Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1534: Huynh đệ, trước trận sinh tử, uống một chén!



Tuy lần này hai người may mắn toàn thân trở ra,, nhưng trong quá trình chạy trốn lại gần như phi hành trên không liên tục không ngừng nghỉ. Ở một đoạn đường cuối cùng, lại cường ngạnh thi triển bí pháp, tăng tốc thoát đi. Nguyên khí tiêu hao rất lớn, so với luân phiên mấy trận đại chiến còn lớn hơn. Muốn khôi phục lại thì thập phần khó khăn, càng đừng nói dưới nhiều lần biến cố, tâm tình thoáng có thiếu khuyết, đời này muốn đột phá bình cảnh hiện tại, đạt tới cảnh giới chí tôn cửu phẩm, chỉ là tâm nguyện xa vời mà thôi...

Miêu Chấn Đông ngây ra những phỗng, khóc không ra nước mắt.

Lúc đầu phát hiện dị thường, còn nghĩ thiên tài địa bảo tìm tới cửa, hưng phấn vội vàng đi tầm bảo, cuối cùng lại khiến cho toàn quân bị diệt, hai huynh đệ cũng phải chạy trối chết như chó nhà có tang... Thì ra đây còn không phải là kết quả xấu nhất.

Ngất, kết quả xấu nhất còn ở phía sau, địch nhân mượn cơ hội liệt sát đám người mình để lịch lãm, đột phá chí tôn cửu phẩm rồi... Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Còn chuyện gì có thể càng đả kích, càng khốn kiếp hơn chuyện này không?

Nếu như Úy công tử biết hai người này nghĩ như vậy, khẳng định sẽ hung hăng chửi: Tại sao không? Nếu không phải đám biến thái các ngươi làm ra chuyện tốt, lão tử đã sớm đột phá cực hạn chí tôn bát phẩm. Còn nữa, nếu không phải bất ngờ đột phá, ngươi cho rằng hai người các ngươi còn có thể toàn thân thoát ra sao? Còn không mau cảm tạ trời đất đi...

"Nhanh chóng đi thôi! Bên kia vừa mới đột phá, có lẽ còn phải củng cố cảnh giới một chút. Nhưng đoạn thời gian này chưa chắc đã quá dài, nhiều nhất chỉ tầm một ngày mà thôi." Nhị cung phụng nói: "Theo ta quan sát tinh quái này, hắn có tâm lý mang thù cực kỳ khủng bố. Một khi đột phá xong nhất định sẽ tìm chúng ta trả thù. Chúng ta truyền tin cho những người khác, bảo bọn họ chạy tới trợ giúp, hai ta không cần đi đường vòng nữa, cấp tốc đi thẳng tới Tây Bắc mới là chính đạo, càng nhanh càng tốt. Ở đó cao thủ nhiều như mây. Chỉ cần tới nơi đó rồi, hai ta mới chân chính được an toàn."

"Đúng, đúng lắm, đi mau đi mau." Miêu Chấn Đông liên tục gật đầu: "Đến lúc đó, nếu bảo bối này thật sự mò tới, tập hợp mọi người cùng giết chết hắn. Cho dù hai ta được chia ít đi một chút cũng được. Ta không tin hắn rời khỏi cánh rừng cổ quái này còn kiêu ngạo được...."

"Thân ca, ngươi là thân ca của ta rồi đấy. Ngài đại phát từ bi đi, đừng nghĩ tới chuyện giết người ta nữa... Người ta là cửu phẩm rồi..." Nhị cung phụng hoàn toàn không biết nói gì: "Mau che giấu thần thức, rời đi thôi."

Hai người tăng tốc, sưu một tiếng đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Lại qua một ngày rưỡi.

Bên ngoài Thương Mãng sơn lâm vù một tiếng, một bóng người cao lớn anh tuấn xuất hiện. Một thân thanh y, vẻ mặt bình tĩnh hòa hoãn, thước cao ngọc lập, tự nhiên mà mang theo một loại khí tức độ lượng, phóng khoáng, vân đạm phong khinh.

Người tới chính là Úy công tử.

Chỉ thấy hắn xác định phương hướng một chút, rồi lập tức động thân. Phương hướng chỉ có một, nhắm thẳng Tây Bắc!

Sở Dương, ta tới đây. Không biết ngươi còn nhớ hay không, ước định của chúng ta dưới Trung Tam Thiên lúc trước?

Đây chính là ước vọng lớn nhất của Tinh linh nhất tộc chúng ta!

Ước vọng lớn nhất!

Ta - Úy công tử - tuyệt thế cường giả, chỉ tôn cửu phẩm ---- tới đây!

...

Dạ gia.

Dạ Trầm Trầm đang nhắm mắt khoanh chân đả tọa trong đại sảnh, tĩnh tâm dưỡng thần, đột nhiên có người cấp tốc chạy tới bẩm báo: "Khởi bẩm lão tổ tông, đại thiếu gia đột nhiên không biết đi đâu. Vừa rồi tiểu nhân mang cơm cho hắn, lại phát hiện cửa phòng đã mở, còn hắn thì không biết đi nơi nào...."

Dạ Trầm Trầm thở dài: "Không cần lo cho hắn. Đi làm việc khác đi."

Sau khi hạ nhân lui ra, Dạ Trầm Trầm chậm rãi mở to mắt, ánh mắt phức tạp tới cực điểm.

Dạ Túy rời đi, hắn làm sao có thể không biết? Hết thảy động tác của Dạ Túy đều bị bao phủ dưới thần thức của hắn. Đêm qua Dạ Túy liều mạng phá tan cấm chế chạy đi. Dạ Trầm Trầm cũng không xuất thủ ngăn trở.

Chỉ mong ngươi có thể tìm được con đường của mình, có thể sống sót trở về.

Nếu thật sự không tìm thấy, cũng không cần trở về nữa. Cho dù trở về... ta cũng đích thân hủy ngươi.

...

Đội ngũ chi viện của Tiêu gia Tiêu Thần Vũ trước mắt đã vượt qua vùng đất nóng lạnh đan xen, tiến vào địa giới Tây Bắc.

Vẫn là chầm chậm tiến tới. Một ngày tối đa cũng không đi tới bảy trăm dặm đường. Tốc độ như vậy, so với người bình thường, đương nhiên là không chỉ nhanh hơn gấp mấy lần, nhưng đem so sánh với thực lực của những người này mà nói, quả thực là chậm rãi giống như lão ngưu vậy.

Từ Đông Nam đi ra, một đường tới nơi này, không ngờ đã tới hai tháng lẻ mười ngày!

Nhưng cuối cùng cũng tới rồi, đã tiến vào Tây Bắc, địa vực băng thiên tuyết địa!

Tiêu Thần Vũ dọc đường đi chỉ ngồi đả tọa trong xe ngựa, không hề nhúc nhích. Trừ thỉnh thoảng uống chút nước ra, ngay cả cơm cũng không ăn.

Hắn một đường trầm mặc, tựa hồ đang cân nhắc, tính toán cái gì đó. Nhưng tóm lại là một đường tâm sự nặng nề, khiến cho toàn bộ đội ngũ, trên đường đi cũng có áp lực tới cực điểm.

"Dừng!" Tiêu Thần Vũ nhìn tuyết địa trước mặt, nhàn nhạt ra lệnh.

Tiếp đó hắn vung ống tay áo lên, tuyết đọng trên mặt đất lập tức bay lên, hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào, lộ ra mặt đất phía dưới.

Đám người Tiêu gia hoảng sợ phát hiện. Ở phía dưới, không phải chỉ là đất đá tầm thường, mà là vô số vết máu loang lổ đã khô cạn, thậm chí còn có một chút huyết nhục, mảnh vụn của thi thể. Một cái đầu người huyết nhục đã khô quắt nằm lăn lốc trên mặt đất, ngửa mặt lên trời. Tây Bắc Gió lạnh gào thét, băng thiên tuyết địa, lại bảo tồn hoàn hảo cảnh tượng tàn khốc này, thứ mà đáng ra đã phải mục nát từ lâu rồi.

"Nơi này đã là địa giới chiến trường." Tiêu Thần Vũ im lặng nhìn cái đầu người trên mặt đất, thản nhiên nói: "Phe liên quân... không ngờ không thu thập, vùi lấp thân thể. Chẳng lẽ gió tuyết này dùng tốt lắm sao?"

Mọi người nhất thời câm như hến, trong lòng thoáng lạnh lẽo. Mình sắp phải tham dự chiến dịch này. Nhưng liệu kết cục cuối cùng, có giống thế này không?

Trên người Tiêu Thần Vũ đột nhiên tỏa ra một cỗ khí tức mơ hồ. Một cỗ uy thế chí tôn cửu phẩm đỉnh phong, đột nhiên xông thẳng lên trời cao, hướng về Tây Bắc mà cấp tốc lan tràn.

Sau một hồi lâu, hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, nói: "Tiếp tục lên đường. Mục tiêu 1500 dặm phía trước. Dùng tốc độ nhanh nhất!"

"Rõ!"

Màn đêm buông xuống, vẫn là đại tuyết mù trời. Từ khi đại chiến, đại tuyết ở Tây Bắc vẫn chưa từng đình chỉ.

Tiêu Thần Vũ ngồi trong trướng bồng, lẳng lặng chờ đợi. Hắn tựa hồ đang chờ đợi cái gì đó.

Rất an tường rất bình tĩnh, chờ đợi.

Ngay sau đó, trong lòng hắn bỗng nhiên thoáng động. Rèm trướng bồng không gió mà bay. Tiêu Thần Vũ lẳng lặng đứng trong trời tuyết, đôi mắt nhìn thấu thế tình chỉ nhàn nhạt dõi về Tây Bắc.

Trong gió tuyết, một thanh âm có chút ngập ngừng, nói: "Là Tiêu nhị ca?"

Tiêu Thần Vũ binh tĩnh nói: "Đúng vậy. Cửu đại gia tộc xếp thứ hai. Hãn hải đông nam nhất chi tiêu!"

Người tới khẽ thở dài.

Tiếp đó phong tuyết đầy trời mạnh mẽ tách ra. Một bóng trắng đột nhiên xuất hiện giữa không trung. Một người tóc hoa râm, thân hình cao ngất như kiếm, chợt xuất hiện.

Chỉ là một đôi mắt, lại tràn đầy bất đắc dĩ, mệt mỏi và ảm đạm: "Ta thật không nghĩ tới, Tiêu nhị ca cũng đích thân tới rồi."

"Nói thật, ta cũng thật không ngờ ta lại đích thân đi chuyến này." Tiêu Thần Vũ quan sát đối phương, bùi ngùi nói: "Xuân Ba, mấy năm nay, ngươi cũng già nhiều rồi."

Người nọ đúng là Lệ Xuân Ba.

Chỉ thấy hắn vẻ mặt phức tạp nhìn Tiêu Thần Vũ, nói: "Tiêu nhị ca, có thể đi cùng ta một chút, nói chuyện?"

Lúc này, người phía Tiêu gia đều đã từ trong trướng bồng chạy ra, cả đám nhìn Lệ Xuân Ba, như lâm đại địch.

Tiêu Thần Vũ thản nhiên nói: "Các ngươi đều lui ra đi. Ta muốn nói với huynh đệ ta vài lời."

"Lão tổ tông ngàn vạn lần phải cẩn thận! Dù sao hiện tại cũng là lập trường đối địch. Nếu như...." Một người lên tiếng, nhưng còn chưa nói xong đã bị ánh mắt lăng lệ của Tiêu Thần Vũ khiến cho ngậm miệng, gằn từng chữ một: "Từ khi nào, quyết định của ta còn phải được ngươi cho phép?"

Người nọ lập tức toát mồ hôi hột, quỳ phịch trên mặt đất: "Lão tổ tông, là ta nói bậy...."

"Hừ!"

Sau một tiếng hừ lạnh, hai vị chí tôn cửu phẩm cùng biến mất bóng dáng, phảng phất như chưa từng xuất hiện.

...

Trong gió tuyết, một bầu rượu nóng ấm, hai chén rượu chia ra trái phải đối lập, một cái bàn làm từ băng tuyết, lẳng lặng đặt giữa thiên địa trắng toát.

"Tiêu nhị ca, lần trước chúng ta cùng nhau uống rượu, đại khái là bốn ngàn năm trước nhỉ?" Lệ Xuân Ba nhìn chiếc bàn, có chút thẫn thờ, nói.

"Không sai. Trí nhớ của ngươi vẫn tốt như vậy. Lần trước là ta mang rượu, ngươi săn thú. Tay nghề nướng thịt của ngươi thực không kém." Tiêu Thần Vũ chắp tay sau lưng, ánh mắt sắc bén như chim ưng, khi nhìn tới cái bàn và hai chén rượu nóng kia, cũng thoáng lộ ra mấy phần ngơ ngẩn.

"Nhị ca ngồi chờ, tiểu đệ đi bắt mấy con mồi. Lần này nhị ca tới Tây Bắc, nhiệm vụ chủ nhà đương nhiên phải để tiểu đệ làm." Lệ Xuân Ba chắp tay, xoay người.

"Ta thích ăn chân tuyết kê." Nhìn Lệ Xuân Ba xoay người, Tiêu Thần Vũ nhàn nhạt nói thêm một câu.

"Được! Nhất định khiến nhị ca hài lòng." Lệ Xuân Ba bình tĩnh trả lời.

Sau đó thân hình chợt lóe, biến mất trong gió tuyết.

Nhìn Lệ Xuân Ba biến mất đã hồi lâu, Tiêu Thần Vũ mới chậm rãi, chậm rãi, thở ra một hơi thật dài.

Sau khi Lệ Xuân Ba biến mất khỏi tầm mắt Tiêu Thần Vũ, thật lâu, thật lâu sau, một hơi này mới từ trong lồng ngực thở ra, nhẹ nhàng vô cùng.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Lệ Xuân Ba mới mang theo một bó lớn chân tuyết kê cùng củi khô chồng chất như núi trở lại. Giờ khắc này, bộ dáng của hắn, đâu phải là một cường giả chí tôn cửu phẩm, phảng phất như một gã tiều phu vì sinh kế mà bận rộn giữa núi rừng vậy.

Vác trên lưng củi khô còn nặng hơn cả bản thân.

Tiêu Thần Vũ vẫn khoanh tay mà đứng, thần sắc bình tĩnh như trước, nhưng tâm tình lại giống như thủy triều, mãnh liệt biến ảo. Tâm tình hắn giờ phút này, có thể nói là phức tạp tới mức ngay cả trong miệng cũng cảm thấy đăng đắng cay cay rồi.

Với tu vi của Lệ Xuân Ba, nếu chỉ là đi săn một chút tuyết kê tầm thường, làm sao phải mất nhiều thời gian như thế. Bất quá dậm một cước là có thể giết chết ngàn vạn con rồi. Về phần củi đốt gì đó, cũng chỉ là chuyện phất tay một cái, củi đốt cũng rơi xuống, tự động chui vào ống tay áo hắn.

Nhưng hắn chuẩn bị những thứ này, lại mất tới nửa canh giờ liền.

Vậy trong khoảng thời gian này, hắn rốt cuộc đang làm gì? Có phải cũng giống mình, cảm xúc không yên?

"Rầm một tiếng. Lệ Xuân Ba ném củi khô trên mặt đất, tiếp đó vung tay, một đống chai lọ bỗng nhiên xuất hiện, không ngờ đều là gia vị nướng thịt.

"Nhị ca chờ một chút, ta bắt đầy ngay đây. cho nhị ca thử xem tay nghề tiểu đệ có lui bước hay không." Lệ Xuân Ba vừa nói vừa bận rộn làm việc. Đường đường chí tôn cửu phẩm, tuyệt đại cường giả, nướng mấy cái chân gà cũng cẩn thận tỉ mỉ, giống như một đầu bếp bình thường vậy.

Nhưng sau lưng yếu hại của hắn, lại hoàn toàn giao cho Tiêu Thần Vũ, hoàn toàn không có nửa điểm phòng bị.

Phía sau, nếu như Tiêu Thần Vũ có tâm gia hại, chỉ cần một chưởng, cũng có thể khiến Lệ Xuân Ba hoàn toàn vạn kiếp bất phục.