Lệ Tuyệt thần hồn điên đảo, cười nói: "Ta nào phải người xa lạ đâu. Ngươi là bằng hữu Mạc Thiên Cơ, cũng chính là bằng hữu của ta mà. Nếu chúng ta là bằng hữu, ngươi nói cho ta biết tên đâu có sao?"
Trong lúc nhất thời, lại có một loại bộ dáng liếc mắt đưa tình.
Lệ Tuyệt tâm chí trầm ổn, vốn không nên dễ dàng bị Sở Nhạc Nhi mê hoặc như vậy, nhưng trong khoảng thời gian này liên tiếp bị đả kích hai lần, hơn nữa hiện tại lại càng là lúc sinh tử tồn vong, trong lòng sớm đã loạn rồi. Giờ phút này lại không chút phòng bị gì với Sở Nhạc Nhi, tuyệt đối không ngờ tới một tiểu cô nương như minh châu mỹ ngọc thế này lại hạ âm thủ với mình.
Lập tức trúng chiêu!
Sở Nhạc Nhi lại ngây thơ, nói: "Ngươi đó, thật không biết trước sau gì cả. Ta đang cùng lão đầu nhi trên kia nói chuyện. Đợi ta nói với hắn xong, rồi sẽ nói cho ngươi biết. Được không?"
Một tiếng "được không?" càng khiến như tiên âm trên trời, rung động tới tâm can!
Giờ khắc này, xương cốt toàn thân Lệ Tuyệt cũng như muốn tan ra, suýt chút nữa thì nhão nhoẹt giống như một cục bùn ném vào trong nước, vung tay lên rất có khí phách, khinh thường nói: "Nói với lão gia hỏa kia làm gì chứ, đừng để ý tới lão bất tử đó! Cha ta thường xuyên nói, lão hổn đản đó khiến người ta phiền vô cùng. Cái này không được, cái kia cũng không được, một trăm một ngàn quy định cứng nhắc, đều là đạo lý thối tha cả. Ngươi cứ nói cho ca ca trước đi... Ngươi rốt cuộc tên gì vậy? Hảo muội muội, ngươi chỉ nói cho ta biết thôi..."
Lúc thần hồn điên đảo, không ngờ ngay cả hảo muội muội cũng gọi ra rồi.
Lời vừa nói ra, toàn bộ đại sảnh Lệ gia, trong phút chốc đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tát cả mọi người gần như đều không dám tin vào lỗ tai mình. Hai con mắt trong phút chốc đã mãnh liệt lồi ra!
Đại công tử vừa nói cái gì? Ta ta ta... lỗ tai của ta không có nghe lầm chứ....
Mọi người căn bản không còn tâm trí để ý tới câu "hảo muội muội" cực kỳ lỗ mãng phía sau. Còn nhớ được chỉ là mấy câu trước, thật sự quá long trời lở đất rồi!
Thật sự là mấy câu kinh thiên động địa mà. Lão bất tử, lão hỗn đản, lão hồ đồ, lão gia hỏa...
Sắc mặt Lệ Vô Ba lập tức biến thành màu trắng bệch, trên trán túa ra mồ hôi hột, lớn bằng hạt đậu. Hai còn mắt trợn tròn lên, chỉ cảm thấy trước mắt như tối sầm lại...
Đây là nhi tử của ta? Nhi tử ruột!
Nào còn là nhi tử của ta? Đây quả thực chính là tiểu tổ tông đòi mạng!
Thôi xong... lão tử hôm nay xem như bị tiểu tổ tông này chơi chết rồi... Hơn nữa còn là chơi chết hẳn, không có nửa điểm cứu vãn....
Đây mới là hại cha chân chân chính chính, hàng thật giá thật...
Hơn nữa còn không phải là hãm hại nửa điểm một điểm.
Lệ Xuân Ba ngồi trên cao, giờ phút toàn thân đã bao phủ sát khí cuồng bạo, có thể bạo phát bất cứ lúc nào...
Tất cả mọi người đều cúi gằm đầu xuống, chỉ sợ lúc này lại chạm vào ánh mắt giết người của lão tổ tông, cuối cùng bị vạ lây....
Sở Nhạc Nhi vẫn còn cảm thấy chưa đủ, không ngờ nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt to thực thiên chân vô tà, hắc bạch phân minh, mang theo một vẻ hoài nghi của thiếu nữ, hỏi: "Ừm, ngươi đó, người ta với ngươi không thân không quen, sao ngươi có thể gọi người ta là muội muội được? Ngươi vừa nói là thật sao... Cha ngươi thật nói như vậy à? Lão nhân kia không phải là tổ tông ngươi sao?"
Lệ Tuyệt lúc này đã lam vào Mê Thiên đại pháp, càng lúc càng cảm thấy mình anh minh thần võ, nghe vậy liền anh tư hào sảng vung tay lên, động tác tiêu sát vô cùng, cười ha ha một tiếng, nói: "Tổ tông chó má, còn không phải là một lão gia hỏa bất tử sao? Cái này có gì mà giả? Cha ta chính là nói như vậy..."
"Nghiệp chướng!" Lệ Vô Ba phía trên rốt cuộc cũng rít gào lên, một búng máu phun ra thật xa. Run rẩy bi phẫn hét lớn: "Lệ Tuyệt! Ngươi là đồ nghiệt chủng! Ta ta... ta nói như vậy lúc nào... Ta... lão phu... ta còn mẹ nó... hại chết rồi..."
Khẩu khí hoảng loạn sợ hãi, ngay cả môi lẫn toàn thân cũng bắt đầu run rẩy. Trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy ngay cả đầu lưỡi cũng tê rần, muốn biện giải cũng không thể nói thành lời nữa rồi...
Nhi tử ơi, ngài ngàn vạn lần đừng gọi ta là cha nữa. Ta gọi ngươi là cha được chưa? Kêu tổ tông cũng được, chỉ cần lão nhân gia ngài đừng nói nữa...
Lệ Xuân Ba lạnh lùng, trừng mắt quát: "Câm miệng ngươi lại! Để hắn nói! Nói tiếp!"
Đại sảnh Lệ gia, tất cả mọi người đều mặt xanh mặt trắng, ánh mắt nhìn phụ tử Lệ Tuyệt Lệ Vô Ba đều lộ vẻ giật mình kinh hãi giống như nhìn thấy quỷ mị vậy.
Thật có đảm lượng nha... bà già nó, thật không hổ là gia chủ, thật không hổ là đại công tử, thật là chẳng kiêng kỵ gì hết, cái gì cũng dám nói...
Sở Nhạc Nhi hé miệng cười một cái, lén triệt tiêu Mê Thiên đại pháp... Sắc quỷ! Ta chỉnh chết ngươi!
Đến lúc này, Lệ Tuyệt rốt cuộc cũng tỉnh lại, nhớ tới những gì mình vừa nói, gần như chỉ trong nháy mắt, toàn thân đổ ra mồ hôi lạnh, thấm ướt cả ngoại bào.
Hai mắt sớm đã trừng lên, chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực giống như nổi trống, thịch thịch thịch thịch thịch thịch....
Tựa hồ ngay lập tức có thể từ trong miệng nhảy ra.
Má ơi, ta vừa nói những gì, dường như là... không phải đâu... thật sự không phải... trời ơi, để ta chết đi....
Trong phút chốc thiên địa đã như đảo loạn.
Ngây ngẩn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tất cả mọi người trên địa sảnh đều dùng một ánh mắt nhìn mình giống như nhìn một kẻ ngu ngốc, hơn nữa còn là ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc đến mức khiến người ta sùng bái....
Đã từng gặp kẻ ngu ngốc, nhưng chưa từng thấy qua kẻ ngu ngốc hãm hại cha mình như thế... Đây là ngu thành thần rồi! Đủ để tất cả ngu ngốc thiên hạ quỳ bái!
Duy nhất không giống mọi người, chính là cha của mình. Giờ phút này cả người xụi lơ ngồi trên đại sảnh, ánh mắt nhìn mình giống như nhi tử phạm phải sai lầm kinh thiên, chấn kinh hoảng sợ nhìn cha ruột, tổ tông sống của mình.
Lệ Tuyệt giật nảy mình một cái, xòe tay ra, mười ngón tay cứ thế lắc lắc, kinh hoảng kêu lên: "Đó không phải ta nói, thật không phải ta nói..."
Mọi người đồng loạt bĩu môi.
Không phải ngươi nói thì chẳng lẽ là ta nói? Ở đây có hơn trăm vị chí tôn chứng kiến, vậy mà ngươi vẫn còn muốn nuốt trở lại?
Trong phút chốc mọi người chỉ cảm thấy muốn chửi mẹ nó. Mịa nó, trước kia sao không phát hiện đại công tử của chúng ta lại là con hàng tuyệt thế như vậy nhỉ?
Lệ Xuân Ba giạn quá hóa cười: "Được! Được! Được!"
Nói liên tục ba tiếng được, khẩu khí ôn nhu nói: "Ngươi nói cho ta biết, nếu không phải ngươi, vậy là ai nói?"
Lệ Tuyệt cả người run rẩy, đột nhiên phụ chồi tinh thần, chỉ tay về phía Sở Nhạc Nhi, huyết thái dương nổi gân xanh, hét lớn: "Là nàng nói! Là nàng nói! Yêu nữ! Đây là một yêu nữ..."
Một bước vọt tới trước mặt Lệ Xuân Ba, run run xoay người chỉ về phía Sở Nhạc Nhi: "Lão tổ tông, nàng nói, là nàng nói.."
Giờ phút này, Lệ đại công tử đã lộ ra chút tốt chất tiểu nhân rồi. Nữ thần vừa mới rồi còn ái mộ điên đảo thần hồn, nhoáng cái đã biến thành cây cỏ cứu mạng. Chỉ cần có thể bảo trụ cái mạng nhỏ của mình, một nữ nhân tính là gì.
"Ngươi câm miệng cho lão tử!" Lệ Xuân Ba rốt cuộc không kìm được, quát lớn một tiếng.
Lệ Tuyệt thất hồn lạc phách đứng lên, đột nhiên hung hăng trợn trừng mắt nhìn Sở Nhạc Nhi, bi phẫn muốn chết, hét lớn một tiếng: "Yêu nữ, ngươi dám hãm hại ta.. ta giết ngươi! Ta muốn giết ngươi, nhất định phải giết ngươi..."
Đang muốn xông tới liều mạng.
Ba người Vạn Nhân Kiệt phía sau Sở Nhạc Nhi cùng nổi giận, muốn tiến lên ngăn cản.
Sở Nhạc Nhi đưa tay cản ba người bọn họ lại, ưỡn ngực ngạo nghễ hỏi: "Ngươi dám động vào ta?"
Tuy thần hình đơn bạc, nhưng khí thế giờ khắc này lại lộ ra, lại giống như vực sâu núi lớn, nghiêm nghị không thể xâm phạm, không còn nửa điểm tư thái yểu điệu vừa rồi, chỉ còn lại khí độ cường giả chí tôn!
Cho dù Lệ Tuyệt đã lâm vào điên cuồng, nhưng thần trí không ngờ vẫn cảm nhận được áp lực giống như đại sơn áp đỉnh, cường đại đến mức có thể uy hiếp tới tính mạng, bất giác dừng lại, cả giận nói: "Vì sao ta không dám động vào ngươi? Ta làm sao lại không dám động vào ngươi?"
Càng nói càng tức giận, tức giận mình không ngờ lại bị mọt tiểu cô nương trước mắt dọa sợ, nghiến răng nghiến lợi tiến lên trước, hung hăng nói: "Ngươi nói xem, ngươi hại ta trở thành thế này, vì sao ta không dám động vào ngươi?"
Sở Nhạc Nhi cười lạnh, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hắn tiến tới, có chút khinh thường nói: "Trừ bỏ thực lực chí tôn của ta, ngươi không có năng lực đụng đến ta ra, ta thỏa mãn nguyện vọng vừa rồi của ngươi. Ngươi không phải muốn biết tên ta sao? Ta cho ngươi biết, ta họ Sở, tên Sở Nhạc Nhi! Ca ca ta chính là Cửu Kiếp kiếm chủ! Ngươi dám động vào ta?"
Lệ Tuyệt lập tức ngơ ngẩn, tất cả mọi người trên đại sảnh đều ngơ ngẩn!
Sở Nhạc Nhi, muội muội Cửu Kiếp kiếm chủ!
Sở Dương thân là Cửu Kiếp kiếm chủ, ở Lệ gia mà nói, đã sớm không phải là bí mật nữa. Mọi người đương nhiên đều rõ ràng, giờ phút này vừa nghe được lợi này, nhất là câu nói cuối cùng, vẫn chấn động không thôi!
Không ít người thầm nghĩ trong lòng: nếu như đại công tử thật sự mất lý trí, nổi điên động thủ, chúng ta phải nhanh chóng giữ hắn lại. Nếu thật sự để muội muội Cửu Kiếp kiếm chủ bị thương...
Vậy Lệ gia có thể xong đời rồi! Những cái khác không nói, Mạc Thiên Cơ buông tay bỏ đi, một đường sinh cơ cuối cùng biến mất, Lệ gia trên dưới lập tức rối loạn! Cả nhà chết không có chỗ trôn!
Lệ Tuyệt ngây ngẩn đứng đó, tiến thối lưỡng nan, hai con mắt cũng sung huyết rồi, đạt tới cảnh giới "huyết quán đồng nhân" trong truyền thuyết. ( máu phủ kín mắt)
Mặc dù đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết này, nhưng sống chết cũng không dám tiến lên một bước, chỉ hồng hộc thở dốc.
Hắn biết, nếu giờ phút này mình còn dám tiến lên nửa bước, phỏng chừng không đợi mình động thủ, chỉ sợ sẽ bị người nhà mình lập tức phanh thây luôn.
Hắn không tiến lên phía trước, Sở Nhạc Nhi ngược lại lại tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Ta còn nói cho ngươi biết, thúc thúc ta chính là Nguyệt Linh Tuyết, thẩm thẩm ta chính là Phong Vũ Nhu! Ngươi đám động vào ta?"
Ỷ thế hiếp người, tiểu nha đầu này rõ ràng là ỷ thế hiếp người.
Trong đầu mọi người oanh một tiếng.
Phong Nguyệt!
Hai đại chí tôn đỉnh phong!
Mụ mụ nó, chỗ dựa của tiểu nữ này quá cứng, quả thực là cứng vkl.
Lệ Tuyệt đầu đầy mồ hôi lạnh, ròng ròng chảy xuống, không khỏi lui lại một bước, khàn giọng nói: "Ngươi ngươi ngươi... ngươi đây là ỷ thế hiếp người!"
Có thể khiến đệ nhất thừa kế giả của một trong cửu đại gia tộc phải nói ra câu "ngươi ỷ thế hiếp người", nếu như là bình thường, quả thực là trò cười cho thiên hạ. Chuyện buồn cười tới mức khó tin.
Nhưng giờ phút này lại tồn tại chân thật.
Sở Nhạc Nhi lại tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Ỷ thế hiếp người? Vậy cậy thế khi dễ ngươi đó, ngươi có thể làm gì? ngươi dám động vào ta sao?"