Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1739: Nhất định phải chết, tiếc gì một trận chiến



Nguyệt Linh Tuyết vô cùng hưng phấn nói: "Đây đã là cảnh giới chung cực, vượt ra khỏi cực hạn võ học của Cửu Trọng Thiên! Không thể tưởng được Nguyệt Linh Tuyết ta, khi còn sống lại có cơ duyên gặp được thiên địa dị tượng cỡ này!"

Cả người Lăng Mộ Dương đều ngây dại!

Chuyện này, hắn luôn cho là chuyện trong truyền thuyết mà thôi.

Bởi vì, từ xưa đến nay, đại lục Cửu Trọng Thiên vốn không có người từng đạt tới cảnh giới này; nói một cách khác, đó cũng là cảnh giới mà người ở đại lục Cửu Trọng Thiên không thể đạt tới!

Mặc dù là các đời Cửu Kiếp kiếm chủ đã trở thành truyền thuyết, cũng không có ai đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết này!

Theo truyền thuyết từ xưa, ở thời kỳ mà long phượng còn hoành hành, tàn sát bừa bãi khắp nơi; thì đã có người từng có được tu vi cỡ này, nhưng đó cũng chỉ là truyền thuyết, cũng không thấy nhắc tới trong điển tịch, về phần gặp mặt..., lại tuyệt đối chưa từng có...

Cho nên cũng không có ai có thể chân chánh chứng minh sự tồn tại của cảnh giới này.

Trên thực tế, Lăng Mộ Dương cũng không hề tin tưởng có loại cảnh giới này tồn tại; nhưng mà hiện tại, truyền thuyết này lại thật sự phát sinh ở trước mặt mình.

Hơn nữa một lần lại có mười bốn người cùng xuất hiện!

Kết quả này, sự thật này, Lăng Mộ Dương vốn không thể tin tưởng được.

"Chỉ sợ tiếp theo sẽ là Thương Khung Lôi Minh rồi..." Ánh mắt Nguyệt Linh Tuyết trịnh trọng, nói: "Chúng ta tiếp tục thủ vững một chút nữa, đợi đến khi lôi quang bắt đầu khởi động, sẽ lập tức rời khỏi nơi này, nếu không, chỉ sợ sẽ dư âm của sấm sét đánh thành bột mịn ngay. Nghe nói bọn họ thừa nhận thử thách lôi quang rèn luyện thân thể; chỉ cần có thể vượt qua được, nếu như ở trong khoảng thời gian cực ngắn mà vẫn không thể rời khỏi đại lục Cửu Trọng Thiên mà nói..., sẽ có cường giả thượng giới tới bắt bọn hắn đi, cảnh giới bây giờ của bọn họ, đã vượt qua khả năng chịu đựng tối đa của Cửu Trọng Thiên, hoặc có thể nói, bọn họ đã không còn là một phần tồn tại ở chỗ chúng ta..."

Hắn còn chưa nói xong, trên bầu trời đã truyền đến tiếng sấm trầm thấp mà uy nghiêm.

Oanh... Ù ù...

"Làm sao lại nhanh như vậy!" Nguyệt Linh Tuyết chấn động, quát: "Chúng ta đi nhanh lên!"

Mọi người trong khách điếm đồng thời vọt ra, ở dưới sự hướng dẫn của ba người bay ra bên ngoài; vừa mới đi ra ngoài chưa tới trăm trượng, một cái lốc xoáy trên bầu trời đột nhiên phóng mạnh xuống đất, khu vực giữa lốc xoáy. Là một đạo lôi điện màu xanh. Đột nhiên đánh xuống!

Oanh!

Trong tiếng nổ vang vô cùng mạnh mẽ, mặt đất chấn động mạnh, hai người Phong Nguyệt cùng với ba người Lăng Mộ Dương đồng thời bị một cỗ lực lượng đánh bay ra ngoài, đầu óc choáng váng một trận, lúc rơi xuống đất, đã cách xa chỗ cũ hơn nghìn trượng.

Thế nhưng đám người Hoàng Hà, ngược lại lại không chật vật giống như ba vị cao thủ tuyệt đỉnh...

"Thiên Phạt Chi Quang. Gặp mạnh thì càng mạnh!"

Ánh mắt của Nguyệt Linh Tuyết tỏ ra tôn kính vạn phần nhìn sấm sét từ trên bầu trời không ngừng đánh xuống, kính sợ mà nói: "Lòng của trời xanh, quả nhiên thương hại người đời... Nếu sấm sét như thế này không hề phân biệt rõ, thì chỉ cần trong các ngươi xuất hiện một vị cường giả, thì toàn bộ mọi thứ trong vòng ngàn dặm sẽ cháy sém... Hiện giờ, người thường ở gần trong gang tấc cũng là chỉ nghe tiếng giống như trời đang sấm chớp. Cũng không thật sự tổn hại đến thân thể..."

Lăng Mộ Dương thở hổn hển, nói: "Đúng vậy, chí tôn chúng ta cũng có lôi kiếp ở các giai đoạn, nhưng mà sấm chớp đó lại có thể đồng loạt đánh chết tất cả mọi người ở bên cạnh... Cho nên một khi chúng ta tới thời điểm cần nghênh đón thiên lôi, nhất định phải tìm một nới tương đối yên tĩnh, ta vốn tưởng rằng lúc này đây đám người Sở Dương đột phá, cũng sẽ hủy diệt toàn bộ Trung Đô, lại không ngờ rằng mọi thứ lại đều không hư hỏng, kết quả này đã vượt qua dự đoán của ta..."

Phong Vũ Nhu bùi ngùi nói: "Đây gọi là cảnh giới..."

Ở trong ánh mắt kính sợ, nhìn chăm chú của ba người, lốc xoáy ở trên bầu trời lần lượt tỏ rõ sức mạnh.

Từng đám sấm sét, gần như không có khoảng cách đánh thẳng vào khách điếm kia!

Hình như Kiếp Vân đang ở đỉnh đầu.

Lúc sau, tia chớp đã biến thành mưa to, chỉ thấy vô số tia chớp ở trên không trung từ các hướng đánh về một chỗ, điểm rơi cũng đều tập trung ở cùng một chỗ, điều này cũng dẫn đến việc, hình như tất cả tia chớp rơi xuống tới một mức nào đó, liền hoàn toàn dung hợp lại với nhau, tạo thành một đạo tia chớp không biết to lớn cỡ nào...

Ở dưới thiên uy vô tận này, tất cả mọi người đều câm như hến.

Thậm chí ngay cả đại chiến ngoài thành, cũng vì lần thiên địa dị biến này mà tạm thời dừng lại.

Lôi quang vốn xuất hiện một chút rồi biến mất, giờ phút này ở trên trời lại gần như biến thành một cái thân thể tồn tại liên tục, to lớn không gì so sánh được, hoàn toàn bao trùm khu vực mấy ngàn dặm, sau đó dùng một loại tốc độ cố định và phương thức điên cuồng đến cực điểm trút thẳng xuống.

Mắt thấy thiên địa chi uy đủ để hủy diệt tất cả này lao xuống, sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên trầm trọng.

Bên phía Chấp Pháp Giả, sắc mặt của mọi người đều là một mảnh sầu lo.

Uy thế của vô tận lôi quang tất nhiên khủng khiếp, nhưng uy hiếp thật sự lại tại lúc sau, giống như khi lôi kiếp xuất hiện, cũng có nghĩa đối phương còn có thật nhiều lực lượng giúp đỡ đã xuất hiện, còn đối với việc chợt xuất hiện nhiều cao thủ siêu cấp hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng như thế, tuyệt đối không phải là một chuyện tốt.

Chỉ có Pháp Tôn, vẻ mặt mang theo ý cười, thản nhiên nhìn lôi quang trên bầu trời, giống như nhớ tới kỷ niệm nào đó; giống như có chút đắc ý, có chút mất mát.

Suy nghĩ về những gì trong quá khứ, rồi nở một nụ cười thản nhiên, hắn chỉ còn lại một cảm giác ung dung!

Thân là mầm móng duy nhất của Ngoại Vực Thiên Ma ở Cửu Trọng Thiên, đối mặt với kẻ địch sống chết của bản thân sắp đến, lại chỉ còn lại cảm giác ung dung! Thậm chí còn có chút chờ mong!

Đám người Dạ Trầm Trầm nhìn lên lôi quang đầy trời, trên khuôn mặt vốn lộ vẻ đau khổ đã thêm vài phần thoải mái, dù vẫn còn than thở dày đặc.

Trong thành Trung Đô, đột nhiên ánh lửa bốc lên tận trời, một mảnh hỗn loạn xuất hiện, từ trung tâm thành Trung Đô lan tràn ra phía nam. Text được lấy tại Truyện FULL

"Đại ca, chỗ bốc cháy chính là đại bản doanh của Dạ gia?" Gia Cát Thương Khung chấn động thân thể, thất thanh nói ra.

Âm thanh giống như hoài nghi giống như khẳng định này cũng làm bại lộ tinh thần bất định của Gia Cát Thương Khung, nếu ngay cả căn cứ cuối cùng ở bên cạnh mình cũng rơi vào tay giặc, thì cuộc chiến này đã thất bại hoàn toàn, không có khả năng thay đổi được gì nữa!

"Đúng vậy, là Dạ gia." Giờ phút này Dạ Trầm Trầm lại vô cùng trầm ổn, hờ hững quay đầu lại, nhìn nguồn gốc ánh lửa kia, lắng nghe tiếng hỗn loạn nơi đó, sắc mặt bình tĩnh có chút dọa người.

Rõ ràng là cơ nghiệp gia tộc Dạ gia bị lực lượng lớn đánh bất ngờ, thân là Dạ gia thuỷ tổ Dạ Trầm Trầm lại coi như không có chuyện gì xảy ra.

"Đại ca, vậy... Chúng ta lập tức quay về cứu viện đi, nếu không tất cả đều..." Gia Cát Thương Khung có chút kinh sợ kêu lên.

"Không cần phải làm như vậy đâu." Dạ Trầm Trầm cười thảm: "Chỉ cần nhìn xem ánh lửa bốc lên, rồi nghe thấy tiếng hỗn loạn rộng khắp kia, suy nghĩ một chút về địa bàn của Dạ gia lớn bao nhiêu, là có thể biết không còn kịp rồi."

"Ra tay từ tất cả các phía như thế, trừ bỏ cao thủ của Chấp Pháp Giả, thì cũng không có bất cứ thế lực nào có thể làm được."

"Ngươi vẫn chưa rõ sao? Từ khi mới bắt đầu thì Pháp Tôn cũng đã quyết tâm tiêu diệt sạch sẽ chín đại gia tộc rồi... Nếu giờ phút này chúng ta quay về cứu viện, sẽ chỉ làm cho đại quân Chấp Pháp Giả do Pháp Tôn lãnh đạo hành động trước, một khi không còn chúng ta ở đây, tất nhiên địch quân sẽ nhân cơ hội giết vào trong thành. Đem chiến trường từ ngoài thành chuyển vào bên trong thành. Nếu thật sự có chuyện đó xảy ra, không chỉ là tất cả võ giả, chỉ sợ ngay cả mấy ngàn vạn dân chúng bình thường kia, cũng sẽ gặp họa. Mà Dạ gia lại vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh bị tiêu diệt."

"Nếu chắc chắn sẽ phải chết đi dù làm bất cứ gì nữa, thì không bằng các ngươi quyết chiến ngay ở chỗ này, trừ bỏ có thể làm cho dân chúng vô tội trong Trung Đô có thêm một phần khả năng sống sót. Thì cũng có thể làm cho Chấp Pháp Giả trả một cái giá lớn hơn một chút. Giây phút cuối cùng, hãy để cho chúng ta chết rực rỡ một chút."

Dạ Trầm Trầm trầm giọng cười thảm.

Gia Cát Thương Khung cùng Thạch Bào Hao đồng thời nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm. Trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ cùng đau khổ.

"Hiện tại thực lực của Cửu Kiếp kiếm chủ đã tăng lên tới mức cao thâm mà đời ta không thể tưởng tượng ra được, bây giờ lại thấy bọn hắn tăng lên như vậy, thì bọn hắn đã có đủ năng lực để đối phó Pháp Tôn. Ta tin rằng, cho dù chín đại gia tộc không hề bị tiêu diệt, vẫn giống như trước kia, nhưng đối mặt với người như Cửu Kiếp kiếm chủ, thì cũng chỉ có thể giơ tay chịu trói. Ở phía trước lực lượng mạnh mẻ tuyệt đối như vậy, bất cứ thế lực nào cũng chỉ như mây khói mà thôi."

Dạ Trầm Trầm cười cười thê thảm: "Nhưng, giờ phút này bọn họ đã mang đến hi vọng cho Cửu Trọng Thiên, hi vọng cuối cùng... Đám kẻ thù không đội trời chung của Cửu Kiếp kiếm chủ là chúng ta, lại cũng không cần phải gặp lại hắn nữa, hoặc là có thể nói, thấy hắn cũng chỉ có thể làm cả hai phiền não mà thôi. Sau khi chúng ta chết đi, thế giới này. Liền giao cho hắn. Ha hả..."

Mọi người đồng thời không nói gì.

Đúng vậy, trước có Pháp Tôn, sau có Cửu Kiếp kiếm chủ; vận mệnh của chín đại gia tộc, đã sớm được xác định.

Dạ Trầm Trầm xoay người, nhìn Đệ Ngũ Khinh Nhu: "Đệ Ngũ gia chủ, sau này nếu chín đại gia tộc còn có con cháu may mắn còn sống sót, xin hãy quan tâm giúp đỡ, cho dù chúng ta hồn đã xuống cửu tuyền, vẫn sẽ vô cùng biết ơn."

Đệ Ngũ Khinh Nhu chỉ có thể thở dài: "Mong vài vị thuỷ tổ yên tâm, sau trận chiến này, bất cứ kẻ nào còn sống, thì Khinh Nhu sẽ không quên lời nhờ vả của Dạ lão, cố gắng giúp đỡ."

Dạ Trầm Trầm chậm rãi xoay người, ngưng mắt nhìn đại quân Chấp Pháp Giả sẵn sàng chiến đấu ở ngoài thành, nhẹ giọng nói ra: "Chúng ta cũng không cần chờ lôi quang kết thúc, Thương Khung, liều mạng chiến đấu một trận đi! Bất kể là Cửu Kiếp kiếm chủ hay là Pháp Tôn, chắc chắn cuối cùng sẽ có một trong hai bên sẽ là người thắng, nhưng mà người thắng này, tuyệt không phải là chúng ta."

"Cho nên, ta không muốn nhìn thấy người thắng cuối cùng là ai."

"Mặc dù chúng ta thất bại, nhưng chúng ta... Cũng có tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của chúng ta!"

Gia Cát Thương Khung chỉ cảm thấy máu trong người bốc cháy lên, một ít cảm giác hoảng sợ trước đó biến mất không còn sót lại chút gì, ngửa mặt lên trời kêu to: "Chiến đi! Pháp Tôn, cho Chấp Pháp Giả phía nam của ngươi xuất chiến đi! Lão phu hướng bọn họ đòi nợ máu diệt tộc nào!"

Trên gương mặt vốn bình thản của Pháp Tôn toát ra một nụ cười tàn khốc, phất phất tay, thanh âm từ trong lôi quang truyền đến, vẫn tao nhã như cũ nói: "Sẽ như ngươi mong muốn!"

Rầm một tiếng, Chấp Pháp Giả phía nam tiến lên.

Gia Cát Thương Khung cười ha ha, hướng về Dạ Trầm Trầm cúi chào thật sâu, quay đầu sải bước đi xuống tường thành, nhưng lại cũng không hề quay đầu lại.

Thạch Bào Hao đi đến trước mặt Dạ Trầm Trầm, khom mình hành lễ, sau đó đứng thẳng thân hình, hăng hái đi xuống phía sau Gia Cát Thương Khung.

Một đám chí tôn may mắn còn tồn tại của gia tộc Gia Cát bên kia cũng hành lễ rồi đi xuống.

Không có bất kỳ người nào nói chuyện nữa, một đám vươn thẳng người, xúc động đi xuống.

Trên mặt Dạ Trầm Trầm mỉm cười, nhấc tay chào lại, sắc mặt vẫn lạnh nhạt.

...

Khách điếm.

Sở Dương cùng những người xung quanh đều đã đem hết toàn lực để chống chọi thử thách của lôi quang vô tận.