Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1622: Vịt đã nấu chín, không ngờ còn chạy mất



Sắc mặt Dạ Túy càng trở nên thống khổ, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra, rơi tí tách trên mặt đất. Mặt đất, ngay dưới chân hắn, đã bị mồ hôi thấm ướt rồi...

Hắn thậm chí còn không chú ý tới, thời gian đã sớm vượt quá mười hơi thở, hắn chỉ toàn tâm đắm chìm vào lựa chọn.

"Ta không chọn, ta sẽ chết."

"Ta lựa chọn cha mẹ, ta cũng sẽ chết."

"Nhưng nếu ta lựa chọn bản thân, cha mẹ sẽ chết."

Dạ Túy lẩm bẩm giống như bị bệnh thần kinh, ánh mắt càng lúc càng cuồng loạn, vẻ mặt càng ngày càng kịch liệt....

Quái nhân kia ngưng thần nhìn chăm chú, khóe miệng chậm rãi lộ ra nụ cười tràn ngập đắc ý.

Gần được rồi.

Lúc trước mình cũng từng chứng kiến không ít người. Trong đó thậm chí còn có rất nhiều kẻ tu hành cao thâm, nhưng cuối cùng không có một ngoại lệ, đều lựa chọn ích kỷ, lựa chọn bản thân mình. Tiểu tử này vốn là người giang hồ tàn nhẫn quả độc, giết người không chớp mắt, lựa chọn cuối cùng thế nào, tuyệt đối không có gì bất ngờ cả.

Hắn nhất định sẽ đưa ra lựa chọn "chính xác" nhất! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

vừa nghĩ tới đây, đầu lưỡi quái nhân kia không tự chủ được thè ra, tham lam liếm môi. Chỉ cần tiểu tử này lựa chọn, Thiên ma căn nguyên sẽ lập tức hình thành. Mình chỉ cần thôn phệ một nửa, bổ khuyết lại ma hồn trọng thương của mình.

Tuy tiểu tử này thực lực thấp kém, nhưng thế nào cũng có thể bổ khuyết một phần trăm chứ?

Chỉ cần mình liên tục làm như vậy, đến một ngày nào đó, nhất định có thể khôi phục hoàn toàn, thậm chí là tinh tiến. Bởi vì trên đời này, không có kẻ nào có thể ngăn cản mình, cũng không có ai tranh đoạt tài nguyên với mình. Nơi này mặc dù chỉ là rác rưởi, nhưng mình có thể dựa vào lượng mà biến thành chất, đề thăng vô hạn!

Đến lúc đó rồi, trên trời dưới đất, không phải mình muốn đi đâu thì đi sao?

Nghĩ tới đây, hắn lại càng kích thích linh hồn Dạ Túy nhiều hơn. Mặc dù làm như vậy càng tiêu tốn năng lượng căn nguyên của mình nhiều hơn, nhưng chỉ cần thành công, lời lãi cũng rất khả quan đấy!

Đây là pháp môn tối cường giúp Thiên ma nhất tộc vạn cổ đề thăng sức mạnh, không có con đường thứ hai.

Bỗng nhiên, Dạ Túy ngẩng phắt đầu, thất khiếu cùng phun ra máu tươi, ngửa mặt lên trời gào thét: "A...."

Ánh mắt quái nhân lộ ra tàn khốc và đắc ý, biết Dạ Túy đã đưa ra lựa chọn cuối cùng. Hơn nữa, mi tâm Dạ Túy lúc này cũng tràn ngập hắc khí. hiển hiên, hắn đã lựa chọn chính hắn. Nếu không không thể nào có dấu hiệu hắc khí tụ tập như vậy được...

Con người, quả nhiên đều ích kỷ. Quái nhân trào phúng nghĩ trong lòng, tâm tình thoáng thả lòng, triệt hồi thần hồn phong tỏa, đang định tiến về phía trước.

Nhưng đúng vào lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh. Hắc khi ở mi tâm Dạ Túy đột nhiên tiêu tán, gần như trong nháy mắt đã tiêu tán, tiêu tán không còn lại một chút nào!

Quái nhân ngẩn ra, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Dạ Túy đã điên cuồng hét lên: "Cha mẹ ta không thể chết được! Không thể chết được, không thể chết được! Không bao giờ!"

Hắn điên cuồng gào thét: "Ta chết, ta chết thì chết... Chết đi, aaaaaaaa...."

Tâm mạch ma khí, mi tâm ma khí, điên cuồng thối lui như thủy triều!

Quái nhân kia kinh hô một tiếng, chỉ cảm thấy ma hồn của mình bị ma khí bất thình lình rút về, giáng cho một kích nặng nề. Tâm thần vừa mới trầm tĩnh lại, giờ phút này không ngờ lại phát sinh bất ngờ. Hắn lại vừa mới triệt hồi thần hồn phong tỏa, lập tức trúng chiêu.

Trong nháy mắt đã bị phản phệ khủng bố, trước mắt tối sầm, cổ họng ọc một tiếng, phun ra một ngụm máy đen.

"Con mẹ nó! Làm sao có thể như vậy? Làm sao có thể như vậy?" Quái nhân tức mà không có chỗ đánh.

Kết quả này tuyệt đối không phải thứ mà hắn mong chờ.

"A a...." Dạ Túy điên cuồng hét lớn, trong chớp mắt hắn đưa ra lựa chọn cuối cùng, ma khí xung quanh bỗng nhiên trở nên hỗn loạn. Cũng là vì quái nhân kia đột nhiên bị phản phệ, ma trận từ ổn định biến thành hỗn loạn, tâm thần Dạ Túy đột nhiên khôi phục tỉnh táo, trong lòng chỉ nghĩ tới một việc - ta muốn trở về gặp cha mẹ!

Đột nhiên nhảy dựng lên, hét lớn: "Cha! Mẹ!"

Sải chân, điên cuồng chạy đi. Trong phút chốc không ngờ xông ra khỏi đại trận ma khí, một đường lao ra khỏi cánh rừng nhanh như một tia chớp, tuy thần trí mê loạn, nhưng vẫn chạy không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.

Vịt nấu chín không ngờ còn bay đi mất! Rõ ràng đã đặt lên bàn, sắp cho vào miệng, lại đột nhiên sống lại, bay mất?

Quái nhân kia tức giận gần như muốn hộc máu. À, không phải gần như, mà là hộc máu rồi.

Trong ánh mắt tràn ngập chấn kinh vô hạn, không dám tin tưởng, còn có một vẻ thẹn quá hóa giận, không thể tưởng tượng gần như ngưng thành thực chất.

Con mẹ nó, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Không chỉ là sự tình nắm chắc, mà mình còn bị phản phệ một cách ù ù cạc cạc, trong nháy mắt đó căn bản không thể ngăn cản đối phương rời đi, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn....

Rốt cuộc là chuyện con mẹ gì vậy? Làm sao có thể? Tiểu tử này còn là sồ ma sao? ( Sồ: non, con, nhỏ.)

Quá bất ngờ rồi, tiểu tử này không ngờ có thể chạy mất!

"Hơn nữa còn khiến mình hộc máu, tiêu hao bao nhiêu năng lượng căn nguyên...

"Ta.... fuk!!..." Quái nhân chỉ cảm thấy ruột gan mình lộn hết cả lên họng, rốt cuộc không nhịn được phun ra một câu chửi kinh điển nhất từ trước tới nay.

"Chẳng lẽ hôm nay lại gặp phải quỷ sống rồi... Rõ ràng đã gần như thành công rồi... Băng không ta cũng không thả lỏng tinh thần khống chế, chuẩn bị tiếp nhận thành quả lại bị phản phệ bất ngờ...." Quái nhân gãi da đầu, vẻ mặt buồn bực: "Nhưng... bà nội nó... thế là thế đéo nào?"

Nếu đổi lại là người khác, ví dụ như loại người vẫn hành hiệp trượng nghĩa gì gì đó... Ma trận thất bại thì thất bại, không có gì để nói, thiên tính khắc chế lẫn nhau, có thành công mới là lạ...

Nhưng Dạ Túy này là ai? Chính là sồ ma tu luyện Thiên ma công!

Chẳng lẽ những kẻ luyện ma công trên Cửu Trọng Thiên đại lục này, thật ra đều là người tốt hay sao? nếu không phải như thế,vì sao lại thất bại chú?

Thật không thể nào hiểu nổi, không thể lý giải, khó thể nào tin được!

Còn nữa, không chỉ phá hỏng nghi thức chuyển hóa ma tâm, còn có thể dựa vào lực lượng bản thân phá tan ma trận tự hành mà bỏ chạy... với tu vi tép riu như hắn.... ( Tự hành: Tự vận hành)

Điều này sao có thể?

Chuyện này khiến Thiên ma quái nhân cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.

Có rất nhiều không thể, nhưng làm sao lại cứ xuất hiện chứ?

Nếu không phải tu vi Dạ Túy thật sự quá yếu nhược, quái nhân thậm chí còn hoài nghi Dạ Túy thật ra chính là hóa thân một vị siêu cấp Thiên ma, tới đây trêu đùa mình...

"Thật kỳ con mẹ nó quái!" Hắn thì thào tự nói: "Tên còn lại... không phải... cũng là loại người đó chứ?"

Nghĩ nghĩ, vẫn quyết định điều tức lại một chút. Nếu tên kia cũng khiến ta phản phệ.... phi phi phi, tuyệt không thể nào! Lần này ta phải chờ hấp thu căn nguyên xong mới giải bỏ tinh thần phong tỏa!

Nếu còn thất bại nữa, vậy đúng là không còn thiên lý gì nữa rồi....

Thiên ma quái nhất điều tức một phen, sau khi trạng thái khôi phục được một chút, lúc này mới ôm thái độ cẩn thận hai vạn phần, đi tới chỗ Pháp Tôn.

Nói thật, Pháp Tôn cũng không phải lựa chọn tốt nhất. Không sai, trình độ ma lực của Pháp Tôn so với Dạ Túy thì cao hơn nhiều lắm, nếu như dẫn động được ma nguyên của hắn, hiệu quả tuyệt đối lớn hơn Dạ Túy nhiều. Nhưng mà, thực lực Pháp Tôn cũng mạnh mẽ hơn xa Dạ Túy, cho nên tính nguy hiểm cũng lớn hơn Dạ Túy cả vạn lần...

Nhưng Pháp Tôn đã là trông cậy cuối cùng mà Thiên ma có thể dựa vào rồi. Nhất là sau khi con kiến Dạ Túy kia bất ngờ phản kích, chạy mất.

Nói tới vũ lực thật sự của Thiên ma quái nhân, ở thế gian này căn bản có thể nói là sở hướng vô địch. Bình thường muốn đùa giỡn Pháp Tôn một chút cũng dễ dàng. Nhưng hiện giờ thương thế trên người hắn đã nặng nề hơn xa cực hạn người thường có thể chịu được. Nói không dễ nghe một chút, sơ sảy một cái là có thể nguy hiểm tới tính mạng, một hơi thở gấp không đều đặn cũng có thể trí mạng. Nếu như không có thiên ma căn nguyên trợ giúp, vậy hắn chỉ có thể trọng thương chờ chết mà thôi.

Pháp Tôn bên này cũng đợi khá lâu rồi. Bởi vì có ma vụ ngăn cách, khiến hắn không thể nào nghe được động tĩnh bên kia, không biết được Dạ Túy hiện giờ thế nào. Tuy hai bên căn bản gần trong gang tấc, nhưng lại hoàn toàn không hề hay biết gì.

Đây chính là điểm đặc biệt của Thiên ma cao cấp. Cho dù tinh mệnh Thiên ma quái nhân đang nguy ngập, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng hắn sử dụng Thiên ma dị năng vẫn có thể hoàn toàn lừa gạt cảm ứng của Pháp Tôn. chênh lệch tương đối hiện thời, không thể nào vượt qua được chênh lệch tuyệt đối.

Pháp Tôn tâm chí kiên định, không phải Dạ Túy có thể sánh bằng. Mặc kệ Dạ Túy như thế nào, hắn cũng kiên trì với lựa chọn của mình.

Mãi cho tới một bước cuối cùng.

Nghe thấy thanh âm Thiên ma quái nhân một lần nữa vang lên, Pháp Tôn mới hé mắt ra.

Sau khi nghe quy tắc trò chơi, vẻ mặt Pháp Tôn khẽ động một chút. Quy tắc trò chơi này, hình như nằm dự liệu của hắn, nhưng cũng có một chút vượt ra khỏi dự đoán.

Nhưng Pháp Tôn vẫn bình tĩnh tiếp nhận khảo hạch này.

Điều thứ nhất từ bỏ không có gì bất ngờ, chính là kiều thê mỹ thiếp.

"Kiều thê mỹ thiếp cùng lắm cũng chỉ là thú tiêu khiển nhân sinh mà thôi. Nữ nhân chỉ là đồ chơi, đồ chơi đơn thuần. Nếu như bởi vì nữ nhân mà vứt bỏ lạc thú nhân sinh khác, cũng chỉ có dám ngu ngốc mới làm!"

Đây cũng là lý do vứt bỏ của Pháp Tôn. Khi vứt bỏ, hắn thậm chí còn không cảm thấy một chút thống khổ nào!

Rất gọn gàng, dứt khoát.

Điều thứ hai, hắn vứt bỏ thiên hạ thương sinh. Điều thứ ba, hắn vứt bỏ hiệu lệnh thiên hạ.

Đến điều thứ tư, Pháp Tôn rốt cuộc cũng giống như Dạ Túy, bắt đầu do dự, bắt đầu thống khổ.

Bởi vì còn lại là cường hãn thân thể, thiên hạ vô địch, trường sinh bất lão, duy ngã độc tôn, song thân gia tộc, sinh tử đệ huynh.

Sáu điều này, vô luận điều nào hắn cũng không nỡ buông bỏ.

Pháp Tôn cảm thấy thống khổ, tuyệt đối không kém hơn Dạ Túy lúc trước. Tuy Dạ Túy không thể so sánh tu vi, tâm tính với hắn, nhưng trò chơi này trừng phạt lại là ở trong đại trận ảo cảnh, nhắm thẳng vào linh hồn tinh thần hắn, không liên quan tới tu vi cao hay thấp. nếu không phải như thế, với thực lực Thiên ma quái nhân trước mắt, muốn khiến Pháp Tôn thống khổ như thế, cũng phải trả giá thật nhiều.

Tuy bản thân nhận lấy vô tận thống khổ, nhưng Pháp Tôn cũng không hé miệng ra, cho dù não hải giống như bị vạn châm đâm thủng, hắn cũng không rên rỉ một tiếng. Thậm chí ngay cả mặt mũi cũng không xuất hiện bộ dáng vặn vẹo dữ tợn, chỉ có mồ hôi đau đớn túa ra mà thôi.

Theo thời gian kéo dài, đau đớn mà Pháp Tôn phải thừa nhận càng lúc càng lớn, dần dần vượt ra khỏi cực hạn lớn nhất mà Dạ Túy lúc trước phải thừa nhận. Nhưng Pháp Tôn vẫn đang kiên trì trụ vững, bởi vì sức chịu đựng của hắn, đều nhờ vào tu vi tâm tính bản thân, không phải Dạ Túy có thể so sánh. Càng thống khổ, thần sắc Pháp Tôn lại càng trầm ổn!

Sau khi lựa chọn, nếu như thành, chính là Thiên ma chi thể, vô địch thiên hạ.

Nếu không thành, tan thành tro bụi!

Cái gì là thành?

Cái gì là bại?!