Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1328: Phong vân tụ Tây Bắc



Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chẳng ai có thể tin nổi, nhất đại chí tôn cũng vì một chén rượu tầm thường mà có bộ dáng như vậy.

Nếu không đích thân trải qua, đám người Hình Nhất cũng không tin tưởng mình lại không có tiền đồ như vậy...

Ăn xong rồi, uống cũng xong rồi.

Ai nấy cũng chỉ có thể câu dẫn lên con sâu thèm rượu, bụng cũng chỉ lấp lửng dạ mà thôi.

"Ăn xong rồi? Bắt đầu làm việc gì."Sở Dương cũng không quay đầu lại, dẫn đầu đi trước, tiếp tục đại kế đào hầm của mình.

Mọi người đều oán giận.

"Ta fuk! Quả thực so với địa chủ còn ác hơn! Bóc lột áp bức dã man như vậy...."

Bất quá oan giận cũng chỉ há miệng nói mấy câu cho đỡ buồn mồm thôi, chẳng có ai thật sự tức giận cả.

Tại thời khắc thế này, oán giận kỳ thật... cũng là một loại lực lượng, hơn nữa cũng là một phương thức làm sâu sắc thêm tình cảm...

Trong quá trình đào hầm.

Đám người Hình Nhất và Vạn Nhân Kiệt dần dần phát hiện ra một chuyện kỳ quái. Đó chính là, khí chất trên người Sở Dương biến đổi liên tục.

Có đôi khi ấm áp như gió xuân, không nóng không vội, trong lòng có đại sơn, nhưng lại không hiển lộ ra ngoài.

Nhưng có đôi khi, lại rất tang thương tịch mịch, hơn nữa rất thê lương, rất tịch mịch, thực khiến người ta đau lòng....

Tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái. Chẳng lẽ tên gia hỏa trẻ măng này lại có quá khứ đau buồn sao?

Mỗi khi loại khí tức này xuất hiện, tốc độ luôn rất nhanh.

Sở Dương tựa hồ phát tiết tất cả lên đất đá phía trước, mấy người cũng biết điều câm như hến, nhanh chóng làm việc....

Tất cả đều phát sinh trong im lặng.

Trong lòng chỉ kỳ quái: Con hàng này trâu sao. Mấy người chúng ta đứng sau đã mệt gần chết rồi mà hắn không ngờ vẫn còn tinh thần phấn chấn lắm...

Mọi người đương nhiên không biết, trong công việc tần suất cao độ thế này, linh hồn Sở Dương đã chuyển tới chuyển lui bảy tám lần. kiếm linh cùng Sở Dương, hai người liên tục thay nhau xuất trạn.

Kiếm linh tuy không tình nguyện, kêu gào: "Kiếm linh ta chính là nhân vật đỉnh phong thiên hạ. Cho tới bây giờ còn chưa từng phải đào mấy khối đá rẻ rách này...."

Nhưng dưới dâm uy của kiếm chủ đại nhân, kiếm linh đành phải nghiến răng tham gia công cuộc đào đá.

Tới ngày thứ ba, vấn đề mới đã xuất hiện

Ăn uống tạm thời không có vấn đề rồi, nhưng người có 'ba gấp' nha.

Cái này... Đi tiểu thì làm sao bây giờ?

Ngay cả chí tôn, cũng không thể chỉ vào không ra.

Đối với vấn đề này, câu trả lời của Sở Dương rất đơn giản, tự mình nghĩ cách đi. Yêu cầu duy nhất chính là: Đừng để ta nghe thấy! Đừng để ta nhìn thấy! Đừng để ta ngửi thấy! Đừng để ta biết được."

Cho nên hiện tại, mọi người nếu có chuyện riêng muốn giải quyết, đều phải lén lút giống như ăn trộm, tự mình quây kín lại....nhanh chóng giải quyết.

Dù sao, cũng nhanh chóng bị đá lấp mất....

Cứ thế, trôi qua ba ngày...

Mọi người nghỉ ngơi, Sở Dương lấy ra lương khô, nước mát và mỹ tửu trước ánh mắt trông chờ của mọi người...

Sở Dương lấy bình rượu ra, rót đầy chén cho mọi người. Trong khi mọi người đang nhai ngấu nghiến thức ăn, vẻ mặt hưởng thụ nhấm nháp mỹ tửu...

Sở thiên ma thực ngượng ngùng nói: "Các ngươi cứ từ từ mà thưởng thức. Ta ra đằng sau đại tiện một phát. Khụ, nhịn không nổi, vừa rồi 'đánh rắm' các ngươi có ngửi thấy không.... Ta cảm thấy rất khó ngửi...."

Một câu, khuôn mặt một người lập tức quái dị.

Người ta đang nhai thức ăn trong miệng, ngươi lại phun ra một câu như vậy?

Mẹ nó! Muốn nhịn cũng không nhịn được!

Nhất là Thành Độc Ảnh, giờ khắc này thật sự là khóc không ra nước mắt. Sinh tử lưỡng nan: vừa rồi Sở Dương chổng mông lên làm việc nay trước mặt hắn. Hắn theo sát phía sau, cái mũi chỉ cách mông Sở Dương một chút...

Giờ khắc này, Vạn đại ca đang nhai ngầu nghiến thức ăn, mồm căng phồng lên, đang chuẩn bị nuốt xuống...

Trong chút chốc cảm thấy thức ăn một khắc trước vẫn còn tỏa hương thơm ngát, đã lập tức biến thành phân thối, nôn khan một tiếng, suýt chút nữa phun ra...

"Mẹ nó, đánh hắn!"

Tám người lửa giận ngùn ngụt, đồng loạt xông lên, dúi mặt tên tiểu tử này xuống đất, bụp bụp bụp cuồng đánh một trận...

Sau một hồi lâu, Sở thiên ma mới mặt mũi bầm dập chạy tới phía sau cùng...

Mọi người nhìn nhau, đều che miệng cười. Khụ, bởi vì cẩn thận.... Tất cả không lên tiếng... Cho nên mọi người không nên hiểu lầm...

Nhưng cứ tưởng tượng một chút, tám đại nam nhân, trong đó còn có mấy lão nhân, che miệng cười e thẹn giống như tiểu cô nương... Rùng hết cả mình.

Bất quá, trong lòng mọi người đều cảm thấy xúc động.

Làm công việc buồn tẻ như vậy trong thời gian dài, ápl ực tình thần đối với thật sự là rất lớn, khó chịu đựng được. Mọi người lại đều không nhỏ tuổi, ít nhất cũng phải gần ngàn tuổi rồi, cũng không có hứng thú đi chọc cười, pha trò.

Cho nên vừa rồi Sở Dương pha trò, cũng dùng chính hắn làm nơi trút giận. Cười một hồi, tất cả áp lực tâm lý đều biến mất vô tung vô ảnh...

Dụng tâm lương khổ....

Cho tới hiện giờ, tám người kỳ thật đều phát hiện một chuyện.

Lương khô của Sở Dương tựa hồ là vô cùng vô tận. Chín người ăn bảy ngày rồi, không ngờ luôn có thể duy trì lửng dạ. Thật không biết Sở Dương còn có bao nhiêu dự trữ.

Nhưng không một ai nói ra miệng.

Về phần rượu, mỗi lần mỗi người ba chén. hiện tại bảy ngày rồi, cho dù hũ rượu có lớn hơn, giờ phút này cũng nên sớm thấy đáy rồi. Nếu tính toán cẩn thận... Ba hũ cũng không đủ... Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Nhưng hũ rượu của Sở Dương không ngờ vẫn còn kha khá, lần nào cũng có thể đổ ra ba chén.

Rõ ràng có cổ quái.

Nhưng mọi người không ai nói ra cả.

Cũng biết, người chủ quản vật tư như Sở Dương, áp lực trong lòng khẳng định lớn hơn mình nhiều lắm. Hắn là một tiểu tử tuổi còn trẻ, có thể làm tới bước này, đám lão già chúng ta, chẳng lẽ không thể san sẻ cho hắn một chút áp lực?

...

Chỉ một lát, Sở Dương trở lại, bắt dầu công việc.

Trong khoảng thời gian này, cứ ba ngày lại nghỉ ngơi một lần.

Thời điểm nghỉ ngơi thì đào ra một cái động lớn, để tất cả mọi người có chỗ nằm nghỉ, nhanh chóng khôi phục lại thân thể mệt mỏi.

Bất quá, cho dù là lúc ngủ, Sở thiên ma cũng không đổi ma tính, mỗi người đều phải ngậm một khối lương khô trong miệng, không cho nhai, phải ngậm mà ngủ... Tránh ngáy ngủ...

Dù sao, trong trạng thái mệt mỏi như vậy, muốn ngủ mà không ngáy thì tuyệt đối không có khả năng. Nhưng miệng có lương khô, lại không giống như vậy... Vốn đang đói, không được ăn no... Đang ngủ cũng không kìm được mà tiết nước bọt, chậm rãi hòa tan lương khô...

Sở Dương tính toán cực kỳ chính xác, khi lương khô bị tan hết, mọi người cũng tỉnh dậy rồi...

Mọi người oán thán dậy đất.

...

Mười ngày trôi qua!

Tính tiến độ, đã đào được một ngàn năm trăm dặm!

Trong khoảng thời gian này, vẫn không có động tĩnh gì. Xem ra Lệ gia lần này thật sự tìm không thấy rồi... Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Dù sao phạm vi ngàn trượng dưới Cửu Khúc lĩnh này, dựa vào năng lực mấy tên chí tôn nhất phẩm bọn Sở Dương, ở trong mắt đám người Lệ gia, vẫn không thể lợi hại như vậy.

Cho nên trong khoảng thời gian này, trên mặt đất gần như bị lật tung hết cả lên.

Đám người Lệ Khinh Lôi khóc không ra nước mắt.

AI có thể dự đoán được loại tình huống này?

Rõ ràng mục tiêu đã xuất hiện, hơn nữa cũng bị đám người mình khóa chặt! Huy động tất cả nhân thủ bao vây đuổi theo, đuổi được nửa ngày, lại phát hiện địch nhân đột nhiên biến mất.

Có thể biến mất đi nơi nào?

Dù sao không thể lên trời, vậy thì chỉ có thể đào xuống đất mà thôi.

Kết quả là, toàn bộ khu vực mà kiếm linh biến mất, bất kể là đồi đất hay núi lớn, đều bị người của Lệ gia lật tung hết lên trời. Đâu chỉ là ngàn trượng mà thôi?

Thậm chí có một số nơi bị đào sâu tới ba ngàn trượng, lật tung hết cả lên.

Lệ gia rất có thu hoạch! Có một số linh thú, tỷ như đại xà mấy trăm năm... đang ngủ đông trong lòng đất, đều bị lôi ra sạch.

Ngay cả chuột cũng bị đánh chết từng con một.

Cứ tảng đá nào lớn hơn đầu người là bị đập nát. Phóng mắt nhìn mắt toàn bộ phạm vi tám trăm dặm, đã biến thành một vùng sa mạc.

Nhưng mục tiêu chân chính vẫn ko thấy tăm hơi đâu.

Sau khi Lệ gia biết được tình huống như vậy, lại một lần nữa phái tới rất nhiều cao thủ.

Lệ gia nhị tổ Lệ Tương Tư đích thân dẫn đội tới, mắng Lệ Khinh Lôi như máu chó xối đầu: "Đồ vô dụng. Thấy được rồi không ngờ còn không bắt được? Đuổi theo sau đít bọn hắn ba trăm dặm, không ngờ còn để mất dấu... Lại còn phun một câu 'không ngờ lại biến mất'... Con mẹ nó, bọn hắn đâu phải quỷ!"

Lệ Khinh Lôi bị giáo huấn chocúi gằm mặt xuống, gân xanh cuồng giật.

Nhưng không biết Lệ Thông Thiên vừa nói trúng một điểm quan trọng nhất: Bọn hắn không phải quỷ... Đúng vậy, kiếm linh không phải quỷ, nhưng truy tới thực chất, lại chính là quỷ... không có nửa điểm khác biệt.

Nghiêm khắc mà nói, hắn chính là một lão quỷ!

Lệ Khinh Lôi bị chửi tới mặt đỏ tía tai, nghiến răng nghiến lợ đưa ta tin tức có giá trị: "Lão tổ tông, ta cam đam, đám hỗn đản này chuyển hướng chạy vào Tây Bắc! Chỉ cần chúng ta phong tỏa nghiêm mật, bọn hắn tuyệt đối không thoát được!"

"Nói với ta thì có tác dụng rắm gì?" Lệ Thông Thiên giận dữ: "Còn không mau tìm!"

Toàn bộ Tây Bắc long trời lở đất, núi non vốn trùng điệp, trải qua chuyện này nháy mắt đã biến thành bình nguyên...

Từng ngọn núi lớn lần lượt bị san bằng....

Tin tưởng Tây Bắc sau này sẽ bị đổi lại danh tự: Tây Bắc đại bình nguyên!

Có mấy tiểu gia tộc phụ thuộc hành sự bất lực, bị người của Lệ gia nổi giận, diệt tộc đương trường...

Thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc!

Lệ gia hành động quy mô như thế, bạo ngược khác thường như thế, đương nhiên là là khiến các đại gia tộc bên ngoài chú ý.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt các đại gia tộc nhìn về Tây Bắc lại càng thêm dày đặc, càng thêm cẩn thận.

Lăng gia, Dạ gia, Tiêu gia là ở gần nhất... Tất cả đều phái nhân thủ, lén lút tiến vào Tây Bắc. Trong chấp pháp giả, cũng có không ít người tiến về Tây Bắc rồi.

Đám hình lại hình đường đương nhiên biết lão đại đi đâu, thời gian dài như vậy không có tin tức gì, cũng phái người tới trinh sát...

Lệ gia đương nhiên là không chịu cho những người này vào, thế là xung đột biên cảnh lại càng ngày... càng kịch liệt hơn...

Bên phía Đông Nam.

Từ khi Sở Dương tiến vào trung tâm đại lục liền không có nửa điểm tin tức truyền tới. Mọi người đều nóng lòng như lửa đốt.

Thương thế của Vũ Tuyệt Thành đã khôi phục hơn phân nửa, tĩnh cực hóa động, nhận ủy thác của mọi người, mục đích dẫn đồ đệ lịch lãm, mang theo Sở Nhạc Nhi dịch dung cải trang rời khỏi Đông Nam. Nhớ tới lúc trước, Sở Dương từng nói phải đi Tây Bắc....

Thế nào Sở Nhạc Nhi liên tục làm nũng, uy hiếp, dẫn sư phụ một đường tiến về Tây Bắc...

Trong vô hình trung, Tây Bắc hẻo lánh đột nhiên biến thành nơi phong vân tụ hội....

Trong lúc toàn bộ đại lục đang náo loạn, Sở Dương lại đang đào hầm dưới lòng đất, đương nhiên không biết gì cả.

Hắn hiện tại chỉ nghĩ tới mấy câu mà Lãng Nhất Lang truyền âm cho mình trước khi chết, cùng với một câu không hề che giấu: "Sở Dương, ngươi hiểu không?"