Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1188: Thủy Yêm Tử Cẩu kiếm!



(Nước dìm chó chết, hay hiểu là nước dìm chó má cũng được)

Sở Dương vẫn cho rằng mình rất chính khí lẫm liệt, rất quang minh chính đại, nhưng chính hắn cũng phải thừa nhận, khi mình vô sỉ, chỉ sợ thế gian này không có đối!

Nhưng vừa nghe được Lan Khánh Thiên này nói xong, Sở Dương lập tức phải bội phục sát đất!

Cái gì gọi là vô sỉ?

Đây chính là vô sỉ!

Mẹ nó, lão tử đem ra so sánh với Lan Khánh Thiên này, quả thực là vẫn còn là quá khiêm nhượng, chí công vô tư, quang minh chính đại, quân tử lẫm liệt!

Căn bản không thể so sánh được!

Nếu như mặt ta là gạch đá tường thành, vậy mặt Lan Khánh Thiên này chính là Vạn Lý Trường Thành tường đồng vách sắt.

Tới bái kiến trước, rất là cung kính, xác nhận đối phương bị thương, lập tức trở mặt! Hơn nữa còn lấy chuyện cháu gái mình ra, đòi một câu trả lời...

Sở Dương nhớ tới phản ứng của Vũ Tuyệt Thành khi nhìn thấy Sở Nhạc Nhi, không khỏi đưa tay ôm trán, thở dài: "Ôi, trời đất ơi...."

Nguyệt Linh Tuyết nhắm hai mắt lại, nói: "Mai Tiên đã chết? Chết như thế nào?"

Lan Khánh Thiên giận tím mặt, vô cùng đau đớn nói: "Nguyệt tiền bối! Làm người cũng không thể vô sỉ như ngươi chứ? Trước tiên ngươi đánh nàng thành nội thương, lại dùng kiếm đâm thấu người nàng, cuối cùng sợ nàng chưa chết, còn hạ độc nàng!"

Lan Khánh Thiên ẩn hiện nước mắt: "Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, hơn nữa còn một mực tình thâm với ngươi! Không ngờ ngươi nhẫn tâm hạ độc thủ như thế xong, lại trở mặt không nhận!"

Hắn tức giận trùng thiên, rống lớn: "Hôm nay Lan Khánh Thiên ta cho dù tu vi còn xa mới là đối thủ của Nguyệt tôn giả uy chấn thiên hạ, nhưng cũng phải đòi một câu trả lời cho cháu gái ta! Trời xanh ơi! Ngài mở to mắt ra mà nhìn xem, thế giới này, không ngờ lại có kẻ vô sỉ như thế!"

Với tu vi hàm dưỡng của Phong Vũ Nhu và Nguyệt Linh Tuyết, không ngờ cũng tức đến run rẩy cả người.

Tên hỗn đản này đổi trắng thay đen, đã đến cảnh giới đăng phong tạo cực rồi!

"Trời xanh ơi! Ngày mở to mắt mà nhìn xem! Thế giới này không ngờ lại có kẻ vô sỉ như thế!" Đột nhiên, có người bi phẫn ngửa mặt lên trời la hét, thanh âm ngữ điệu giống hệt Lan Khánh Thiên như đúc.

Ngay cả từ ngữ cũng không sai một từ.

Mọi người đều ngạc nhiên. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Sở Dương đang dậm chân đấm ngực, bi phẫn tới cực điểm nói: "Trời xanh ơi... quá vô sỉ rồi... thật sự là quá vô sỉ rồi...".

Sắc mặt Lan Khánh Thiên âm trầm: "Sở Dương, ngươi có ý gì?"

Sở Dương vừa bi vừa phẫn nói: "Trời xanh ơi, nghĩ tới gia tộc ta lợi dụng mỹ nhân kế, mất bao nhiêu năm mới giao hảo được với Nguyệt tôn giả, khiến cho hắn mang lòng áy náy chúng ta, có thể dễ dàng lợi dụng... Nhưng gia tộc chúng ta há lại là hạng người mặc người định đoạt? Quả thực là buồn cười! Đúng! hắn giúp chúng ta thì sao? Đúng, hắn chiếu cố chúng ta thì sao? Đúng, hắn dễ dàng tha thứ cho chúng ta thì sao?"

Hết gân cổ lên hét lớn: "Hắn mạnh hơn chúng ta! Giúp chúng ta là tất nhiên! Nhìn không thấu ý đồ của chúng ta, đó là hắn ngu ngốc! Bị chúng ta lợi dụng, đó là hắn ngu ngốc! Hiện giờ hắn bị thương, cơ hội tốt như thế, ta làm sao có thể không xả giận? Hắn giúp chúng ta, ta cực kỳ tức giận! Ai bảo hắn giúp chúng ta chứ? Quả thực là chó ngu, cái gì cũng chõ mũi vào! Hôm nay chúng ta giết hắn xong, sẽ chiêu cáo người trong thiên hạ, hắn không phải là đối thủ của ta! Cho nên chúng ta mạnh hơn hắn!"

"Cho nên gia tộc chúng ta quật khởi, đều là lực lượng bản thân! Không có bất cứ liên quan gì tới hắn! Hắn còn sống ta sẽ áy náy, nhưng hắn chết rồi, ta lại sảng khoái! Chết đi chết đi chết đi... Gia tộc chúng ta mới là đệ nhấttttttttt....."

Sở Dương sụt sùi nước mặt nước mũi, nói: "Các ngươi cũng biết, bao nhiêu năm như vậy gia tộc chúng ta vẫn bị người khác nói: Gia tộc các ngươi chỉ biết ỷ vào Phong Nguyệt. Trong lòng ta khó chịu biết bao? Tuy thực sự là chúng ta ỷ vào, nhưng các ngươi cũng không thể nói trắng ra như thế chú! Chúng ta quá ủy khuất rồi! Quá khó chịu rồi! Quá buồn bực rồi! Hiện giờ thời khắc này rốt cuộc cũng đã tới! Phong Nguyệt, trả giá đi!"

Sở Dương chính khí lẫm liệt hét lớn một tiếng: "Ta muốn vì cháu gái ta đòi một câu trả lời! Tuy nàng không cần bất cứ câu trả lời gì, nhưng đây lại là lý do của ta! Có lý do này, ta sẽ đường đường chính chính! Ta là chính khí lẫm liệt! Tuy trong xương ta là một con sài lang hèn hạ vô sỉ, nhưng trên mặt ta, vẫn là một lớp da của thánh nhân! Nguyệt Linh Tuyết! Ngươi nhận mệnh đi! Oa ha ha...." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cười dài một tiếng càn rỡ.

Mọi người ngây ra như phỗng!

Môi Lan Khánh Thiên run run...

Sở Dương nói một từ cũng không sai. Những lời này chính là những gì hắn đang suy nghĩ trong lòng, không thể nói ra khỏi miệng. Nhưng hiện giờ, lại bị người ta nói trắng ra hết rồi!

Hơn nữa, còn bắt chước thanh âm của mình.

Giống như đúc.

"Ha ha ha... Sảng khoái! Quả thực là quá sảng khoái!" Đổng Vô Thương cùng Nhuế Bất Thông ôm bụng cười ha ha, quá đã nghiền rồi! Lão đại vừa biểu diễn một phen, thật sự đại khoái nhân tâm!

Không thể không nói, đối phó với kẻ như Lan Khánh Thiên, một quyền đánh chết thì quá tiện nhi cho hắn. Hắn vu vạ người khác như thế, chẳng lẽ người khác không thể mắng chửi hắn?

Thân phận Phong Nguyệt không thể mắng chửi hắn, nhưng Sở Dương lại không phải cố kỵ chút nào!

Ta chửi ngươi đó! Làm sao?

Ngay cả Vũ Tuyệt Thành cùng Mạnh Siêu Nhiên cũng nở nụ cười. Sở Dương nói những lời này, quả thực đã vạch trần toàn bộ tâm tính tiểu nhân. Thật sự quá thống khoái.

Trong lòng Phong Nguyệt vốn tràn ngập tức giận và rối rắm, vừa nghe xong cũng không nhịn được mà cười rộ lên.

Puương xa, chúng nhân Gia Cát gia tộc ở phía sau cũng có kẻ khẽ mỉm cười, cảm thấy những lời này, quả thực là nói quá con mẹ đúng.

Đối phó với kẻ đê tiện, nên dùng biện pháp đê tiện này!

"Ngươi?!!!" Lan Khánh Thiên rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, giận tím mặt.

"Ta làm sao? Ta đang chửi ngươi đó, ngươi nghe không hiểu sao? Ta chửi gia tộc tên không bằng thú đó chính là Lan gia các ngươi đó. Các ngươi nghe không hiểu hả? Thế nào, ngươi dễ chịu không???? Ngươi có thống khoái không????"

Sở Dương chỉ sợ đối phương không hiểu, lập tức hảo tâm giải thích.

Lan Khánh Thiên giận không kìm chế được nữa, vung tay lên: "Bắt tên tiểu tử này lại!" Hắn hét lớn một tiếng: "Chớ thương tới tính mạng hắn, ta sẽ khiến hắn muốn sống không được muốn chết không xong! Tiểu tử, ba ngàn bảy trăm chín mươi tám loại cực hình cực hạn trong thiên hạ này, thiếu một loại ta xem như là con ngươi."

Sở Dương giận tím mắt: "Đánh cái con mẹ nó rắm! Làm sao ngươi lại biến thành con ta. Ta làm sao lại sinh ra loại nghiệt chủng như ngươi? Nếu ngươi là con ta, con mẹ nó, ta đã sớm nhồi ngươi vào hố xí từ khi ngươi vẫn còn là một đống chất lỏng rồi! Ngươi ngươi ngươi... ngươi quả thực là vu vạ! Quả thực là bịa đặt! Ngươi ngươi ngươi...."

Sở Dương làm ra bộ dáng oan khuất gần như muốn hộc máu: "Ngươi ngươi ngươi... ngươi nhanh về hỏi mẹ ngươi xem... hỏi nàng một chút, cha ngươi đến rốt cuộc có phải là ta hay không. Ta fuk... "

"Oa ha ha..." Đổng Vô Thương cùng Nhuế Bất Thông gần như ngã vật ra đất, cười lớn, cả người không ngừng co giật. Nhuế Bất Thông kêu lên: "Lão đại, không phải nghiệt chủng ngươi lưu lại nhiều năm trước đấy chứ?"

Đổng Vô Thương giận dữ mắng: "Câm miệng! Cho dù là thật, cũng còn chưa chích máu nhận thân đâu... hiện tại có nói cũng không thể chịu trách nhiệm!"

Cả người Lan Khánh Thiên đều run rẩy, khuôn mặt vuông vắn trực tiếp biến dạng, thanh âm cũng thay đổi: "Bắt! Bắt! Mau mau bắt!"

Hai vị thanh y nhân rút trường kiếm, Sở Dương giận dữ nói: "Các ngươi biết rõ hai vị tiền bối Phong Nguyệt bị thương, mới chạy tới chiếm tiện nghi phải không?"

Hai người kia không nói một lời, tung người lao tới.

Sở Dương liên tiếp lui về phía sau: "Ta là cha Lan Khánh Thiên! Ngươi dám giết ta! ngươi dám giết ta... Ngươi là đồ hỗn trướng khi sư diệt tổ... Ngươi... con mẹ nó.. thật sự dám giết ta..."

Trường kiếm hai người kia liên hợp thành một tầng quang mạc, sắc mặt xanh mét, làm như không nghe thấy, liên tục công kích.

Sở Dương xoẹt một cái đã rút ra một thanh trường kiếm, quát: "Ta đánh trả đó. Ta thật sự đánh trả đó...."

Hai người kia cười lạnh.

Trường kiếm Sở Dương rung lên, đột nhiên xuy một tiếng, quát: "Thủy Yểm Tử Cẩu kiếm, đệ nhất kiếm: Đại Thủy Đông Lai!" Hô một tiếng, trước mặt mọi người đột nhiên giống như xuất hiện sóng lớn ngập trời, mãnh liệt mênh mông ập tới. Bọt hoa trắng muốt, từng tầng từng tầng, ập nới không ngừng nghỉ.

Hai người không tưởng được kiếm chiêu của Sở Dương lại hung mãnh như thế. Hai người vốn đều là thánh cấp bát phẩm, liên thủ đối phó Sở Dương, lại bị hắn một kiếm áp chế ngược lại.

Hai người vừa lui.

Sở Dương quát: "Thủy Yểm Tử Cẩu kiếm pháp, đệ nhị kiếm, Thủy Yểm Quần Cẩu!"

Trường kiếm rung lên, sóng lớn hung mãnh, nhấn chìm hai thanh y nhân đối diện.

"Thủy Yêm Tử Cẩu kiếm, đệ tam kiếm: Thâm Thủy Thứ Cẩu! Cẩu Mệnh Ô Hô!"

Trong sóng lớn mãnh liệt, trường kiếm xoạt xoạt xoạt liên tục đánh ra sáu đạo kiếm khí. Bả vai, dưới chân hai người cùng trúng kiếm, đồng thời kiếm cuối cùng cũng đâm trúng yết hầu, máu tươi phun ra.

"Thủy Yêm Tử Cẩu kiếm, đệ tứ kiếm, Băng Phong Tử Cẩu!" Sở Dương đâm ra một kiếm, đột nhiên gió lạnh gào thét, thiên địa đóng băng, nhiệt độ không khí xung quanh độ ngột giảm xuống mấy chục độ!

Ở phương hướng trường kiếm Sở Dương chỉ tới, hai người đã đông cứng thành tượng băng, vẫn duy trì một tư thế quái dị, đóng băng ở đó.

Nghển cổ, le lưỡi, hai mắt lồi ra, thân hình nghiêng nghiêng, một cước giơ lên, giống như chó đi tiểu.

Trâu bò nhất chính là, trên mông hai kẻ này, không ngờ lại ngưng tụ hai cái đuôi chó bằng băng trong suốt. Trên đầu cũng có thêm hai cái lỗ tai chó thật dài bằng tuyết đóng băng.

Không ngờ cứ như vậy bị đông cứng lại!

"Thủy Yêm Tử Cẩu kiếm thi triển hoàn tất!" Sở Dương thu kiếm thản nhiên nói: "Thỉnh chư vị chỉ ra khuyết điểm!"

Sắc mặt Lan Khánh Thiên âm trầm: "Có mấy phẩn bổn sự. Bất quá, hôm nay cho dù ngươi có bổn sự bằng trời, cũng khó thoát khỏi cái chết."

Lúc này, người của Gia Cát gia tộc được một lão giả mặc áo tang suất lĩnh, cũng xông tới.

"Mọi người cùng nhau động thủ, mau chóng giết chết mấy kẻ này! Tránh đêm dài lắm mộng!" Lan Khánh Thiên hung hăng nói: "Bất quá, Sở Dương này giao cho ta, ta muốn hắn sống!"

Ba bốn mươi người cùng hét một tiếng, đồng thời phi thân lao tới.

Đúng vào giờ khắc này, Nguyệt Linh Tuyết đột nhiên vung tay lên, lăng không bay lên, thân hình lóe lên một cái đã huyễn hóa ra hơn mười hư ảnh Nguyệt Linh Tuyết, xông tới nghênh đón ba bốn mươi vị cao thủ, hai tay vươn ra, ba ba ba mấy tiếng, hơn ba mươi ngươi cùng nổ tung sọ, bắn ngược trở lại.

Trên mặt đất, chỉ còn lại một tiên huyết rơi rụng.

Nguyệt Linh Tuyết bạch y như tuyết, phiêu phù giữa không trung, nhàn nhạt nhìn Lan Mai Tiên, lạnh lùng nói: "Lan gia, thật sự không cần tồn tại nữa rồi!"

"A?" Lan Khánh Thiên chấn động, trợn mắt há hốc miệng. liên tục lui về phia sau: "Ngươi ngươi ngươi... ngươi không bị trọng thương... ngươi...."

Nguyệt Linh Tuyết vung tay, một chưởng cách không đánh một tên cao thủ đang chuẩn bị đào tẩu cách đó mấy chục trượng nát bét, quát: "Ai dám đi?"

Sau đó mới thản nhiên, nói: "Đây, là một cái bẫy!"

Lan Khánh Thiên cả người lạnh lẽo.

Sở Dương bên cạnh vui sướng khi người khác gặp họa, nói: "Cửu đại gia tộc, đã xóa tên một nhà, chuyện này, thật con mẹ nó thích!"