, Nam Cung huynh đệ cần bố trí nhân thủ theo dõi, tùy thời phát hiện ra tin tình báo mới nhất.

“Kiếp này có thể được đi một chuyến này đã hãnh diện lắm rồi!” Nam Cung Thệ Phong nói như thế xem ra tâm tình rất tốt: “Nam Cung Thệ Phong ta cả đời này e đây là ngày vinh quang nhất. Hôm nay một ngày này, tâm nguyện cả đời ta đã hoàn thành rồi, ha ha...”

Sở Dương im lặng không nói, thật lâu sau mới thản nhiên nói: “Về sau, ngươi sẽ càng vinh quang hơn! Thệ Phong, chờ sau khi Vạn Dược Đại Điển chấm dứt, ta sẽ giúp ngươi cùng các huynh đệ khôi phục lại thân thể”.

Nam Cung Thệ Phong hốc mắt nóng lên nắm tay Sở Dương cảm kích lắc lắc, cái gì cũng không nói rồi dẫn theo vài huynh đệ xoay người mà đi.

“Ta đi theo xem sao” Vì phòng có vấn đề gì, Ngụy Vô Nhan cũng yên lặng đi theo.

Từ đi vào nơi này, Sở Dương luôn luôn vắt óc tìm mưu nghĩ kế muốn làm cho Ngụy Vô Nhan khôi phục lại nhưng cảm xúc của Ngụy Vô Nhan càng ngày càng trầm thấp, càng thêm trầm mặc.

Trên người hắn chỉ có một cỗ không khí trầm lặng, bất luận kẻ nào đều nhìn ra được. Đối với cái này, Tử Tà Tình cũng chỉ có thở dài. Ngụy Vô Nhan tâm đã chết! Mục tiêu hiện tại của hắn cũng chỉ còn lại có hai cái. Ðó là báo thù và báo ân!

Báo chính đại cừu cho vợ con mình, báo ân cứu mạng của Sở Dương. Trừ hai cái đó ra, hắn không còn sở cầu cái gì nữa.

Một khi hắn cho rằng hai cái tâm nguyện này đã hoàn thành thì Ngụy Vô Nhan tùy thời đều không chút do dự hoành đao tự xử! Ðối với cái này Sở Dương cũng thúc thủ vô sách.

“Chúng ta cũng đi theo nhìn xem” Vạn Nhân Kiệt cũng nhìn ra được Sở Dương đang lo lắng nên nói.

“Cũng tốt” Sở Dương nói: “Vạn vạn lần đừng để hắn làm cái gì ngốc nghếch đấy”.

Vạn Nhân Kiệt ha ha cười, nói: “Tứ đệ, chúng ta đi xem Ngụy Vô Nhan thế nào, nếu là hắn cần chúng ta muốn... Chúng ta cùng hắn lưu lạc thiên nhai, đi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của hắn. Sau đó, nếu không có việc gì thì sợ là chúng ta sẽ chia tay nhau. Cùng hắn lưu lạc thiên nhai, cùng hắn đi báo thù rửa hận, để hắn một mình chúng ta cũng không yên tâm”.

Vạn Nhân Kiệt cười cười nói: “Chúng ta và Ngụy Vô Nhan đều là đám không nhà không cửa, có lẽ chỉ có loại người như chúng ta mới quan tâm đến nhau thôi. Chúng ta cũng không có tâm nguyện gì... Là huynh đệ với nhau, tâm nguyện của Ngụy Vô Nhan chính là tâm nguyện của chúng ta”.