Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1310: Mệnh lệnh cuối cùng!



Sở Dương cười khổ.

Những nhân vật đứng trên đỉnh phong này, quả nhiên ai nấy đều không phải hạng người đơn giản, toàn loại thành tinh cả!

Lãng Nhất Lang biết thương thế của hắn, nhưng mình cho hắn dùng đan dược xong, lập tức khôi phục một nửa như vậy. Trong lòng hắn không ngờ đã lập tức khẳng định mình là Cửu Kiếp kiếm chủ.

Câu cuối cùng " Ngươi muốn nghịch thiên, nhưng ta không muốn " đã biểu đạt một cách kín đáo rồi.

"Cho nên ngươi đừng khuyên ta nữa, ta không thích nghe… ngươi nói cũng phí sức." Lãng Nhất Lang nói đầy thâm ý: "Để ta chết đi, đối với tất cả mọi người đều tốt."

Sở Dương chỉ có cười khổ.

Lãng Nhất Lang này, đối với bản thân hắn cũng thật ngoan độc.

Hắn dứt khoát cắt đứt cả đường lui của mình rồi, cũng hoàn toàn cắt đứt đường tới của Sở Dương. Ngươi đã cứu ta, ta là hình đường thủ tọa chấp pháp giả. Chỉ cần ta trở về, thân phận Cửu Kiếp kiếm chủ của ngươi sẽ không đảm bảo.

Cho nên ngươi đừng cứu ta.

Có thể thấy được hắn mong muốn được chết cỡ nào.

Sở Dương xòe xòe tay, nói: "Lãng thủ tọa đã nói như vậy rồi, ta thật sự không còn gì để nói nữa. Bất quá, cá nhân ta cảm thấy rất đáng tiếc."

Nghe hai người nói chuyện với nhau, mấy người khác đều như lọt vào trong sương mỳ, không hiểu chuyện gì cả.

Đó cũng là cố kỵ của Lãng Nhất Lang. Nếu hắn nói ra, thật chẳng khác nào hại chết bốn huynh đệ hiện tại. Cho dù Sở Dương không muốn diệt khẩu, cũng chỉ có thể diệt khẩu. Cho nên hắn chỉ một mực cầu cắt đứt đường lui của mình.

"Không có gì đáng tiếc." Lãng Nhất Lang mỉm cười: "Ngươi không biết ta khát vọng một ngày này, khát vọng tới mức nào. Năm đó Hà nhi không phải không có cơ hội bỏ đi cùng ta... Nhưng nàng thủy chung không làm như vậy. ha ha...."

"Ta biết, nàng nghĩ rằng trong sạch nhơ bẩn, không còn trinh tiết... Còn ta khi đó lại hiểu lầm, ma xui quỷ khiến, gây ra một trường bi kịch...."

Hắn thở dài, ánh mắt trầm tĩnh nhìn đống bùn trước mặt, trong ánh mắt, không có vô hạn ôn nhu: "Lần này gặp gỡ, ta muốn nói với nàng, ta không cần! Vô luận nàng ra sao, ta cũng không để ý! Ta quan tâm, chỉ là có thể ở bên cạnh nàng hay không."

"Đã rát nhiều năm rồi... Ta thật sự rất sợ nàng đã luân hồi chuyển thế...." Lãng Nhất Lang có chút lo được lo mất, nói: "Không biết nàng còn ở đó hay không..."

"Sẽ không đâu!" Sở Dương thở dài: "Nàng thân mang vô tận tiếc nuối và oán độc mà chết. Ân oán chưa tiêu, nghe nói ngay cả luân hồn thông đạo cũng sẽ không tiếp nhận...."

"Ta an tâm rồi." Lãng Nhất Lang thở phào một hơi.

Sở Dương nói, chỉ là truyền thuyết. Mà Lãng Nhất Lang - vị chí tôn cao thủ quyền cao chức trọng này không ngờ đã lập tức tin tưởng.

Tất cả mọi người đều thở dài trong lòng.

Lãng Nhất Lang đã không muốn sống nữa, mà tìm được vị "Hà nhi" kia cũng chính là ước vọng lớn nhất của hắn.

Cho nên, tuy biết rõ cái gọi là "Thế giới kia" hư vô mờ mịt, nhưng hắn vẫn kiên quyết không lùi bước. Tuy biết Sở Dương chỉ đang an ủi hắn, nhưng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng không chút do dự.

Chỉ có như vậy, hắn mới có thể mang theo vô tận niềm tin đi tìm người mình yêu.

Nếu ngay cả một chút niềm tin cũng đánh mất... Vô luận sống hay chết, đối với Lãng Nhất Lang mà nói, cũng không có nửa điểm ý nghĩa.

Sở Dương trầm ngâm một chút, lật bàn tay, nói: "Lãng thủ tọa, nếu ngươi thật sự muốn... Thứ này, có lẽ có thể giúp người!"

Chỉ thấy trong tay Sở Dương, có một cánh hoa nho nhỏ, tựa hồ đang phát quang.

Mà vầng quang mang này, không ngờ lại rực rỡ tiên diễm giống như một đạo thải hồng vậy.

Chỉ là một cánh hoa lớn bằng móng tay, không ngờ lại chia thành mười loại nhan sắc bất đồng! Xích chanh hoàng lục thanh lam tử hắc bạch, còn có một màu trong suốt.

Lãng Nhất Lang kinh hãi: "Thất sắc Lan Biện? Đây chẳng lẽ là Thiên Biện lan? Là... Âm dương thần dược Thiên Biện lan, vạn năm một biến hóa, một sắc một vạn năm sao?"

"Lãng thủ tọa kiến thức rộng rãi!" Sở Dương tán thưởng một tiếng.

"Ta không phải kiến thức rộng rãi... Mà là ta tìm kiếm thứ này đã hơn một ngàn năm rồi...." Lãng Nhất Lang cười khổ: "Nếu như ta có thể tìm được từ sớm, ta làm gì còn hứng thú đi tìm Hồng Vô Lượng báo thù? Đã sớm ăn hết đi tìm Hà nhi rồi...."

Hắn cười khổ, nhưng mọi người cũng phải động dung.

Lãng Nhất Lang này thật sự là... điên cuồng dọa người.

"Nếu nói như vậy, chắc hẳn Lãng thủ tọa cũng biết dùng thế nào... Ta chỉ nhắc nhở ngươi một chút. Lúc sắp chết, ta đem cánh hoa đặt trong miệng ngươi, có thể bảo vệ linh hồn người bất diệt. Nếu tìm được oan hồn của người yêu, đem dược lực thông qua linh hồn truyền thừa cho nàng một nửa... Là có thể bảo trì linh hồn cả hai đầy đủ, giữa song phương lại có cảm ứng. Sau khi chuyển thế sống lại... Lại làm một đôi thần tiên đạo lữ, ân ái phu thê!"

Sở Dương bùi ngùi nói: "Âm tào địa phủ làm bạn lữ, thế nào cũng không bằng làm phu thê vạn trượng hồng trần nha."

Hai mắt Lãng Nhất Lang sáng quắc, hai cánh tay không ngừng run rẩy, đôi mắt kích động tới đỏ bừng, không nói thành lời: "Đa tạ...."

Chính như lời Sở Dương nói, làm bạn lữ chốn âm toàn địa phủ, làm sao bì được làm một đôi thần tiên đạo lữ chốn nhân gian? Lãng Nhất Lang đương nhiên muốn, nhưng hắn vẫn không dám ôm bất cứ hi vọng nào...

Hiện giờ Sở Dương trực tiếp giải quyết nan đề lớn nhất cho hắn!

Trong mắt Lãng Nhất Lang ẩn hiện ánh lệ, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười, đó là một loại hi vọng từ đáy lòng.

Hi vọng về kiếp sau!

Không còn là giấc mộng!

Hiện vấn đề lớn nhất chính là sau khi hắn chết... Liệu có tìm được... vị Hà nhi kia hay không...

Trong lòng Sở Dương không nhịn được cũng có chút thương cảm.

Đối với tâm tình của Lãng Nhất Lang, hắn thập phần hiểu rõ.

Cho nên hắn mới tặng Lãng Nhất Lang Thiên Biện Lan. Hơn nữa, chỉ lấy ra một cánh. Hoàn chỉnh một đóa Thiên Biện lan, nếu một người hưởng dụng là có thể linh hồn vĩnh cố, hơn nữa chuyển sang kiếp sau cũng có thể mang theo trí nhớ, mang theo ba thành tu vi kiếp này... Trở thành một nhân vật nghịch thiên!

Nhưng Lãng Nhất Lang muốn, lại không phải là huy hoàng.

Hắn muốn chính là hạnh phúc.

Một cánh Thiên Biện lan, hai người ăn vào, chỉ có thể củng cố thần hôn, sau đó cảm ứng lẫn nhau... Tạo nên một hiện tượng kỳ dị "song hồn liên hệ", nhưng lại không mang theo trí nhớ và tu vi.

Hai người cùng nhau cố gắng, cùng nhau tiến bộ, che trở lẫn nhau... Đó là mới phu thê chi đạo chân chính.

Mà Lãng Nhất Lang muốn, chính là cái này!

"Bất quá, ngươi ngàn vạn lần phải nhớ!" Sở Dương nghiêm túc dặn dò: "Trên đường luân hồi chuyển thế, vạn lần không được nắm tay... Nếu không sẽ trở thành một đôi thân huynh muội song sinh... Như vậy thì đúng là không xong rồi!"

Lãng Nhất Lang sợ run cả người, sắc mặt trắng bệch, nói: "Đúng đúng, đa tạ nhắc nhở."

Vừa rồi trong lòng hắn đúng là đang nghĩ: Một khi nắm tay, sẽ không bao giờ thả ra nữa!

Sở Dương nhắc nhở lập tức khiến hắn sợ tới mức hồn phi phách tán... Nếu thật sự thành như vậy, thì đúng là nỗi hận muôn đời rồi...

Tâm tình Lãng Nhất Lang thả lỏng, thậm chí khóe iệng cũng nở một nụ cười, kể từ lúc nhìn thấy Thiên Biện Lan, vẫn chưa từng biến mất.

"Sở huynh, lần này cứu ta chắc chắn là có duyên cớ?" Lãng Nhất Lang mỉm cười: "Chỉ cần ngươi nói, Lãng mỗ cho dù dốc hết tất cả cũng không từ."

Sở Dương mỉm cười: "Lãng thủ tọa quả là người thông minh."

Lãng Nhất Lang cũng cười: "Mời nói."

Trong lòng hai người đều rất rõ ràng: Nếu như Sở Dương chỉ muốn cứu đám người Ngụy Vô Nhan, hắn tuyệt đối sẽ không đột nhiên quay lại, cõng Lãng Nhất Lang đào tẩu trong thời khắc tối hậu!

Phải biết rằng, nguy hiểm lúc đó cực lớn, có thể uy hiếp tới tính mạng.

Chỉ cần đối phương nhanh thêm một tia... cho dù Sở Dương có chín cái mạng cũng trốn không thoát.

Chứ đừng nói là cứu Lãng Nhất Lang xong, còn cõng hắn chạy cả ngàn dặm đường... Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Tử khí đông lai chi địa!" Sở Dương truyền âm nói một câu ngắn gọn.

Lãng Nhất Lang bừng tỉnh, sảng khoái nói: "Không vấn đề. Sở huynh có ân tái tạo với ta. Lãng Nhất Lang ta lại là người sắp chết, nếu có thể trợ giúp Sở huynh, coi như giải quyết xong một đoạn nhân quả trần duyên."

Sở Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu, hiện giờ cũng có được manh mối thật sự. Chỉ là không biết, đoạn thứ bảy thứ tám, rốt cuộc đang ở nơi nào?

....

"Sở huynh, chúng ta ít nhất cũng phải nán lại nơi này ba năm ngày...." Khí tức Lãng Nhất Lang có chút mong manh, dựa lưng vào thành động, có chút áy náy nói: "Ta vốn không muốn chết ở đây... Khiến cho mọi người phải ở chung với một cỗ thi thể.... Nhưng ta vừa thấy được Thiên Biện lan... thật sự không đợi được nữa rồi..."

Đại thù hắn đã báo, tâm nguyện được hoàn thành, người yêu kiếp sau lại có manh mối... Trong lòng Lãng Nhất Lang hoàn toàn buông thả, không còn... muốn thở thêm một hơi nào nữa...

Sở Dương nặng nề nói: "Bất luận sinh tử... đều như nhau. Lãng huynh, ngươi sống, chúng ta ở cùng ngươi. Ngươi đi, chúng ta tiễn ngươi!"

Lãng Nhất Lang gian nan mỉm cười: "Bốn bị huynh đệ này của ta... Phải phó thác cho ngươi rồi.... Sở Dương, giúp bọn họ... Sống sót trở về!"

"Ta không cam đoan, chỉ có thể hết sức!" Sở Dương nghiêm túc nói.

Lãng Nhất Lang hiểu ý gật gật đầu.

Nếu như Sở Dương vỗ ngực thề thốt,hắn ngược lại càng lo lắng... Dù sao tình thế hiện tại hiểm ác như thế, thật sự hi vọng quá nhỏ bé.

"Bốn người các ngươi... Trở về nói cho các huynh đệ... Ta, ta đi trước." Lãng Nhất Lang nhìn bốn vị hình lại, gian nan nói: "Nhiều năm như vậy... Ta từng lợi dụng các ngươi, ta cũng từng dùng tâm cơ. Nhưng trong lòng ta... Các huynh đều là tiểu huynh đệ của ta... Ta... rất quý trọng các ngươi. Mấy năm nay... thiệt thòi các huynh đệ. Chỉ tiếc... con đường sau này, các ngươi phải tự đi rồi..."

Bốn vị hình lại nước mắt rơi như mưa, liên tục gật đầu: "Đại ca... "

Lãng Nhất Lang nở một nụ cười yếu ớt: "Đừng lo lắng cho ta...Phải cao hứng cho ta mới đúng. Ta đi... chuyến... này... chính là giấc mộng của ta... Các ngươi, các ngươi trở về... Nói cho các huynh đệ... từ nay về sau, rời khỏi chấp pháp giả, lưu lạc giang hồ, không cần làm chấp pháp giả tiếp nữa... Đây là mệnh lệnh cuối cùng... ta giành cho các ngươi!"

"Vì sao? Đại ca, đây là vì sao?" Bốn vị hình lại trợn mắt há hốc miệng. Vì sao trong thời khắc tối hậu, Lãng Nhất Lang lại nói những lời như vậy?

"Ngàn vạn lần phải nhớ kỹ điểm này! Hiện tại chấp pháp giả... đang đối nghịch với Cửu Kiếp kiếm chủ... Không có kết cục tốt. Các ngươi phải tin ta... Hãy tin ta một lần cuối cùng.."

Thanh âm Lãng Nhất Lang càng lúc càng suếu: "Tiếp tục đối nghịch Cửu Kiếp kiếm chủ, các ngươi... sẽ chết...."

Trên mặt hắn lộ sắc ửng hồng: "Đáp ứng ta!"

Đã tới lúc hồi quang phản chiếu.

"Vâng, chúng ta đáp ứng!" Bốn người nước mắt rơi như mưa.

Lãng Nhất Lang thở hồng hộc, đột nhiên kêu lên: "Sở Dương... ngươi hiểu?"

Đột nhiên mềm oặt đi, không còn hô hấp.

Ngay trong mộtkhắc này, Sở Dương xuất thủ nhanh như chớp, một cánh Thiên Biện lan đã tiến vào trong miệng Lãng Nhất Lang