Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1717: Các nhà bị diệt, nhân tính không còn



Đám người Dạ Trầm Trầm mặt trầm như nước, lửa giận không áp chế nổi mà bùng lên. chấp pháp giả không ngờ lại làm tuyệt như vậy? Từ đầu tới cuối không lưu lại lối thoát!

Khi thái dương vừa mới nhô lên, Diệp gia truyền tới tin tức: Diệp gia cũng tuyên báo bị chiếm đóng!

Tiếp đó là tin tức Gia Cát gia tộc bị chiếm đóng.

Lăng gia cũng bị tấn công kịch liệt dị thường, đã tràn ngập nguy cơ, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào...

Toàn bộ không trung đại lục đều bị bao phủ bởi một bầu không khí u ám, sát cơ tứ phía.

Thế sự vô thường, toàn bộ đại lục, cũng chỉ có Trung Đô, ngay mấy hôm trước còn là nơi nguy hiểm nhất, vậy mà bây giờ lại biến thành nơi an toàn nhất.

Kỳ thật điều này cũng không có gì kỳ quái, dù sao đây cũng là nơi tập trung những võ giả ưu tú nhất của Cửu Trọng Thiên, tất nhiên là trừ cửu đại gia tộc ra. Nhất là sau khi trải qua một đêm chém giết, cao thủ siêu cấp như cửu kiếp và Phong Nguyệt tham dự chiến cuộc, võ giả tập trung ở Trung Đô chuẩn bị tham gia Thiên Đỉnh thịnh hội cũng đều xuất thủ, dần dần tạo thành một cỗ hủy triều phản kháng mạnh mẽ.

Thế lực phe chấp pháp giả liên tục bại lui.

Mà vào lúc chiều tối ngày hôm sau, sau một cơn mưa lớn bất ngờ, nhân thủ phe chấp pháp giả ở Trung Đô đột nhiên biến mất trong khoảng thời gian cực ngắn.

Không phải là bị tiêu diệt hoàn toàn, mà là tập thể rút lui.

Tuy lực lượng phe chấp pháp giả đã rút ra khỏi Trung Đô, nhưng ngươi ở Trung Đô muốn ra ngoài, vẫn không thể nào. Cao thủ phe chấp pháp giả sau khi rời khỏi Trung Đô liền lập tức ẩn nấp, mai phục ở những nơi bí mật dị thường, một mực giám sát động tĩnh Trung Đô, chỉ cho phép tiến vào Trung Đô chứ không cho phép người trong Trung Đô rời đi.

Trong thời gian ngắn, Trung Đô bỗng nhiên biến thành cấm địa, vô luận Đông Tây Nam Bắc hay bất cứ hướng nào, đều không cho phép người ra ngoài.

Trong khoảng thời gian này, Trung Đô vốn bởi Thiên Đỉnh thịnh hội mà có vô số người tiến vào, rất ít có ai ra ngoài. Sau lại bị phong tỏa như vậy, lại càng có vẻ chật chội.

Càng lúc càng thêm chật chội, bơi vì mỗi thời mỗi khắc, lại có vô số người không biết tin tức tiến vào.

Có lẽ phải hình dung như thế này, Trung Đô giờ phút này đã biến thành một cái ngục giam khổng lồ, chỉ có vào không có ra.

Thủy tổ Trần gia Trần Nghênh Phong suốt đêm phá vây, muốn trở về gia tộc nhìn một lần, nhưng ở biên cảnh Trung Đô, lại bị cường giả cao tầng chấp pháp giả chặn giết!

Thủy tổ Trần gia đã đạt tới cảnh giới cửu phẩm, sau khi chém giết với mười mấy tên cao thủ chấp pháp giả, cuối cùng trọng thương mà về. Đến tận lúc này, kế hoạch bao vây của chấp pháp giả mới bị chúng nhân phát giác.

Nhắm vào kế hoạch phong tỏa này, Mạc Thiên Cơ lập ra mưu kế, bài binh bố trận, cho đám người Gia Cát Thương Khung ra vẻ muốn hồi viện Gia Cát gia tộc. Đám người Phong Vũ Nhu Vũ Tuyệt Thành bí mật đi theo, Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng đi cùng Gia Cát Thương Khung để chuẩn bị tùy cơ ứng biến, ý đồ dẫn rắn ra khỏi hang. Có ba đại cao thủ cùng đi, cho dù Pháp Tôn thân lâm cũng tuyệt đối không làm gì được.

Mà tính toán lý tưởng nhất của mọi người, đương nhiên là có thể chế trụ Pháp Tôn, một lần khổ, khỏe cả đời.

Nhưng lần này, phe chấp pháp giả lại không có bất cứ động tác gì, hoàn toàn không ngăn trở.

Tùy ý tự do ra vào.

Cuối cùng mọi người bất đắc dĩ mà rút về.

Mọi người dù sao cũng không thể thật sự cùng Gia Cát Thương Khung chạy tới Gia Cát gia tộc. Mà Gia Cát Thương Khung muốn trở về Gia Cát gia tộc, chỉ vừa thoát ly đại đội một cái là lập tức gặp phải phục kích.

May mà hắn toàn lực rút lui, mọi người tiếp ứng, mới may mắn thoát khỏi kiếp nạn.

Mấy lần thử nghiệm, kết quả đều như nhau. Phe chấp pháp giả hình như đột nhiên khôn khéo tới cực điểm, trong mấy lần hành động, chớ nói là khiến Pháp Tôn hiện thân, cho dù chỉ là cao thủ chí tôn nhất phẩm trở lên, cũng không gặp được bất cứ ai!

Nhưng chỉ cần là đội ngũ xuất hành mà không có siêu cấp cao thủ đi cùng, kết quả nhất định là tổn thất thảm trọng, thậm chí là toàn quân bị diệt!

Đối diện với tình huống này, mọi người hoàn toàn bó tay không biện pháp

Tiêu Thần Vũ, Trần Nghênh Phong, Gia Cát Thương Khung, cùng Diệp Thu Diệp mấy thủy tổ đại thế gia càng nghiến răng nghiến lợi, chỉ cảm thấy lồng ngực như muốn nổ tung, nhưng vẫn vô kế khả thi, không làm gì được.

Chiến đấu ở ngoài Trung Đô, chấp pháp giả có thực lực cá thế mạnh mẽ dị thường, hoàn toàn chiếm hết thượng phong rồi.

chấp pháp giả cộng thêm thiên hạ huyết thù, cỗ lực lượng này quả thực cường đại dị thường, thế tựa như chẻ tre, lại càng công kích liều mạng, chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, đã chiếm được thượng phong, sau đó xác định thắng cục.

Hiện tại, Trần gia bị diệt, Diệp gia bị diệt, Tiêu gia bị diệt, Gia Cát gia tộc bị diệt, Lăng gia tuy may mắn còn tồn tại, nhưng cũng lâm vào nguy ngập, có thể bị diệt bất cứ lúc nào.

HIện tại, coi như an ổn trong các đại thế gia, cũng chỉ có một mình Dạ gia mà thôi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ, Dạ gia cũng chỉ là tạm thời an ổn mà thôi. Chờ đến khi chấp pháp giả quét sạch tất cả các nhà kia, mũi mâu điên cuồng sẽ chỉ về phía Dạ gia. Một khi dồn toàn lực, Dạ gia bị diệt cũng chỉ là chuyện sớm tối.

Cho dù mọi người biết rõ điểm này, nhưng không có cách nào.

Đến ngày thứ năm, ở gần Trung Đô nhất, tàn quân của Gia Cát gia tộc liều mạng đột phá trùng vậy chạy tới Trung Đô, Gia Cát Thương Khung vừa nhìn thấy liền lập tức toàn thân run rẩy, lão lệ tung hoành.

Không thể không rơi lệ a. Bộ dạng nhóm tàn quân này thật sự quá thảm rồi. Gia Cát gia tộc có vạn năm nội tình, cao thủ gia tộc mấy vạn, vậy mà cuối cùng có thể đột phá vòng vây chạy tới Trung Đô, không ngờ chỉ có bảy mươi ba người. Hơn nữa ai nấy đều thương thế chồng chết, thần sắc tiều tụy.

Có không ít người, toàn thân đã giống như bộ xương khô.

Còn có hai người, sau khi tới được Trung Đô, thương thế quá trầm trọng, tâm tình lại thả lỏng, không ngờ cứ như vậy ngủ luôn không tỉnh, một giấc chiêm bao hoàng tuyền...

"Những người khác đâu?" Gia Cát Thương Khung run rẩy, ôm hi vọng vạn nhất hỏi.

Hơn bảy mươi người cùng quỳ xuống, khóc lớn: "Lão tổ tông... Gia Cát gia tộc... hết rồi..."

Sắc mặt Gia Cát Thương Khung tái nhợt, run run giọng hỏi: "Chẳng lẽ..."

"Toàn bộ gia tộc, cao thấp nam nữ lão ấu... chó gà không tha...." Sau khi vị chí tôn cửu phẩm kia nói ra câu này, trong cổ Gia Cát Thương Khung liền phát ra một thứ thanh âm kỳ quái, tựa hồ là muốn mắng to, lại giống như là muốn điên cuồng gào thét, nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói ra điều gì. Khuôn mặt chợt đỏ bừng, sau đó toàn thân thẳng tắp ngã xuống...

Xế chiều hôm đó...

Tàn quân còn sót lại của Trần gia cũng chạy tới Trung Đô.

Sau khi nhìn thấy những người này, Trần Nghênh Phong vốn đã bị thương không nhẹ, rốt cuộc không chịu nổi nữa, không hỏi một tiếng đã trực tiếp ngất xỉu. Có lẽ nói là tàn quân của Trần gia có chút không thỏa đáng. Bởi vì toàn bộ đại bản doanh Trần gia, tổng cộng chỉ có ba người chạy thoát mà thôi!

Một vị chí tôn cửu phẩm, hai vị chí tôn bát phẩm đỉnh phong.

Còn lại, mấy chục vạn người, giống như Gia Cát gia tộc, một người không lưu, chó gà không tha.

"Trần gia.. Mấy ngàn dặm núi rừng đều rơi vào trong biển lửa... Quá thảm rồi! Thật sự quá thảm rồi.... Cách đó mấy ngàn dặm cũng có thể ngửi thấy mùi thịt người nướng... Đây là huyết hải thâm cửu, huyết hải thâm cừu..."

Vị cao thủ cửu phẩm kia khắp mặt là lệ, tinh thần gần như suy sụp, miễn cưỡng gắng gượng nói ra một câu này. Về phần hai vị chí tôn bát phẩm kia, bị thương không nhẹ, càng thêm lặn lội đường xa tới, vừa tới nơi đã ngất đi rồi. Bất quá may mà không trực tiếp xong đời, chỉ bởi vì tinh lực hao hết mà lâm vào hôn mê thôi.

Tất cả mọi người mặt trầm như nước, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy thiên hôn địa ám.

Sắc mặt Sở Dương cũng âm trầm.

Trần gia, chính là một nhà mà ngày đó mình thề phải diệt. Vì huyết cừu của Ngụy Vô Nhan, kết cục của Trần gia đã sớm xác định. Nhưng mình còn chưa kịp trả thù thì Trần gia đã bị diệt hoàn toàn trong tay Pháp Tôn rồi. Có lẽ phải nói là bị hủy bởi một đạo mệnh lệnh của Pháp Tôn.

HƠn nữa, còn là nhà thê thảm nhất trong các đại thế gia.

Mấy chục vạn nhân khẩu, cuối cùng chỉ có ba người thoát chết. Chỉ ba người...

Trong lúc nhất thời, Sở Dương không biết nói gì cho phải...

Đồng tình sao? Thương tiếc sao? Hay là tiếc nuối.. không thể đích thân báo thù?

Tất cả tâm tư đều hóa thành một tiếng thở dài.

Nếu như Sở Dương đích thân tới trả thù, tin tưởng kết cục của Trần gia tuyệt sẽ không thảm như thế. Đối với võ giả, dưới cơn thịnh nộ, có lẽ Sở Dương sẽ giết chết,nhưng đối với phụ nữ hài tử, người tay không tấc sắc, Sở Dương sẽ không động tới.

Cái này không phải là lòng dạ đàn bàn, chỉ là một giới tuyến mà thôi!

Nhưng Pháp Tôn lại làm tuyệt tình như thế.

Không ngờ đến một người cũng không lưu lại, trảm thào trừ căn, chó gà không tha...

Ngày thứ ba sau khi người của Trần gia đến, tàn quân còn sót lại của Đông Nam Tiêu gia rốt cuộc cũng tới. So với Gia Cát, Trần gia thì tốt hơn một chút, còn trên dưới một trăm người.

Trung Đô trong phút chốc đã thành thù thiên hận hải.

Những tiếng nguyền rủa mãnh liệt, những tiếng chửi mắng ác độc tràn ngập Trung Đô thành.

Sau đó, tàn quân của Diệp gia cũng tới rồi. Tình huống Diệp gia càng đỡ hơn, cuối cùng có hơn năm trăm người phá vây mà tới. Người đông như vậy, khiến cho đám người Trần Nghênh Phong Gia Cát Thương Khung cũng phải đỏ tròng mắt.

Dựa vào cái gì mà nhà chúng ta gần như chết sạch, nhà các ngươi lại có nhiều người như vậy sống sót?

Loại ghen tị gần như không có đạo lý này khiến cho Diệp Thu Diệp nổi giận ngập trời, nếu không phải mọi người khuyên giải, một hồi nội chiến siêu cấp thiếu chút nữa thì bạo phát rồi.

Bất quá đợi đến khi tin tức Lăng gia truyền tới, Lăng Mộ Dương lại thay Diệp Thu Diệp lại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Chiến cuộc kết thúc, Lăng gia tuy không thể thoát khỏi kết cục bị hủy diệt tổng bộ, nhân thủ cũng thương vong cực kỳ thảm trọng, nhưng lão nhân phụ nữ hài tử trong nhà gần như không bị thương tổn. Mà sau hồi lâu khẩn cầu, người của Lăng gia đã được an trí ở Lệ gia lúc trước.

Trước mắt, tinh nhuệ còn sót lại của Lăng gia đã có không ít người ngày đêm chạy tới Trung Đô...

Tin tức này khiến ch đám người Tiêu Thần Vũ hoàn toàn đỏ mắt. Ánh mắt nhìn Lăng Mộ Dương giống như nhìn phản đồ.

Dựa vào cái gì mà giết sạch người nhà chúng ta, lại không giết sạch người nhà của ngươi? Phụ nữ hài tử nhà ngươi là phụ nữ hài tử, chẳng lẽ phụ nữ hài tử nhà chúng ta tất cả đều là chí tôn sao?

Lăng Mộ Dương ngươi và Pháp Tôn rốt cuộc có quan hệ thế nào? Chẳng lẽ... hừ?

Lăng Mộ Dương nghe loại lý luận vô lý này quả thực là giận điên lên, nhưng chẳng biết chống đỡ thế nào, sau một phen ồn ào, dứt khoát dẫn người trong gia tộc tới khách điếm của bọn người Cửu Kiếp kiếm chủ Sở Dương ngủ lại, tức đến sùi bọt mép!

Người nhà các ngươi chết sạch, chẳng lẽ người nhà ta cũng phải chết sạch các ngươi mới hài lòng sao?