Trong trường, tình thế song phương chiến đấu đã xuất hiện biến hóa vi diệu.
Bốn vị bạch y nhân đều gầm rống gào thét, tựa hồ đang liều mạng công kích, nhưng đều rất vừa vặn, tối thiểu hai người Tiêu Tránh Ngôn luôn có thể "vừa vặn" ngăn cản được, không đến mức thương gân động cốt, cũng không tổn hại tới tính mạng.
Đúng mực như vậy, quả thực phát lực vô cùng chuẩn xác!
Nếu không phải là người hữu tâm bình tĩnh đứng ngoài quan sát, cho dù là Tiêu Tránh Ngôn và Thạch Khải Thư trong chiến cuộc cũng chỉ tưởng rằng mình đại phát thần uy, ngăn cản được đối phương công kích.
Trong cao thủ đồng cấp, loại tình huống này căn bản không nên xuất hiện, nhưng đối phương có tới bốn người, thực lực cao hơn gấp đôi, muốn làm được điểm này cũng không phải không thể.
"Tiêu Tránh Ngôn, Thạch Khải Thư!" bạch y nhân bịt mặt cầm đầu cười âm hiểm: "Chẳng lẽ các ngươi thật sự nghĩ rằng Lệ gia chúng ta dễ bắt nạt như vậy sao? Không ngờ chỉ hai người các ngươi cũng dám xâm nhập ngàn dặm, thăm dò tin tức. Khinh người quá đáng rồi!"
Tiêu Tránh Ngôn thở hồng hộc, vừa xuất kiếm, vừa cười lạnh: "Lệ gia, cũng chỉ đến thế mà thôi!"
Bạch y nhân bịt mặt giận dữ, quát: "Giết hắn!"
Thế công bốn người lập tức mãnh liệt hơn rất nhiều.
Nhưng ánh mắt Tiêu Tránh Ngôn lại sáng ngời, đối phương đã tăng mạnh tấn công, nhưng tiết tấu lại hơi quá nhanh, khiến cho phối hợp giữa bốn người có chút miễn cưỡng!
Tuy chỉ có một tia bất ổn, thoáng hiện rồi biến mất, nhưng đó cũng là cơ hội thoát khỏi trùng vây!
Hắn hét lớn một tiếng, nhấc chân đạp mạnh xuống đất một cước!
Oanh một tiếng, trên mặt đất đột nhiên nứt toác, xuất hiện một vết nứt thật sâu, răng rắc ngoác rộng về hai bên, giống như linh xà có sinh mạng uốn lượn, một đường nứt ra. Trên mặt đất, tuyết động đá tảng bùn đất đều bị chấn bay ngược lên không trung, bắn văng ra bên ngoài!
Tiêu Tránh Ngôn cùng Thạch Khải Thư lợi dụng cát đá bùn đất, ẩn mình vào bên trong xông ra bên ngoài. Hai người đều vung trường kiếm chớp động, kiếm quang lập lòe, bộ dáng giống như muốn liều mạng!
Bốn người đối diện hiển nhiên không ngờ hai người lại đột nhiên liều mạng, hai người đối diện không tự chủ được liền tách ra hai bên.
Trong thiên hồn địa ám...
"Đi!" Tiêu Tránh Ngôn hét lớn một tiếng, hai người thế như hổ điên, từ trong lỗ hổng xông ra ngoài. Ngay trong tích tắc vừa thoát khỏi trùng vây, hai người không hẹn đều cùng cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi mãnh liệt, lợi dụng bí pháp tổn hại thân thể, gia tăng tốc độ, tựa như hai còn cự long cuốn theo cuồng phong bão tuyết xông ra ngoài, lao về phía trước giống như lợi tiễn rời cung!
Bốn bạch y nhân đều thở phào một hơi. Hai tên khốn này, rốt cuộc cũng biết đào tẩu... Nếu không cứ tiếp tục như vậy, chúng ta cũng chẳng biết nên diễn thế nào nữa.
"Không tiếc bất cứ giá nào, giết hai tên lão tặc này!"
"Đuổi theo!"
Bốn người cùng đuổi theo, nhưng tốc độ nhất định phải chậm hơn một chút, không thể đuổi theo thật được.
Hai người phía trước cũng không quay đầu lại, tuy nghe thấy phía sau quát lớn nhưng vẫn mặc kệ. Hai chân đạp mạnh lên mặt đất một cái, toàn bộ đất đá chấn động mãnh liệt, từ trên mặt đất bắn tung lên cao, ập về phía sau.
Bốn người hừ lạnh một tiếng, huy động trường kiếm, kiếm quang chợt lóe, đột phá bức tường đất.
Phía trước đột nhiên vang lên tiếng kêu bi thảm.
Thạch Khải Thư đang chạy trốn bỗng nhiên ngã gục xuống giống như diều đứt dây. Tiêu Tránh Ngôn chấn động, vội vàng túm lấy bả vai hắn: "Lão Thạch! Làm sao vậy?"
Tiêu Tránh Ngôn liếc mắt nhìn xuống, không khỏi nổi giận hét lớn một tiếng: "Lệ gia! Các ngươi thật độc ác!"
Chỉ thấy trên lồng ngực Thạch Khải Thư, một thanh kiếm đâm vào lưng, xuyên ra trước ngực, mũi kiếm nhiễm máu, không ngờ đang nhỏ tí tách.
Đây là một thanh kiếm do hàn băng tạo thành.
Thạch Khải Thư rung giọng nói: "Ta không xong rồi, ta ngăn cản truy binh cho ngươi, ngươi đi mau...!"
Tiêu Tránh Ngôn hét lớn một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi, xốc Thạch Khải Thư lên vai mình, thét dài một tiếng thê lương, điên cuồng chạy trốn giống như một mũi tên rời cung, không ngờ so với tốc độ vừa rồi còn nhanh hơn mấy phần, trong chớp mắt đã biến mất trong gió tuyết khắp trời.
Tiếng thét dài phẫn nộ thê lương đó vẫn còn vang vọng trong không trung, nhưng người thì biến mất không thấy đâu nữa!
Phía sau, bốn người đều ngây dại.
"Đây là chuyện gì? Thạch Khải Thư thế nào lại đột nhiên trọng thương trí mạng?"
Bọn họ xông vào bức tường tuyết và đất đá, trước mắt tuyết vụt ràn ngập, bụi đất di thiên, căn bản không thấy cái gì, chờ đến khi xông ra, nhìn thấy rõ rồi, thì Thạch Khải Thư đã trúng kiếm!
Một kiếm đó,bốn người phía sau đều nhìn thấy rõ ràng: Đâm thẳng vào lưng, xuyên qua trái tim. Sau đó xuyên qua lồng ngực, lưu lại trong thân thể.
Thạch Khải Thư cho dù có thể dựa vào tu vi chí tôn bát phẩm kéo dài hơi tàn trong thời gian ngắn, nhưng cuối cùng cũng tất chết không nghi ngờ!
"Ai làm?"
Bốn người cùng đặt câu hỏi, quay sang nhìn nhau.
Chúng ta tới tạo áp lực, chứ không phải thật muốn giết người. Hai người này đều là lực lượng trong liên minh của mình, giết một người là thiếu một phần lực lượng, huống chi là bát phẩm chí tôn?
Nhìn sang những người khác thì chỉ thấy một vẻ mờ mịt. Mọi người càng lúc càng mơ hồ.
Không một ai biết, ngay trong một khắc khi bức tường tuyết kia bay lên, bốn người người dùng kiếm công phía tường tuyết, kiếm linh được Sở Dương chỉ thị kiếm linh, ngưng băng thành kiếm, bay tới phía sau Thạch Khải Thư, phi kiếm ra ngoài!
Vô thanh vô tức, nhiệm vụ cứ như vậy hoàn thành!
Một kiếm xuyên tim!
Khi kiếm mới đâm vào thân thể, Thạch Khải Thư lập tức phát giác, dùng nguyên khí phong tỏa, nhưng lực lượng kiếm linh lớn cỡ nào chứ. Tuy chỉ dùng một nửa lực lượng nhưng cũng đủ để băng kiếm đâm xuyên qua ngực Thạch Khải Thư!
Theo nhiệt độ cơ thể hắn, chậm rãi tan chảy.
Mạc Thiên Cơ kêu động! Sở Dương cũng không thật sự động, mà là cho kiếm linh động.
Như vậy lại càng thêm bí mật!
Quả nhiên là chết một thoát một. Cao thủ như vậy, địa vị như vậy, giết một người chính là mối thù khó giải, lưu lại một người, là để mang cừu hận trở về!
Khiến cho mối thù này không đến mức oan khuất, không có người làm chứng, không thể giải tội. Lưu lại một mối tai họa ngầm mạnh mẽ, chỉ cần có thời cơ thích hợp là vạch trần ra, bởi vì bất kể là đấu tranh nội bộ hay là uất ức trong lòng, đều có chỗ để lợi dụng.
Đây mới là chân ý Mạc Thiên Cơ trong lần hành động này!
Bốn vị chí tôn bát phẩm nhìn nhau một hồi, người cầm đầu rốt cuộc mới phản ứng, mãnh liệt xoay người, quát lạnh: "Thì ra còn có bằng hữu ở nơi này... Không biết là bằng hữu lộ nào? Ra gặp một lần đi!"
Bốn người đều hiểu rõ.
Trừ sáu người bọn họ ra, nhất định có người đang trốn ở đây, âm thầm xuất thủ.
Hơn nữa, xuất thủ một cái liền khiến cho tình thế xấu tới mức không thể cứu vãn, không chỉ khéo quá hóa vụng, tổn thất một vị chí tôn bát phẩm mà còn để lại tai họa ngầm.
Sau này, đám người mình không bị người ta nhận ra thì còn tốt, nhưng một khi để Tiêu Tránh Ngôn nhận ra, chỉ sợ Thạch gia và Tiêu gia sẽ trở mặt với chấp pháp giả.
Ta trồng cây, chăm sóc nó lớn lên, hầu hạ nở hoa, kết trái.
Sau đó ta đem tới ghế ngồi, cố định thang leo, chuẩn bị hái quả.
Vừa lúc đó, lại có một kẻ nhè ngay sát na ta leo lên thang, vươn tay hái quả, nhanh tay hái trước.
Tâm tình bốn người hiện tại quả thực giống hệt như vậy.
Có muốn nhẫn cũng không nhẫn được!
Một tiếng gầm lớn, bông tuyết đang bay tán loạn trong không trung lập tức bị chấn nát. Đại địa cũng run lên một cái, nhưng bốn phía vắng lặng, tuyết nguyên cơ mịt, không ai xuất hiện!
Bốn người xoạt một tiếng tách ra, dựa vào bốn phương tám hướng mà đứng.
Sau đó liền đồng loạt nhấc chân phải lên, dậm mạnh một cái!
"Đi ra!"
Không trung tựa hồ có điện quang hoa lửa lam sắc lần lượt chớp động!
Ầm một tiếng, tất cả tuyết đọng trên mặt đất trong phạm vi mấy trăm trượng đều bị chấn lên cao mấy chục trượng.
Hai người cùng cúi đầu, ánh mắt xẹt qua mặt đất bốn phía, hai người khác thì cùng ngẩng đầu, ngưng thần nhìn tuyết đọng bị chấn lên không trung, xem có người ẩn náu hay không.
Đúng lúc này, một tiếng cười dài khàn khàn, mang theo vô tận tang thương vang lên. Một đạo hắc ảnh từ trong tuyết trắng lắc mình xuất hiện, nhưng không đáp xuống, nhoáng cái đã chạy được mấy trăm trượng về phía Tây Bắc.
"Ha ha... Các ngươi có thể vu oan giá họa Lệ gia chúng ta, chẳng lẽ lão phu không thể mượn gió bẻ măng?" Nói xong một câu đã ở ngoài hai trăm trượng rồi.
Bốn người cùng xuất chưởng, bốn đạo lốc xoáy hợp thành một đạo, cấp tốc xoay tròn, biến thành một cơn vòi rồng khổng lồ, cấp tốc đuổi theo, tiếp đó lại biến ảo thành một chiếc cự chưởng tựa như hoàng kim lớn mấy trăm trượng, hung hăng vỗ xuống!
Lập tức đánh cho kẻ đang bỏ chạy kia rơi xuống đất!
Bốn người còn chưa kịp thở phào đã thấy đạo hắc ảnh kia nhảy dựng lên, không ngờ không tổn hao lông tóc gì, cười trào phúng nói: "Thật sự là hảo công phu, hảo uy phong, hảo sát khí! hắc hắc hắc... lĩnh giáo!"
Vù một tiếng đã biến thành một đạo hắc tuyến bay vụt ra ngoài trong gió tuyết.
Cường địch!
Cao thủ!
"Đuổi theo!" Bốn người rùng mình trong lòng, thân hình cùng lăng không bay lên, đuổi theo như đằng vân giá vũ.
Tuyệt đối không thể để cho người này chạy thoát, vạn nhất hắn tiết lộ ra chuyện hôm nay thì đúng là phiền toái ngập trời rồi.
Ngay lúc thân ảnh bốn người biến mất, đất tuyết trên không trung mới phốc một tiếng rơi xuống đất.
Mười một bóng người trắng như tuyết từ trong đám tuyết động nhảy ra.
Đúng là đám người Sở Dương.
Cố Độc Hành kỳ quái đếm một chút, buồn bực nói: "Người không thiếu, vừa rồi là ai dụ bọn hắn đi?"
"Là một thủ đoạn nhỏ của ta." Sở Dương lấp liếm nói: "chúng ta đuổi theo thôi. hôm nay nhất định phải tra rõ lai lịch bốn người này, xem là người phương nào muốn lén lút hô phong hoán vũ!"
Mười một người cùng dán sát thân hình xuống mặt đất, lướt đi. Trên không trung, bông tuyết vẫn rơi xuống không ngừng, chẳng bao lâu sau đã vùi lấp tất cả đống hỗn hộn này, khôi phục lại cảnh tượng an tĩnh trắng toát.
Không hề có chút dấu vết.
La Khắc Địch cùng Kỷ Mặc vừa bay đi vừa khó hiểu trong lòng, há há miệng, rốt cuộc hết kiên nhẫn, truyền âm nói: "Nếu muốn tra rõ lai lịch bọn hắn, sao vừa rồi không trực tiếp đại chiến một phen, bắt bọn hắn thẩm vấn là được rồi, thế nào lại dụ đi trước rồi truy tung?"
Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ trợn trừng mắt, làm như không nghe thấy. Hai tên đầu gỗ này thật tình không còn gì để nói nữa.
Hai kẻ này tuyệt đối không phải ngu, nhưng chỉ cần có Sở Dương với Mạc Thiên Cơ ở bên cạnh là tuyệt đối không bao giờ chịu động não, suy nghĩ, cho dù chỉ là một chút.
"Hai người các ngươi cộng lại vừa vặn một chữ "Tỉnh" ( 井)!" Ngạo Tà Vân hắc hắc trào phúng nói: "Một tên nhị 二 ngang, một tên nhị 二 dọc." ( Cả La Khắc Địch và Kỷ Mặc đều là nhị thiếu, còn chữ tỉnh kia là ý chửi "Thế nào cũng là nhị, chẳng bao giờ thay đổi được". Về chữ nhị, có hai nghĩa, một là lão nhị - chim đấy ạ =)), hai là chửi đùa, ám chỉ đối phương là đồ ngốc, cực kỳ lười biếng, túm váy lại là ngu)