Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1154: Ai đang Đồ đạo?



Đả tự bởi: Diệp Linh Yên - Mộc Hà Sa - Truyện FULL

Tám người đối diện, nhìn ánh mắt Tử Tà Tình, tựa như thấy quỷ! Loại kinh hãi khó hiểu này, loại khiếp sợ cực độ này, đã không ngôn ngữ nào có thể hình dung!

Với lực lượng một người, đối kháng thực lực mấy trăm tên chí tôn lại trải qua đại trận hợp thành đã tăng gấp mấy lần, chính diện đối chiến, không ngờ một kích đánh tan toàn bộ!

Kích sát!

Sự thực như vậy, khiến tất cả mọi người cảm thấy như đang nằm mơ!

Ác mộng!

Ngay cả Pháp Tôn cùng Vũ Tuyệt Thành cũng nhìn Tử Tà Tình cả người run rẩy, sự sợ hãi sâu trong đáy mắt, khó có thể che dấu.

Sắc mặt Tử Tà Tình mặc dù thảm đạm, nhưng ánh mắt sắc bén nhìn mọi người đối diện, nhẹ vươn tay, lau đi vết máu ở khóe miệng, nở nụ cười nhàn nhạt: "Đây chính là trận chiến Đồ đạo của các ngươi? Quả nhiên cường đại!"

Nàng cũng không phải hỏi, cũng biết không ai trả lời, chỉ là tự nói một mình mà thôi.

" Các người từ hai mươi ngày trước, ở sau lần đấu giá kia, ngay ở dưới mật thất ngầm của gia tộc Gia Cát, thương nghị Đồ đạo! Ta còn tưởng rằng, là kế hoạch lớn kinh thiên động địa gì, nhưng không ngờ, nguyên lai là thế".

Tử Tà Tình nói hờ hững.

Dạ Đế ngẩng đầu: "Ngươi... Ngươi sớm biết như vậy?"

Tử Tà Tình hờ hững gật đầu: "Bắt đầu từ ngày đó, ta liền chờ đợi, chờ ngày trận chiến này sớm tới! Giết từng người từng người, sao bằng tập trung cùng một chỗ, một đạo hủy diệt để sảng khoái!"

Nàng cười lạnh một tiếng: "Huống chi còn là cam tâm tình nguyện mà triệu tập cao thủ gia tộc đến đây chịu chết, ta càng vui vẻ thành toàn cho các ngươi. Các người muốn Đồ đạo, làm sao biết ta cũng muốn Đồ đạo? Đồ sát ra một đại đạo!"

Mọi người mặt xám như tro! xem tại TruyenFull.vn

Kế hoạch tự cho là áo tiên không thấy vết chỉ khâu, không ngờ lại ở trong lòng bàn tay đối phương?

Bố Lưu Tình bừng tỉnh đại ngộ, trách không được Tử Tà Tình vẫn luôn không nóng không vội với chuyện này, không để ở trong lòng chút nào, hóa ra là sớm có tính toán, hơn nữa, luôn chờ bẫy rập của đối phương...

" Trận chiến hôm nay, rốt cuộc đã đến đúng hạn!" Tử Tà Tình lạnh lùng nói: "Các người còn có gì để nói không?"

Mọi người mặt xám như tro.

Bảy trăm bảy mươi mốt vị chí tôn, chết chỉ còn lại có tám người! Còn có thể nói gì?"

Tử Tà Tình xoay người, đối mặt Vũ Tuyệt Thành, có chút tiếc hận nói: "Ta cùng với tổ tiên của ngươi, vốn từng có giao tình, hôm nay đến đây, cũng không muốn giết ngươi! Nhưng ngươi đang chủ trì trận nhãn, không ngờ không tiếc hao phí lực bổn mệnh nguyên hồn của mình, cũng muốn dẫn đường tia chớp tinh mang đến đánh chết ta... Lần này, không tha cho ngươi được!"

Vũ Tuyệt Thành ngẩng phắt đầu, trong mắt bắn ra thần quang không thể tin: "Cái gì? Lực bổn mạng nguyên hồn? Lực bổn mạng nguyên hồn gì?"

" Ngươi không biết?" Tử Tà Tình không khỏi có chút kinh ngạc: "Ngươi nhiệt tình với chuyện này như thế, không tiếc dùng bản thân chắn trận nhãn. Hao tổn nguyên hồn, dẫn thiên lực, nhập tinh thần, hóa tia chớp, đến đây đánh chết ta... Không ngờ chính mình cũng không biết?"

Sắc mặt Vũ Tuyệt Thành trầm xuống, cúi đầu thật sâu, không biết đang suy nghĩ gì, sau đó từ từ ngẩng lên, ngưng mắt nhìn chăm chú trên mặt Pháp Tôn, lại từ trên mặt Pháp Tôn chuyển lên trên mặt Gia Cát Hồ Đồ, thanh âm bình tĩnh có chút dọa người: "Lực bổn mạng nguyên hồn này, là chuyện gì?"

Sắc mặt Pháp Tôn trầm trọng, quay đầu nhìn về phía Gia Cát Hồ Đồ: "Gia Cát, đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao lại dính dáng đến bổn mạng nguyên hồn? Ngươi đang làm cái quỷ gì thế?"

Gia Cát Hồ Đồ nằm nhũn trên đất, nhìn Pháp Tôn có chút không biết làm sao, trong lúc nhất thời, không ngờ nói không ra lời.

Thật lâu sau, trong mắt đột nhiên lòe ra một tia hiểu ra, chỉ tay nói: "Ngươi..."

Pháp Tôn nhảy lên, bay tới trước mặt Gia Cát Hồ Đồ, giơ tay tát một cái lên mặt hắn: "Nói! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra!"

Trong cổ họng Gia Cát Hồ Đồ khặc khặc, nhưng lại không nói ra được câu nào.

Pháp Tôn thở dài một tiếng bi ai tới cực điểm: "Vũ huynh, là tiểu đệ có lỗi với ngươi, người này, ngươi tới thẩm vấn đi..." Nói xong, có chút nản lòng thoái chí mà lui ba bước, để lộ Gia Cát Hồ Đồ ở trước mặt Vũ Tuyệt Thành.

Trên mặt Vũ Tuyệt Thành mang theo sát khí, sải bước đi tới: "Gia Cát Hồ Đồ, tốt tốt, ngay cả ta ngươi cũng dám tính kế, không ngờ còn tính kế bổn mạng nguyên hồn của ta..."

Đột nhiên. Tử Tà Tình gọi một tiếng: "Cẩn thận!"

Sau lưng Vũ Tuyệt Thành, Pháp Tôn đột nhiên ra tay, hai tay kẹp lấy lực lượng dời non lấp bể, vỗ mạnh xuống lưng Vũ Tuyệt Thành, lực lượng khổng lồ, chợt bộc phát!

Một kích này, đã ngưng tụ tất cả lực lượng Pháp Tôn từ lúc sanh ra!

Vũ Tuyệt Thành hoàn toàn không có phòng bị, lại trọng thương xong, trong oán giận, nhất thời đã bị đánh văng lên, lăn về phía Tử Tà Tình, trên người vang tiếng răng rắc, không biết đã gãy bao nhiêu cái xương, trong miệng máu tươi phun mạnh!

Còn Pháp Tôn phía sau hắn, ở sau khi đánh ra một chưởng này, thân mình ngay lập tửc triển khai thân pháp, toàn lực vận mở Vạn Lý Nhất Thốn Gian; hưu một tiếng, thân thể đã ở ngoài mấy trăm trượng!

Tử Tà Tình tiếp lấy Vũ Tuyệt Thành đưa hắn xuống đất, phóng người lên đuổi theo, thân thể Pháp Tôn, đã biến thành một chấm đen nhỏ phương xa.

Tử Tà Tình tức giận hừ một tiếng, đưa tay kéo một cái, xé rách không gian, bước ra một bước, đến vị trí điểm đen Pháp Tôn kia, nhưng chỉ một lúc như vậy, Pháp Tôn lại đã đi ra ngoài trăm trượng, Tử Tà Tình gầm nhẹ một tiếng, chưởng ra một cái.

Thân mình Pháp Tôn đang trong chạy vội đã sắp đến gần cửa nam Thiên Cơ thành, đột nhiên cảm giác áp lực sau lưng đột nhiên tăng vọt, thấy Tử Tà Tình đuổi theo, lỡ như bị đuổi kịp, hôm nay cho dù có một trăm cái mạng, cùng chắc chắn phải chết!

Liều mạng vận khởi cổ lực bổn nguyên sinh mệnh kia trong cơ thể, không để ý hai cổ lực lượng sinh tử đồng thời sử dụng, gia tốc mạnh!

Oanh một tiếng, một chưởng Tử Tà Tình rốt cuộc đuổi tới ở lúc Pháp Tôn chạy tới cửa nam Thiên Cơ thành! Cách trăm trượng, vỗ mạnh lên người Pháp Tôn!

Pháp Tôn kêu to một tiếng, bịch một tiếng, thân thể lủi mạnh tới trước, đập vào cửa thành, oanh một tiếng, cửa nam Thiên Cơ thành sụp đổ toàn bộ, kình phong mạnh mẽ, một mực đột tiến trong ba mươi trượng Thiên Cơ thành, trong ba mươi trượng, tất cả người thú phòng ốc kiến trúc, đều hóa thành phấn vụn!

Thân ảnh Pháp Tôn chợt lóe ở trong tro bụi, loáng thoáng có thể thấy được cánh tay trái của hắn đã không còn cả vai trái, ngực thủng to một lỗ, nhưng chợt lóe một cái, đã không còn tăm hơi.

Tử Tà Tình hừ một tiếng, theo sát sau xuyên qua cửa nam Thiên Cơ thành.

Trong một mảnh khói bụi tràn ngập, chỉ thấy phía trước có tử khí bốc lên, Tử Tà Tình tiến lên xem thử, chỉ thấy trên mặt đất có một vũng máu tươi, trong máu tươi, tử khí dày đặc đang tụ tán.

" Khí bổn nguyên sinh mệnh? Sao ở trong máu tươi nhiều khí bổn nguyên sinh mệnh như vậy?" Tử Tà Tình có chút kinh ngạc, nhưng cũng không thèm để ý, một chưởng phóng ra, vũng máu tươi này liền bị đánh văng, biến mất không còn tăm hơi.

Tiếp theo lúc lại tra khóa thần hồn, lại phát hiện không còn nữa.

Thử khóa thần hồn này, nếu bị dời đi hoặc vứt ra, đều sẽ không còn. Mà khả năng xảy ra chuyện "Không còn" này, chỉ có một, đó chính là: người này đã chết!

Tử Tà Tình lại lục soát một vòng, không phát hiện thi thể Pháp Tôn, cuối cùng dùng thần niệm quét lại một lần, mới phi thân lên, chạy về.

Bên kia, cũng không thiếu kẻ địch phải xử lý!

Hơn nữa, trên bầu trời tuyết bay tán loạn, lại còn có tiếng sấm mơ hồ. Đó là sau khi mình hiển lộ thực lực chân chính, khiến cho thiên địa cảnh cáo, còn có chính là, tiếp dẫn của Bố Lưu Tình sắp tới rồi.

Ở sau khi nàng rời đi, chỗ cửa nam Thiên Tế thành tiếng người xôn xao, mọi người rối rít suy đoán, xảy ra thiên tai gì?

Trong một mảnh khói bụi, một lão già áo đen mặt âm trầm, thất tha thất thểu đi ra.

Không ngờ là một người tàn tật.

Vai trái trở xuống, hoàn toàn không còn; sau lưng trước ngực, tựa hồ là bị đánh xuyên, có lỗ máu loáng thoáng. Dĩ nhiên là xuyên từ trước ra sau.

Người này trọng thương đến tình trạng như thế, không ngờ còn sống, cũng là kỳ tích. Lão giả cước bộ tập tễnh, đi đến chỗ cửa thành, nhìn thoáng qua, trong mắt đột nhiên toát ra hận ý sâu sắc.

Góp nhặt bổn nguyên sinh mệnh vạn năm, kể cả bổn nguyên sinh mệnh của mình cũng bị đánh rớt! Hiện giờ, hóa thành tro bụi!

Nếu muốn thu thập lại, đi nơi nào tìm vạn năm kia? Đi nơi nào tìm nhiều chí tôn như vậy?

Giờ khắc này, cả người hắn lạnh buốt!

Nếu không phải mình còn có linh hồn lực thân là cửu kiếp năm đó đặt ở trong cơ thể chưa động, một kích kia, mình đã hồn về Ly Hận thiên! Nhưng dù là như thế, cũng đã nguyên khí tổn hao nhiều.

Với tình huống hiện tại, có thể kéo dài hơi tàn giữ được một mạng, cũng đã rất không tồi, nói đến khôi phục tu vi gì, đã càng là một loại hy vọng xa vời...

Pháp Tôn ngây người một hồi, có người ân cần hỏi hắn, hắn bỏ mặc, cứ như vậy vượt qua một góc tường, biến mất không thấy.

Tử Tà Tình lóe người trở lại trên Tinh Vân sơn, chỉ thấy ở đây vẫn một mảnh lộn xộn.

„....

Vũ Tuyệt Thành không ngờ vẫn năm trên mặt đất như cũ, không đứng dậy.

Một thân áo trắng, đều đã bị máu đen dính đầy. Trên mặt tràn đầy hận ý, ho khan từng tiếng, một tiếng ho khan liền đi kèm một búng máu...

Bọn người Dạ Đế đều ngồi dưới đất, sắc mặt xám trắng. Gồm có ai, vẫn còn người đó, chưa ai chạy.

Mọi người đều biết, hòa thượng chạy được miếu không chạy được, tất cả mọi người là gia lớn nghiệp lớn, đối phương vừa tìm liền có thể bới ra, còn không bằng ở chỗ này chờ; trực tiếp chấm dứt chuyện này.

Chẳng qua chỉ là chết mà thôi.

Tử Tà Tình đáp nhẹ xuống, nói: "Thế nào?"

Bố Lưu Tình cười khổ: "Vũ Tuyệt Thành sợ là bị phế rồi".

Tử Tà Tình nhíu mày, nói: "Chết chưa hết tội! Phế đi thì sao?"

Quay đầu nhìn bọn người Dạ Đế, thản nhiên nói: "Các người muốn nói gì?"

Dạ Đế nản lòng thoái chí, nói: "Nghệ không bằng người, còn có thể nói gì. Từ xưa đến nay, chính là được làm vua thua làm giặc, chúng ta không lời nào để nói. Kính xin đại nhân tha một mặt, không hại người nhà".

Tử Tà Tình thản nhiên nói: "Lần này nếu chúng ta bại, người nhà bên chúng ta sẽ như thế nào? Các người sẽ bỏ qua sao? "Nàng cười lạnh một tiếng, nói: "Bây giờ, trong Thiên Cơ thành, đã khai chiến! Người của các ngươi, với người của chúng ta! Bên kia bây giờ đang đánh đến máu văng tung tóe, bên này, các người lại muốn cầu xin tha thứ?"

Dạ Đế thở dài một tiếng, nói: "Một khi đã như vậy, xin mời đại nhân ra tay là được!"

Bây giờ bản thân bị trọng thương, không di động được, cho dù chạy tới, cũng đã không kịp ngăn cản. Còn có thể nói cái gì?

Tử Tà Tình đánh ra một chưởng, thoáng cái cuốn chấp pháp giả bát phẩm chí tôn đang điều tức kia, nát bét, điềm nhiên nói: "Ngươi cho rằng, ta liền không dám giết sạch cửu đại gia tộc các người? Hay là ngươi tưởng rằng, ta sẽ gặp trời phạt gì?"