Sở Dương chỉ cảm thấy não bộ mình như muốn biến thành vô số mảnh vụn, trước mắt sao trăng bay loạn, tựa hồ xuất hiện vô số vũ trụ....
Sau một hồi lâu, đứng lên, lại thử một lần nữa.
Lúc trước Sở Dương đoán không hề sau, mỗi một lần phản phệ, đều giống như một lần du lịch qua mười tám tầng địa ngục.
Tư vị thống khổ như thế, nếu đổi lại một người khác, chỉ sợ đến chết cũng không dám thử một lần thứ hai. Nhưng Sở Dương tuyệt đối sẽ không từ bỏ cố gắng.... cho dù mười lần, một trăm lần!
Bởi vì hắn biết, nơi này chính là nơi cất chứa toàn bộ hi vọng của trận chiến này, cũng chính là nơi chứa cơ hội bảo vệ tính mạng các huynh đệ lớn nhất!
Không phá mở được nơi này, trận chiến này tuyệt đối không có bất cứ phần thắng nào!
Ngay trong lần đầu tiên Sở Dương sử dụng thần thức trùng kích phong ấn.
Ở một nơi cách đó không biết bao nhiêu xa.
Một thiếu niên áo trắng, đang cùng tám nữ tử mỹ mạo tới cực điểm, đứng trên một ngọn núi cao hùng vĩ.
Trước mắt, là một bức tường thành cổ quái, cực kỳ hùng vĩ cổ xưa, uốn lượn trong dãy núi này.
Phóng mắt nhìn ra, giang sơn như vẽ.
"Nơi này, chính là quê hương ta... Mỗi lần nhìn thấy Long thành vạn dặm, ta lại cảm xúc mênh mông, không thể kìm chế được." Ánh mắt thiếu niên áo trắng trong suốt mà thâm tình, nhìn đại địa mênh mông phía dưới.
Một bạch y nữ tử dáng vẻ vạn phương đi tới trước mắt hắn, trên dung nhan tuyệt thế, đẹp tới mức khiến cho người ta lóa mắt, lộ ra một nụ cười: "Nơi này quả thực rất đẹp... hơn nữa, bất kể là phong thổ dân tình, hay là phong cảnh tuyệt mỹ, đều hơn rất nhiều nơi chúng ta đã đi qua..."
Một vị mỹ nữ khác vui vẻ nói: "Không bằng chúng ta ở lại đây một thời gian ngắn đi? Xem như nghỉ ngơi một thời gian, thay đổi tâm tình! Cũng coi như giúp phu quân thỏa nỗi nhớ quê hương."
"ý kiến hay!" Chúng nữ cùng nhau vỗ tay, tỏ vẻ đồng tình.
Thiêu niên áo trắng nghiêng nghiêng đầu nghĩ ngợi, nói: "Vậy... cũng được.
Bất quá, ta đi trước xem xem hiện tại người ta mặc cái gì... Dạo chơi ở nơi này, nhập gia tùy tục vẫn tốt hơn, cũng không thể quá mức kinh thế hãi tục được..."
"Cũng được. Bất quá, tòa thành thị phía dưới kia tựa hồ rất náo nhiệt... không ngừng có thanh âm đốt pháo.... bạch y nữ tử lên tiếng lúc trước dỏng lỗ tai nghe ngóng nói: "Tựa hồ là một ngày trọng đại nào đó, rất nhiều nhà đều đang đốt pháo, cái gì... đại học? Ai đó thi đậu đại học... Bộ dáng giống như rất vui vẻ. Cái đại học này, là cái gì vậy..."
"Có nhớ rõ học vện ở chỗ chúng ta không?" Thanh niên áo trắng hưng trí bừng bừng nói: "Đại học nơi này, đại để chính là tên của học viện bản thổ. Bất quá nơi này không truyền thụ võ kỹ, nhưng lại có thể học được rất nhiều thứ khác. Tuy học được cũng chưa chắc đã sử dụng được..."
"Là như vậy sao, nghe có vẻ rất thú vị?" Chúng nữ hứng thú một hồi.
"Đi! Chúng ta xuống tìm hiểu một chút, sau đó lại đi học!" Thiếu niên áo trắng cười ha ha, đứng dậy nói: "Nói là làm luôn!"
Nhưng đang định rời khỏi nơi này, đột nhiên cảm thấy một hồi sóng tinh thần chấn động, không khỏi nhíu mày, lập tức biết chuyện gì đang xảy ra, nhíu mày lẩm bẩm nói: "Tiểu gia hỏa kia đang làm gì? Không ngờ cứ liều chết hết lần này tới lần khác như vậy, muốn tự sát sao..."
"Tiểu tử kia là ai?" Mỹ nữ xung quanh cảm thấy hứng thú hỏi. Truyện được copy tại Truyện FULL
"Chính là cái tên ở Cửu Trọng Thiên đại lục kia... Thật sự là đáng ghét, ta đang hưng phấn muốn dạo chơi... bao nhiêu năm rồi không có cao hứng như vậy..." Thiếu niên áo trắng miệng co giật: "Tiểu tử này chính là loại đụng đầu vào tường cũng không quay đầu lại. Thế nào cũng phải húc vỡ tường mới chịu thôi. Được rồi, nhìn nể tình hắn đem cái mạng nhỏ ra dằn vặt như vậy, không làm khó hắn nữa, cho hắn vào một lần đi."
Nói xong liền vỗ tay ba một cái, lẩm bẩm bói: "Chỉ được lấy thứ quả màu vàng, chỉ cho lấy một quả, nếu tham lam, tự bạo chết thì cũng đừng có trách ta."
Tiếp đó lại đứng dậy, cười lớn nói: "Các lão bà, đi thôi. chúng ta đi học thôi! Thuận tiện cho các ngươi kiến thức một chút. Ta thích nhất những nơi phồn hoa!"
Trong những tiếng hoan hô, chúng vị mỹ nữ theo hắn lên đường. Giống như ở trên cửu thiên, kéo theo những áng mây mỹ lệ.
Trong Cửu Kiếp không gian.
Sở Dương vẫn đang liên tục trùng kích không ngừng, bộ dáng thật giống như không phá tan phong ấn quyết không thu tay, bỗng nhiên, toàn bộ lực lượng ấn đột nhiên biến mất, bất ngờ không kịp đề phòng, Sở Dương giống như một đầu bò điên, cứ như vậy nghiêng ngả lảo đảo lao vào bên trong.
Thiếu chút nữa thì cắm mặt vào đống trái cây.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt đều muốn trợn lên.
Bên ngoài, kiếm linh cũng trợn tròn mắt.
Đây là chuyên gì? Làm sao có thể? Thật sự phá được?
Ta fuk! Kiếm chủ đại nhân sẽ không mạnh như vậy chứ? Không ngờ ngay cả phong ấn của vị đại năng kia cũng có thể phá giải?
Thật sự là lợi hại!
Mà cùng lúc đó, trong não hải Sở Dương vang lên một thanh âm: "Tiểu tử kia! Ngươi muốn tự sát sao? Cho dù muốn chết cũng không cần sử dụng phương thức tự sát thống khổ như vậy chứ?"
Sở Dương còn chưa kịp bắt chuyện, chợt nghe thanh âm kia lại nói: "Được rồi, bây giờ ta có chuyện quan trọng phải đi, không lằng nhằng với ngươi nữa. Lần này xem như ngoại lệ, cho phép ngươi vào một lần. Bất quá, ngươi phải nhớ kỹ, sau này muốn đi vào, phải đợi đến khi đủ thực lực mới được. Thực lực không đủ, cho dù đâm đầu vào chết cũng không được! Ưu đãi chi có lần này, lần sau không được lấy lý do này nữa!"
"Chỉ được lấy thứ quả màu vàng kia, cũng chỉ được lấy một quả. Không được lấy thêm! Nếu tham lam, bạo thể mà chết thì đừng có trách ta..."
Tiếp đó thanh âm kia lập tức biến mât.s
Sở Dương dở khóc dở cười.
Thì ra không phải mình phá giải được, mà là người ta linh động, cho ngoại lệ một lần.
Cũng đúng, chiếu theo tình hình vừa rồi mà nói, mình trùng kích thành công mới gọi là không bình thường. Đối diện với sự thật, thừa nhận chênh lệch đi!
Bất quá, hiếm khi cho ta tiến vào một lần, thế nào chỉ cho phép ta lấy một cái? Như vậy hình như cũng quá keo kiệt rồi!
Phóng mắt nhìn tới, chỉ thấy trái cây bên trong tổng cộng có hai loại màu sắc. Một loại có màu vàng, đều được để ở phía bên ngoài, số lượng không ít, là loại chỉ có phép lấy một quả. Còn có một loại là màu ám đen, tổng cộng chỉ có chín trái, xếp thành một hàng bên trong.
Về phần tận cùng bên trong, còn có một thanh kiếm phiêu phù trên hư không.
Sở Dương khẽ vươn tay, một quả màu vàng đã bị hắn nắm trong tay. Đang thử lấy quả thứ hai, tiện thể xem xem đây là thứ gì, đột nhiên, một cỗ năng lượng khổng lồ, đồng thời cũng tinh thuần tới cực điểm, từ trong trái cây trên tay đột nhiên xuất hiện, Sở Dương không ngờ bị cỗ năng lượng này hất văng đi, liên tiếp lộn nhào mấy vòng liền.
Cuối cùng cả mông nặng nề phệt xuống đất, ba một tiếng, một khối tử tinh bị hắn ngồi nát.
Sắc mặt Sở ngự tọa biến thành quái dị, khóc không ra nước mắt: "Mông ta..."
Quả thực là ngã dập mông rồi, máu tươi đầm đìa.
Về phần phong ấn trước mặt, lại một lần nữa xuất hiện.
Sở Dương biết, lần này, nó sẽ không bao giờ mở ra lần thứ hai nữa. ít nhất là trước khi mình có đủ thực lực, tuyệt đối sẽ không mở ra. Coi như mình đâm đầu vào đó tới chết, cũng vô dụng thôi!
Nhưng nhìn xuống tay mình, lại có chút buồn bực. Chỉ có một quả thế này.... đủ sao?
Bất quá thứ quả này làm sao lại có uy lực lớn như vậy? Đây là quả gì vậy?
Trong lúc Sở Dương còn đang nghi hoặc không thôi, kiếm linh đã vội vàng xông tới, ánh mắt trợn tròn lên: "Ngươi lấy ra được rồi??!! Ngươi thật phá được phong ấn?!! Ngươi thật..."
"Là người đó chủ động cho ta vào...." Sở Dương trợn trừng mắt: "Ta phá phong ấn cái rắm, ta hiện tại còn kém xa lắm...." Hiếm khí nói một câu khiêm tốn, không có huyênh hoang như vậy.
"Cái này...?" kiếm linh lập tức mờ mịt.
"Lần này nói là liều mạng, không phải là ta liều mạng phá phong ấn, mà là liều mạng đánh cược, đánh cược cuối cùng hắn có thả ta vào không... hiểu chưa?"
Sở Dương trợn trắng mắt: "Hắn bận rộn như vậy, lại còn lười thối thây, khẳng định sẽ không nhẫn nại ta trùng kích liên tục như vậy... Chỉ cần hắn cảm thấy phiền phức, nơi này liền mở ra. nếu không ta liều mạng làm gì? Chẳng lẽ ta không biết năng lực ta ra sao à?"
Nói xong thở dài, nói: "Bất quá, sau lần này, lần sau muốn dùng thủ đoạn để tiến vào thì không có khả năng nữa rồi. Xài thủ đoạn như vậy, đừng nói hắn không cho mà ngay cả ta cũng xem thường chính mình."
kiếm linh kinh ngạc vô hạn.
Thì ra gia hỏa này làm ra vẻ liều mạng... thật ra lại là đang xài thủ đoạn?!
Đột nhiên, kiếm linh lại có nhận thức mới về trình độ xảo trái của kiếm chủ đại nhân.
"Thôi nói chuyện chính đi. Ngài lấy ra được thứ gì đây?" kiếm linh thức thời, thay đổi đề tài.
"Đợi lát nữa!" Sở Dương tức giận nói: "Ngươi để ta thở mộthoiw... Vừa rồi ngươi cho rằng ta trùng kích nhiều lần như vậy đều là giả vờ hả? Tuy bản chất ta làm là mưu lợi, nhưng đó cũng là liều mạng thật sự đó... Ai ui... Thật là đau chết mất... Thế nào vết thương trên mông này, Cửu Trọng đan không ngờ không thể trị..."
kiếm linh bĩu môi.
Vị đại năng kia nhìn qua một cái đã người dễ tính dễ nết gì. Hiện giờ chỉ cho ngươi mông đít nở hoa, không cho ngươi nát ass vĩnh cửu đã là rất nhân từ rồi. Hơn nữa hắn phải trừng phạt ngươi, nếu Cửu Trọng đan trị được thì còn gọi gì là trừng phạt?
Sau một hồi lâu, Sở Dương gắng gượng đứng lên, vặn người lại nhìn cái mông huyết nhục đầm đìa của mình, có cảm giác khóc không ra nước mắt. Thế này thì mặc quần áo thế nào? mà có mặc được không mới là vấn đề....
Thôi không nói nữa, nói tới là muốn khóc rồi...
Nhìn xuống quả trái cây trong tay mình
Chỉ thấy trong tay là một thứ quả hình thù kỳ quái.
Sở dĩ nói là hình thù kỳ quái, bởi vì nếu đặt nó ở phía xa, bất kể là nhìn từ góc độ nào cũng đều là tròn.
Cho dù là cầm trong tay như hiện tại, hai mắt đều nói với mình rằng, cái thứ này hình tròn!
Trái cây mà, tròn không phải là bình thường sao?
Nhưng bây giờ cầm trong tay, cả giác lại nói với mình, thứ này không những không tròn, mà còn ngược lại hoàn toàn. Nó có hình vuông!
Giống như một hình lập phương tiêu chuẩn nhất!
Toàn thể vẻ bên ngoài đều vuông vức giống như đao gọt vậy.