Vũ Tuyệt Thành ngạc nhiên nói: "Ta chỉ bổ sung..." Nhìn thấy Sở Dương giống như muốn giết người, đành phải thỏa hiệp: "Vậy ngươi nói, ta lại bổ sung."
"Bổ sung cái rắm! Ngươi câm miệng trước có được hay không?" Sở Dương giận dữ nói: "Ngươi có thấy phiền hay không?!"
Vũ Tuyệt Thành trừng mắt, trong miệng thì thào mắng hai câu, rồi quay đầu đi.
Sở Dương tức giận nhìn hắn một hồi, rồi mới quay sang mọi người: "Khục khục... Là như vậy, hôm nay, Vũ Tuyệt Thành tiền bối coi trọng xá muội Sở Nhạc Nhi, cho nên thu nàng làm đệ tử. Đây là đại phúc phận của xá muội. Cũng là phúc phận của Khiêu Vũ tiền bối ha ha."
Vũ Tuyệt Thành mặt trắng không còn chút máu liếc nhìn Sở Dương.
"Chuyện này, sau khi được hai bên đồng ý, xá muội bái làm môn hạ của Khiêu Vũ tiền bối. Hơn nữa, Vũ Tuyệt Thành tiền bối hứa hẹn, sẽ toàn lực bồi dưỡng xá muội Sở Nhạc Nhi. Hơn nữa, còn thề với tổ tiên, mặc kệ lúc nào, mặc kệ chuyện gì, cũng sẽ không thương tổn xá muội!"
Vũ Tuyệt Thành trừng mắt, hắn cũng muốn hỏi: Ta thề với tổ tông lúc nào?
Nhưng Sở Dương coi như không thấy, thao thao bất tuyệt nói tiếp: "Hôm nay có chư vị trong này, vừa vặn chứng kiến việc trọng đại này của Cửu Trọng Thiên! Cao thủ cái thế, độc y Vũ Tuyệt Thành, rốt cục đã thu đồ đệ! Hơn nữa, đồ đệ chính là xá muội của ta, Sở Nhạc Nhi!"
Nói xong, Sở Dương đảo mắt quét qua.
Mọi người đều bị tin tức nàylàm cho chấn kinh, rất lâu cũng chưa phục hồi tinh thần.
Vũ Tuyệt Thành ngồi ở trên ghế, được mấy câu cuối cùng của Sở Dương làm cho vô cùng thoải mái, híp mắt mỉm cười. Nhưng lại cảm thấy không đúng, nhíu mày cả giận nói: "Sao còn không vỗ tay?"
"Ba ba ba..." Nhuế Bất Thông vội vàng vỗ tay, lớn tiếng hô hào: "Tốt tốt, chúc mừng Nhạc Nhi bái được danh sư, chúc mừng Khiêu Vũ tiền bối thu được đồ đệ tốt."
"Ba ba ba..." Mặc Địch cũng nhanh chóng vỗ tay, Nhuế Bất Thông thậm chí còn cong môi lên, huýt sáo một tiếng, dư âm lượn lờ khắp nơi.
Không khí quả nhiên rất nhiệt liệt.
Hai người Phong Nguyệt đã sớm đoán được, mỉm cười vỗ tay.
"Khục khục, tiếp theo sẽ bắt đầu nghi thức bái sư. Xin Vũ Tuyệt Thành tiền bối tới đây!" Sở Dương nghiêm túc nói, kì thực trong nội tâm đã cười muốn rụng răng. Nằm mơ cũng không nghĩ ra, loại người như Vũ Tuyệt Thành lại quan tâm một cái nghi thức.
Nhưng hắn lại không biết, Vũ Tuyệt Thành xuất thân đại thế gia, đối với loại nghi thức này đã sớm ăn sâu vào tận xương tủy, không thể huỷ bỏ. Cho dù tu vi có cao tới đâu, tâm tính có lạnh nhạt thế nào, nhưng dính dáng tới những thứ ăn sâu vào xương tủy thì hắn sẽ xử lý như những gì được biết năm đó.
Vũ Tuyệt Thành khục một tiếng, nghiêm túc đứng dậy, nói: "Tốt!" Cất bước đi tới, thần sắc nghiêm túc, trong ánh mắt còn mang theo sự hồi tưởng.
Có lẽ bọn người Sở Dương sẽ vĩnh viễn không cảm nhận được, cảm giác của Vũ Tuyệt Thành giờ khắc này là như thế nào. Bởi vì, lúc này hắn nhớ tới năm đó, khi gia tộc đang tế tổ. Nhớ tới lúc mình mới bước chân vào giang hồ, gặp được ân sư, truyền thụ độc thuật cho mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, Vũ Tuyệt Thành đột nhiên có cảm giác thời gian quay ngược lại, nội tâm nhịn không được có chút đau xót. Hắn nhớ sư phụ từng nói qua một câu: "Hướng đi của chúng ta tu luyện tới cực hạn, có thể tung hoành Cửu Trọng Thiên Khuyết, chỉ cần trở tay là có thể tàn sát tiên ma! Chỉ tiếc, lấy tư chất của thầy trò chúng ta lại không thể tiến thêm. Chỉ có thể tu luyện Thiên Hạ Độc Cương!"
"Thiên Hạ Độc Cương, tên như ý nghĩa, chỉ là phía dưới thiên, không phía trên thiên!"
Lúc ấy mình đã hỏi: "Sư phụ, có phía trên thiên sao?"
Lúc ấy sư phụ đáp: "Có phía trên thiên! Đó chính là Thiên Khuyết Độc Kinh. Nó mới là công phu dụng độc đệ nhất! Nếu tu luyện Thiên Khuyết Độc Kinh thì cũng giống như chúng ta phất tay dẹp sạch thượng trung hạ tam thiên!"
"Thiên Khuyết Độc Kinh ở nơi nào?"
"Ở Cửu Trọng Thiên Khuyết! Hơn nữa lấy tư chất của ngươi, ngươi tìm được rồi Thiên Khuyết Độc Kinh cũng vô dụng, bởi vì, ngươi tu luyện không được."
"Vậy hạng người gì mới có thể tu luyện?"
"Tiên Thiên Độc Mạch, Tiên Thiên Độc Thể, Tiên Thiên Chi Độc, ba loại người, chỉ cần có điều kiện phù hợp thì có thể tu luyện Thiên Khuyết Độc Kinh! Tư chất của ngươi và ta, đều không thích hợp. Nếu miễn cưỡng tu luyện, ngược lại sẽ bị Thiên Khuyết Độc Kinh phản phệ mà chết."
"Một khi đã như vậy, thì làm sao sư phụ biết được chuyện này?" Nhớ lúc ấy khi mình hỏi ra những lời này, sư phụ trầm mặc hồi lâu, rồi mới lên tiếng: "Tổ sư của chúng ta chính là một Chí Tôn trong Cửu Trọng Thiên Khuyết. Vì độc nên bị phế, liều chết trốn xuống Cửu Trọng Thiên...Do vậy mới có Thiên Hạ Độc Cương."
"Nhưng, lão nhân gia cho đến chết, cũng không quên được tâm nguyện trở về Cửu Trọng Thiên Khuyết! Bởi vì, Thiên Khuyết Độc Kinh hắn chỉ luyện một nửa.
Còn một nửa, sau khi luyện thành đủ để hoành hành ở Cửu Trọng Thiên Khuyết!"
"Thứ tiếp theo ta muốn nói với ngươi, chính là Thiên Khuyết Độc Kinh. Ngươi phải nhớ kỹ, nhất định phải truyền xuống, nếu gặp truyền nhân Tiên Thiên Độc Mạch, nhất định phải nói cho hắn biết, nhất định phải bồi dưỡng hắn, xông lên Cửu Trọng Thiên Khuyết, tu luyện Thiên Khuyết Độc Kinh! Trọng chấn uy phong của chúng ta!"
"Môn phái của chúng ta, gọi là "Thiên độc phủ"!"
Sư phụ, ngài có biết không, hôm nay ta rốt cuộc tìm được người này! Không chỉ có Tiên Thiên Chi Độc, mà còn có Tiên Thiên Độc Mạch, cả Tiên Thiên Độc Thể nữa!
Ta rốt cuộc tìm được truyền nhân Thiên Độc! Tìm được hi vọng của Thiên Độc Phủ!
Tinh thần Vũ Tuyệt Thành hoảng hốt, cảm thấy đầu gối của mình gặp phải vật cứng, mới đột nhiên phát hiện, mình đã đụng vào cái ghế ở phía trước, cái ghế đã bị hắn làm đổ.
Tất cả mọi người, đều kỳ quái nhìn hắn.
Vũ Tuyệt Thành hít một hơi thật sâu, xoay người, chậm rãi ngồi xuống, hai tay đường hoàng đặt lên hai đồ để tay tay.
Hôm nay, chính là ngày đầu tiên Thiên Độc Phủ quật khởi!
Ai biết trong nội tâm của ta trang nghiêm túc mục thế nào?!
"Nghi thức bái sư thứ hai, đồ nhi dâng trà." Sở Dương làm người chủ trì quả thực là nửa với. Hắn bái sư cũng là bái lúc còn trong tã lót. Hơn nữa chưa bao giờ thất qua, đương nhiên không có bất cứ trí nhớ gì...
Sở Nhạc Nhi tiến lên, cung kính dâng một chén trà nóng. Vũ Tuyệt Thành mỉm cười, nhận lấy một ngụm uống cạn. Lập tức sắc mặt quái dị.
Suýt nữa muốn phun vào mặt Sở Dương.
Đây là trà gì? Rõ ràng là một bát dấm lớn! Nhưng lại có muối! Lại có mù tạt!
Tiểu nha đầu chết tiệt! Xem từ nay về sau vi sư huấn luyện ngươi như thế nào!
Vũ Tuyệt Thành ôn hòa mỉm cười, đáy mắt hiện lên một tia ảo não, một ly trà kẹt trông cổ họng, sống chết gì cũng nuối không trôi. Thật lâu sau, mới nhìn thấy hắn yết hầu hắn động đậy, không ngờ vẫn mang một chén trà bái sư đặc biệt này nuốt xuống.
"Tiến hành phần tiếp, đồ nhi dập đầu. Ba quỳ chín lạy!" Sở Dương lớn tiếng tuyên bố.
Phong Nguyệt run run chân, kiệt lực không để cho mình cười ra tiếng
Nào có lễ bái sư như vậy?
Sao lại tới ba quỳ chín lạy rồi? Chẳng lẽ không báo cáo về môn phái tổ tông, sau đó dâng hương, đưa ra tín vật… cuối cùng mời là ba quỳ chín lạy.
Sở Dương này đúng là quá giản lược..
Vũ Tuyệt Thành ngồi ngay ngắn, nhìn thấy biểu lộ quái dị của Phong Nguyệt, ho khan một tiếng nói ra: "Tất cả mọi người đều là người giang hồ, cũng không cần một mực theo đúng lễ nghi..."
"Khục khục khục... khục khục khục khục khục khục..." Vũ Tuyệt Thành không nói ra thì tốt, vằ nói ra Sở Dương lại đột nhiên ho sặc sụa, ho đến đỏ mặt tía tai.
Thật sự là thật không ngờ, Vũ Tuyệt Thành lại có thể nói ra một câu như vậy.
Thật sự... quá ngoài ý muốn!
Mắt thấy đồ nhi đang dập đầu, Sở Dương lại ở một bên ho khan, Vũ Tuyệt Thành thiếu chút nữa tức chết.
Nâng Sở Nhạc Nhi lên, tiện thể đá Sở Dương còn đang ho khan một cước, cả giận nói: "Xong việc! Ngươi làm người chủ trì kiểu gì thế hả?"
Mọi người cười ha ha một hồi.
Hào khí nhẹ nhàng buông lỏng xuống.
Sở Dương lại vội vàng gào to một tiếng: "Nghi thức xong!"
Mọi người hi hi ha ha náo loạn lên, thanh âm chúc mừng vang lên không dứt. Vũ Tuyệt Thành cười sáng sủa, hàn huyên cùng với mọi người. Sở Dương đột nhiên có một loại cảm giác tựa như Vũ Tuyệt Thành đã thay đổi thàng một người khác.
Tựa như trải qua nghi thức này, đã để cho hắn có chút... đốn ngộ vậy? Hay là... Thả cái gì? Buông xuống cái gì?
Đợi thời điểm mọi người không chú ý, Sở Dương ghé vào bên tau Vũ Tuyệt Thành nói ra: "Khiêu Vũ tiền bối, nghi thức này hình như rất quan trọng đối với ngươi?"
Vũ Tuyệt Thành khẽ giật mình, nhàn nhạt cười cười, nói: "Sở Dương, nhân sinh, chính là một hồi nghi thức."
Sở Dương khẽ giật mình, ngẫm nghĩ những lời này, đột nhiên có chút cảm xúc
Mặc Địch và Mạc Khinh Vũ hai người đi lấy rượu và thức ăn, mọi người ăn mừng một phen, Sở Nhạc Nhi cũng muốn đi hỗ trợ, nhưng đều bị mọi người ngăn lại. Đừng nói giỡn chứ, cho dù món ăn ngài làm là thiên hạ đệ nhất mỹ vị, phỏng chừng cũng không ai dám ăn.
Sau khi nhìn thấy Gia Cát Trường Trường, nếu ai còn dám ăn thức ăn Sở Nhạc Nhi làm... Thì thần kinh người đó cũng có vấn đề rồi...
Nhìn thấy mọi người muôn miệng một lời cự tuyệt, Sở Nhạc Nhi cũng có chút ủy khuất.
Sở Dương ghé vào bên tai tiểu nha đầu đã nói nói: "Nhạc Nhi, buổi tối làm vài món ăn cho ta nhắm rượu. Nhà họ Sở ta chúc mừng ngươi."
Tiểu nha đầu nín khóc mỉm cười, hôn lên mặt Sở Dương một cái, nét mặt tươi cười như hoa: "Đại ca thật tốt!"
Sở Dương cười ha ha.
Rượu và thức ăn đưa lên giống như nước chảy, trong khoảng thời gian này Mặc Địch trở thành một đầu bếp có hạng. Món ăn hắn làm ra quả thực là sắc hương vị đều đủ.
Mọi người vừa ăn cơm, vừa nói chuyện phiếm.
Vũ Tuyệt Thành, tự nhiên mang địa vị cầm đầu. Nhìn thấy mọi người vui vẻ ra mặt, nhất là Sở Dương và Đổng Vô Thương, Nhuế Bất Thông ngồi cùng một chỗ, đàm tiếu không cố kỵ, ánh mắt lại lộ ra vẻ hổi tưởng, có chút sầu não nói: "Ta năm đó... cũng có huynh đệ như vậy..."