Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1175: Địa khí



Trong mấy người huynh đệ của Sở Dương, Đổng Vô Thương đã khôi phục hơn phân nửa, đao của Mặc Địch cũng được Sở Dương nổi lại, so với trước khi đứt rời, uy lực còn cường đại hơn.

Mặc Lệ cũng đã khỏi hẳn, Mạc Khinh Vũ đã bắt đầu tới chạy tới chạy lui, thinh thoảng ôm giới chỉ Bổ Lưu Tình lưu lại trước khi phá toái hư không, thì thào tự nói một phen. Có thể nhận ra khi Bổ sư phụ ở bên cạnh thì nàng thường xuyên nghịch ngợm gây sự, nhưng lúc hắn rời đi lại là đả kích không nhỏ với Mạc Khinh Vũ.

Nhuế Bất Thông không chỉ khôi phục toàn bộ, mà còn có tiến bộ. Mấy ngày nay, hắn quơ tay đi tới đi lui ở trước mật Đổng Vô Thương, để cho Đổng Vô Thương hận đến ngứa răng. Hận không thể lập tức khỏi hẳn, đánh cho tên này một trận tơi bời... Thật sự không nhịn được mà, con mẹ nó...

Trong khoảng thời gian này Mạnh Siêu Nhiên đảm đương chức đại quản gia, lại cộng thêm chức bảo mẫu nữa.

Hai người Phong Nguyệt chắp tay sau đít đi tới đi lui trong sân, hướng đi của hai người, đúng là một vòng tròn, mật đổi mật cách nhau bổn năm trượng, chỉ là đi thành vòng tròn nhưng hĩnh như trong đó có ẩn chứa nhịp điệu kỳ lạ.

Sở Dương trị thương cho Sở Phi Hàn, vừa đi ra đã nhìn thấy, hắn không khỏi ngạc nhiên nói: "Hai vị tiền bổi đây là gì vậy?"

Nguyệt Linh Tuyết nhàn nhạt cười, nói: "Sở Dương, ngươi tới nhìn xem, đây chỉnh là thứ hai chúng ta mới lình ngộ sau khi bị thương." Sở Dương lập tức có hứng thú, tiến đến: "Mới lĩnh ngộ?"

"Không sai. Lĩnh ngộ hoàn toàn mới. Hơn nữa, loại lĩnh ngộ này, đổi với các ngươi có tác dụng thực tế rất lớn." Nguyệt Linh Tuyết cười nói.

"Xin lắng tai nghe." Sở Dương rất có hứng thú nói.

Nguyệt Linh Tuyết mùn cười nói: "Trước đây, chúng ta luyện công, đều hấp thu linh khỉ của trời đất, hít thở tinh hoa của mật trăng, có phải không?" Text được lấy tại http://truyenfull.vn

"Vâng."

"Sai! Mười phần sai." Nguyệt Linh Tuyết nghiêm nghị nói: "Lúc bị thương hai vợ chồng ta luyện công ở trong phòng, nhưng vào ngày đông rét nên cảm giác có chút đè nén nên ra ngoài hít thở. Vì thân thể bị thương nên không thể hấp thu thiên địa linh khí trên đỉnh đầu, đành phải thử tản bộ trong sân, thử khôi phục thân thể một chút."

"Nhưng mà. ở trong quá trĩnh này, vĩ không thể hấp thu linh khí trên trời, nên ngược lại hai ta cảm giác được một cỗ nhiệt lực từ dưới chân xông tới. Mà cỗ nhiệt lực này không giống với linh khí trước đây."

Nguyệt Linh Tuyết mùn cười nói: "Ta thử dùng cỗ nhiệt lực này dẫn vào cơ thể, khơi thông kinh mạch, không ngờ lại rất có hiệu quả. Sau khi tìm hiểu thì bọn ta mới hiểu được một việc, thì ra trước đây, chúng ta luyện công có chút phiến diện."

Sở Dương trầm tư nói: "Ý của Nguyệt tiền bối là... Chúng ta trước đây hấp thu thiên địa linh khí, kỳ thật chỉ là thiên linh khí?"

Nguyệt Linh Tuyết vui mừng cười nói: "Đúng là như thể! Trước đây, chúng ta luyện công, đều có thói quen hấp thu tò đỉnh đầu và thân thể, mà dưới chân lại không hề chú ý."

"Cho nên chỗ thiểu hụt của công pháp chính là đây. Vài ngàn năm qua, vô số tiền bối đều lo lắng hết lòng cải thiện công pháp, nhưng vẫn không thể đạt tới mức hoàn mỹ. Nguyên nhân thật sự, chính là đây... Bỏ đất lấy trời, sao có thể hoàn mỹ được?"

Nguyệt Linh Tuyết nói ra: "Sở Dương, cái gọi là tâm ma, tẩu hỏa nhập ma, trời phạt...Đây mới là nguyên nhân chân chính."

Sở Dương có chú thắc mắc, nói: "Kính xin tiền bối chỉ giáo."

"Công pháp, đều là thiên chuy bách luyện mấy ngàn năm, cơ bản là không có sai lầm. Nhưng, duy chỉ có không có hấp thu địa khí! Thiên địa linh khí, và địa khí hoàn toàn khác biệt!"

"Chú ý nghe ta nói, địa khí có trợ giúp với bất kĩ công pháp gì. Cụ thể là như thể này..." Nguyệt Linh Tuyết chậm rãi nói từng chữ, Sở Dương ngưng trọng, dụng tâm ghi nhớ...

Thật lâu sau, Phong Nguyệt phu phụ lại bắt đầu đi vòng tròn, thần thái cũng tò nghiêm túc biến thành thoải mái.

Sở Dương đi qua một bên, cởi bỏ giày, dùng chân trần đứng trên mặt tuyết, muốn nếm thử loại cảm giác này một chút.

Lúc đầu chỉ cảm thấy một cỗ hơi lạnh thấu xương truyền lên từ dưới chân, Sở Dương không bài trừ nó mà đưa nó men theo con đường của Cửu Trọng Thiên Thần Công. Hắn không để ý tới linh khí vờn quanh người mà hết sức chú ý tới lòng bàn chân.

Sau đó, theo sự vận công, hắn lại cảm thấy bàn chân có cảm giác ngứa ngáy.

Tựa hồ có một khí tức ôn hòa, chậm rãi truyền đến từ lòng bàn chân.

Cổ hơi thở này, có cảm giác vô cùng trung thực, tựa như nó là một người có thể yên tâm dựa vào, nó cứ yên tĩnh ở bên cạnh mình.

Đem khí tức này từng chút, từng chút hút vào thân thể, Sở Dương chậm rãi cảm thấy một loại cảm giác yên tâm không gì sánh được. Tâm linh an ổn, tốc độ hấp thu bắt đầu nhanh hơn.

Trong chốc lát, chỉ thấy mặt đất dưới chân đang mở rộng ra, chậm rãi kéo ra bên ngoài.

Loại cảm giác này kỳ diệu đến cực điểm.

Sở Dương và Phong Nguyệt khác nhau. Vì Phong Nguyệt hiện tại đang ở trạng thái cực độ suy yếu, lĩnh ngộ việc hấp thu địa khỉ nhưng tu vi hiện tại cũng không bằng Sở dương, hấp thu địa khí cũng chậm hơn hắn một chút.

Còn Sở Dương cả tinh khí thần, đều ở trạng thái hoàn mỹ.

Cỗ khí tức này được hút vào người càng ngày càng nhiều, chậm rãi tạo thành một cô lực lượng ấm áp, dung nhập vào trong đan điền. Sở Dương mẫn cảm phát hiện, Cửu Trọng Thiên Thần Công ở thời khắc này lại xoay tròn.

Giống như là một đoàn sương mù dày đặc bất động, đột nhiên xông vào không khỉ lạnh lẽo, kịch liệt bốc lên.

Kiêm Linh đang vận công tu luyện thần hồn đột nhiên bừng tinh, không hiểu nhìn địa khí xông vào trong thân thể Sở Dương, hắn phát ra một tiếng kêu sợ hãi không thể tưởng tượng nổi: "Hắn sao có thể lĩnh ngộ địa khí? Mặc dù điều kiện đã có đủ, nhưng lại quá đột nhiên đi..."

Sở Dương chìm vào trong nhập định.

Thật lâu, đột nhiên trong nội tâm báo động, mở mắt ra, chỉ thấy ở cửa lớn có một vị lão nhân áo xám, khuôn mật rộng rãi, thân hình cao ráo đang đứng ở nơi đó, hai mắt sáng ngời, nhìn vào bên trong.

Sở Dương trong nội tâm vừa động, nói: "Vị này là?"

Phong Nguyệt vẫn nhàn nhã đi luẩn quẩn, tựa như không hề phát hiện lão giả đến đây, hoặc là có phát hiện, nhưng lại không thèm để ý, căn bản không để hắn trong lòng.

Đổng Vô Thương, Nhuế Bất Thông, Mặc Lệ, Mạc Khinh Vũ, Sở Nhạc Nhi cũng đang luyện công ở một góc sân, đổi với lão giả đột nhiên tới chơi, cũng làm như không thấy.

Lão giả tao nhã cười, nói: "Tại hạ họ Gia Cát, được hai vị tiền bối Phong Nguyệt triệu kiến nên mới đến đây."

Sở Dương a một tiếng. Chợt nghe Nguyệt Linh Tuyết nói ra: "Vào đi, đứng ở bên ngoài, làm gì?"

Cũng không nhìn hắn, lấy từ trong lòng ra một cái khăn lụa màu trắng, mỉm cười đi qua, lau lau lên trán Phong Vũ Nhu. Phong Vũ Nhu dịu dàng cười cười, mắt trắng không còn chút máu, nói: "Ta cũng không mệt, ngươi thực làm cho người ta chê cười."

Nguyệt Linh Tuyết cười ha ha, mang khăn lụa thu vào, nói: "Sở Dương, ngươi đi lấy mấy cái ghế, chúng ta và lào bằng hữu trò chuyện trong sân."

Sở Dương đáp ứng một tiếng; lập tức cùng Đổng Vô Thương lấy ba cái ghế, đặt ở trong sân.

Nguyệt Linh Tuyết thản nhiên nói: "Ngồi."

Bản thân lại chậm rãi nhấc chân, cởi giày ra rồi để chân trần đi trong tuyết, từng bước một đi tới trước cái ghế rồi thư thái nhìn lên. Hai chân vùi sâu vào trong tuyết, thích ý đến run cả người, hít một hơi nói: "Loại cảm giác này, thật sự là... thoải mái!"

Thấy Gia Cát Thương Khung trợn mắt khó hiểu nhìn mình, Nguyệt Linh Tuyết mỉm cười mời: "Thương khung, ngươi cũng thử xem. Loại cảm giác này, rất không tệ."

Gia Cát Thương Khung cười khổ.

Phong Vũ Nhu ở một bên sẳng giọng: "Lớn như vậy mà còn như đứa bé. Cởi giày thì ra còn bộ dáng gì nữa? Huống chi ngươi còn bị thương, còn có khách quý ở đây."

Nguyệt Linh Tuyết ha ha cười nói: "Thương thế tuy nặng, nhưng cũng không thể mất đi thói quen mà. Ngâm chân trong tuyết chính là chuyện thoải mái, vui vẻ nhất. Sao có thể dễ dàng từ bỏ?"

Gia Cát Thương Khung chăm chú nhìn lại, quả nhiên thấy sắc mặt Nguyệt Linh Tuyết có chút tái nhợt, mang theo chút ít huyết sắc không bình thường, Phong Vũ Nhu thì đỡ hơn Nguyệt Linh Tuyết, nhưng cũng có chút tái nhợt.

Thầm nghĩ, mấy người các ngươi người tàn sát nhiều Chí Tôn như vậy, nếu nói không bị nội thương nghiêm trọng thì cả quỷ cũng không tin. Nguyệt Linh Tuyết bị thương nặng hơn là vì kiệt lực bảo vệ Phong Vũ Nhu.

Nguyệt Linh Tuyết tựa lưng lên ghế, hai chân chôn ở trong tuyết, lạnh nhạt nói với Gia Cát Thương Khung: "Thương Khung, ngươi cũng thấy đấy, thương thế của ta và Nhu nhi rất nặng, đã không thể hành động, không thể đi tới chỗ ngươi, nên đành phải gọi ngươi tới đây hỏi một chuyện."

Gia Cát Thương Khung gật gật đầu, mùn cười nói; "Đây là điều hiển nhiên, phải là ta tới bái kiến hai vị tiền bối, sao dám làm phiền hai vị tiền bối di dời đại giá?"

Nhưng trong lòng nói: Các ngươi không thể hành động. Nếu ta tin những lời này thì có lẽ sau một khắc sẽ biến thành mấy khối thịt nhão nằm trong này phải không?

Nguyệt Linh Tuyết mùn cười gật đầu, sắc mặt dần dần trầm trọng xuống, nói: "Ta chỉ hỏi ngươi một chuyện!"

Gia Cát Thương Khung nói: "Tiền bối mời nói."

"Vợ chồng chúng ta đi Tinh Vân Sơn đại chiến, chuyện này, tạm thời không nói tới." Nguyệt Linh Tuyết sắc bén nhìn Gia Cát Thương Khung, nói ra: "Nhưng, bên bọn tiểu bối, lại bị tập kích, đồ nhi của ta bị người tập kích giết chết!"

Ánh mắt Nguyệt Linh Tuyết biến thành hai đạo lợi kiếm, nhìn Gia Cát Thương Khung nói ra từng chữ: "Kẻ ra tay là một người áo đen, hơn nữa, là cửu phẩm Chí Tôn. Ngươi thấy chuyện này thế nào?"

"Người nọ thật đáng giận!" Gia Cát Thương Khung không cần nghĩ ngợi nói: "Cửu phẩm Chí tôn, tự mình ra tay để đối phó những tiểu bối này? Quả thực là chẳng biết xấu hổ!"

Nguyệt Linh Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn, nghiền ngẫm nói: "Nói như vậy, không phải ngươi làm?"

Ánh mắt Phong Vũ Nhu cũng lẳng lặng đọng nhìn Gia Cát Thương Khung. Hai vợ chồng cứ như vậy lẳng lặng nhìn Gia Cát Thương Khung, không khí thoáng cái yên tĩnh trở lại.

Trên mặt Gia Cát Thương Khung chậm rãi hồng lên, có chút sợ hãi nói: "Thì ra hai vị tiền bối hoài nghi ta... Ta sao có thể làm ra chuyện bậc này?"