Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1485: Tiếp tục trì hoãn



Giờ phút này, hai vị chí tôn đúng là bi phẫn tới cực điểm.

Tiến không được, lùi không được! Nói không được, chửi bới cũng không được nốt! ánh mắt nhìn kiếm linh cũng khó tin giống như nhìn thấy quỷ vậy.

Về phần chiến đấu... Khụ, trong lòng hai người hiện giờ nào còn một điểm dũng khí chiến đấu?

Nới giỡn à... Gặp phải quái vật như vậy còn chiến đấu cái rắm gì nữa? Kiếm khí do một đời tu vi chí tôn bát phẩm ngưng tụ thành, khuấy một vòng trong lục phủ ngũ tạng người ta, không ngờ còn không khuấy ra nửa điểm máu tươi, đánh cái gì nữa đây?

Đối phương căn bản không hề phản kháng, cho ngươi chém, chém tới mệt chết ngươi. Đối mặt với đối thủ như vậy, còn ai có nổi dũng khí chiến đấu? Đúng là buồn cười.

kiếm linh cũng chẳng có cách nào.

Bản nó chính là hồn thể, tuy đã ngưng tụ thành thực chất, nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn qua mà thôi, trên thực tế vẫn chỉ là hồn thể.

Đối với hồn thể, có thể sợ lửa, có thể sợ...

Nhưng tuyệt đối không sợ ao thương kiếm kích này...! Những thứ này căn bản không thể tạo thành thương tổn... Chỉ cần đối phương không công kích linh hồn và tinh thần ý thức, kiếm linh vĩnh viễn không có bất cứ thương tổn nào!

Nhưng đối diện với một quái vật như vậy, ai còn có gan dùng ý thức công kích? Đây không phải là tặng đồ ăn sao?

Tuy kiếm linh không thể bị thương tổn, nhưng hắn cũng không thể thương tổn người khác.

Bởi vì nói cho cùng, hắn cũng chỉ là một linh thể!

Lúc trước giết chết Thạch Khải Thư là vì có kiếm chủ ở gần, có thể điều khiển sử dụng lực lượng kiếm chủ, xuất kỳ bất ý giết chết.

Nhưng hiện tại đối mặt với hai vị chí tôn bát phẩm hàng thật giá thật, kiếm linh căn bản là bất lực.

Nhưng nhiệm vụ của hắn chỉ là cuốn lấy đối phương, không cho đối phương hồi viện. ĐIểm này, kiếm linh lại tràn ngập tin tưởng.

Hắn không cần cố ý giả vờ gì cả, cũng có thể tạo ra khí tức của tuyệt thế cao thủ!

Không cần ra vẻ trâu bò, cũng đã trâu bò tới cực hạn!

Hắn di động phương vị một chút, khoanh tay mà đứng, nhìn về phía hai người.

Hắn cứ như vậy đứng trên đất bằng nhìn hai người. Nhưng hai người mơ hồ có một loại cảm giác giống như bị người ta từ trên nhìn xuống. Tựa hồ nơi hắn đứng, chính là cao cao tại thượng!

Chính là quân lâm thiên hạ!

Cảm giác như thế, hai người chỉ từng cảm thụ khi đứng trước mặt Pháp Tôn. Nhưng giờ phút này, không biết có phải là ảo giác hay không nhưng hai người đều cảm thấy, khí thế của người trước mặt này, so với Pháp Tôn còn thâm sâu hơn! Còn cường đại hơn!

Hơn nữa còn cường đại hơn rất nhiều!

Hiện tại, hai người đều có một loại cảm giác, chẳng lẽ người này, chính là nhân vật tồn tại từ thời viễn cổ trong truyền thuyết?

Vừa nghĩ như vậy, hai người lập tức hối hận tới muốn tự sát. Nhân vật cường đại như vậy, há là kẻ như bọn hắn có thể đối phó?

Bát phẩm chí tôn và cửu phẩm chí tôn, tuy chỉ hơn kém một phẩm, nhưng lại là trên trời dưới đất!

Cho dù lá gan hai người có lớn bằng trời, có tự tin kiệt ngạo, cũng tuyệt đối không tin mình có thể chiến thắng Pháp Tôn!

Huống chi người này so với Pháp Tôn còn cường đại hơn? Tuy Pháp Tôn lợi hại, nhưng nếu để mặc trường kiếm đâm vào, kiếm bị bạo phát trong bụng như vậy cũng tất chết không nghi ngờ!

Nhưng người trước mắt này, ngay cả một giọt máu cũng không thấy chảy. Ai mạnh ai yếu, còn phải nói nữa sao?

"Xin hỏi tiền bối rốt cuộc là ai?" Bạch y nhân bịt mặt cầm đầu có chút bất an hỏi.

Một tiếng tiền bối này cực kỳ lễ độ. Thanh âm đối phương tang thương, ngay cả khí thế cũng mang theo một ý thê lương, ánh mắt lại càng giống như tồn tại từ tuyên cổ. Lại có một thân công phu khiếp thiên địa kinh quỷ thần như vậy!

Người như vậy, không phải tiền bối thì ai mới là tiền bối!

kiếm linh thở dài một tiếng: "ta là ai...." Hắn buồn bã nói: "ta rốt cuộc là ai?"

Không ngờ trầm mặc xuống, ngửa đầu lên trời, tựa hồ đang suy tư.

Thật lâu sau mới có chậm rãi nói: "thời gian quá lâu rồi. Ta cũng quên ta là ai... Ta chỉ nhớ rõ... Thế gian phong vân biến đổi, thiên hạ thay đổi khôn lường, nhân gian tang thương nháy mắt. Tất cả... đều là như vậy.... Các ngươi còn nhỏ, còn không hiểu được cảm giác của lão phu..."

Các ngươi còn nhỏ, các ngươi còn không hiểu!

Hai vị chí tôn bát phẩm lập tức có chút choáng váng.

Đột nhiên trong lòng chợt lóe linh quang, dè dặt hỏi: "Chẳng lẽ tiền bối là... Vũ Thần Phong... Thần Phong chí tôn tiền bối?"

kiếm linh lập tức nhíu mày: "Thần Phong? Ngươi nói là... tiểu tử... mấy vạn năm trước?"

Tiểu tử?

Thân hình hai vị bạch nhân bịt mặt lảo đảo suýt ngã. xem tại TruyenFull.vn

Trời đất ơi... Thần Phong chí tôn ở trước mặt người này cũng chỉ là... tiểu tử!

kiếm linh thế lương nói: "Ta so với hắn còn già hơn... nhiều lắm...!"

Hai bạc y nhân hoàn toàn ngơ ngẩn!

So với Thần Phong chí tôn còn già hơn nhiều lắm...

Thật lâu sau, ba người đều không nói gì.

Bạch y nhân rốt cuộc lấy hết dũng khí nói: "Tiền bối, chúng ta còn có hai vị huynh đệ, hiện tại có thể..."

kiếm linh thoáng nhướng mày: "Hả?"

Bạch y nhân nói: "Hai người vãn bối.... có thể xin cáo từ trước, chờ hội hợp với hai vị huynh đệ, chúng ta lại... đến nghe tiền bối dạy bảo..."

kiếm linh cười lạnh hắc hắc: trước khi lão phu hỏi xong, ngươi cứ thử động một bước xem!"

Thân thể hai người lập tức cứng đờ lại giống như tượng đá!

Mấy lời này tỏa ra sát khí lạnh lẽo, ý tứ rất rõ ràng: các ngươi dám nhúc nhích, ta liền làm thịt các ngươi!

Mà không thể nghi ngờ, đối phương có thực lực như vậy!

Phương xa, thanh âm chấn động ầm ầm đã dần dần biến mất, hai người đều nóng lòng như lửa đốt, nhưng vị lão tiền bối thần bí khó lường trước mắt không cho bọn hắn đi, hai người thật không dám động mảy may!

Hai bạch y nhân bịt mặt tôn kính giải thích: "Việc hôm nay... là chúng ta mạo phạm tiền bối rồi."

"Các ngươi quả thực mạo phạm ta...." kiếm linh chậm rãi nói: "Bất quá hôm nay lão phu đã giết một người, đủ số rồi, không giết thêm nữa...."

Hắn dừng lại một chút, nói: "Cả đời lão phu có một thói quen, đó chính là nhân từ. Thiên thượng có đức hiếu sinh, chúng ta há có thể ỷ vào một thân vũ lực mà tùy ý giết người? Đây chẳng phải là trái với âm dương luân lý?"

hai người như trút được gánh nặng, liên thanh nói: "Tiền bối khoan hồng độ lượng, nhân từ vô biên. Vãn bối vĩnh cảm đại đức, vĩnh minh ngũ nội." ( Vĩnh viễn cảm tạ ân đức, vĩnh viễn khắc sâu trong lòng)

Lại nghe vị tiền bối này bùi ngùi tiếp tục nói: "... Cho nên lão phu căn cứ vào nguyên tắc trách trời thương dân, từ trước tới nay không dễ dàng tạo ra sát nghiệp. Nhưng thế gian này lại có quá nhiều kẻ đáng giết, không thể không giết... Cho nên, lão phu lập trọng thệ với thương thiên hậu thổ. Một ngày chỉ giết một người! Tuyệt không giết nhiều!"

Hai bạch y nhân đang định vuốt mông ngựa thì phải nuốt ngược trở lại. Trong lúc nhất thời, một cảm giác không biết nói gì cực độ xông lên trong lòng.

Mẹ nó, một ngày giết một người, một năm chẳng phải giết 365 người? Ngươi so với Thần Phong chí tôn còn già hơn nhiều lắm. vậy ngươi ít nhất cũng phải sống bảy tám vạn năm rồi... Như vậy, chẳng phải nói ngươi ít nhất đã giết hai ngàn vạn người rồi? Bà ngoại ngươi, ngươi còn dám nói nhân từ, trách trời thương dân....

Thật sự là... trời ơi!

"Mạng người quan trọng... không thể giết bừa!" kiếm linh thở dài.

Hai vị bạch y nhân đối diện đã trợn mắt méo miệng, không biết nói gì cho phải.

"Cho dù đắc tội với ta, ta cũng chỉ giết một người... Cùng lắm ngày mai lại giết thêm một mạng...." kiếm linh có chút thê lương tịch mịch cười: "Mạng người đây phải cỏ rác?"

Hai vị chí tôn chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm rung động. Lão gia hỏa trước mặt quả thực là phũ phàng tới cực điểm rồi....

"Ta hỏi các ngươi!" kiếm linh híp mắt lại.

"Mời tiền bối nói." Hai người cùng khom người.

"Hai người các ngươi tới đây. Là muốn làm gì?" kiếm linh lạnh nhạt hỏi: "Không ngờ lại diễn trò với tiểu tử của Thạch gia kia?"

"Ặc?" Hai người lập tức kinh ngạc.

"Tên kia... từng đắc tội ta." kiếm linh thản nhiên nói: "ba tháng trước, có rất nhiều kẻ đắc tội ta. Trong đó có hắn, bất quá, lão phu chỉ giết một người một ngày, hôm nay đến phiên hắn là người cuối cùng...."

Hai người lập tức bừng tỉnh đại ngộ!

Thì ra là thế.

Chẳng trách vị lão tiền bối thần bí khó lường công tham tạo hóa này lại đột nhiên xuất thủ giết Thạch Khải Thư, thì ra lúc trước Thạch Khải Thư đã đắc tội người ta rồi...

Hai người cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đều cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi, như vậy thì chẳng liên quan gì tới chúng ta nha...

kiếm linh lạnh nhạt nói: "Vốn là giết người xong, ta đã muốn đi rồi. Một ngày ta chỉ có một danh ngạch giết người, đã dùng hết. Nhưng các ngươi có tới bốn người, ta nào có nhiều danh ngạch như vậy cho các ngươi?"

Hai người trợn mắt líu lưỡi.

Danh ngạch giết người? Lão hàng này giết người không ngờ còn ra vẻ như rất nể tình vậy?

"Nếu như ta không đi, chẳng may bốn người các ngươi đắc tội lão phu, chẳng phải lão phu lại phải ở nơi băng thiên tuyết địa này bốn ngày nữa sao?" kiếm linh vân dạm phong khinh nói: "cho nên lão phu phải đi. Hắc hắc, thật không nghĩ tới các ngươi lại đuổi theo lão phu không bỏ... Cái này khiến lão phu có chút tò mò rồi...."

Nghe đến đây, hai người không tự chủ được hối hận muốn tự sát. Không nhịn được giơ tay lên, tự tát mình một cái.

Mẹ nó, để hắn đi có phải tốt rồi, đừng có nhiều chuyện.. Hiện giờ thì tốt rồi, sinh tử của mình cũng không nằm trong tay...

"Các ngươi đuổi theo ta, ta đương nhiên muốn vui đùa với các ngươi một chút...." kiếm linh hừ hừ, nghiêng đầu liếc mắt nhìn hai người một cái.

Hai người mặt vàng như nghệ.

Trong lòng hối hận, thật sự không cách nào hình dung được.

"Các ngươi là ai?" kiếm linh ra vẻ già cả nhiều tuổi, nói: "Nói thật đi, lão phu tha cho các ngươi không chết!"

Hai người do dự một hồi.rốt cuộc kiên quyết lắc đầu, nói: "Tiền bối thứ lỗi, vãn bối... thật sự có trách nhiệm trọng đại, không thể trả lời."

kiếm linh nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo.

Hai người đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng lúc này vẫn kiên quyết không lùi.

"Thôi thôi...." kiếm linh thở dài một tiếng, nói: "Như vậy đi, nếu đánh, các ngươi cũng không phải đối thủ. Nhưng hôm nay các ngươi đắc tội ta, ta không thể dễ dàng tha cho các ngươi rời đi như vậy được. Như vậy lão nhân gia ta còn chút mặt mũi nào nữa?"

Hai người hết hồn nói: "Ý tiền bối là...?"

"Lão phu tịch mịch đã lâu...." kiếm linh buồn bã nói: "Cũng không biết cửu đại gia tộc hiện giờ là ai... Các ngươi giới thiệu cho ta một chút người của cửu đại gia tộc đi... Haiz, nhớ năm đó..."

Hai người không dám chậm trễ, vẻ mặt đau khổ bắt đầu giới thiệu.

kiếm linh còn muốn nghe tường tận, cho nên thời gian cũng trôi qua rất nhanh, sau một hồi lâu....

Sở Dương rốt cuộc truyền tới tin tức: Công thành đại cáo!

Mà bây giờ, hai người giới thiệu tin tức cửu đại gia tộc cũng chỉ nói xong ba đại gia tộc. kiếm linh rất lạnh lùng đứng lên: "Thật chẳng có gì thú vị.. được rồi, thấy hai người các ngươi cũng cấp bách, nhanh cút đi!"