Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1263: Thiên thượng ma đao thạch, đãi ngã khứ ma đao



Sở Dương cười ha ha, điềm nhiên nói: "Nếu có một ngày ta thật sự phản bội các ngươi thì sao? Giết các ngươi thì sao?"

"Lão đại ngươi thất sách rồi." Cố Độc Hành thở dài: "Ngươi không nên nói. Bây giờ ngươi nói rồi, tương lai làm thế nào mà phản bội được... Cùng lắm là khi ngươi phản bội, chúng ta giả bộ hồ đồ là được rồi."

"Ha ha ha... Được rồi, nếu lão đại thật sự phản bội, nói trước một tiếng, chúng ta chuẩn bị hồ đồ thôi." Mọi người cùng nhau cười lớn. Một không khí tri kỷ tương đắc cứ như vậy tràn ngập xung quanh.

Mạc Thiên Cơ cũng cười rồi.

Hắn biết, bây giờ Sở Dương nói những lời này, hiện tại các huynh đệ nghe thấy, đều cảm thấy như vô nghĩa! Nhưng cho dù vô nghĩa, nhưng không thể không nói!

Bởi vì, bắt đầu từ bây giờ, bước lên Thượng Tam Thiên, theo cấp bậc không ngừng tăng cao, bí mật tiếp xúc tới cũng càng ngày càng nhiều hơn. Sau khi tiếp xúc rồi, chuyện tình của cửu kiếp và Cửu Kiếp kiếm chủ dĩ vãng, sớm muộn gì cũng bị lộ ra.

Bây giờ Sở Dương nói ra, là vô nghĩa: Nhưng chờ tới sau này đám huynh đệ tự mình hỏi, thì đó lại không phải là vô nghĩa nữa rồi.

Tối thiểu, một chút khúc mắc cũng phải có.

Sở Dương hiện tại nói thẳng ra, thoạt nhìn rất ngốc rất ngây thơ rất vô nghĩa, nhưng lại xóa sạch khả năng chia rẽ trong tương lai!

Xem ra, Sở Dương vẫn nghĩ xa hơn mình...

"Lão đại, bây giờ lời hay ngươi nói rồi, lời bậy cũng nói xong. Chuyển sang nói chính sự đi?" Mạc Thiên Cơ nói.

"Chính sự đương nhiên phải nói." Sở Dương cười ha ha.

Sau đó hắn lại nói: "Các ngươi nhìn đủ chưa? Nếu như nhìn đủ rồi, ta thu Cửu Kiếp kiếm lại."

"Chưa nhìn đủ!" Sáu người trăm miệng một lời: "Nhìn một vạn năm nữa cũng không đủ!"

"Chưa thấy đủ cũng phải thu lại." Sở Dương hừ hừ, vẫy tay một cái, Cửu Kiếp kiếm tự động bay lên, quang hoa chớp động, tựa hồ đang cáo biệt mọi người, sau đó lơ lửng giữa không trung, chậm rãi thu nhỏ lại, tiếp đó lại hóa thành một lưu quang, chui vào trong ngực Sở Dương.

Mọi người lại chép miệng xưng kỳ.

La Khắc Địch chạy tới, dùng lay sờ sờ ngực Sở Dương, liên tục tán thưởng: "Thật sự chui vào rồi... Ta fuk!" Đột nhiên kinh hô một tiếng!

Chúng huynh đệ cả kinh: "Làm sao vậy?"

La Khắc Địch nheo mắt lại, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp: "Ngực lão đại, thật là lớn nha...."

"Phốc...." Mạc Thiên Cơ thật vất vả lắm mới bình tâm tĩnh khí, uống một ngụm trà, lại bị con hàng này chọc cho phun hết ra, liên tục ho khan.

Tiếng cười chấn thiên!

"Tiểu lang, ngươi một mực không lấy lão bà, chẳng lẽ ngươi lại thích món này?" Thanh âm Kỷ Mặc âm dương quái khí.

Sở Dương ba một tiếng, đánh bay tay La Khắc Địch ra ngoài, giận dữ nói: "Vốn chỉ thấy ngươi lưu manh với nữ nhân, hiện giờ không ngờ ngay cả nam nhân mà ngươi cũng giờ trò xàm sỡ? Thật sự có muốn nhịn cũng không nhịn được!"

La Khắc Địch há hốc miệng: "Oan uổng... Ta đã sờ được gì đâu...."

"Ha ha...." Nguồn: http://truyenfull.vn

Cười nói một hồi, không khí thoải mái hơn, Sở Dương mới mỉm cười mở miệng: "Chúng ta bây giờ thấp nhất cũng là thánh cấp cửu phẩm. Độc Hành lại càng là kiếm trung chí tôn nhất phẩm! Có thể nói, với độ tuổi và tu vi của chúng ta, cho dù đặt ở trong cửu đại gia tộc Thượng Tam Thiên cũng là kỳ tài rồi!"

"Chúng ta thật sự có tư cách kiêu ngạo!"

"Chúng ta có thực lực như vậy, các huynh đệ lại tề tâm hợp lực, ở Thượng Tam Thiên, cũng đủ để tung hoành rồi."

"Chỉ cần lão đại hô xông lên, chúng ta có thể xông lên như ong vỡ tổ, chém bay cửu đại gia tộc!"

Sở Dương mỉm cười nhàn nhạt, hỏi: "Các ngươi có phải nghĩ như vậy hay không?"

Mọi người cảm thấy xấu hổ.

Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch ho khan, ngoảnh mặt đi, sắc mặt đã đỏ lên. Ngạo Tà Vân cùng Tạ Đan Quỳnh liên thanh ho khan. trên mặt Cố Độc Hành cũng có chút đỏ lên.

Vừa rồi Sở Dương nói, mọi người còn tưởng là một câu khẳng định, đều nghe tới sướng rung đùi, nhưng tới hai câu cuối cùng, mới nghe ra không phải như vậy.

Lập tức đều có chút khó chịu.

Nhưng Sở Dương lại nói chuẩn xác suy nghĩ trong lòng mọi người: Thực lực đột tiến, tuổi trẻ tài cao, cấp bậc chí tôn... Phóng mắt khắp thiên hạ, có được mấy người? Đương nhiên là cực kỳ tự tin.

Mạc Thiên Cơ cười cười, hứng thú nhìn mấy tên gia hỏa này chật vật.

"Cũng không phải nói các ngươi nghĩ như vậy không đúng. Đương nhiên, nếu người hơn trăm tuổi mà nghĩ như vậy, đó là già tới váng đầu. Nhưng các ngươi còn trẻ, các ngươi có vốn liếng kiêu ngạo."

Sở Dương thản nhiên nói: "Nhưng cái ta nói chính là, chút thực lực này của các ngươi, thực sự là còn kém lắm!"

Lúc này, trừ Mạc Thiên Cơ ra, ngay cả Cố Độc Hành cũng lộ ra vẻ không phục.

"Không cần không phục." Sở Dương nói: "Ta vừa mới giết đại công tử của Lan gia trong cửu đại gia tộc. Hai mươi tám tuổi, thánh cấp bát phẩm đỉnh phong! Có lẽ các ngươi sẽ nghĩ rằng, hai mươi tám tuổi thánh cấp bát phẩm thì có gì là giỏi, so với hắn, các ngươi còn trẻ hơn, mạnh hơn! nhưng đừng quên, hắn ở Lan gia là lứa trẻ tuổi nhất! Ở phía trên hắn, còn có nhân vật sống mấy trăm tuổi, mấy ngàn tuổi, thậm chí... gần vạn tuổi tồn tại!"

"Tu vi của những người đó, ra sao?" Sở Dương hỏi mọi người.

"Thật sao?" Ngạo Tà Vân chấn kinh hỏi.

Sở Dương gật đầu: "Các ngươi là chí tôn nhất phẩm rồi. Trong gia tộc của mình, cũng xem như tối cao. Nhưng đại công tử Lan Nhược của Lan gia, ở trong đám cao thủ Lan gia, vẫn còn chưa được xếp hạng đâu!"

"Theo ta được biết, trong cửu đại gia tộc, mỗi một nhà, bề ngoài đều có một vị chí tôn cửu cấp đỉnh phong, chí tôn cửu cấp sơ cấp hoặc là trung cấp... Có tới hai ba bị. Bát phẩm chí tôn, nắm sáu vị. Thất phẩm chí tôn, hơn mười vị, lục phẩm chí tôn hơn mười vị. Dưới lục phẩm, ít nhất cũng phải có ba trăm vị!"!"

"Đây chỉ là lực lượng bề ngoài!" Sở Dương trầm giọng nói.

Mọi người đại kinh thất sắc.

Kỷ Mặc cứng họng: "Sao... nhiều như vậy?"

"Về phần dưới ngầm, trong một ngàn năm và năm ngàn năm trước, Pháp Tôn đã hai lần dặn cửu đại gia tộc bồi dưỡng lực lượng bí mật, đối kháng Cửu Kiếp kiếm chủ! Cho nên, cao thủ bí mật của mỗi nhà tối thiểu cũng có phải có số như vậy."

"Chỉ cần là cửu đại gia tộc, chúng ta đã phải đối mặt ít nhất hơn năm ngàn vị chí tôn!"

"Mà chúng ta đây chỉ có bảy tám mống."

Sở Dương cười khẩy.

Tất cả lập tức im lặng.

Chênh lệch thực lực khủng bố như vậy, thậm chí là Mạc Thiên Cơ cũng thật không ngờ tới. Trước khi Sở Dương nói chuyện này, Mạc Thiên Cơ đã hết sức đánh giá cao cửu đại gia tộc rồi. Nhưng so với con số hiện tại, vẫn thua kém ít nhất năm mươi lần!

"À! Nói cho các ngươi biết, nhị tổ của cửu đại gia tộc đều đã chết, nhưng người sáng lập cửu đại gia tộc, cung chính là tổ tiên đời đầu tiên, nhi tử của cửu kiếp đời vừa rồi, hiện giờ vẫn còn sống! Cơ bản, mỗi người đều có tu vi hơn chín ngàn năm."

Sở Dương bổ sung một câu.

Biểu tình trên mặt chúng huynh đệ đều có chút méo xẹo.

"Ừm, còn có địch nhân lớn nhất chưa nói tới." Sở Dương chậm rãi nói: "Chính là thế lực chân chính chưởng khống Cửu Trọng Thiên hiện tại, trải rộng khắp Thượng Tam Thiên, thực lực khổng lồ - chấp pháp giả!"

Sắc mặt Mạc Thiên Cơ trở nên dị thường trầm trọng!

"Cao thủ bên trong chấp pháp giả, số lượng tuyệt đối không thể lớn bằng cửu đại gia tộc cộng lại, nhưng cũng tuyệt đối có thể so sánh với hai ba nhà liên thủ lại. Mà chất lượng cao thủ, so với cửu đại gia tộc thì mạnh hơn nhiều... Cửu đại gia tộc chỉ có một vạn năm nội tình, nhưng chấp pháp giả, lại có mấy vạn năm tích lũy!"

Nói tới đây, Sở Dương đột nhiên dừng lại.

Bởi vì hắn nghĩ tới một chuyện cực kỳ đáng sợ: Cửu đại gia tộc tích lũy một vạn năm đã có được cao thủ cửu cấp đỉnh phòng, vậy trong bao nhiêu vạn năm qua, chấp pháp giả rốt cuộc có bao nhiêu cao thủ như thế tồn tại? Cao thủ như thế, bây giờ còn đang ở Cửu Trọng Thiên đại lục hay không? Còn sống không? Nếu như còn sống, vậy tu vi bọn hắn phải cao bao nhiêu?

Liên tưởng tới lời Tử Tà Tình nói, trong những năm qua, cao thủ Cửu Trọng Thiên giao thủ với ta có tất cả hơn mười vị. Phong Nguyệt có thể xếp vào trước mười.

Nhưng khi đó Tử Tà Tình cũng không nói trước kia nàng từng giao thủ với Ninh Thiên Nhai và Bố Lưu Tình, cũng không có đối mặt với Pháp Tôn, lại càng không đối mặt với Vũ Tuyệt Thành... Vậy... tám vị cao thủ còn lại mà Tử Tà Tình đánh giá trước mười kia là ai? Cho dù tính cả hai vị chí tôn Thần Phong và Lưu Vân, thì... sáu vị còn lại là ai?

Ở nơi nào?

Đây là người Tử Tà Tình từng giao thủ, vậy người chưa giao thủ còn bao nhiêu? Tử Tà Tình chỉ nói là, trước mười, ngoài mười người đó ra, còn có bao nhiêu người khác?

Trong đó, chấp pháp giả chiếm bao nhiêu ghế?

Sắc mặt Mạc Thiên Cơ trở nên vô cùng trầm trọng.

Hắn suy nghĩ, đối diện với cao thủ như thế, trí kế của mình có thể phát huy được bao nhiêu tác dụng?

Sau một hồi nói chuyện, tâm tình trong lòng bảy huynh đệ đều trầm xuống.

Đám người Kỷ Mặc vốn tràn đầy tự tin, hả lòng đắc ý, lập tức giống như một quả bóng bay căng đầy bị châm một kim, trong nháy mắt đã xẹp xuống không còn chút nào.

Vốn cho rằng mình cũng tính là đại nhân vật rồi, hiện giờ xem ra, vẫn chỉ là loại tôm tép mà thôi...

"Cho nên, nếu chúng ta muốn đảo điên Cửu Trọng Thiên, thì nhất định phải trải qua luân phiên huyết chiến, trải qua vô só lần sinh tử tôi luyện!" Mạc Thiên Cơ nói. Thanh âm của hắn ung dung mà hào khí: "Bất quá, tuy lão đại nói địch nhân rất cường đại, nhưng ta chỉ cảm thấy cực kỳ hưng phấn."

Mạc Thiên Cơ mỉm cười: "Nếu thổi một hơi là có thể giết lên Cửu Trọng Thiên, vậy còn ý nghĩa gì nữa? Càng khó mới càng thú vị! Địch nhân càng là cao thủ, chúng ta càng được tôi luyện, từng bước từng bước đề thăng tới càng cao hơn, càng nhanh hơn!"

Kỷ Mặc cười hắc hắc: "Chỉ sợ đá mài đao quá cứng, ngược lại mài gãy cả đao."

Mạc Thiên Cơ cười tiêu sái: "Đao gãy chứng tỏ không bền chắc, gãy thì gãy. Nếu không bền chắc thì sớm muộn gì cũng gãy thôi. Nhưng chỉ cần không gãy, nhất định có thể một đao chém đứt Cửu Trọng Thiên."

Mạc Thiên Cơ khẽ cười, trong mắt lóe lên thần quang, chậm rãi nói từng chữ một: ""Thiên thượng ma đao thạch, đãi ngã khứ ma đao; hoắc hoắc đao thiểm lượng, ngang ngang nhập quỳnh tiêu!"

(Đá mài đao trên trời, chờ ta tới mài đao. Xoèn xoẹt đao lóe sáng, hiên ngang nhập quỳnh tiêu)

Mạc Thiên Cơ nói chuyện, chưa từng kinh cuồng như vậy.

Giờ phút này, không chỉ khinh cuồng mà còn bá đạo, cuồng vọng, nhìn đời bằng nữa còn mắt!

Nhưng cũng chính bởi vì vẻ mặt khẩu khí khinh cuồng ngạo mạn này, không để người thiên hạ vào mắt này lại khiến cho ánh mắt các huynh đệ dần dần sáng lên.

Chờ ta tới mài đao!