Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1252: Ly biệt



Một đêm này, Sở Dương nằm trong chăn, ôm Thiết Bổ Thiên, nhìn giai nhân ngủ yên trong lòng mình, trong lòng chẳng những không dâng lên dục vọng, mà ngược lại còn cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn vô hạn, cùng một loại tâm tình yên vui.

Là nữ nhân, ta ôn nhu! Là đế vương ta mạnh mẽ! Là người, ta không hối hận! Đây chính là Thiết Bổ Thiên, nữ nhân của mình!

Hắn không khỏi nhớ tới Mạc Khinh Vũ.

Đây là lần đầu tiên hắn nghĩ tới Mạc Khinh Vũ sau khi tới Thiết Vân thành.

Không không phải là không muốn nghĩ, mà là không dám nghĩ tới. Cho dù nghĩ tới, cũng lập tức ép buộc mình không được nghĩ tới nữa.

Khi vừa tới, trong lòng Sở Dương không yên. Hắn ép mình không được nghĩ tới Mạc Khinh Vũ nữa, bởi vì... Hắn cảm thấy, nếu mình ở cùng với Thiết Bổ Thiên, lại nghĩ tới Mạc Khinh Vũ, trong lòng sẽ áy náy, sẽ không yên.

Hơn nữa, điều này đối với Thiết Bổ Thiên mà nói, chính là một loại khinh nhờn.

Nhưng Thiết Bổ Thiên đã có nhi tử của mình rồi, mình có thể làm thế nào đây? Vứt bỏ thê tử? Hay là mang nhi tử đi? Vứt bỏ Thiết Bổ Thiên ở lại Hạ Tam Thiên?

Ta còn là người sao?

Nhưng vì Thiết Bổ Thiên mà buông bỏ Mạc Khinh Vũ... Cũng là vấn đề đó: Sở Dương, ngươi còn là người sao?

Nhưng lại có một vấn đề: Một mình ngươi, lại chia trái tim thành mấy phần, đối với Mạc Khinh Vũ cũng được, đối với Thiết Bổ Thiên cũng tốt, đối Ô Thiến Thiến với cũng thế, đều không công bằng!

Bởi vì các nàng đều không giữ lại điều gì, toàn tâm toàn ý yêu ngươi!

Mặc dù ở thế giới này, chuyện ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, nhưng ngươi thật sự có thể toàn tâm toàn ý đối với mỗi người sao?

Nhưng hiện tại, hắn lại khai mở tâm tư của mình, không hề trốn tránh, đối diện với nội tâm của mình.

Sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt, vậy thì đối mặt càng sớm càng tốt!

Đúng vậy, khi ở với Mạc Khinh Vũ, nhớ tới nữ nhân khác, đối với Mạc Khinh Vũ mà nói, chính là một loại khinh nhờn.

Nhưng hiện tại Sở Dương biết, khi ở cùng với Thiết Bổ Thiên, nhớ tới nữ nhân khác, đối với Thiết Bổ Thiên, chẳng lẽ không phải là một loại khinh nhờn?

Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Dương có chút tâm loạn như ma, nhịn không được thở dài một hơi.

Đó... đều là những hảo nữ tử tuyệt đại thiên kiêu!

Ta, chính là một người hoa tâm như vậy?

Sở Dương tự hỏi trong lòng.

Hoa tâm sao? Thật tình nói không tới.

Nếu như nói trong những cô gái này, có người nào đó khiến cho Sở Dương thừa nhận mình đã hoa tâm, thì đó chính là Tử Tà Tình. Mình vô tình hữu ý chọc ghẹo hay là ẩn giấu cái loại ái mộ kia ở tận sâu trong đáy lòng... Đây đích xác là hoa tâm rồi.

Nhưng đối với Ô Thiến Thiến và Thiết Bổ Thiên, Sở Dương làm sao có thể nói tới hai chữ hoa tâm?

Cho dù không hoa tâm, nhưng hiện tại, nếu để cho mình lựa chọn lấy hay bỏ, mình có thể buông tha người nào đây?

Mang theo một bụng tâm tư phức tạp, Sở Dương chìm vào giấc ngủ....

Mãi cho tới buổi chiều, Thiết Bổ Thiên mới khôi phục bình thường..

Nàng lập tức cảm nhận được kỳ quái.

Sở Dương nằm ngủ bên cạnh mình, còn hàng này không ngờ cũng ngủ một ngày?

Đang kỳ quái thì lại nghe Sở Dương thở dài một hơi. Thì ra con hàng này không ngủ?

"Làm sao vậy?" Thiết Bổ Thiên hôn nhu hỏi.

Sở Dương trở mình, ôm nàng vào trong lòng, thấp giọng nói: "Điềm Điềm, có phải ngươi cảm thấy ta rất hoa tâm?"

Thiết Bổ Thiên lặng đi một chút, nghĩ một lát rồi nói: "Ta không biết. Ta không cảm thấy vậy."

Nàng thở dài nói: "Ở trên đời này, cũng có rất nhiều phu thê đều chung thủy với nhau cho tới lúc chết, suốt đời không có hai lòng. Mà nữ nhân chúng ta, đều khâm phục nam nhân như vậy.... Cũng khát vọng nam nhân của mình đối với mình như vậy."

"Nhưng nam nhân như vậy lại không nhất định là nam nhân mà mình yêu." Thiết Bổ Thiên nhẹ giọng nói: "Ngươi biết không, năm đó sau trận chiến ấy, có tới hơn một ngàn vạn tướng sĩ táng thân ở đó."

"Nhất là nam nhân ở khu vực điều động chủ lực của Đại Triệu, gần như biến thành động vật quý hiếm, có rất nhiều kỹ viện cũng phải đổi nghề."

"Đổi nghề?" Sở Dương ngạc nhiên.

"Đổi nghề." Trên mặt Thiết Bổ Thiên lộ ra một vẻ dở khóc dở cười: "Ngươi hẳn là hiểu ý ta."

"Cho nên, một vị nữ tử như ta, thân làm hoàng đế cũng không thể không hạ chiếu, cổ vũ nam tử đa hôn. Bằng không tỉ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng như vậy sẽ khiến thiên hạ đại loạn...."

Thiết Bổ Thiên mỉm cười nhàn nhạt: "Được rồi, hoàng đế bệ hạ ta đây cũng coi như phải nếm hậu quả rồi. Bây giờ cũng biến thành tiểu thiếp của người ta mất rồi."

Tâm tình Sở Dương vốn đang trầm trọng, nghe được lời này, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ tà hỏa và một loại hưng phấn khó hiểu.

Thiết Bổ Thiên hiển nhiên không biết những lời mình vừa nói gây ra hậu quả gì. nàng nhìn Sở Dương, thực nghiêm túc nói: "Sở Dương, nữ tử rất yếu đuối, cũng rất mềm yếu. ở trong loạn thế, chúng ta có thể sẽ ghen tỵ, có thể sẽ cáu kỉnh, nhưng... đối với thế đạo như vậy, chúng ta không thể làm gì được. Cho nên.. Nếu ngươi có thể bảo vệ chúng ta, che chở chúng ta...."

Nàng khẽ nói: "Ta không cho phép ngươi hoa tâm lạm tình, nhưng nếu có người cũng thích, cũng yêu ngươi như chúng ta, hãy cho nàng hạnh phúc và một chỗ dựa an toàn như chúng ta."

Sở Dương gật đầu, lời nói Thiết Bổ Thiên có vẻ rất đại độ, nhưng Sở Dương biết, miệng nàng tuy nói vậy, nhưng trong lòng lại không phải như thế.

Không cho phép ngươi hoa tâm làm tình, nhưng đối với người cũng thích, cũng yêu ngươi như chúng ta...

Ý tứ lời này rất sâu.

Thiết Bổ Thiên tự nhận là một kẻ đến sau, cho nên tuy nàng phản đối, nhưng cũng không thể phản đối. Phản đối là phủ nhận chính bản thân nàng.

Cho nên... Những lời này ý tứ chính là: Trừ mấy người hiện tại ra, người khác, một người ngươi cũng đừng nghĩ tới!

"Nữ nhân lòng dạ hẹp hỏi!" Sở Dương nhéo nhéo mũi nàng, cố ý giận ra mặt: "."Bất quá, muốn làm tiểu thiếp thì cũng phải có giác ngộ của tiểu thiếp. Hầu hạ không tốt bản đạn nhân, bản đại nhân có thể bán ngươi đi bất cứ lúc nào... Hiện tại, ngươi còn đợi cái gì?"

Thiết Bổ Thiên xấu hổ, đấm hắn một cái: "Đáng ghét!"

Sở Dương cười hắc hắc, xoay người lên: "Đại thần ta đây tới hầu hạ hoàng đế bệ hạ, còn tiểu thiếp ngươi phải tới hầu hạ nam nhân của ngươi đi...."

Lại là một buổi tối.

Hai người đang ăn cơm, Sở Dương như có điều suy nghĩ: "Liền quan tới Băng Tâm Triệt Ngọc Cốt của ngươi? Hay là liên quan tới Đế Vương Thần công của ngươi? Làm sao ngươi lại thường xuyên phải đột phá bình cảnh như thế?"

Thiết Bổ Thiên dừng lại một chút, nở một nụ cười: "Ta còn tưởng ngươi không hỏi. Đúng vậy, là do liên quan tới Băng tâm Triệt Ngọc cốt của ta. Bởi vì sau khi phục dụng Cửu Trọng đan của ngươi, Băng Tâm Ngọc Cốt có chút thành tựu. Hơn nữa, môn công phu này chính là một môn công phu từ xưa tới nay chưa có một ai luyện tới đại thành. Sư phụ ta cũng chỉ có khẩu quyết trước khi đại thành. Cho nên ta chỉ có thể khống chế tu vi của mình, mỗi khi tới thời điểm phá quan, đều phải cẩn thận thể nghiệm... Chỉ sợ vạn nhất tương lai không còn đường để đi, lại không có chút kinh nghiệm nào...."

Thiết Bổ Thiên cười khổ.

Sở Dương lập tức hiểu rõ trong lòng. Khẩu quyết của Lan Mai Tiên không hoàn chỉnh. Mà Thiết Bổ Thiên hiển nhiên đang cố gắng tự thể nghiệm. Chuẩn bị cho tương lai khi đột phá lên tới bước cuối cùng, cũng có thể tự mở một con đường cho mình...

Sở Dương thở dài.

Thiết Bổ Thiên cũng thở dài...

Hai người cũng biết đối phương thở dài cái gì.

"Buông bỏ môn thần công này được không?"

"Không thể buông bỏ... Hiện giờ đi tới một bước này. Ta cảm nhận được, nếu cứ tiếp tục, chính là Tha Tâm Thông trong truyền thuyết." Thiết Bổ Thiên nói.

Trong lòng Sở Dương kích động.

Thiết Bổ Thiên mặc dù không nói rõ, nhưng... hắn hiểu được ý tứ Bổ Thiên" Ta tu luyện tới Tha Thâm Thông, thậm chí tại cảnh giới cao hơn, ta sẽ có thể chân chính tới giúp ngươi!

Tha Tâm Thông: Lấy lòng ta, nhìn lòng người, nhìn một cái không sót chút gì!

Lại qua một tháng bình an vô sự, Thiết Bổ Thiên xử lý triều chính hàng ngày. Vị Vương thừa tướng dĩ vãng chịu đủ thánh sủng, đã bị Thiết Bổ Thiên bãi miễn chức quan, khu trừ ra khỏi triều đình.

Đối với sự nghi hoặ cuả triều thần, Thiết Bổ Thiên cường ngạnh không giải thích điều gì.

Hoàng đế bệ hạ càng ngày càng bá đạo uy nghiêm, văn võ bá quan nơm nớp lo sợ.

Mà Vương thừa tướng cũng không có kêu oan, hiển nhiên bản thân hắn đã biết, có thể giữ lại tính mạng già trẻ một nhà, đã là Thiết Bổ Thiên hạ thủ lưu tình rồi.

Lúc nhàn hạt, Sở Dương cùng Phong Kỳ Lương lại luận bàn với Thiết Bổ Thiên, củng cố tu vi. bất kể là Thiết Bổ Thiên hay là Phong Kỳ Lương, đều tiến bộ cực nhanh...

Từ sau khi Thiết Bổ Thiên tẩy gân phạt tủy, nàng lại càng lộ ra diện mạo xinh đẹp kinh người. Sở Dương thường xuyên ngắm nhìn tới hoa mắt thần mê. Làn dan vốn trắng nõn, hiện tại lại càng trở nên trong suốt như ngọc, gần như có một loại cảm giác trong suốt.

Khi ba người luyện công, Tiểu tử Thiết Dương kia thường xuyên lười nhác ngồi một bên nhìn, thỉnh thoảng lại ngáp dài một cái.

Khi Sở Dương nói muốn dạy hắn luyện công, tiểu tử kia kien quyết phản đối, lắc đầu như trống bỏi.

"Không nên không nên, công phu của các ngươi không mạnh...." Tiểu tử kia phồng miệng lên: "Không thích hợp với ta... Ta có công pháp, chỉ chờ ta đầy hai tuổi là bắt đầu tu luyện."

Sở Dương trừng mắt, tiểu tử kia lại bắt đầu làm nũng: "Phụ thân, ngươi phải tin tưởng ta chứ...".

Sở ngự tọa bất đắc dĩ chịu thua.

Tiểu tử kia đắc ý cười. Thật vất vả mới thoải mái được vài ngày, làm sao lại đi luyện công được? Đúng là không thú vị... hơn nữa, ta luyện môn công phu kia hay hơn.

Nửa tháng nháy mắt đã trôi qua.

Đêm này, sắp phải ly biệt, hai người im lặng ôm nhau, không ngờ không làm gì cả, một câu cũng không nói.

Sáng sớm, Sở Dương đứng lên, Thiết Bổ Thiên lặng lẽ mặc quần áo cho hắn, sửa sang lại cho tốt, giống như một thê tử đang chuẩn bị tiễn trượng phu trước khi đi xa nhà vậy. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Ta chờ ngươi. Phải bảo trọng."

Sáng sớm, hoàng đế bệ hạ bắt đầu nam tuần, tinh kỳ rợp trời, nghi thức khổng lồ. Hoàng đế bệ hạ một thân hoàng bào uy nghiêm, sải bước long liễn, bắt đầu lần tuần du thiên hạ đầu tiên trong đời nàng.

Từ xa xôi truyền tới một tiếng thét dài, càng lúc càng xa, thanh chấn thiên không

Thiết Bổ Thiên cũng không quay đầu lại, ngồi ngay ngắn trong long liễn, nhắm mắt lại, khóe mắt, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Ta thê tử ngươi, nhưng ta còn là hoàng đế của thiên hạ này.

Ngươi … phải bảo trọng.