Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1124: Cả đời giãy dụa cả đời khổ, cả đời cô đơn Lăng Hàn Vũ



Cũng không biết là lực lượng gì chống đỡ hai người, hai người lại có thể xông tới bên người Lăng Hàn Vũ!

Đối mặt đao kiếm như rừng, Dạ Sơ Thần xông ra, đón nhận đao kiếm.

"Đừng có quấy rầy chúng ta, để cho chúng ta nói chuyện với hắn!" Thanh âm Dạ Sơ Thần nghẹn ngào, thân hình run rẩy, từng chữ từng chữ nói ra, trong mắt nàng, tựa như có một ngọn lửa điên cuồng, đang hừng hực thiêu đốt.

Thanh âm của nàng kiên quyết, không cho không tuân theo. Lại lộ ra một loại lạnh nhạt vô cùng.

Một loại lạnh nhạt, như trái tim đã hóa tro tàn.

Dạ Đế thản nhiên nói: "Để cho bọn họ đi qua!" Cười khinh một tiếng: "Xem như nể mặt Lăng Phong Vân, cho các ngươi trò chuyện lần cuối cùng.

Nhưng trước khi hắn nói những lời này, Mạnh Siêu Nhiên đã tiến lên mà không quan tâm, ôm lấy Lăng Hàn Vũ.

Thần trí của Lăng Hàn Vũ đã bắt đầu tán loạn.

Đồng tử của hắn, đã bắt đầu nở ra.

Một đòn của tam phẩm Chí Tôn, không phải là thứ mà một người có tu vi thất phẩm thánh cấp như hắn có thể thừa nhận được!

Nhưng khi ánh mắt hắn nhìn thấy Mạnh Siêu Nhiên, đột nhiên lại nhìn như một kì tích, trong ánh mắt lộ ra lo lắng, rít gào nói: "Trông nom ta làm cái gì? Còn không đi?"

Hắn đang gầm thét!

Nhưng thanh âm lại nhỏ đáng thương.

"Ta đưa ngươi đi trước trước." Mạnh Siêu Nhiên hít vào thật sâu, rồi nhẹ nhàng thở ra, sợ quấy nhiễu huynh đệ mình, sợ rằng dùng sức lớn, làm mất đi một tia sinh cơ cuối cùng của huynh đệ mình: "Ta đưa ngươi... Hàn Vũ, hôm nay, chúng ta cùng đi..."

Lăng Hàn Vũ lo lắng, muốn quay đầu, lại quay không được, chỉ có thể chậm chạp chuyển động con mắt, tức giận mắng: "Ngươi là đồ khốn nạn, là thằng ngu... Sơ Thần đâu... Sơ Thần đâu? Chúng ta đều chết hết, nàng thì sao? Nàng thì sao?"

"Ta cùng các ngươi." Dạ Sơ Thần nhẹ nhàng đi tới, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, ôn nhu nói: "Hàn Vũ ca ca, chúng ta cùng đi! Đường hoàng tuyền xa, một mình ngươi đi, sẽ cô độc sợ hãi."

"Không! Ta không sợ hãi!" Không biết Lăng Hàn Vũ lấy đâu ra lực lượng, không ngờ lo lắng ngỏng cổ lên: "Các ngươi không cần chết... Các ngươi... Các ngươi... Các ngươi phải hạnh phúc! Các ngươi chết... Ta chết không nhắm mắt!"

Đột nhiên trợn trừng mắt nhìn bầu trời đêm tuyết bay, rít gào một tiếng: "Lão tặc thiên! Ta chết không nhắm mắt!"

Nước mắt Dạ Sơ Thần rớt xuống. Nhỏ ở trên mặt Lăng Hàn Vũ.

Ánh mắt Lăng Hàn Vũ tan rả, thì thào, đau lòng nói: "Ta sợ ngươi khóc nhất..."

Ta sợ ngươi khóc nhất...

Bởi vì sợ ngươi khóc, cho nên ta rời khỏi; Bởi vì sợ ngươi khóc, cho nên ta thành toàn ngươi; Bởi vì sợ ngươi khóc, cho nên ta bao che cho tình địch chạy trốn, bởi vì sợ ngươi khóc, cho nên ta bí mật giúp đỡ tình địch gặp gỡ ngươi. Bởi vì sợ ngươi khóc... Ta trả giá hết thảy. Bởi vì sợ ngươi khóc, ta đau khổ cả đời, cũng bởi vì sợ ngươi khóc... Ta trả giá sinh mệnh...

Nhưng ngươi vẫn khóc...

"Sơ Thần... Đừng có khóc..." Ánh mắt Lăng Hàn Vũ tan rả. Lẩm bẩm nói: "Hàn Vũ ca ca cho ngươi... Ngươi muốn... Ngươi đừng có khóc..."

Nước mắt Dạ Sơ Thần rơi như mưa.

Mạnh Siêu Nhiên nắm tay Lăng Hàn Vũ thật chặc, nước mắt chảy dài, liều mạng đem nguyên khí truyền vào cơ thể Lăng Hàn Vũ.

Nhưng hắn chậm rãi cảm giác được. Thân thể Lăng Hàn Vũ, đã bắt đầu cự tuyệt nguyên khí!

Sinh cơ đã sắp biến mất.

"Haiz..." Lăng Hàn Vũ thống khổ nhíu mày: "Ta đau quá..."

Cơn gió cuốn theo bông tuyết bay vòng quanh, rơi ở trên mặt hắn.

Lạnh lẽo tới xương, làm cho thần trí của Lăng Hàn Vũ thanh tỉnh một chút, hai mắt hắn nhìn bông tuyết trên không trung một cách mơ hồ, trong mắt xuất hiện một tia ôn nhu, lẩm bẩm nói: "Ta nhớ khi cùng ngươi... Nhìn tuyết..."

Giây phút cuối cùng của sinh mạng, suy nghĩ cuối cùng của hắn, vẫn là giấc mộng đã nát rồi...

Dạ Sơ Thần gắt gao nắm lấy tay Lăng Hàn Vũ. Nước mắt rơi như mưa, khóc ròng nói: "Hàn Vũ ca ca, ta cùng ngươi nhìn tuyết... Hiện tại ta đang cùng ngươi xem tuyết..."

Nhưng Lăng Hàn Vũ đã không nghe rõ nàng đang nói cái gì, chỉ có bàn tay phải đột nhiên bắt được tay Mạnh Siêu Nhiên, dùng chút lực lượng cuối cùng nói ra vài tiếng: "Mang nàng... Đi... Sống... Sống... Đi xuống..."

Đột nhiên thở dồn dập, cũng chỉ có thở ra, không có hít vào, mở lớn mắt: "Ca Ngâm... Ngươi ngươi ngươi nợ ta... Ngươi phải tự tay báo thù cho…Ta... Kẻ thù... Ngươi nhất định... Nhất định..."

Thân thể của hắn chấn động. Tròng mắt dãn rộng ra, mất đi tất cả hơi thở.

Tay hắn, tuột ra khỏi tay của Mạnh Siêu Nhiên, rớt xuống mặt tuyết.

Chạm đến bông tuyết lạnh giá.

Vẻ mặt hắn đau đớn, giống như là tay hắn. Đụng chạm đến một giấc mộng đã vỡ tan...

"Ngươi phải tự tay báo thù cho…!" Mạnh Siêu Nhiên thống khổ nhắm mắt lại.

Hàn Vũ, ngươi đã gần chết. Vẫn suy nghĩ khổ sở như vậy!

Ngươi có biết, tu vi của ta không tốt lắm, tự tay báo thù, làm sao có thể được? Ít nhất cần mấy ngàn năm tu luyện... Như vậy, ta có thể sống mấy ngàn năm... Mấy ngàn năm chiếu cố Sơ Sơ...

Ngươi nghĩ như vậy phải không? Ngươi chết, còn quy hoạch mục tiêu cho ta, để cho ta có một mục tiêu sống sót...

Thế nhưng thế cục hiện nay...

Thân thể Lăng Hàn Vũ lạnh dần, nhưng trước mắt Mạnh Siêu Nhiên, lại tựa như xuất hiện một bóng người.

Lúc trước, dáng người cao to kia, áo trắng như tuyết, ống tay áo bay trong gió, đẹp đẽ tuấn tú, mang kiếm bên hông, giục ngựa rong ruổi khắp giang hồ, Lăng nhị công tử... Lăng Hàn Vũ, khi trước, lúc đưa chính mình rời khỏi Thượng Tam Thiên, mỉm cười, nói: "Bảo trọng!"

...

"Hàn Vũ ca ca!" Dạ Sơ Thần quát to một tiếng, đột nhiên oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Mạnh Siêu Nhiên đờ đẫn ngồi cạnh, vào giờ phút này, tinh thần đột nhiên trở về quá khứ xa xôi.

Năm đó, cùng vui cười, cùng nhau rong ruổi...

Cùng yêu Dạ Sơ Thần.

Sau đó, tất cả đều thay đổi.

Là hắn, cứu mạng mình, là hắn, che dấu cho mình chạy trốn; là hắn, chiếu cố chính mình chạy khỏi Thượng Tam Thiên, là hắn, bí mật giúp mình gặp được Sơ Sơ... Mà hắn lại lặng lẽ trốn ở một bên, tan nát cõi lòng.

Năm đó, chính mình chạy khỏi Thượng Tam Thiên, nói với hắn: "Hàn Vũ, lần này ta đi, chỉ sợ không về được, Sơ Sơ, ngươi phải chiếu cố nàng thật tốt."

Lúc ấy hắn giận tím mặt: "Con mẹ ngươi! Nếu trái tim của Sơ Thần ở trên người của ta, không cần ngươi nói thì ta cũng sẽ cưới nàng! Nhưng trái tim của nàng không ở trên người ta, ta cưới nàng thì có ích lợi gì? Ngươi muốn cho ta trở thành người không bằng heo chó sao!"

"Mạnh Ca Ngâm, nếu như ngươi là nam nhân, liền cường đại lên, đến đem Sơ Thần đón đi! Ta đã hận chết ngươi, nhưng ngàn vạn lần chớ để cho ta khinh thường ngươi!"

"Chuyện xấu phải nói trước, ngươi đi rồi, nếu Sơ Thần có thể bị ta cảm động, hồi tâm chuyển ý yêu ta. Ngươi chớ có trách ta cướp mất tình yêu của ngươi! Nhưng nếu nàng không đổi ý, chúng ta sẽ chờ ngươi trở về! Đón nàng đi!"

"Nếu ngươi không trở về tìm ta, mà mất đi tánh mạng, ta hận ngươi cả đời! Đào mộ ngươi lên! Đem xương ngươi nghiền thành tro!"

"Ta với Mạnh Ca Ngâm ngươi cũng không phải là huynh đệ! Chúng ta là tình địch! Không đội trời chung! Ta hận ngươi! Ta hận không thể đem ngươi chặt ra vạn đoạn!"

"Thế nhưng ta vẫn giúp ngươi!"

... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Mặt Mạnh Siêu Nhiên bóp méo, nước mắt trên gương mặt, chảy vào miệng, một mảnh chua sót.

Nhớ rõ khi mình quay lại Thượng Tam Thiên, uống rượu cùng Lăng Hàn Vũ. Lăng Hàn Vũ vừa uống rượu vừa cười khổ. Lúc ấy hắn cảm thán nói: "Đều nói trái tim của phụ nữ dễ thay đổi. Thế nhưng, một khi họ yêu ai đó, vậy thì cả đời cũng sẽ không thay đổi..."

"Những người thay lòng đổi dạ. Là bởi vì yêu không sâu."

Mỗi một lần cùng một chỗ, mỗi một lần uống rượu; Lăng Hàn Vũ đều nói: "Ta thật muốn giết ngươi! Ta thật muốn hành hạ chết ngươi! Ta thật muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn... Ngươi chết ở Hạ Tam Thiên đi, vì cái gì mà ngươi lại không chết ở Hạ Tam Thiên... Vì cái gì mà lại không chết?"

Thế nhưng... Mỗi một lần. Hắn vẫn giúp ta.

Hắn còn nói: "Nếu Sơ Thần thật sự thay lòng đổi dạ theo ta, nàng sẽ thành người không đáng để yêu... Nhưng cho dù là không đáng để yêu, ta cũng ước mơ tha thiết."

"Chỉ cần Sơ Thần chịu theo ta, ta nguyện ý dùng một đời để bên cạnh nàng, đem tình cảm của nàng dành cho ngươi, chuyển dời lên người của ta; Thế nhưng nàng không chịu."

"Ngươi không có lỗi đối với ta, là ta có lỗi với ngươi cùng Sơ Thần! Không có ta, gia tộc của ngươi sẽ không bị diệt."

Nhưng sau khi nói xong, hắn lại giải thích cho chính mình: "Kỳ thật giữa chúng ta. Không có người nào có lỗi với ai, chính là tạo hóa trêu ngươi. Sơ Thần cũng không có yêu lầm người, là do Dạ gia hèn hạ rồi. Là ta, thích người không nên thích, khó có thể tự kềm chế."

"Nhưng việc khó tự kềm chế, cũng là hạnh phúc. Ta biết, tuy rằng ngươi không thấy được. Nhưng mỗi khi nhớ tới Sơ Thần, trong lòng ngươi liền tràn đầy động lực, tràn đầy hạnh phúc. Nhưng ngươi có biết? Mỗi lần ta nhớ tới Sơ Thần, lòng ta chua xót, đã nghĩ đâm lên người mình hai nhát."

Lần kia. Lăng Hàn Vũ uống rượu cười khổ: "Tên của ta được đặt không được tốt, Lăng Hàn Vũ. Sinh ở cực bắc. Hắc hắc, Lăng Tuyết hàn thiên độc tự vũ..."

"Cả đời giãy dụa cả đời khổ, cả đời một mình Lăng Hàn Vũ; Dạ Sơ Thần Trường Ca Ngâm, ai thương lòng ta đã như đất."

Bài thơ này, là Lăng Hàn Vũ trêu ghẹo chính hắn, ngày nào đó, hắn say. Hắn say liền chửi mình.

Tiểu tử hạnh phúc!

Hắn luôn nói ta như vậy.

Mang theo sự ghen tị ghen ghét mạnh liệt không hề che dấu.

Ta khi đó không biết, ta tan cửa nát nhà, độc thân một mình, chạy trốn giống như một con chó; Làm gì có hạnh phúc? Nhưng rốt cuộc ta cũng rõ ràng, ta so với ngươi, từ một khía cạnh khác mà nói, ta so với ngươi thì ta hạnh phúc nhiều lắm...

Bởi vì ta có mộng, ngươi không có.

Ngươi yêu cả đời, ngươi khổ cả đời, ngươi tuyệt vọng cả đời... Ngươi từ chối cả đời!

Hàn Vũ... Nếu có chút kiếp sau, ta, nguyện ý làm như vậy vì ngươi!

Ngươi đáng giá!

Mạnh Siêu Nhiên chậm rãi đứng lên, chậm rãi cởi áo ra, sau đó, trải ở trên mặt đất, đem thân thể Lăng Hàn Vũ, thật cẩn thận bồng lên, đặt lên trên áo dài.

Sau đó, thật cẩn thận buộc lại nút thắt, che khuất ngực Lăng Hàn Vũ đã dập nát, lập tức vươn tay, vuốt đôi mắt trợn to của Lăng Hàn Vũ, lẩm bẩm nói: "Huynh đệ... Tạm biệt, ta lập tức sẽ... Kiếp nầy ta nợ ngươi, kiếp sau, ta trả!"

Nhưng hắn giơ tay vuốt, ánh mắt Lăng Hàn Vũ lại mở ra! Ba lượt như thế!

Căm tức nhìn mình!

Đôi mắt đã mất đi sự sống này, thật không ngờ phẫn nộ nhìn mình!

Trong lòng Mạnh Siêu Nhiên chấn động mãnh liệt, hắn kinh ngạc ngây người một hồi lâu, mới rốt cục lẩm bẩm nói: "Ngươi còn muốn cho chúng ta sống sót... Là như vậy sao? Là như vậy sao sao?"

Hắn bi ai nói: "Như vậy, Hàn Vũ, ngươi yên tâm đi... Ta sẽ nghĩ hết mọi biện pháp, cùng Sơ Sơ sống sót. Sống sót một cách tốt nhất... Cố gắng tu luyện, tự tay báo thù cho ngươi... Được chứ? Ngươi an tâm sao?"

Tay, lại vuốt hai mắt Lăng Hàn Vũ.

Lúc này đây, giống như kỳ tích, ánh mắt Lăng Hàn Vũ lặng yên khép kín.

Hai má cứng ngắc, cũng tựa như an tường rất nhiều.

Ngươi cứ tin tưởng ta như vậy sao? Giờ phút này, đột nhiên trong lòng Mạnh Siêu Nhiên như đao cắt!

Tan ra từng mảnh!