Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1538: Trăm chiến hoàng ân



Theo pho người tuyết đầu tiên biến mất, pho thứ hai cũng lập tức biến mất. Thân hình Lệ Xuân Ba khẽ lay động, trong miệng ho nhẹ, tiếp đó dùng sức phun. Một hơi rượu nồng đậm cực điểm từ trong miệng hắn lao ra, bắn đi như một mũi tên cực tốc, xuyên phá tuyết rơi giữa không trung, mang theo tiếng gió gào thét, đâm thẳng vào thạch bích đối diện.

Oanh một tiếng, ngọn núi đối diện không ngờ xuất hiện một cái động, thông từ trước ra sau.

Lệ Xuân Ba nhìn cái động kia, không mở miệng nói một lời.

"Bảo trọng! Đây là thật." Tiêu Thần Vũ cũng nhìn cái động kia, ánh mắt có trầm ngưng, tiếp đó tung người bay lên, tốc độ di chuyển cũng không phải quá mau, phảng phất như lưu luyến nơi này, phảng phất như chỉ cần nán lại một chút thôi cũng được.

"Bảo trọng! Cũng là thật!" Lệ Xuân Ba bay đi về phía ngược lại. Tốc độ cũng không nhanh. Hai người một trái một phải, đều dùng một tốc độ thong thả cực độ, rời đi. Nhưng bọn họ đều không hề quay đầu lại.

Lần này chia tay, lần sau gặp sẽ phải phân sinh tử!

Cho dù tốc độ có chậm thế nào đi nữa, hai người cuối cùng vẫn mỗi người một ngả. Thân ảnh dần dần biến mất trong gió tuyết mờ mịt.

Trên mặt đất còn dư lại sáu vò rượu ngàn năm chưa hề mở nắp. Nằm giữa băng thiên tuyết địa này, im lặng không một tiếng động, giống như lưu lại làm bằng chứng cho cuộc gặp gỡ giữa hai huynh đệ.

Khi mọi thanh âm đều đã biến mất, đột nhiên từ phương hướng mà Tiêu Thần Vũ bỏ đi, truyền đến một đạo kình khí mềm mại, xoay tròn trên mặt đất, nhẹ nhàng nhấc sáu vò rượu lên, tựa hồ là muốn lấy rượu đi...

Cùng lúc đó, từ phương hướng Lệ Xuân Ba rời đi, cũng có một đạo kình khí mềm mại phá không mà đến, cũng cuốn lấy sáu vò rượu, tựa hồ cũng muốn thu đi chỗ rượu này...

Hai cỗ kình khí vừa tiếp xúc, chủ nhân song phương lập tức hiểu được ý tức đối phương.

Hai người không hẹn mà cùng thu tay lại, tựa hồ muốn để rượu lại cho đối phương, còn mình thì buông bỏ.

Nhưng, hành động của hai người lại trùng hợp tới khó tin, vậy mà hoàn toàn giống nhau. Hai đạo kinh khí cùng thu lại, sáu vò rượu đang lơ lửng trên không trung mười trượng đột nhiên mất đi điểm tựa, cùng nhau rơi xuống.

Ba ba ba mấy tiếng, cả sáu vò rượu đều bể nát!

Trong vò rượu này, rượu thơm đỏ sẫm bắn văng tung tóe khắp nơi, thấm vào mặt đất. Không còn lưu lại nửa giọt.

Bổn ý hai người đều là muốn bảo tồn mấy hũ rượu này. Nhưng hai người lại đồng loạt thu tay, cuối cùng hủy diệt đi mấy vò rượu cuối cùng này.

Hai phương hướng, hai người cùng dừng chân, ngửa mặt lên trời thở dài.

Trên mặt hai người đều lộ vẻ mất mát.

Im lặng thật lâu.

Rượu ngon tỏa hương, phiêu tán tứ phía, cuối cùng biến thành vô vị. Dịch rượu trên mặt tuyết giống như máu tươi, dần dần thấm vào tuyết, chỉ để lại một màu huyết sắc.

Vật chứng kiến cuộc hội ngộ của huynh đệ cuối cùng cùng không còn. Vì sao? Thiên ý ư? Có ai biết rõ ràng?

Trong lòng mỗi người đều dâng lên một cảm giác đau đớn.

Đúng là không còn gì nữa rồi.

Giờ khắc này, trong lòng hai người đều hiện ra một câu này.

Thật lâu sau, Tiêu Thần Vũ thở dài một tiếng nặng nề, phóng người lên, thân pháp lập tức triển khai, hoàn toàn biến mất trong gió tuyết đầy trời.

Bên kia, Lệ Xuân Ba lại dừng bước, lẳng lẳng đứng mấy khắc, phảng phất như muốn quay đầu lại, nhưng chung quy vẫn không thể. Chỉ khẽ lắc lắc đầu, hai giọt nước mặt trong suốt rơi trên tuyết, đột nhiên ngẩng đầu lên, ngửa mặt lên trời cười ha ha.

"Ha ha ha.. ha ha ha....." Lệ Xuân Ba ngửa mặt lên trời thét dài: "Hết thảy đều không còn! Không còn gì hết! Thứ ta giữ vững một vạn năm qua, thì ra đã bị vứt bỏ từ vạn năm trước. Hết thảy đều giống như một cái rắm! Một cái rắm! Cái rắm cũng không bằng!"

Hắn điên cuồng hét lên giống như muốn phát tiết, hít vào một hơi như khóc như than. Cuối cùng cất bước mà đi. Một đường cười lớn thê lương, rung động thiên địa. Thiên sơn vạn hạp cùng nhau ầm ầm vong lại, lại lộ ra kiên quyết không gì sánh kịp.

Thân hình Tiêu Thần Vũ đang bay đi, đột nhiên dưng lại, thần sắc ảm đạm quay đầu. Nghe tiếng cười thê lương vô hạn quen thuộc, nhưng bây giờ lại có chút xa lạ, dần dần đi xa, ngây người không nói, thật lâu sau mới thở dài một tiếng, tung người bay đi.

Hai người giống như hai đường thẳng, cuối cùng không hề tương giao, đều biến mất vào thiên địa.

Mỗi người đểu rõ ràng!

Hôm nay từ biệt, ngày sau gặp lại, đã là sinh tử đối đầu!

Ngươi phải bảo trọng, chớ nên lưỡng nan.

Ta cũng vậy!

….

Chiến cuộc giữa phe liên quân và Lệ gia đã tới thời khắc khẩn trương.

Cái loại khẩn trương đến mức có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Cho dù là Sở Dương vẫn thờ ơ lạnh nhạt, vẫn có thể cảm nhận được, loại áp lực khổng lồ giống như núi sập kia!

Phe liên quân, trừ viện quân của Lăng gia và chấp pháp giả đến nay còn chưa tới ra, viện binh của mấy đại gia tộc khác cũng đã đến đông đủ. Thanh thế so với trước kia ước chừng phải mạnh mẽ hơn gấp đôi!

Mà càng quan trọng, Đệ Ngũ Khinh Nhu đang chậm rãi thu nạp, chỉnh biên đội ngũ liên quân này. Có thể nhìn ra được, quyết chiến đã ở ngay trước mắt.

Trong khoảng thời gian này, chiến đấu vẫn diễn ra không ngừng. Lệ Đông Hải cùng Lệ Tuyệt, Lệ Bạt Thiên sóng vai chiến đấu. Mỗi một lần chiến đấu, đều thụ thương chồng chất, mỗi một lần đều là cửu tử nhất sinh, tìm được đường sống trong chỗ chết.

Đối với điều này, Mạc Thiên Cơ cũng chẳng quan tâm. cũng chỉ phụ trách trị thương cho hắn, về phần những cái khác, một mực mặc kệ.

Sắc mặt Lệ Hùng Đồ càng ngày càng khó coi, ánh mắt cũng càng lúc càng u ám.

Lần một lần hai còn dễ nói, nhưng... gần như lần nào mình cũng gặp phải tình huống bất ngờ như vậy. Chẳng lẽ là ngoài ý muốn thật sao?

Nhưng đối với tất cả điều này, Lệ Hùng Đồ cũng không có biện pháp ứng đối nào.

Đám người Mạc Thiên Cơ hoàn toàn chẳng thèm quan tâm tới chuyện này, cuối cùng chỉ trị liệu cho hắn, giúp hắn khôi phục. Mà đám người Lệ Vô Ba cũng hoàn toàn không có ý, chỉ thờ ơ lạnh nhạt. Còn đám người Lệ Tuyệt Lệ Bạt Thiên lại càng ngày càng không kiêng nể gì, làm tới làm lui, thậm chí còn trắng trợn và không từ thủ đoạn ngáng chân Lệ Hùng Đồ, bố trí bẫy rập.

Khi đại quân rút lui, luôn luôn vô tình hữu ý đẩy Lệ Hùng Đồ thương thế thế chồng chất một cái, khiến hắn rớt lại phía sau, cho đảm nhiệm ngươi đoạn hậu.

Cùng nhau xung phong hãm trận, chờ đến khi xông vào giữa trận địch, Lệ Hùng Đồ thường thường lại đột nhiên phát hiện, mình chỉ là người cô độc, thiên quân vạn mã, đều là địch của ta!

Người khác đều có chân thành hợp tác, cứu viện lẫn nhau, chỉ có mình là một người đối diện một đám địch nhân. Ít nhất là một đám. Tất cả mọi người đang chém giết đẫm máu, mắt nhìn xung quanh, tai nghe bát phương, nhưng các đồng đội đến ngay cả khóe mắt cũng không nhìn đến mình, phảng phất như mình là tồn tại vô hình vậy.

Nếu không phải Lệ Hùng Đồ căn cơ vững chắc, tu vi thâm hậu, năng lực chịu đòn mạnh, chịu thương lại càng xuất sắc, thì cho tới bây giờ, hắn đã phải chết ba bốn mươi lần rồi!

Tâm Lệ Hùng Đồ, đang dần dần lạnh đi!

Hắn không phải kẻ ngốc!

"Vì cái gì?" Hắn rốt cuộc không nhịn được, hỏi Mạc Thiên Cơ.

Hắn chỉ có thể hỏi Mạc Thiên Cơ, có lẽ còn có thể thu được đáp án, bởi vì Mạc Thiên Cơ khinh thường, không thèm lừa hắn. Hỏi người khác, cũng chỉ có thể rước lấy nhục mà thôi.

"Vì sao? Không tại sao cả. Lý do không phải đều rõ ràng rồi sao?" Mạc Thiên Cơ nói: "Bởi vì ngươi đã mất đi giá trị lợi dụng. Hiện tại chính là thời điểm ngươi hồi báo bọn hắn. Bất kể ngươi dùng phương pháp gì hồi báo, đó đều là đương nhiên, đều không quá phận, đến một điểm cũng ko!"

Lệ Hùng Đồ phẫn nộ nói: "Chỉ là, chuyện hồi báo phải để ta làm chứ. Ta chủ động, nguyện ý mới là hồi báo. Hãm hại như thế, chẳng lẽ cũng là hồi báo?" Mạc Thiên Cơ chẳng thèm để tâm: "Đương nhiên xem như hồi báo! Chủ động nguyện ý? Ngươi nói ra lời này, chỉ có thể chứng tỏ, ngươi quá ngây thôi!"

Mỗi một lần, Mộng Hoan Hoan nhìn thấy toàn thân Lệ Hùng Đồ đều là vết thương, đều đau lòng tới rơi lệ, không chỉ từng một lần quỳ xuống trước mặt Mạc Thiên Cơ, cầu xin đường cho Lệ Hùng Đồ tái chiến nữa.

Nếu như đã biết rõ bọn họ đang lợi dụng ngươi, thậm chí là hại ngươi, vì sao ngươi còn ngu xuẩn, cố chấp ra ngoài liều mạng như thế?

Mộng Hoan Hoan khuyên giải, còn Mạc Thiên Cơ, Ngạo Tà Vân và Nhuế Bất Thông lại thờ ơ lạnh nhạt.

Ngạo Tà Vân cùng Nhuế Bất Thông nhiều lần không nhịn được, muốn lao ra, nhưng luôn bị Mạc Thiên Cơ mạnh mẽ cản lại! Vì việc này, hai người liên tục mấy ngày trời không nói chuyện với Mạc Thiên Vân.

Thật qua chưa thấy qua kẻ nào nhẫn tâm như ngươi. Anh hùng hán tử như thế, bị người ta lập kế hãm hại như thế, ngươi không chỉ thờ ơ lạnh nhạt mà còn muốn trợ giúp, bỏ đá xuống tiếng?

Mạc Thiên Cơ vẫn đang nhìn, hắn đang nhìn Lệ Hùng Đồ. Dưới đả kích nhu vậy, rốt cuộc hắn sẽ có lựa chọn gì? Đối với lựa chọn của Lệ Hùng Đồ, Mạc Thiên Cơ rất chờ mong, thật sự rất chờ mong.

"Ta muốn chiến! Tiếp tục chiến!"

Lệ Hùng Đồ thản nhiên nói.

“Bọn họ đang hại ta, ta biết! Ban đầu, vì sao bọn họ cứu ta, ta hiện tại cũng đã biết. Cho tới bây giờ, bọn họ đang suy nghĩ điều gì, ta cũng biết. Ta ở nơi này, chỉ có một đường chết, ta hoàn toàn biết!"

Lệ Hùng Đồ mang theo phẫn nộ đau đớn, nặng nề nói: "Nhưng bọn họ chung quy vẫn cứu mạng ta! Cho ta bao nhiêu tài nguyên, từng coi ta là hi vọng... Bất kể ý định ban đầu là gì, bất kể tâm tính ra sao, bất kể ý đồ thế nào... bọn họ chung quy vẫn có ân với ta. Chỉ thế thôi."

"Cho dù bọn họ có đê tiện hơn nữa, lại có mục đích, nhưng ân tình với ta là sự thật. Vô luận thế nào cũng phải hồi báo."

"Ta muốn vì Lệ gia mà chiến một trăm trận! Bây giờ là trận chiến thứ 67! Còn ba mươi ba lần nữa."

"Cuối cùng chết trận, đó là mệnh của ta. Cuối cùng sống sót, là vạn của ta!"

"Ta không phải chiến đấu vì Lệ gia, Ta đang chiến đấu vì chính mình, chiến đấu vì tâm ta!"

Lệ Hùng Đồ ngẩng đầu lên: "Vì con đường đỉnh phong của ta không có áy náy, vì con đường điên phong không có hối hận!"

Mạc Thiên Cơ thở dài một hơi thật sâu. Không biết trong tiếng thở dài của hắn bao hàm rốt cuộc là vui mừng, yên tâm hay là thưởng thức, thậm chí là một... ý tứ nào khác. Lựa chọn của Lệ Hùng Đồ, có thể nói đều nằm trong dự liệu của hắn.

Về phần rung động, cũng là như thế.

Lệ Hùng Đồ cho tới bây giờ vẫn có tính cách như thế. Mạc Thiên Cơ hoàn toàn hiểu rõ, thậm chí là rất thưởng thức. NHưng cái này không đại biểu Mạc Thiên Cơ liền đồng tình. Ngược lại, Mạc Thiên Cơ còn hi vọng Lệ Hùng Đồ có thể biến báo một chút. Người ta bên kia sắp chén tận giết tuyệt ngươi. Đủ loại âm mưu dương mưu đều sử dụng, còn thiếu điều rút đao giết người ngay trước mặt mà thôi. Không ngờ ngươi vẫn muốn vì người ta chiến một trăm trận, báo đáp!

Ý nhiệm trong đầu như vậy, quả thực khiến người ta buồn bực.

Cơ trí như Mạc Thiên Cơ, đối với ý nghĩ như vậy có thể hiểu, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận.

Cuối cùng nên nói Lệ Hùng Đồ là ngay thẳng, hay là... quá ngu xuẩn đây?

Bản thân Mạc Thiên Cơ cũng không nói nên lời. Hắn rất muốn hung hăng khinh bỉ Lệ Hùng Đồ, khinh bỉ cái não chết của hắn, hoàn toàn không có ý nghĩ biến báo. Nhưng nghĩ là một chuyện không ủng hộ là một chuyện, khi muốn thật sự khinh bỉ, lại phát hiện, mình đến một chút khinh bỉ cũng không sinh ra nổi. Thậm chí còn có chút thưởng thức, bội phục, thậm chí là kính trọng.