Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1291: Bình sinh có kình địch, sống không uổng một đời!



Bạch y thiếu nữ thở dài, đau lòng lau mồ hôi trên mặt cho hắn, ôn nhu nói: "Ta không ngăn cản ngươi... Thiếu gia, ngươi là nam nhân, nam nhân có niềm tin của nam nhân."

Lệ Hùng Đồ trầm trọng thở ra một hơi, hô hấp dần dần trở nên bình tĩnh. Hắn nhìn bạch y thiếu nữ, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng ôn nhu, nói: "Hoan Hoan tỷ, trong khoảng thời gian này, may mà có ngươi chiếu cố ta."

Thân thể yêu kiều bạch y thiếu nữ khẽ run lên, chậm rãi cúi đầu nói: "Ta là thị nữ của thiếu gia, đây là điều ta nên làm. Càng không dám nhận thiếu gia xưng hô 'Hoan Hoan tỷ'."

Lệ Hùng Đồ cười hắc hắc, nói: "Có gì mà không nhận được? Lệ Hùng Đồ ta bất quá cũng chỉ là một con chó nhà có tang, cửa tan nhà nát mà thôi. Có Hoan Hoan tỷ đối đãi với ta như thế, đã là phúc lớn bằng trời rồi."

Bạch y thiếu nữ sóng mắt mông lung, cắn môi nói: "Trong mắt ta, ngươi không phải chó nhà có tang! Ngươi là nam nhân duy nhất trên thế gian này có thể đỉnh thiên lập địa!"

Lệ Hùng Đồ thở dài, ngây ngẩn một hòi, đột nhiên nói: "Hoan Hoan tỷ, chờ ta đánh bại Đổng Vô Thương trong quyết đấu công bằng. Ta sẽ xin gia tộc rước ngươi về làm vợ! Được không?"

Bạch y thiếu nữ giống như bị sét đánh, sững sờ ngẩng đầu lên, nhìn Lệ Hùng Đồ, sắc mặt tái nhợt, rồi lại đỏ bừng, thân thể yêu kiều ko ngừng run rẩy: "Thiếu gia...."

"Gọi ta Tiểu Đồ Đồ là được rồi...." Lệ Hùng Đồ ôn nhu cười cười: "Từ nhỏ, phụ thân mẫu thân ta đều gọi ta như vậy... Ta mười ba tuổi đã cao tám thước, cân nặng hai trăm. Mẫu thân ta vẫn gọi ta là Tiểu Đồ Đồ...."

Bạch y thiếu nữ đỏ mặt, cúi đầu.

Sở Dương đang nấp ở một chỗ bí mật, suy chút nữa cũng phì cười.

Tiểu Đồ Đồ... Cái tên này không thể không nói là rất buồn cười.

Nhưng Sở Dương chung quy cũng ko cười, thậm chí trong lòng còn có chút ấm áp và cảm động nhàn nhạt. Cho dù người này là địch nhân lớn nhất của huynh đệ mình, nhưng vào giờ khắc này, Sở Dương vẫn vì cảnh tượng này mà cảm nhận được một loại ấm áp.

Vì chấp nhất của Lệ Hùng Đồ, vì chân tình của hắn.

Bất quá, hiện giờ Sở Dương rốt cuộc cũng biết Lệ Hùng Đồ uống cái gì. Mùi thơm nhàn nhạt theo gió bay tới đã nói cho Sở Dương biết: Đây là Không Linh thạch nhũ!

Đây chính là tuyệt phẩm thần vật, dưới cơ xuyên xảo hợp, ngàn vạn năm mới có thể ngưng tụ ra trong đại sơn! Công hiệu của nó, đủ để so sánh với Sinh Linh chi tuyền của Sở Dương hiện tại. Hơn nữa, trừ khả năng xoa dịu thân thể, còn có thêm một công năng, chính là gia tăng tu vi!

Khó trách Lệ Hùng Đồ có thể thừa nhận huấn luyện cường độ cao như vậy, hơn nữa tiến cảnh luyện công cũng cao chóng mặt.

Căn cứ tình huống hiện tại, Sở Dương có thể suy tính chính xác ra: Mỗi một ngày luyện công, Lệ Hùng Đồ đều có một ly Không Linh thạch nhũ!

Lệ gia cũng thật dám bỏ tiền vốn nha!

Trong lòng Sở Dương thở dài: Xem ra Lệ gia hoàn toàn tin tưởng Lệ Hùng Đồ là một trong cửu kiếp rồi! Nếu không phải như vậy, tuy tư chất bản thân Lệ Hùng Đồ đã tuyệt đối đáng để Lệ gia bồi dưỡng như vậy, nhưng... Lệ Hùng Đồ dù sao cũng là người ngoài tới.

Kế sách của Mạc Thiên Cơ ở Lệ gia, hoàn toàn đang diễn biến như dự kiến.

Mặc dù âm mưu của Mạc Thiên Cơ đối với Lệ Hùng Đồ chỉ có ích mà không có hại. Bởi vì không như vậy, hắn tuyệt đối không thể nhận được quy cách đãi ngộ hiện giờ!

Bất quá... Chỉ dựa vào Không Linh thạch nhũ... tuyệt không đủ để Đổng Vô Thương tăng từ hoàng tọa tam tứ phẩm lên tới thánh cấp ngũ phẩm trong vòng một năm! Cho dù là Không Linh thạch nhũ công hiệu vô cùng, cộng thêm cố gắng, với khoảng thời gian như vậy, nhiều nhất cũng chỉ đạt tới quân cấp tam phẩm là cùng!

Tuyệt đại bộ phận tiến cảnh, đều là Lệ Hùng Đồ liều mạng luyện ra!

Hơn nữa, chỉ bằng Không Linh thạch nhũ, tuy bề ngoài có thể bù đắp được tổn hao thân thể của Lệ Hùng Đồ, gia tăng tu vi cho hắn. Nhưng trên thực tế... Cũng không thể vù đắp hoàn toàn. Nói cách khác, Lệ Hùng Đồ hiên tại vẫn đang tiêu hao sinh mạng lực của mình, chỉ là loại tiêu hao này, bất luận kẻ nào cũng không thể phát hiện mà thôi.

Một khi bạo phát thì chẳng có thuốc nào cứu được hết.

Ở phương diện bổ sung sinh mệnh lực, Không Linh thạch nhũ so với Sinh Linh chi tuyền không chỉ kém hơn một bậc!

Sở Dương có Sinh Linh chi tuyền trong tay mà còn không dám cho Đổng Vô Thương sử dụng biện pháp tu luyện liều mạng như vậy. Nhưng Lệ Hùng Đồ hiện tại... không ngờ đã kéo dài một năm rồi.

Nhưng điều duy nhất khiến Sở Dương cảm thấy khó hiểu chính là: Vì sao bản thân Lệ Hùng Đồ lại không biết? Dựa theo tính cách ngay thẳng của hắn, một khi biết được chân tướng, chỉ sợ trực tiếp buông bỏ đãi ngộ như vậy cũng không chịu gạt người! Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Nhưng tình huống trước mắt, Lệ Hùng Đồ rõ ràng không biết!

Đây là vì sao?

...

"Đến lúc đó... Ta báo đáp đại ân Lệ gia, hoàn thành chí nguyện bình sinh. Ta sẽ mang theo người, ẩn cư núi rừng, rời khỏi Lệ gia." Lệ Hùng Đồ thấp giọng nói.

"Đa tạ thiếu gia!" Thân hình bạch y thiếu nữ run rẩy.

Lệ Hùng Đồ khẽ nở một nụ cười. không thể không nói, nụ cười tràn đầy ôn nhu như vậy, xuất hiện trên khuôn mặt thiết huyết nam tử như Đổng Vô Thương và Lệ Hùng Đồ, nhất định sẽ khiến người ta cảm nhận được một loại ấm áp và vui vẻ khó hiểu.

"Gia tộc hiện tại đang dốc sức bồi dưỡng ta... nhất định là có nguyên nhân! Ta từng hỏi nhiều lần, bất quá, gia tộc luôn nói với ta, điều đó sẽ quấy rầy ta tu luyện, quấy rầy tâm cảnh của ta. Bất quá, ta phỏng chừng, gia tộc chỉ sợ là muốn ta làm một đại sự!"

Lệ Hùng Đồ mỉm cười: "Bất kể như thế nào... Đại sự này, ta đều phải hoàn thành vì gia tộc."

"Về phần thân phận của ngươi... Chỉ cần qua một thời gian ngắn nữa, ta đột phá chí tôn, liền có tư cách đề thăng thân phận cho ngươi. Điểm này ngươi không cần lo lắng...."

Lệ Hùng Đồ ngẩng mặt lên, tùy ý để bông tuyết rơi lên mặt, thản nhiên nói: "Làm người, phải ân oán rõ ràng, càng phải tri ân đồ báo! Lệ gia đối với ta như thế, mặc dù có nguyên nhân, nhưng dù sao cũng có ân với ta! Cho nên bất kể chuyện đó gian nguy thế nào, ta cũng phải làm! Hơn nữa phải làm thành!"

"Chiến một trận với Đổng Vô Thương, lại là chí nguyện bình sinh của ta!"

"Bình sinh có kình địch, sống không uổng một đời!"

"Hai chuyện này, đều nguy hiểm tới tính mạng! Cho nên, trước tiên ta sẽ nâng thân phận ngươi lên.... Sau đó... Chờ sau khi hoàn thành hai chuyện đó, ta và ngươi thành thân!"

"Vạn nhất ta chết đi, ngươi không đến mức đeo hai chữ quả phụ trên lưng! Nếu như ta chết, ngươi hãy quên tất cả về ta, đi tìm hạnh phúc của ngươi, ta sẽ nói rõ với gia tộc... Như ta sống, vậy hạnh phúc của ngươi, ta sẽ là người mang tới!"

Bạch y thiếu nữ khóc nức nở, nước mắt chậm rãi rơi xuống, trong đôi mắt mỹ lệ đã mơ hồ ánh nước.

Nàng cắn môi, không nói gì, nhưng trong lòng lại hạ quyết định: Như ngươi còn sống, ta chờ ngươi mang tới hạnh phúc cho ta! Như ngươi chết rồi... Người khác đem hạnh phúc cho ta sao? Ta không cần. Ta sẽ đi theo ngươi...

Nhưng nàng lại không nói ra, nàng biết nếu mình nói ra, sẽ tạo thành áp lực cho hắn.

Mà nàng không muốn tạo nửa điểm áp lực cho hắn...

Nàng chỉ cảm thấy thỏa mãn. Đại địch bình sinh của Lệ Hùng Đồ, tên là Đổng Vô Thương!

Hôm nay rốt cuộc mình cũng biết được, hắn đích thân nói ra!

Nàng sẽ nhớ kỹ cái tên này.

Ta sẽ không tiết lộ ra ngoài, nhưng ta sẽ nhớ kỹ.

Nam nhân của ta là anh hùng, là hảo hán tử. Ta tin tưởng, đối thủ có thể khiến nam nhân ta coi trọng như thế, khẳng định cũng là một anh hùng, một vị hảo hán tử!

"Ta tiếp tục luyện công!" Lệ Hùng Đồ nghỉ ngơi một chút, cảm thấy khí lực khôi phục, thản nhiên nói: "Ngươi mau nghỉ ngơi đi, chuyện của nam nhân, nữ nhân không cần xen vào."

Bá đạo!

Sự bá đạo này khiến trong lòng Sở Dương khẽ động, tựa hồ tháy được huynh đệ của mình, Đổng Vô Thương.

Hai người này, thật sự là giống nhau tới đặc biệt.

Giống cái uy mãnh bá đạo, trời sinh hãn tướng!

Nhưng với tình huống thân thể Lệ Hùng Đồ hiện giờ, tuyệt đối không thể kiên trì tới lúc quyết chiến với Đổng Vô Thương. Tuy bản thân hắn cũng không biết chuyện này, nhưng thân thể của hắn đã hao tổn rất nghiêm trọng.

Kiếm linh cũng đang quan sát, đưa ra phỏng đoán chính xác: Án cứ tốc độ suy kiệt này, khi Lệ Hùng Đồ đột phá chí tôn, đó cũng là lúc hắn dầu hết đèn tắt.

Đến lcú đó, sinh mệnh lực hao hết, cho dù Cửu Trọng đan cũng bất lực!

Biện pháp duy nhất, chính là điều dưỡng, khôi phục ngay từ bây giờ.

Nhưng Lệ Hùng Đồ làm sao chịu dừng lại cước bộ của mình?

Sở Dương thở dài, nói: "Kiếm linh, lấy cho ta một túi lớn Sinh Linh chi tuyền!"

kiếm linh ngạc nhiên: "Ngươi muốn giúp hắn?"

Sở Dương trầm giọng, nói: "Đúng."

Kiếm linh lập tức choáng váng đầu óc, không thể hiểu nổi: "Ngươi chẳng lẽ không nghe thấy sao? Một khi hắn đột phá, đối thủ lớn nhất chính là huynh đệ Đổng Vô Thương của ngươi đó! Chẳng lẽ ngươi muốn giúp địch nhân đối phó huynh đệ của mình?"

Sở Dương trầm giọng nói: "Ngươi không hiểu... Đổng Vô Thương là huynh đệ của ta. Lệ Hùng Đồ là đối thủ của hắn... Nhưng ngươi phải biết một điều. Lệ Hùng Đồ khát vọng đối thủ như Vô Thương. Mà Vô thương cũng khát vọng đối thủ như Lệ Hùng Đồ!"

"Nếu trên đời này không có Lệ Hùng Đồ... Vô Thương sẽ rất tịch mịch!"

"Anh hùng trên đời, cần cần đối thủ." Sở Dương thản nhiên nói: "Chính là Mạc Thiên Cơ, niềm vui lớn nhất trong đời hắn, chính là có đối thủ như Đệ Ngũ Khinh Nhu. Song phương thực lực ngang bằng, các triển kỳ mưu! Ta tin tưởng, thời điểm sáng lạn nhất cuộc đời Mạc Thiên Cơ và Đệ Ngũ Khinh Nhu, chính là thời khắc Thiên Cơ xông lên Thượng Tam Thiên!"

"Cho dù trận chiến này hung hiểm bội phần, nhưng hai đại kỳ tài giao phong, mới cảm nhận được vui vẻ sảng khoái."

"Mà trận chiến vui vẻ sảng khoái nhất một đời Đổng Vô Thương, cũng chính là trận quyết chiến với Lệ Hùng Đồ ở Vong Mệnh hồ! Vô Thương đang đợi Lệ Hùng Đồ. Lệ Hùng Đồ cũng đang đợi Vô Thương! Loại cảm giác này... ngươi hẳn là minh bạch."

"Người sống ta chết, chỉ là địch nhân mà thôi, không phải là đối thủ!"

"Đối thủ chính là hai chữ vĩ đại!"

Chỉ có anh hùng với xứng làm đố thủ anh hùng!"

"Kỳ phùng địch thủ, tương nộ lương tài, mới là điều thú vị nhất nhân sinh! Cũng khiến người ta có một loại cảm giác: 'Thắng bại đều không hối hận, thắng thua đều là anh hùng'. Không hối hận không uổng một kiếp... Cho dù chết cũng mỉm cười."

Kiếm linh không nói.

La Khắc Địch chậm rãi rút thanh khoát kiếm, lẩm bẩm nói: "Đổng Vô Thương, ngươi hiện tại... đến cảnh giới gì?"

Đột nhiên kiếm phong run lên, tỏa ra kiếm hoa sáng ngập trường không.

Đúng vào lúc này, trong tai Lệ Hùng Đồ chợt nghe thấy một thanh âm rất nhỏ: "Lệ Hùng Đồ! Ngươi còn tu luyện như vậy, chỉ có một đường chết, bản thân không biết sao?"

Thân thể Lệ Hùng Đồ chấn động, quay đầu nhìn xung quanh, trầm giọng quát khẽ: "Ai?"