Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1651: Biến hóa thần dị



Ngạo Tà Vân sờ sờ cằm, nhíu mày suy đoán, nói: "Cho tới bây giờ, cửu kiếp vẫn chưa xác định một kiếp cuối cùng, theo Sở lão đại nói, nơi này hẳn là có mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ tám, vừa rồi đột nhiên đột nhiên có quang mang lao ra, rất có thể chính là biến cố do mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ tám gây ra. Nhưng đạo quang mang kia lại chỉ lựa chọn Tiểu Vũ, ta can đảm đưa ra một giả thiết... Tiểu Vũ chính là một kiếp cuối cùng trong cửu kiếp..."

Mạc Thiên Cơ rơi vào trầm tư, cân nhắc khả năng lời Ngạo Tà Vân nói.

Ánh mắt tất cả những người còn lại đều bừng sáng. Nếu như suy đoán của Ngạo Tà Vân là thật, vậy cửu kiếp đã đầy đủ hết rồi. Cửu kiếp hợp bích chính là đại hỉ sự nha!

Nhưng Nhuế Bất Thông thích nhất là đối đầu với Ngạo Tà Vân, lên tiếng nói: "Nếu như mấy đạo quang mang kia thật sự đại biểu cho cửu kiếp, Tiểu Vũ được một đạo nên trở thành một kiếp cuối cùng, vậy ba đạo quang mang còn lại kia thì sao? Chẳng lẽ còn có đệ thập kiếp, đệ thập nhất kiếp sao?"

Mọi người buồn cười, Nhuế Bất Thông cũng có lý nha.

Không sai, ba đạo quang mang còn lại hiện giờ không thấy bóng dáng tăm hơi, ai biết chúng đi nơi nào chứ? Nếu nhu căn cứ cái này mà phán định cửu kiếp, không khỏi quá gượng ép rồi.

Ở giai đoạn này, quả thật không thể phán định bốn đạo quang mang kia rốt cuộc có ý nghĩa thế nào? Tượng trưng cho cái gì, đại biểu cho cái gì?

Cùng lúc đó, trong lòng Sở Dương cũng có cảm giác, hoặc chính là thân thể hắn có cảm giác, một đạo quang mang trong đó sau khi bay đi, lại vô thanh vô tức quay lại, tựa hồ chỉ dạo một vòng bên ngoài, sau đó xoạt một tiếng, biến mất trong cơ thể hắn.

Sở Dương ngẩn ra, thầm nghĩ, đây là tình huống gì, chẳng lẽ mình lại trúng thưởng rồi?

Tại sao phải nói "lại"? Ai bảo trong khoảng thời gian này phần thưởng liên tiếp, thật không chỉ có một lần!

Bất quá cẩn thận kiểm tra, mới phát hiện đạo bạch quang kia đúng là tiến vào thân thể mình, bất quá trúng thưởng không phải là mình, bởi vì đạo bạch quang kia đã tiến vào Cửu Kiếp không gian trong cơ thể mình, tiếp đó chui thẳng vào thân thể Ô Thiến Thiến đang ngủ say.

Người trúng thưởng lại là Ô Thiến Thiến!

Sở Dương ngơ ngẩn, ngưng thần trầm tư, chỉ là trầm tư hơn nửa ngày cũng không đoán ra rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Duy nhất có thể đưa là kết luận chính là: đạo bạch quang kia ra ngoài dạo một vòng, phát hiện mục tiêu không ngờ lại ở trong Cửu Kiếp không gian trên người mình, lúc này mới quay đầu lại.

Chỉ là, lĩnh vực tra xét của đạo bạch quang này cũng không khỏi quá cường hãn rồi. Cửu Kiếp không gian của mình chưa từng có ngoại lực nào có thể tự chủ tiến vào. Vậy mà đạo bạch quang này lại có thể ngoại lệ, thật sự đột phá!

Hạ Tam Thiên Thiết Vân hoàng cung.

Thiết Vân quốc chủ Thiết Bổ Thiên giờ phút này đang tựa lan can nhìn về phương xa. Tưởng nhớ phu quân. Lần trước tuy Sở Dương vội đến, vội đi, nhưng lại để lại trong lòng Thiết Bổ Thiên ký ức vô hạn ngọt ngào. Lúc Sở Dương rời đi, Thiết Bổ Thiên cũng đứng ở nơi này đưa tiễn.

Chính bởi lần đưa tiễn ngày đó mới tạo thành thói quen mới cho Thiết Bổ Thiên. Gần như cứ cách một đoạn thời gian, nàng sẽ lại tới đây dõi mắt nhìn về phương xa, cho dù biết rõ không đợi được, nhưng vẫn ôm hi vọng.

Có lẽ, tên không lương tâm kia... lại đột nhiên trở về thì sao?

Nhưng ngày qua ngày, Sở Dương vẫn thủy chung chưa trở về, dần dần, Thiết Bổ Thiên lại có thêm một thói quen này.

Bọn thị vệ đứng xa xa phía sau, không ai dám tạo ra chút động tĩnh nào. Bọn họ đều biết, trong thời điểm này tuyệt đối không thể quấy rầy bệ hạ, cả đám bình hơi tĩnh khí, không dám nói một lời nào.

"Ngươi... ngươi vẫn khỏe chứ?" trong mắt Thiết Bổ Thiên thoáng hiện một tia nhu tình, nhìn về chân trời phương xa, trong lòng thầm thở dài.

Nếu như khi đó mình có thể vứt bỏ tất cả, đi cùng hắn... có lẽ bây giờ đã không phải chịu nỗi khổ tương tư này... Nhưng... ta làm sao bỏ được đây?

"Trở về thôi." Thiết Bổ Thiên khẽ xoay người, định quay trở về nội cung.

Đúng vào lúc này, đám thị vệ kinh hãi hét lớn: "Bệ hạ! Bệ hạ... cẩn thận..."

Phía chân trời, một đạo bạch quang khổng lồ bất thình lình lao tới, giống như cầu vồng trắng vắt ngang bầu trời, ngàn dặm vượt không mà tới.

Nháy mắt đã bay tới trên không Thiết Vân thành, cũng trong nháy mắt đã đã biến hóa thành một màu minh hoàng sắc ung dung hoa quý nhất, giống như hoàng bào đế vương, uy nghiêm không gì sánh được.

Quang hoa minh hoàng sắc chợt lóe, quang mang khổng lồ lập tức tiến vào thân thể Thiết Bổ Thiên.

Lúc này, tiếng kinh hô của mọi người vẫn chưa kịp biến mất. Thật sự, tất cả đều diễn ra quá bất ngờ, chậm dứt cũng quá nhanh chóng.

Thiết Bổ Thiên chỉ cảm thấy có chút choáng váng. Nàng là đương sự nhưng cũng chưa biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, không khỏi nhíu mày, nói: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"

"Chúc mừng bề hạ, chúc mừng bệ hạ, đây là trời giáng thần long chi khí nhập thể. Long khi nhập thể, thiên mệnh chi chủ! Hoàng thất Thiết Vân ta nhất định được trời bảo hộ, uy lăng thiên hạ, trường tồn vạn cổ!"

Chúng văn võ đại thần và đám thị vệ đều đồng loạt quỳ xuống.

Lần này thiên hiện dị tượng, lại ứng lên người hoàng đế bệ bạ. Đây chính là điềm lành vô cùng a...

Ninh Thiên Nhai đang ẩn mình trong hoàng cung, dốc lòng tu luyện, thoáng nhíu mày, hai mắt hé mở, nhìn bầu trời như có điều suy nghĩ. Lông mày nhíu lại suy tư hồi lâu nhưng vẫn không nghĩ ra nguyên cớ vì sao.

Hắn có thể kết luận, đạo bạch sắc cầu vồng kia không hề liên quan tới cái gọi là long khí. Nhưng bảo hắn nói ra nguyên cớ thì thế nào hắn cũng không nói ra được. Hơn nữa, kỳ quái nhất là ở chỗ, đạo bạch quang kia tuy không liên quan tới long khí, nhưng lại mang theo vô hạn đế vương chi khí.

Đây là vì cái gì?

Ninh Thiên Nhai cũng hồ đồ rồi, duy nhất có thể xác định một điều là đạo bạch sắc cầu vồng kia không có ảnh hưởng tiêu cực. Chỉ vậy là đủ rồi.

Về phần một dị số khác trong hoàng cung.

Tiểu Thiết Dương vẫn ở trong cái ao kia, tiếp tục chơi trò chơi quen thuộc của hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện giờ rất có vẻ ngưng trọng. Cái cây kỳ quái kia lại một lần nữa bị ném vào nước, hạt châu trong suốt theo dòng nước không ngừng xông lên, xông lên, sau đó thất bại, rơi xuống.

Sống và chết... sống và chết... sống và chết...

Ở trong đó còn có phấn đấu, đấu tranh, buông bỏ, trốn tránh... đủ loại thế thái chúng sinh...

Về phần đạo bạch quang kia, tiểu tử này tựa hồ không buồn quan tâm, mặc kệ.

Cửu Trọng Thiên Khuyết xa xôi.

Giang Nam mờ mịt chưa từng gặp.

Hồng trần tiểu trúc xinh xắn cách biệt trần.

Tử Tà Tình từ lâu đã thay một thân bạch y, lặng lẽ ngồi trong một khu rừng tử trúc, cảm thụ thiên địa nguyên khí, ôn dưỡng khí cơ bản thân.

Từ khi thành công luyện thể hóa người, Tử Tà Tình phảng phất có thể cảm nhận được, dường như ngay cả tính tình mình cũng thay đổi rất nhiều. Nhưng yêu khí trong cơ thể sau khi tiêu tán, lấy thân thể con người mà ngưng tụ linh khí, mở lại tu đồ, quả thật không phải chuyện dễ dàng.

Cho tới bây giờ, cho dù có kinh nghiệm phong phú, cơ sở tu luyện, tài nguyên tu luyện siêu việt lúc trước, nhưng khó khăn lắm mới khôi phục được một nửa tu vi lúc trước mà thôi.

Từ khi trở về nơi này, Tử Tà Tình vẫn dốc lòng tu luyện, bế quan không ra, hết thảy mọi cố gắng, tâm lực, nghị lực đểu dành để khôi phục tu vi. Nhưng vì thuế biến thành người, yêu đan của nàng đã hủy, tốc độ tu luyện so với lúc trước không nói chênh lệch như trời với đất, nhưng tiến triển phải nói là có chút thong thả, chỉ có thể chậm rãi tu luyện đan điền, tuần tự mà tiến.

Tử Tà Tình tu luyện như nhân loại, đã sớm hiểu rõ quá trình này rồi, cho nên cũng không vội. Mình đã có sẵn căn cơ, chỉ cần không ngừng ma luyện, mình thế nào cũng có một ngày thành công. Nhất là hiện giờ đã thoát hẳn yêu thân, từ bản chất mà nói, mới chân chính bắt đầu chạm vào đại đạo chi môn, tiền đồ bằng phẳng quang minh.

Trong đoạn thời gian này, vị yêu tộc thái tử từng thân hãm tử kiếp kia hiện giờ thân thể đã khỏi hẳn, cũng chạy tới Giang Nam, gần như cứ ba ngày lại đăng môn một lần, không hề đề cập tới việc theo đuổi, chỉ nói chuyện trời đất, trao đổi tâm đắc tu luyện, hoặc là nói những chuyện giang hồ lý thú.

Tử Tà Tình cũng không lấy làm phiền. Mình đã trải qua bao nhiêu gian khổ, thừa nhận vô số khổ nạn mới có thể luyện thể thành người. Nguyên nhân trọng đại bên trong chính là phân rõ quan hệ với yêu tộc, cho nên hiện giờ làm sao lại nhận tâm ý của hắn?

Càng đừng nói trong lòng mình sớm đã có một người khác...

Nhưng đối phương thân phận cao quý như vậy, sau lưng lại có lực lượng cả yêu tộc hậu thuẫn, Tử Tà Tình thật sự không thể thẳng mặt cự tuyệt, chỉ có thể miễn cưỡng lấp lửng cho qua, mỗi lần chỉ nói vài câu rồi nhanh chóng hạ lệnh tiễn khách.

Dùng một phương thức uyển chuyển cự tuyệt: Ta không có hứng thú với ngươi, ngươi không cần tới quấy rầy ta nữa.

Không ngờ vị thái tử yêu tộc này nhiều lần thất bại, lại càng lúc càng dũng, càng hưng phấn theo đuổi. Tựa hồ nhiều lần bị xua đuổi, cự tuyệt, lại càng kích thích lên ý chí chiến đấu trong lòng hắn.

Tử Tà Tình chỉ hận không thể một trảo bóp chết con ruồi nhặng này, nhưng thứ nhất thân phận đối phương vô cùng cao quý, không thể làm như vậy. Thứ hai, đó là vì... thực lực vị yêu tộc thái tử này cũng rất cao cường, mình hiện giờ còn không phải đối thủ của hắn.

Hơn nữa vị yêu tộc thái tử này cũng nho nhã lễ độ, cử chỉ phong độ, tuân theo quy củ, rất thân thiện, khiến nàng đến lý do phát hỏa cũng ko có, chỉ có thể kìm nén trong lòng.

Tử Tà Tình nghĩ tới đây liền không khỏi thở dài một hơi. Việc này chỉ sợ còn rất nhiều phiền toái, thật là khiến người ta đau đầu mà.

Đúng lúc này, một đọa bạch quang thần dị từ thiên ngoại phóng tới như bôn lôi chớp giật, nhanh tới cực điểm. Trong nháy mắt vừa mới phát hiện, đạo bạch quang kia đã chui vào trong cơ thể nàng rồi.

Tu vi Tử Tà Tình hiện giờ tuy chưa khôi phục hoàn toàn nhưng vẫn không phải võ giả Cửu Trọng Thiên có thể so sánh. Trải qua biến cố này không khỏi ngẩn ra, lập tức khởi động tu vi, bảo hộ bản thân, ứng đối biến cố. Nhưng đột nhiên lại cảm thấy ấn ký đại đạo trong cơ thể xuất hiện trạng thái buông lỏng. Biến hóa này khiến Tử Tà Tình mừng rỡ, ấn ký đại đạo buông lỏng, có nghĩa là tu vi mình sắp đột tăng, nhưng kinh hỉ chân chính vẫn còn lục tục kéo tới.

Lúc trước bởi vì xóa bỏ yên thân, luyện thể thành người, yêu đan ban đầu đương nhiên là bị phá hủy, đây vốn là quá trình nhất định phải trải qua nếu muốn luyện thể thành người. Tử Tà Tình dùng đại nghị lực mà phá đi yêu đan của mình, nhưng yêu đan mặc dù nát, nhưng yêu nguyên bất diệt, yêu khí mênh mông từ yêu đan tràn ra, vẫn lưu lại trong cơ thể nàng.

Tử Tà Tình hoàn toàn không có biện pháp nào xử lý, chỉ có thể dùng thời gian yêu hóa dần dần, biến nó trở thành linh khí nguyên thủy nhất, lại ngưng luyện tinh thần. Có thể nói nguyên lực tu vi trước kia bây giờ lại trở thành chướng ngại lớn nhất. Tu vi Tử Tà Tình trì trệ không tiến, phần lớn là do yêu nguyên lực này.

Nhưng đạo bạch quang thần bị kia vừa nhập thể, cơ thể nàng không ngờ đã xảy ra đại biến hóa, giống như thái dương giữa trời, lập tức xua tan tất cả âm khí. Chỉ trong nháy mắt, tất cả yêu khí vô cùng đều bị càn quét, chuyển hóa thành năng lượng nguyên lực tinh khiết nhất.