Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1647: Cửu kiếp đệ bát



Úy công tử ngưng trọng nói: "Nữ hoàng bệ hạ vứt khỏ một thân tu vi siêu tuyệt của mình, dùng toàn bộ tu vi của mình trầm Tinh Linh chi thành xuống lòng đất, bảo tồn ở nơi đây, lại phá hủy thần niệm của mình, hóa thành vòng bảo hộ Tinh Linh chi thành, cho nên mới giữ bảo tồn được Tinh Linh chi thành toàn vẹn cho tới hôm nay."

Sở Dương trầm mặc một chút, cảm thấy trong lòng mình bi thương nặng nề, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có biết vị nữ hoàng đại nhân này... tên là gì không?"

Úy công tử nói: "Nữ hoàng đại nhân họ Vũ, tôn húy là... Vũ Quỳnh Tiêu."

"Vũ Quỳnh Tiêu..." Sở Dương thì thào ghi nhớ cái tên này, không kìm lòng nổi quay đầu nhìn lại.

Ánh mắt bình tĩnh mà uy nghiêm của Nữ hoàng tinh linh, giống như cũng đang bình tĩnh nhìn lại.

Sở Dương lại một lần nữa cảm thấy trong lòng mình chấn động mãnh liệt.

Ánh mắt rời đi, lại phát hiện trên đại điện còn có rất nhiều bài trí khác. Trên tường hai bên tái phải đều có treo một bức tự, bút tích giống nhau, hiển nhiên đều là bút tích của nữ hoàng tinh linh. Bút tích tuy tú lệ nhưng lại càng lộ ra uy nghiêm khí phách vô hạn.

Bên trái viết rằng: Bình sinh chí nguyện, phá cửu trọng, vũ quỳnh tiêu, đãng thiên khuyết, bất năng tuyệt thế bất phá thiên!

Trái tim Sở Dương thoáng run rẩy, vị nữ hoàng bệ hạ này thật đúng là... hào khí! Không thể tuyệt thế vô địch, thà ở lại nơi này cũng không chịu phá toái hư không phi thăng.

Trên tường bên phải chỉ năm chữ ngắn gọn: Phong vân ngã độc vũ!

Phong vân độc vũ!

Chẳng lẽ thiên hạ năm xưa, không ai có thể cùng nàng sánh vai sao?

Sở Dương lại cẩn thận ngưng thần nhìn lại, ánh mắt nữ hoàng vậy mà lại một lần nữa giống như nhìn lại. Lần này trong lòng Sở Dương khẽ động, cứ giữ nguyên như vậy nhìn một hồi lâu mà không chuyển ánh mắt đi chỗ khác.

Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, có lẽ là trong nháy mắt, cũng có lẽ là đã trôi qua một kiếp..

Đột nhiên rầm một tiếng, phá tan yên tĩnh, hai bên hoàng tọa của nữ hoàng đột nhiên lần lượt đổ ra một dải giấy trắng muốt. Xoạt một tiếng, từ trên hai tay vịn hoàng tọa trực tiếp trải dài mấy trượng, bày ra trên mặt đất.

Giống như Nữ hoàng tinh linh đột nhiên đứng lên, dáng người yểu điệu, hai ống tay áo trắng muốt lăng không mà vũ, hay là như trường không nhất vũ vừa mới dừng, mỹ nhân buồn ngủ, khẽ tựa trên ghế nghỉ ngơi, ống tay áo kéo dài trên mặt đất, chỉ còn lưu lại vô hạn ôn nhu...

Tuy chỉ là hai dải giấy trắng đột nhiên xuất hiện, nhưng tuyệt thế phong tình giờ khắc này, lại khắc sâu vào trong lòng tất cả những người nhìn thấy, vĩnh viễn bất diệt.

Úy công tử kinh hô một tiếng, mình vẫn một mực ở nơi này mà không có chuyện gì phát sinh. Vì sao Sở Dương vừa tới, lại có thể dẫn phát dị tượng như thế? Là nguyên nhân gì? mà biến hóa này sẽ mang tới biến cố gì?

Đúng vào lúc này, trên hai dải giấy trắng muốt không nhiễm một hạt bụi đột nhiên xuất hiện chữ viết.

Chữ viết kim sắc, chớp động không ngừng, từ không hóa có, dần dần hiện ra trên giấy.

Sở Dương ngưng thần nhìn lại.

Chỉ thấy trên tấm giấy bên trái viết: Ai bồi ta, quỳnh tiêu vũ phong vân?

Tấm giấy thứ hai bên phải lại viết: Ai cùng ta, ngạo thế Cửu Trọng Thiên?

Hai hàng chữ, không ngờ đều là câu hỏi. Ai bồi ta, quỳnh tiêu vũ phong vân? Ai cùng ta ngạo thế Cửu Trọng Thiên? Mặc dù là câu hỏi, nhưng khí thế bễ nghễ bên trong lại thôn thiên phệ địa, vô song vô đối, có lẽ chỉ có hai vế mới có thể so sánh với nhau.

Một cỗ thần thái kiêu ngạo tuyệt thế, tựa hồ vượt qua mười vạn năm tuế nguyệt, lăng không mà đến! Là kiêu ngạo, là cao ngạo, nhưng cũng là cô đơn, tịch mịch, hơn nữa còn có một tia bất đắc dĩ...

Trong lòng Sở Dương ngẩn ra, bỗng nhiên ngẩng đầu.

Thân hình nữ hoàng bệ hạ vẫn yểu điệu ngồi đó, ánh mắt khẽ khép hờ, tựa hồ đang đưa mắt chăm chú nhìn mình.

Cỗ khí thế quân lâm thiên hạ, tựa hồ có thể phả vào mặt bất cứ lúc nào.

Sở Dương đột nhiên hiểu ra, vì sao mình lại có cảm giác quen thuộc đến thế.

Ánh mắt đó, dịu dàng, thâm tình, thần vận trên dung mạo của vị nữ hoàng tinh linh này, không phải giống như Mạc Khinh Vũ sao?

Tuy rằng diện mạo khác nhau rất lớn nhưng cái cảm giác đặc biệt này, Sở Dương lại từng cảm thụ vô số lần trên người Mạc Khinh Vũ rồi.

Mà cái phong thái đế vương quân lâm thiên hạ, lại tương tự như Thiết Bổ Thiên! cũng là nữ hoàng thương xót thiên hạ, nghĩ cho thế nhan...

Còn nữa, vẻ chấp nhất trong nhu nhược, kiên cường từ trong xương, lại giống như Ô Thiến Thiến, giống tới kinh người.

Cuối cùng, hào khí và khí thế tung hoành thiên hạ, giết khắp thiên sơn vạn thủy, quả thực không khác gì Tử Tà Tình cả!

Trong lòng Sở Dương xoay chuyển một hồi, đem tất cả tính cách đặc biệt của Mạc Khinh Vũ, Ô Thiến Thiến, Tử Tà Tình, Thiết Bổ Thiên liên hệ lại với nhau, sau khi kết hợp, nhắm mắt lại cảm giác, không ngờ hình ảnh nữ hoàng tinh linh lại hiển hiện ra trước mắt mình, bình thản mà đứng.

Đột nhiên trong lòng Sở Dương chua xót, đau đớn.

Ngươi cô đơn bao nhiêu năm rồi...

Ngươi chờ đợi bao nhiêu năm rồi...

Ngươi.... đã bất đắc dĩ bao nhiêu lâu...

Ai bồi ta quỳnh tiêu vũ phong vân?

Ai cùng ta, ngạo thế Cửu Trọng Thiên?

Trong lòng Sở Dương kích động, nhiệt huyết dâng lên, đột nhiên thốt ra: "Ta! Ta bồi ngươi! Ta nguyện cùng ngươi!"

"Ta nguyện cùng ngươi, quỳnh tiêu vũ phong vân! Ta nguyện bồi ngươi, ngạo thế Cửu Trọng Thiên!"

Giọng nói vang vọng không ngừng, đôi mắt đang khép hờ của nữ hoàng tinh linh đột nhiên giống như chớp lên, tiếp đó, một tiếng thở dài giống như trút được gánh nặng từ trong hư vô mờ mịt vang lên.

Tiếp đó, một vầng thất thải quang mang ở trên người nữ hoàng tinh linh bỗng nhiên bạo phát. Mới ban đầu chỉ hơi sáng, dần dần lại sáng chói tới mức không thể nhìn thấy rõ thân ảnh phong tử yểu điệu kia nữa rồi.

Một thanh âm phiêu dật dịu dàng thâm tình, lại giống như ngân nga trong hư ảo mộng mị: "Quân... bồi.... ta... quỳnh... tiêu... vũ... phong... vân... ta... cùng... quân... ngạo... thế... Cửu... Trọng.... Thiên..."

Đột nhiên, một đạo quang mang mơ hồ chớp động, từ trên người nữ hoàng tinh linh mà ra, bay một vòng trong đại điện giống như lưu luyến, tiếp đó phá không bay đi như một tia chớp, không biết tung tích.

Duy nhất biết được, phương hướng nó lao đi, chính là phương đông.

Hai người nhìn biến cố này diễn ra đều chấn động, kinh ngạc gần như không nói ra lời, cứ như vậy ngơ ngác nhìn.

Sau đó, quang mang trên người nữ hoàng tinh linh tựa hồ ảm đạm đi một chút, tiếp đó lại có một đạo quang mang bắn ra, cũng bay một vòng trong đại sảnh, theo cửa xông ra, biến mất không thấy tăm hơi.

Phương hướng lần này, lại là chính tây.

Kế tiếp, lại lần lượt có hai đạo quang mang thoáng hiện, một nam một bắc, cũng biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Sau khi bốn đạo quang mang lần lượt biến mất, biến cố phát sinh.

Hai người lại một lần nữa nhìn về phía nữ hoàng, lại lắp bắp kinh hãi.

Chỉ thấy trên Tinh Linh hoàng tọa trống không, nữ hoàng tinh linh Vũ Quỳnh Tiêu vừa rồi còn ở chỗ này, hiện giờ đã biến mất.

Tựa hồ nàng vừa hóa thân thành bốn đạo quang mang đó, theo thanh phong tiêu tán, rốt cuộc không tồn tại trên thế gian này nữa. Tất cả quá khứ, dấu vết từng tồn tại, đều chỉ là một giấc mộng, hóa về hư ảo...

Chỉ có một tiếng thở dài khe khẽ đến từ hư không, tựa hồ vẫn vang vọng đâu đó trong đại điện.

Hai người đều cảm thấy như vừa trải một giấc mộng lỳ kỳ tới cực điểm, cho tới bây giờ vẫn có một cảm giác không thực.

"Nữ hoàng bệ hạ... không ngờ lại biến mất nhu vậy? Thế nào lại như vậy?" Úy công tử buồn bã thất lạc.

Sở Dương hít thật sâu một hơi, nhưng trong lòng lại như trút được gánh nặng. Tuy vẫn có một chút mất mác, nhưng lại cảm thấy giống như mình đã hoàn thành chuyện nào đó, đúng là phá lệ cảm thấy thoải mái.

Thậm chí, đối với tâm tình hiện giờ, hắn cũng cảm thấy một chút kỳ quái.

Mình vốn nên mất mác, bi thương mới hợp tình hợp lý chứ, thế nào lại như vậy?"

Nhưng trong lòng Sở Dương, lại ẩn ước có một cảm giác: Nữ hoàng tinh linh không hề thật sự biến mất, cỗ khí tức kia, tựa hồ vẫn còn quanh quẩn bên cạnh mình...

Hay thậm chí là vẫn ở đây, căn bản chưa hề rời đi...

"Quân cùng ta quỳnh tiêu vũ phong vân, ta bồi quân ngạo thế Cửu Trọng Thiên..." Sở Dương thì thào lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về phía hoàng tọa trống không như có điều suy nghĩ, nhưng trong lòng tự dưng lại hiện lên bóng dáng bốn người.

Mạc Khinh Vũ.

Ô Thiến Thiến.

Thiết Bổ Thiên.

Tử Tà Tình.

Trong khi hai người còn đang ngây ngẩn, trên hoàng tọa đột nhiên tái hiện quang mang, một thứ gì đó đột nhiên chớp động phát quang, mang theo một vẻ kích động lâu ngày gặp lại, cùng một loại cảm xúc kinh hỉ mất rồi lại được, chậm rãi dâng lên.

"Đó là Vạn Cổ Quỳnh Tiêu Kim Bộ Diêu của nữ hoàng bệ hạ." Ánh mắt Úy công tử chợt lóe, giải thích một tiếng.

Cửu Kiếp kiếm không ngờ đột nhiên ngân vang một tiếng, vọt thẳng lên không trung, uốn cong nhưng mang khí thế như rồng, bay lượn qua lại trên không phảng phất như hưng phấn tới cực điểm.

Từng tứng ngân vang mang theo cảm xúc kinh hỉ, còn có một chút ngượng ngùng đột nhiên xuất hiện. Vạn Cổ Quỳnh Tiêu Kim Bộ Diêu của nữ hoàng tinh linh đột nhiên tỏa ra quang mang bạch nhũ sắc lóa mắt, tiếp đó quang mang thoáng mãnh liệt hơn một nháy mắt, lột xác trở thành một thứ gì đó thoạt nhìn rất mềm mại, bồng bềnh lay động trên không trung.

"Kiếm tuệ! Là kiếm tuệ!" Ánh mắt Sở Dương ngưng trọng, hô hấp gần như đình trệ.

Vạn Cổ Quỳnh Tiêu Kim Bộ Diêu sau khi biến thành hình thái mới, không ngờ lại trở thành một bộ kiếm tuệ, vô hạn nhu thuận vô hạn thâm tình, vô hạn dựa dẫm.

Phiêu đãng trên không trung, ẩn ước có một ý vị điềm đạm đáng yêu.

"Kiếm tuệ...." Sở Dương chỉ cảm thấy trong lòng chợt kích động khó hiểu. Hiện tại trong lòng hắn hoàn toàn không có loại cảm xúc kinh hỉ giống như "rốt cuộc cũng tìm được mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ tám", ngược lại còn tràn ngập một loại vui sướng ôn nhu vô hạn khi mất rồi lại được...

Hắn có chút cấp bách, vội vàng tiến lên hai bước, khuôn mặt đều thoáng đỏ bừng, tay phải không khống chế được mà run rẩy, chậm rãi vươn ra.

Kiếm tuệ điềm đạm đáng yêu phiêu phù trên không trung, tựa hồ vừa mong đợi, vừa lo lắng cái gì đó...

Nhìn thấy Sở Dương vươn tay về phía nó, tựa hồ rốt cuộc cũng yên tâm, nhẹ nhàng từ trên không đáp xuống, an ổn nhu thuận rơi vào trong tay Sở Dương.

Một cảm giác vô cùng quen thuộc, vô hạn ôn nhu và thỏa mãn lập tức dâng lên trong lòng Sở Dương.

Sở Dương thậm chí còn có một xúc động muốn đưa kiếm tuệ lên thơm nhẹ một cái. Nghĩ là làm. Sở Dương nhẹ nhàng cầm lấy kiếm tuệ, chậm rãi áp lên má mình, cảm nhận được sự nhu thuận thân thiết tới cực điểm, trong lòng bỗng vui mừng khó hiểu.

Cửu Kiếp kiếm trên không trung càng ngân vang một tiếng thật to, kiếm tuệ từ trong tay Sở Dương bay lên, nhẹ nhàng bay về phía Cửu Kiếp kiếm.

Vô thanh vô tức, bảy mảnh kiếm trước cùng kiếm tuệ cứ như vậy dung hợp lại với nhau, đột nhiên một vầng cường quang chói mắt bạo phát, hướng không mà lên, giống như bão lốc, không biết cao bao nhiêu, xa bao nhiêu.

Cửu Kiếp kiếm cấp tốc bay lượn trên không trung, mà trong Cửu Kiếp không gian của Sở Dương, thần sắc kiếm linh ngưng trọng dị thường, khoanh chân mà ngồi.

Một thanh âm chậm rãi vang lên trong não hải Sở Dương, ôn nhu thanh thúy, mang theo vô hạn thâm tình, tựa hồ có người đang vừa ca vừa vũ...

Cảm giác như mộng như ảo lại dâng lên trong lòng Sở Dương.

Chỉ nghe thanh âm kia vô hạn thâm tình nói: "Khinh doanh như mộng mộng diệc phiêu, huyết hải cốt sơn vũ yêu nhiêu; trượng kiếm thiên lý quân mạc vấn, sinh tử tương tùy đáo cửu tiêu."