Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1592: Quyết chiến!



"Nói cho cùng, ta và ngươi đều là loại người vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn. Kiên nhẫn quả quyết, giống hệt nhau. Nhưng vẫn có khác biệt rõ ràng! Cho nên.... ta đã đi tới cực điểm, còn ngươi lại có không gian đi tiếp." Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một hơi.

Mạc Thiên Cơ nói: "Chưa chắc! Con đường của ngươi có lẽ còn chưa đi tới cực hạn như lời ngươi nói, nhưng không gian để tiến thêm lại chú định không thể quá lớn. Còn ta lại có vô hạn khả năng! Con đường tương lai của ta, nhất định có thể bao trùm lên con đường của ngươi!"

"Bởi vì ta không có giới tuyến. Ngươi có!" Đệ Ngũ Khinh Nhu ngửa mặt lên trời thở dài, không hề không bất cam mà còn có chút chịu phục.

Mạc Thiên Cơ cũng hít một hơi thật sâu, sau đó thở dài, mỗi lần thời cuộc thay đỏi, giang sơn lại xuất đại tài.

"Tất thắng của ngươi là trong tương lai! Ta có thể hi sinh bất luận kẻ nào trong thiên hạ, kể cả chính mình ở trong, bao gồm tất cả người trong Đệ Ngũ gia tộc. Để đổi lấy một kết quả ta muốn." Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: "Nhưng ngươi không làm được! Đây là điểm yếu của ngươi trong mắt ta. Mạc Thiên Cơ ngươi bây giờ còn không bằng Đệ Ngũ Khinh Nhu!"

"Nhưng chính bởi ngươi không làm được, trong lòng ngươi còn có tình, quá nhiều thứ không thể buông bỏ. Cho nên không gian của ngươi cũng rất rộng lớn. Đệ Ngũ Khinh Nhu tương lại vĩnh viễn không theo kịp cước bộ Mạc Thiên Cơ."

"Bởi vì ta có thể vứt bỏ tất cả mọi thứ, cho nên đã tới cực hạn. Cho nên nếu như ngươi vẫn tiến bước, ta khó thể nào theo kịp cước bộ của ngươi."

Mạc Thiên Cơ nói: "Đúng vậy. Cho nên, cứ tiếp tục như thế, ngươi không bằng ta."

Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ mỉm cười nhàn nhạt: "Đáng tiếc, tương lai của ngươi chú định không ở nơi này. Mà ta lại không muốn rời đi, cũng không thể rời đi, càng không có lý do để rời đi. Cho nên...."

"Cho nên ngươi vẫn độc nhất vô nhị như cũ, không ai sánh kịp, phải vậy không?" Mạc Thiên Cơ cười lớn.

Vừa đúng lúc này, giữa trường đột nhiên truyền tới tiếng nổ đinh tai nhức óc!

Hai người cùng ngẩng đầu nhìn lại.

Hai đại trí giả, lần đầu gặp mặt, lần đầu trao đổi, lần đầu tâm sự, đã bị gián đoạn!.

....

Kịch chiến đã chính thức mở màn!

Chừng sáu trăm người của Lệ gia đứng một bên, đối diện với chín ngàn người của liên quân, thật sự quá nhỏ bé, không đáng nhắc tới.

Phe liên quân lúc này trong lòng cũng đầy bụng oán độc. Người chết ở nơi này, ai mà không phải người cùng tu cùng luyện, sớm chiều bầu bạn với nhau? Ai mà không phải là bạn tri âm mấy trăm mấy ngàn năm???

Hiện giờ đột nhiên chết oan chết uổng như vậy, thiên địa chia cách, u minh đôi đường.

Ai mà không bi phẫn trong lòng? Hai mắt sớm đã đỏ lên, thầm vạn chuyển công lực, thời thời khắc khắc chuẩn bị thấy máu giết người. Giờ phút này, Lệ gia không ngờ không có bất cứ tổ chức, đội hình nào, cứ thế xông tới, trong lồng ngực càng ngập tràn cừu hận, sự tàn ngược cũng dần dần dân trào.

Các ngươi đang tìm chết!

Gần như ngay từ lúc khai chiến, đã chém giết quên đi sinh tử!

Đánh đến cùng, đánh đến chết, cùng lắm là chết mà thôi!

Quyết chiến chân chính, theo một vị chí tôn Lệ gia xả thân tự bạo mà bắt đầu, chính thức kéo lên màn che.

Vị chí tôn Lệ gia này năm xưa có thể nói là rất đen đủi. Cả nhà trên dưới cũng không biết có phải là bị nguyền rủa yểm bùa gì không, nữ nhân không quá mấy chục tuổi là chết sạch chết sẽ, chỉ còn lại một đám con cháu nam nhi.

Hiện giờ, nam đinh cả nhà đều đã chết trong chiến đấu trước đó, tuyệt đại đa số đều lựa chọn đồng vu quy tận với địch nhân. Vị lão nhân này tâm tàn tro lạnh, sớm đã không muốn sống nữa rồi.

Cho nên còn chưa đợi Lệ Xuân Ba Lệ Tương Tư hạ lệnh, đã cất tiếng cười điên cuồng lao tới, đem thân thể mình ném vào giữa đám người đối phương giống như đạn pháo.

Tiếp đó, một tiếng nổ mãnh liệt vang lên, khiến giữa trận hình liên quân bỗng nhiên lộ ra một khoảng đất trống.

Càng có vô số huyết nhục mảnh vụn thi thể bắn đi tứ phía.

"Hống!" Tròng mắt Lệ Tương Tư lập tức đỏ lên, trong cổ họng phát ra một tiếng rít gào trầm thấp, dẫn đầu lao ra ngoài giống như sao băng, xông thẳng vào trong trận hình địch nhân!

Phía sau, tất cả cao thủ Lệ gia đều cắn răng, không phát ra một tiếng, vọt lên.

Quyết chiến tối hậu, phe Lệ gia hoàn toàn bị rơi xuống thế yếu, không ngờ không phát ra thanh âm hò hét nào, cứ nhu vậy vô thanh vô tức, tựa như một đám câm điếc xông lên phía trước, trong đầu chỉ có ý niệm chém giết!

Vào thời khắc này, trong lòng cao thủ Lệ gia chỉ có giết, giết giết! Ngay cả ho khan một tiếng cũng là lãng phí sức lực, làm sao còn há miệng hò hét? Để ngươi đề phòng sao?

Ánh đao giống như vô số thác nước ập xuống, kiếm quang tựa như vô số tia chớp ngang trời, quang mang màu đỏ bắn lên trời cao, mùi máu thanh trong phút chốc đã tràn ngập tứ phía.

Quyết chiến tan máu tàn khốc như thế, không ngờ lại diễn ra dưới một không khí trầm mặc không một tiếng động, lại dựa vào trạng thái kịch liệt, ầm ầm bạo phát!

Tiêu Thần Vũ lăng không bay lên, trường kiếm phun ra nuốt vào kiếm khí hơn mười trượng, thổi quét toàn trường, lạnh lùng quát lớn: "Cửu Kiếp kiếm chủ! Ngươi còn chưa tham chiến sao?"

Thân hình Lệ Xuân Ba cấp tốc bay lên, mỉm cười nói: "Tiêu nhị ca trước tiên cứ tiễn tiểu đệ đã, sau lại tìm kiếm chủ đại nhân cũng không muộn." Ống tay áo rộng lớn ba một tiếng, đánh ra vô số khe nứt không gian trên không trung, một thanh kiếm hàn quang chớp động, bỗng nhiên xuất hiện trong tay, mang theo vô số quang mang như điện chớp, râu dài tung bay, hoành ngang trước mặt Tiêu Thần Vũ.

Một đạo kiếm quang tròn xoe, giống như thương thiên ngân hà đột nhiên đổ xuống, ập về phía Tiêu Thần Vũ!

Ở bên kia, Sinh Tử Thần Đao - Khúc Hướng Ca quanh người chớp động đao mang rực rỡ, cũng cấp tốc lao về phía Tiêu Thần Vũ!

Nếu Lệ Xuân Ba đã không muốn sống, vậy sinh tử huynh đệ của hắn cũng phải bồi sinh bồi tử với hắn. Sinh tử cùng đường!

Huynh đệ nói tới sinh tử lại bỏ mặc, còn là huynh đệ sao?

Trường kiếm Tiêu Thần Vũ chợt lóe, giữa không trung đột nhiên xuất hiện hai Tiêu Thần Vũ, một người huy kiếm nộ trảm Lệ Xuân Ba, một người hoành kiếm tật phách Khúc Hướng ca, quát: "Một khi đã vậy, ta liền tiễn huynh đệ lên đường trước, sau đó lại tìm Cửu Kiếp kiếm chủ tính sổ!"

Trong nháy mắt, ba người đã hỗn chiến với nhau. "Oanh" một tiếng nổ lớn, ánh đao kiếm khí cùng nhau nổ tung, phía dưới cũng bởi vậy mà truyền đến vô số tiếng kêu thảm thiết.

Lệ Xuân Ba hoàn toàn thờ ơ giống như không nghe thấy, vung kiếm lại xông tới.

....

Đệ Ngũ Khinh Nhu cảm thán một tiếng nói: "Mạc huynh, nếu có duyên, Thiên Đỉnh thịnh hội, chính là lúc ta và ngươi tái chiến."

Mạc Thiên Cơ mỉm cười: "Dựa theo hiện tại mà xem, chỉ sợ nhất định là có duyên. Một trận chiến này có lẽ thật sự không cách nào tránh được rồi."

"Gần như đã chú định rồi." Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười: "Cửu Trọng Thiên chiến Thiên ma, chuyện này thiết tưởng không có khả năng thực hiện. Cửu đại gia tộc vì tư lợi, sẽ khiến các ngươi chỉ có thể lựa giết sạch bọn họ. Cho nên, trận chiến cuối cùng giữa ta và ngươi, không biết thiên ý sẽ đứng về phía ai."

Tiêu sái phất phất tay, Đệ Ngũ Khinh Nhu xoay người hướng về phía liên quân mà bước đi.

Hắn đi tiêu sát, tựa hồ chiến trường vạn người trước mắt, chỉ là một hồi hi sinh vô nghĩa.

Toàn bộ đều không để trong lòng!

Mạc Thiên Cơ khoanh tay mà đứng, lẳng lặng nhìn Đệ Ngũ Khinh Nhu rời đi, tay phải sau lưng siết lại, trong mắt chớp động quang mang.

Thật ra, hắn rất muốn xử lý Đệ Ngũ Khinh Nhu lúc này, cơ hội trừ đi họa lớn một khi mất đi, rất khó lấy lại được. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không xuất thủ!

Hắn không muốn xuất thủ!

Bóng người chợt lóe, Sở Dương cùng mọi người đồng loạt xuất hiện bên cạnh hắn, Sở Dương hỏi: "Thế nào?"

Mạc Thiên Cơ nói: "Người này rất đáng sợ, cũng là đối thủ thật đáng kính. hắn... thật không hề vô sỉ hèn hạ giống như đồn đại. Mà là có một loại... tín nhiệm thắng làm vua thua làm giặc, không kiêng nể gì cả. Rất quỷ dị, rất mâu thuẫn, rất...."

"Không phải chân tiểu nhân, nhưng càng không phải ngụy quân tử!"

"Tín niệm thắng làm vua thua làm giặc, không kiêng nể gì sao..." Sở Dương thì thào lặp lại một lần, nói: "Không sai! Đệ Ngũ Khinh Nhu chính là người nhứ vậy. Nói như vậy quả thực rất chuẩn xác."

"Lão đại, chúng ta thật sự không tham chiến sao?" Đổng Vô Thương nóng lòng muốn thử.

"Chúng ta phải hoàn thành mấy tâm nguyện của Lệ gia. Một là Lệ Tương Tư, hai là phụ nữ hài tử Lệ gia." Sở Dương thở dài một tiếng: "Thiên Cơ, thật không ngờ tới.... chúng ta lợi dụng người khác, cuối cùng thế nào lại hãm sâu vào vũng bùn này như thế?"

Mạc Thiên Cơ cười khổ một tiếng: "Bởi vì chúng ta thủy chung không phải là Đệ Ngũ Khinh Nhu."

Sở Dương cười ha ha, nói: "Có lẽ, đây mới là việc nên làm. Ý nghĩa tồn tại chân chính của một người, đó là chính là nhân tính!"

Mạc Thiên Cơ gật đầu, trầm tư, nói: "hết thảy đều có thể hi sinh, dù sao cũng là thủ đoạn của kiêu hùng. Mạc Thiên Cơ tự cho là kiêu hùng, nhưng khi đối diện với sự việc, dù sao cũng không thể tàn nhãn tiêu sái như hắn."

Sở Dương gật gật đầu, trầm giọng nói: "Đây mới là chỗ ngươi hơn hắn!"

....

Phe liên quân đột nhiên bị tự bạo tập kích, thoáng có chút hỗn loạn, bất quá chỉ mất thời gian cực ngắn đã vững vàng cước bộ, lập tức phản kích, xông lên giống như thủy triều, bao vây tất cả cao thủ Lệ gia ở bên trong. Song phương vừa mới tiếp xúc đã có mấy chục người chết!

Ánh đao tứ phía như rừng, kiếm khí như mưa, đao đao đoạt mệnh, kiếm kiếm truy hồn.

Đám người Lệ Tương Tư gần như vừa xông vào đã lập tức bị tách ra.

Nhưng tất cả mọi người đều không hề sợ hãi, quyết một trận tử chiến!

Mọi người vốn là đi tự sát, liều chết đánh cược một lần. Giết một tên đủ vốn, giết thêm vài tên là có lời!

Cao thủ Lệ gia lần lượt nhào vào trong vây dày đặc của địch nhân, sau đó ầm ầm nổ tung!

Song xung kích cuồng bạo mạnh mẽ, tàn sát bừa bãi xung quanh.

Nhưng không có ai để ý.

Tất cả mọi người địch ta song phương đều giết tới đỏ mắt rồi.

Số lượng địch nhân tuy rất ít, nhưng cả đám ai nấy đều là loại liều mạng, hơn nữa có thể sống tới bây giờ, không ai không phải là cao thủ thực lực siêu quần, kinh nghiệm cáo già hơn người.

Bất kể là nhãn lực, phản ứng đều hơn người, đương nhiên tiền vốn liều mạng cũng là hơn người.

Cho nên, ngay cả lựa chọn thời cơ tự bạo, bọn họ đều hơn người!

Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, dịch nhân trước mắt mình có thể giết hay không. Nếu như có thể, đương nhiên sẽ giết mấy tên này rồi tự bạo. nếu như không thể, chỉ có đường bị giết thì đương nhiên sẽ lập tức tự bạo không chút do dự. Đương nhiên, có thể tự bạo ở nơi địch nhân đứng dày đặc mới là lý tưởng nhất.

Trong lúc nhất thời, thanh âm ầm ầm ầm thi nhau vang lên.

Từng mảng từng mảng tử thi xuất hiện. Ngay sao đó, lại bị một sóng bạo tạc khác thổi bay, phá nát.

Lệ gia sáu trăm hai mươi người đang nhanh chóng giảm xuống. Nháy mắt trước còn có sáu trăm, nhưng hiện giờ đã không còn tói năm trăm!

Mỗi một nháy mắt trôi qua, người chết nhiều vô số kể!

Lệ Tương Tư mắt nhìn tộc nhân của mình lần lượt tự bạo mà chết tráng liệt, có người còn chưa kịp tự bạo đã bị loạn đao phân thây, chỉ cảm thấy khí tức bi phẫn trong lòng rốt cuộc không kìm nén được nữa...